Chương 18

Tướng quân phục hồi lại tinh thần, không đúng, mình ngốc rồi sao? Tại sao phải nghe lời con mọt sách này?

Hắn hạ quyết tâm, cố ý nói: “Lão tử chính là muốn đi!”

Thẩm Mục vừa mới thả lòng liền căng thẳng trở lại, “Ngươi…” Y cuống lên, nửa ngày cũng không biết phải nói gì, cuối cùng đơn giản nói: “Ta cũng đi!”

Tôn Kỳ cả kinh, cằm đều sắp rơi mất, Thẩm ngự sử muốn đi thanh lâu?! Là Thẩm ngự sử đoan chính quy phạm, một lòng chỉ đọc sách thánh hiền, muốn đi thanh lâu?!

Tướng quân cũng giật mình, con mọt sách này, đọc sách đến ngốc rồi sao?! Thanh lâu mà y cũng đến được?!

Ủa? Câu này sao lại có chút quen tai…

Cuối cùng, ba người mang ba sắc mặt khác nhau mà đi đến thanh lâu.

Ba người mới vừa bước vào cửa Nhiễm Túy Lâu, Tôn ma ma mới gọi, các cô nương trong lâu đều tranh nhau nhào tới.

Thẩm Mục sợ đến trốn ra phía sau tướng quân.

Tướng quân cũng khá hữu dụng đó chứ, hắn nghĩ, con mọt sách này quả nhiên chưa từng tới thanh lâu, dáng dấp kia, lại giống như đến đây để người ta bắt nạt vậy.

Ba người mở một gian phòng trên lầu, Tôn ma ma kêu sáu, bảy cô nương vào hầu hạ.

Thẩm Mục nhã nhặn thanh tú, mặc dù có mấy phần lạnh nhạt, nhưng vẫn có một vài cô nương nhào vào y.

Y hoảng loạn đến đỏ rần mặt, đẩy ra người này, người kia liền nhích lại gần, vừa sờ tay lại sờ mặt, thậm chí có người muốn chuốc say y… Y bối rối đến tay chân luống cuống, thiếu chút nữa tông cửa xông ra ngoài, lại đột nhiên nghe thấy một tiếng vang thật lớn, tất cả mọi người đều bị dọa, sợ đến ngây người.

Tướng quân tay vỗ lên mặt bàn, mặt tối sầm.

Hắn cũng không biết mình bị cái gì, vừa nhìn thấy tên thư ngốc kia bị người ta sờ tay sờ mặt, hỏa khí liền dâng đến đỉnh đầu, không ngừng bốc lên, không nhịn được mà vỗ mạnh lên mặt bàn.

Một đống người ngây ngốc nhìn hắn.

Tướng quân suy nghĩ một chút, vung tay lên, cho các cô nương đều đi ra ngoài, đổi lại mang vào thêm mấy bình rượu.

Tôn Kỳ không hiểu chuyện gì, “… Sao lại cho lui hết rồi?”

Tướng quân ôm bình rượu, cực kỳ chính trực nói: “Uống rượu thì uống rượu, gọi cô nương vào làm gì? Đến đây, lão tử dạy ngươi cách uống rượu trong quân doanh.”

Tôn Kỳ: “…”

Tại sao ta ở trong thanh lâu lại phải học bọn lính các ngươi uống rượu như thế nào?!

Vì vậy, bọn họ bắt đầu vung quyền.

Không được mấy hiệp, Tôn Kỳ đã say ngất, gục đầu xuống bàn bất tỉnh nhân sự.

Tướng quân nhìn Thẩm Mục, kiêu ngạo nói: “Lão tử uống rượu xưa nay chưa từng say qua!”

Thẩm Mục sững sờ, như là nhớ ra cái gì, lắc đầu nói: “Không, ngươi đã từng say qua.”

Tướng quân không tin, “Lúc nào?”

Thẩm Mục: “Ba năm trước…”

Ba năm trước, trong cuộc loạn chiến do An Vương âm mưu tạo phản, Thẩm Mục thiếu chút nữa đã bị quân đảo chính làm hại, cũng may tướng quân đúng lúc cứu y.

Sau khi bình định phản loạn, Thẩm Mục muốn tạ ơn Tạ tướng quân, một mình đi đến quân doanh, lại nhìn thấy một đám người để trần cánh tay đang uống rượu.

Một đống người đang nằm ngả nghiêng trên mặt đất, nghe nói là đang cùng tướng quân thi uống rượu, kết quả uống đến bây giờ tướng quân vẫn chưa ngã.

Cuối cùng, tất cả mọi người đều bị tướng quân đánh bại.

Tướng quân ôm bình rượu cười đến càn rỡ, nhìn thấy Thẩm Mục đi tới, ôm lấy vai người ta, say khướt nói: “Thư ngốc, ta lợi hại không… Ức… Không ai có thể uống qua ta… Ta…” Lời còn chưa nói hết đã gục lên trên người Thẩm Mục.

Thẩm Mục sau khi trở về có chút không yên lòng, còn viết một phương thuốc giải rượu, gọi người đưa qua.

Phương thuốc giải rượu?

Y đột nhiên nhớ tới, lần trước tướng quân nói mình đã từng viết thư gửi cho hắn, chẳng lẽ chính là nói cái này?

Chuyện này… Có thể coi như thư sao?

“Này, đang nghĩ gì thế?” Tướng quân thấy y nói được nửa câu bỗng nhiên bắt đầu ngẩn người, không nhịn được hỏi tiếp, “Ba năm trước cái gì?”

“Không có gì,” Thẩm Mục phục hồi tinh thần trả lời, “ngươi cùng huynh đệ trong doanh trại đều uống say.” Y cũng ôm lấy một bình rượu, ngửa mặt lên nói: “Ta uống cùng ngươi.”

Tướng quân hoài nghi nói: “Ngươi biết uống rượu?”

Thẩm Mục: “… Một chén…”

Sau đó, tướng quân chỉ thấy y uống hai ngụm, lại bắt đầu ngẩn người.

Lúc này cũng ngốc, nhưng lại ngốc không giống bình thường, hai má y hơi ửng hồng, còn không hề nhúc nhích mà nhìn hắn.

Tướng quân vươn tay quơ quơ trước mặt y, “Này, ngươi không sao chứ?”

Thẩm Mục ngơ ngác nhìn hắn, đột nhiên hô một tiếng “Tư Đồ.” Sau đó nắm lấy cổ áo hắn, ngưỡng mặt lên hôn hắn một cái.

Rồi lập tức ngã vào trong l*иg ngực tướng quân.

Tướng quân ôm lấy người, như bị sét đánh.

Y y y… Y khinh bạc lão tử!