Chương 23

Thẩm Mục nắm lấy áo khoác từ trên trời rơi xuống mà ngẩn người.

Y theo bản năng muốn lấy xuống, tướng quân lại kiên định nói lớn, “Khoác lên!” Hắn nghĩ, thư ngốc này mới rơi xuống sông, sắc mặt vẫn còn trắng bệch thế kia, không thể lại để y dầm mưa nữa.

Hắn lôi kéo Thẩm Mục chạy vào trong đình, cũng không quên quay đầu lại gọi Tần Phi cùng vào trong đình trú mưa.

Tần Phi tâm tình phức tạp, nghĩ chẳng lẽ trong lòng tướng quân, so với Thẩm ngự sử nàng còn cường tráng hơn mấy phần?

Huống hồ, không phải từ trước đến giờ hai người này vẫn luôn bất hòa à? Sao hôm nay lại cùng nhau thả hoa đăng, sao lại cởϊ áσ che mưa cho nhau, có chỗ nào giống như đang bất hòa đâu?

Sau đó, vào lúc nàng đang vội vội vàng vàng chạy vào trong đình, lại nghe thấy tướng quân nói: “Quần áo ngươi đang mặc trên người đều là của ta, khoác thêm một cái thì có làm sao…”

Tần Phi thiếu chút nữa té trật chân.

Trận mưa này đến rất vội vàng, đi cũng vội vàng, chỉ chốc lát liền ngừng.

Tần Phi trông mưa cũng đã ngừng, liền tạm biệt tướng quân cùng Thẩm Mục, mang theo nha hoàn trở về.

Tướng quân cùng Thẩm Mục cũng đi về, nhưng chưa đi được mấy bước, bụng Thẩm Mục bỗng nhiên “ùng ục” một tiếng.

Y lúng túng đến đỏ lỗ tai, lúc này tướng quân mới nhớ tới, con mọt sách này vậy mà cả một ngày cái gì cũng chưa ăn.

Hắn lôi kéo y đến tửu lâu ăn cơm, gọi một bàn thức ăn, lại phát hiện con mọt sách cái này không ăn, cái kia không ăn, chỉ có mấy món ngọt sẽ ăn nhiều hơn một chút.

Tướng quân hơi nhướng mày: “Sao ngươi lại kén ăn như vậy? Chẳng trách sao lại gầy thành như hiện tại…”

Thẩm Mục: “Ta không có khẩu vị…”

Tướng quân giật mình nói, “Ngươi đói đến bụng kêu lên như vậy rồi còn nói không có khẩu vị?!”

Đầu Thẩm Mục cũng sắp chôn vào trong ngực, y nhỏ giọng nói: “Chính là không có khẩu vị…”

Tướng quân hiểu ra rồi, con mọt sách này đang không vui, hắn buồn bực nói: “Làm sao vậy? Tức giận?”

“Không có…” Thẩm Mục ngẩng đầu nhìn hắn, “Ta tức cái gì?”

Tướng quân nghĩ, đúng vậy, y tức cái gì? Chẳng lẽ trách ta gọi đồ ăn nhiều quá?

Thẩm Mục nhìn hắn một chút, vẫn là đứng lên nói tạm biệt, về trước.

Tướng quân vừa ăn cơm vừa cân nhắc suy nghĩ, mãi đến tận khi ăn xong cũng không nghĩ ra được cái gì.

Hắn chậm rãi đi về phủ tướng quân, vừa bước vào đại môn, Tư Đồ Phong đã chạy đến hỏi: “Thế nào? Có phải là cô nương đó không?”

Tướng quân nói: “Không phải, nàng nói sau hôm đó ta cũng chưa từng gặp lại nàng.”

Tư Đồ Phong có chút thất vọng, liền lôi kéo tướng quân muốn đi xem tranh tiếp, “Đi coi thêm mấy bức khác, ai biết được may mắn có thể nhớ ra.”

Tướng quân vừa nghe đã cảm thấy đau đầu, “Cữu cữu, chờ một chút…” Hắn suy nghĩ một lát, nếu như hắn thật sự có người trong lòng, những huynh đệ kia của hắn không thể nào một người cũng không biết? Còn không bằng đi hỏi bọn họ.

Tư Đồ Phong thấy cũng đúng, thúc giục hắn mau đi hỏi.

Mà khi đi hỏi, lại thật không có ai biết.

Đại đa số đều có cùng phản ứng giống với Chu Liệt, “Cái gì?! Người trong lòng?! Cái gì người trong lòng?!”

Chỉ có Liên Tầm nói tướng quân đúng là đã từng tìm mình lấy thuốc, nhưng cái gì cũng không chịu nói.

“Nói ngươi cầm thú ngươi còn không tin!” Liên Tầm suy nghĩ một chút, nói, “Nếu không ngươi viết thư gửi ra biên cảnh hỏi Trần Diêm đi, có thể tên đó biết đó.”

Tướng quân nghĩ nghĩ, tính toán một chút, các ngươi cũng không biết, Trần Diêm lại có thể biết cái đếch gì.

Hắn lại nghĩ một chút, không đúng, tại sao con mọt sách kia lại biết? Không phải nói lúc trước hai người vẫn luôn bất hòa sao? Không, hiện tại vẫn là bất hòa mà, con mọt sách kia vẫn là mỗi ngày lâm triều đều phải mách lẻo chuyện của hắn đó thôi.

Không lẽ trước đây thật sự có thù với y sao?

“Vị Thẩm ngự sử đó…” Tướng quân hỏi, “Lúc trước ta với y làm sao quen biết nhau vậy?”

Chu Liệt như là nhớ ra cái gì đó, cười “phốc” một tiếng, nói: “Cái này thì bọn ta đều biết! Năm đó y một mình cưỡi ngựa, đuổi tới biên cảnh, hét rằng phải gả cho ngươi!”

Tướng quân mạnh mẽ chấn động: ???!!!