Chương 65

Biên tập: Cá bơn vui vẻ

Chỉnh sửa: Red Tea | Đọc kiểm: Bí ĐaoKhông ngờ bạn trai của Phùng Tú Vân chính là Trương Phong.

Giang Lạc nhớ tới tin tức từng thấy trước đó, năm nay Trương Phong mới hai mươi bốn tuổi, kém Phùng Tú Vân tận sáu tuổi.

Dù Giang Lạc không lăn lộn trong giới giải trí cũng biết, thân là một thực tập sinh còn chưa debut, nếu tuồn ra tin tức yêu đương sau lưng với người lớn hơn mình sáu tuổi trong ê-kíp chương trình thì sẽ có hậu quả gì.

Nhưng điểm kỳ lạ cũng nằm ở chỗ này.

Trương Phong đã hai mươi bốn tuổi, tuổi không nhỏ, nếu gã thực sự muốn debut thì tại sao lại lựa chọn yêu đương ngay lúc này? Giang Lạc không có ý xem thường Phùng Tú Vân, nhưng cậu hiểu rõ thói hư tật xấu của đàn ông. Nếu người yêu xinh đẹp trẻ tuổi lại nhiều tiền thì thôi, còn Phùng Tú Vân đã ba mươi, ngoại hình bình thường, chỉ là một nhân viên hậu đài nho nhỏ, thực tế không trợ giúp gì được cho Trương Phong.

Trương Phong hẹn hò với cô, tám chín phần là có ý đồ khác.

Nhưng ý đồ gì mới có thể khiến một kẻ vội vàng debut tình nguyện mạo hiểm phiêu lưu tự hủy tương lai, chỉ để tiếp cận Phùng Tú Vân đây?

Giang Lạc xem lại quyển nhật ký một lần, phát hiện thời gian ghi chép chỉ là ba hôm trước. Nói cách khác, Trương Phong làm quen rồi hẹn hò với Phùng Tú Vân chỉ cần ba ngày.

Ba ngày sau, Phùng Tú Vân chết.

Mà trước đó nữa, Lê Chân và hai thực tập sinh khác chết.

Khó nghe thì Trương Phong không thoát khỏi liên can với chân tướng cái chết của ba thực tập sinh, tuy nhiên tại sao hắn vẫn chưa chết?

Trong đầu Giang Lạc hiện lên ba chữ: Kẻ chết thay.

Phùng Tú Vân, phải chăng là kẻ chết thay cho Trương Phong?

"Phùng Tú Vân còn để lại vật gì không?" Giang Lạc hỏi.

Lục Hữu Nhất nhấc một thùng giấy lớn sang: "Đây là thùng đồ vật Phùng Tú Vân giấu ở dưới gầm giường, tôi còn chưa kịp nhìn."

Ba người bọn họ bái cái thùng một cái, mở ra xem, bên trong là những túi đựng đồ được sắp xếp gọn gàng.

Đồ trong túi rất kỳ quặc, nửa gói bánh quy, chén đã dùng, còn có quả táo mốc.

Trên mỗi bao bì đều dán một tờ giấy.

"Dây buộc tóc anh ấy tặng tôi."

"Chén anh ấy đã dùng qua."

"Anh ấy nói với tôi."

Ngoài những thứ đó, dưới đáy thùng còn có một tấm drap trải giường màu xanh đậm bị xếp chồng lên.

Lục Hữu Nhất và Diệp Tầm lật tấm drap ra, chính giữa drap giường có mấy giọt máu.

Trên đó cũng có một mảnh giấy

Giang Lạc cầm lên đọc lướt qua, nhíu mày: "Là drap trải giường hai người họ từng ngủ."

Đây là minh chứng lần đầu tiên của Phùng Tú Vân.

Hai người cầm drap giường đỏ mặt, vội vàng đặt nó về chỗ cũ, ngượng ngùng lùi về sau một bước.

Mảnh giấy trên tấm drap viết: "Tôi không nghĩ bước này sẽ tới nhanh như thế... Nhưng cũng không hề gì, anh ấy rất thích tôi, mỗi lần gặp mặt đều ôm hôn tôi, tôi hỏi anh tại sao thích làm vậy, anh nói hy vọng lưu lại mùi của anh trên người tôi... Mặc dù không hiểu sao mỗi lần làm xong anh ấy đều có cảm giác nhẹ nhõm, nhưng tôi vẫn rất vui vẻ, dù cho khi rời đi thái độ của anh ấy đối với tôi trở nên thiếu kiên nhẫn."

Ma Quỷ đứng một bên nãy giờ bỗng cất tiếng: "Cô ta là kẻ chết thay."

Không hẹn mà trùng với suy nghĩ của Giang Lạc, Giang Lạc nhìn anh: "Sao anh lại nói thế."

Ma Quỷ đáp: "Trương Phong để lại khí tức của gã trên người Phùng Tú Vân, có thể cậu ta muốn lừa gạt con quỷ muốn gϊếŧ mình."

Có thứ muốn gϊếŧ Trương Phong, sau khi Trương Phong biết nên mới tranh thủ làm quen Phùng Tú Vân, hẹn hò rồi ân ái với cô. Tất cả là để con quỷ muốn gϊếŧ gã nhận lầm Phùng Tú Vân thành gã, thế nên Phùng Tú Vân chết rồi, Trương Phong lại tránh được một kiếp.

Tại sao Trương Phong biết mình sẽ chết?

Rồi từ đâu biết được biện pháp tìm kẻ chết thay?

Chắc chắn Trương Phong, Lê Chân, Trần Liễu Tri và Lâm Tiểu đã làm gì đó nên mới có thể dẫn tới họa sát thân.

Giang Lạc chỉ chỉ cái thùng của Phùng Tú Vân: "Gã coi Phùng Tú Vân là kẻ chết thay, thế chỉ cần ôm ôm hôn hôn trên giường thôi hả?"

Ma Quỷ gật đầu.

Anh không nhớ rõ gì cả nhưng những điều này như bản năng, hiện lên trong đầu anh: "Ôm chỉ có thể lưu lại khí tức ngắn ngủi trên người đối phương, trao đổi thể dịch càng tốt hơn, ví dụ như hôn, nhưng không cần thiết làm tới bước cuối cùng."

"Lừa gạt quỷ quái không dùng mắt để nhận biết thì như vậy là đủ."

Lục Hữu Nhất bừng tỉnh đại ngộ, hắn đồng tình nhìn cái thùng: "Vậy cô ấy bị Trương Phong cố ý hại chết."

Bên trong Trương Phong mục nát hôi thối.

Nếu giống với những gì Ma Quỷ nói, không cần làm đến bước cuối cùng cũng đã đủ để qua mắt quỷ quái. Nhưng Trương Phong vẫn lên giường với Phùng Tú Vân. Đơn giản là vì Trương Phong lo lắng ôm hôn bình thường không đủ đảm bảo, thế là vừa dỗ vừa lừa, chắc chắn rằng Phùng Tú Vân sẽ trở thành kẻ chết thay cho gã ta.

Gã cứ như vậy lợi dụng tình yêu của một người phụ nữ dành cho mình, ích kỉ khủng khϊếp.

Mà nguyên nhân Trương Phong lựa chọn Phùng Tú Vân làm kẻ chết thay rất đơn giản.

Tính tình Phùng Tú Vân khiêm tốn hướng nội, giữa dàn nhân viên cô giống như một người trong suốt, không có bối cảnh, không có bạn bè, cho dù xảy ra chuyện gì cũng có ai truy cứu vì cô.

Phùng Tú Vân ba mươi tuổi, chưa từng yêu ai cả nên Trương Phong mới có thể dễ dàng lừa gạt lấy tấm chân tình của cô. Kể cả cuối cùng chuyện của gã và Phùng Tú Vân bị khui ra, lời nói của một nhân viên hậu đài vừa già vừa xấu, ai sẽ tin chứ?

Quần chúng chỉ cho rằng Phùng Tú Vân đang nói dối, cho rằng Phùng Tú Vân không phân rõ hiện thực và mộng cảnh, ảo tưởng bản thân đang yêu đương với thực tập sinh đẹp trai trẻ tuổi.

Quả thật Trương Phong đã lường trước tất cả.

Giang Lạc cười lạnh: "Cậu ta sắp xếp tốt thật đấy."

Thế nhưng bây giờ, mặc dù Phùng Tú Vân đã chết thay Trương Phong rồi, song rõ ràng Trương Phong còn chưa thoát khỏi thứ bám đuôi gã.

Giang Lạc khép quyển sổ lại: "Đi, chúng ta đến nhà kho kia xem thử chút."

*Trương Phong tập vũ đạo tới trưa, càng luyện càng bực bội, gã đen mặt đi vào nhà vệ sinh một mình.

Trong nhà vệ sinh không có ai, Trương Phong rửa mặt, ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương.

Gã đã giải quyết được nan đề trong lòng, vốn nên thả lỏng. Nhưng nhìn trạng thái của các thực tập sinh khác trong phòng tập, gã lại sợ hãi và ghen ghét.

Gã ném thứ kia đi rồi, không còn thứ kia phù hộ liệu gã có thể thành công debut không?

Vị trí debut chỉ có tám, mà trước mắt gã lại có rất nhiều người.

Trương Phong độc ác nghĩ, để những người đó chết hết đi, giống như nguyện vọng mà gã đã từng chấp nhận.

Trương Phong cầm giấy lau khô mặt, lúc nhìn lại trong gương, gã chợt cảm thấy có gì không đúng.

Tại sao biểu cảm của gã vẫn hệt như cũ?

Trương Phong khó hiểu làm ra một biểu cảm khác, nhưng gã trong gương cứ tươi cười rạng rỡ, nét mặt không hề thay đổi chút nào.

Chuyện gì vậy? Trương Phong luống cuống.

Bỗng bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Trương Phong bất giác đi về phía cửa, hoảng hốt vừa qua thì cơn bực tức kéo đến. Vào nhà vệ sinh còn gõ cửa làm gì, cửa nhà vệ sinh không phải đẩy cái là ra hả?

Đúng vậy, cửa nhà vệ sinh đẩy cái là mở.

Đột nhiên Trương Phong dừng lại, một giọt mồ hôi lạnh toát, to như hạt đậu từ thái dương gã chảy xuống, cơn ớn lạnh dâng lên từ phía sau: "Ai đó?"

Người gõ cửa bên ngoài không nói gì, vẫn gõ cửa.

Tim Trương Phong chợt nảy lên, lông tơ nhanh chóng dựng đứng, cảm giác rợn tóc gáy dâng lên ở cổ, gã run rẩy khóa cửa rồi lui về sau hai bước.

"Mày là ai, ai?!" Gã sợ hãi nói: "Nói nhanh!"

Tiếng đập cửa quy luật tiếp tục vang lên.

Trương Phong bị dọa mất hồn mất vía, gã sợ hãi bịt lỗ tai, nhưng rõ ràng tiếng đập cửa vẫn xuyên qua bàn tay gã chui thẳng vào lỗ tai. Trương Phong đột nhiên giận dữ hét: "Không được gõ nữa!"

Tiếng đập cửa bên ngoài bỗng dừng lại.

Trương Phong nhẹ nhàng thở hắt, rồi lại tiếp tục căng thẳng, gã cẩn thận từng li từng tí tới gần cửa, muốn nhìn xem người bên ngoài đã đi chưa, nhưng trên cửa không có mắt mèo, xung quanh cũng không có cửa sổ thủy tinh.

Hô hấp của Trương phong ngày càng nặng nề, gã không dám mở cửa, nhưng chờ đợi trong yên lặng như vậy so với lúc có tiếng đập cửa càng khiến người ta sốt ruột hơn. Gã do dự thật lâu, nằm rạp trên mặt đất nhìn ra ngoài qua khe cửa.

Khe cửa rộng khoảng hai ngón tay, vừa vặn có thể lọt một con mắt.

Trương Phong dựa sát vào khe cửa, gẩy những cục gạch trong khe hở ra, trán dán lên cửa.

Tròng mắt gã xoay trái xoay phải, bên ngoài cửa không có bóng dáng chân người.

Thứ gõ cửa đi rồi.

Trương Phong sống lại, gã thở hổn hển từng ngụm, hoàn toàn nằm bẹp trên mặt đất.

Đừng nghĩ lung tung đừng nghĩ lung tung... Có khi là thực tập sinh nào đùa ác, cố ý tới dọa gã.

Những chuyện kia đã giải quyết hết, sẽ không còn thứ gì tìm đến gã cả.

Cảm xúc kinh hồn bạt vía trong lòng Trương Phong dần vơi bớt. Khi gã chuẩn bị đứng dậy, không hiểu sao tầm mắt lại nhìn về phía khe cửa, đúng lúc chạm phải một con mắt trợn to khác.

Không biết con mắt đó đã nhìn chằm chằm gã bao lâu.

"..."

"A a a!"

*Nhóm Giang Lạc đi tới nhà kho.

Trên đường, Lục Hữu Nhất thở dài thượt: "Muốn về trường quá, chỗ này ngoại trừ có nhà ăn ăn ngon, những thứ khác đều không tốt bằng trường chúng ta. Mỗi ngày trừ ăn cơm ra thì là luyện tập, thật nhàm chán."

Giang Lạc yếu ớt hỏi lại: "Nhà ăn ăn ngon còn chưa đủ hả?"

Lục Hữu Nhất nín thinh.

Ma Quỷ tò mò hỏi: "Về trường học?"

"Giờ chúng tôi vẫn còn đi học..." Lục Hữu Nhất giải thích nói: "Ma Quỷ, anh từng đi học chưa?"

Ma Quỷ mê man một lát, chần chờ lắc đầu.

"Anh ấy là xác sống, cứ cho có đi học thì đó là chuyện mấy trăm năm trước rồi." Diệp Tầm thản nhiên nói: "Ma Quỷ, đao của anh đâu?"

Ma Quỷ đáp: "Ta giấu trong ký túc xá."

Người khác muốn giấu một cái điện thoại cũng khó khăn, kết quả anh lại có thể giấu cả đao của mình. Lục Hữu Nhất giơ ngón tay cái thể hiện sự bội phục với Ma Quỷ.

Ma Quỷ nghĩ nghĩ, nói: "Ta còn giấu hơn hai mươi cái camera."

"Giấu camera làm gì?" Giang Lạc không hiểu nổi tư duy của xác sống: "Đúng rồi, anh tham gia chương trình này bằng cách nào vậy?"

Ma Quỷ kể lại việc anh được Săn tìm ngôi sao phát hiện, còn nói mình đã ký hợp đồng hai mươi năm với công ty quản lý.

"Hai mươi năm?" Lục Hữu Nhất hít một hơi khí lạnh: "Đó không phải là lừa đảo người ta hả?"

"Cậu khẩn trương làm gì." Diệp Tầm khinh bỉ nói: "Anh ấy đâu phải người."

Lục Hữu Nhất gãi đầu: "Ờ ha."

Mải nói chuyện nên họ đến nhà kho khi nào không hay. Y như đạo diễn nói, vị trí của nhà kho cực kỳ vắng vẻ, nhà kho cũng cũ nát tồi tàn. Cửa sổ vỡ mất mấy cái, góc tường mọc đầy cỏ dại.

Cửa sắt hoen gỉ, Giang Lạc đẩy cửa, cửa bị khóa, không có cách nào vào bằng cửa chính.

Diệp Tầm tìm thấy một cái cửa sổ có thể bò vào: "Ở đây."

Họ nhảy vào qua cửa sổ, lập tức rơi xuống đất, khuấy tung một mảng bụi đất. Giang Lạc dùng tay quạt xua tro bụi trước mặt, nhìn thấy trên mặt đất có mấy vết bùn hình dấu chân.

Diệp Tầm so dấu chân bùn với cỡ giày của Trương Phong, khẳng định: "Trương Phong đã tới chỗ này."

Dấu chân dẫn đến cửa sổ dẫn tới bức tường đằng sau nhà kho, Giang Lạc đi theo dấu chân, ánh mắt đảo quanh nhà kho một vòng.

Trong kho chứa một ít bàn ghế xập xệ và dụng cụ chạy bằng điện, đinh ốc dài nằm tán loạn trên đất. Sát bên trái bức tường đặt một cái bàn nhỏ sạch sẽ hơn một chút.

Bên cạnh bàn còn có bốn cái thùng giấy làm chỗ ngồi.

Giang Lạc nói: "Cái bàn này có gì đó quái lạ."

Diệp Tầm nhìn theo: "Đi qua nhìn thử nhé?"

Đến gần mới thấy, trên bàn còn đặt một cái bát vỡ vụn. Góc bàn đọng một nhúm tro tàn, Giang Lạc ép ngón tay lên chà xát, cười: "Là tàn hương."

"Đây là chơi bát tiên à?" Lục Hữu Nhất khó hiểu hỏi.

Bát tiên cũng giống bút tiên, đĩa tiên, có thể dự đoán câu hỏi. Thứ này tà dị, toàn mời quỷ đến, nếu mời mà không tiễn thì phiền toái lớn hơn sẽ ập lên đầu.

Nhưng Giang Lạc không thấy bóng quỷ nào ở chỗ tai nạn này.

Chẳng lẽ mấy người này bị bát tiên gϊếŧ thật?

Vậy con quái vật không mặt núp trong bóng tối kia là sao.

Con quái vật đó khiến Giang Lạc hiện tại cũng không dám đứng ở những nơi không có ánh sáng. Cậu sợ rằng chỉ cần bóng tối kéo đến, con quái vật kia lập tức đến bên cậu rồi bất ngờ tiễn cậu về trời.

Giang Lạc tặc lưỡi, nói: "Trước tiên đi theo dấu chân của gã xem thử."

Họ bước ra khỏi cửa sổ ở bức tường sau của nhà kho rồi đáp xuống mặt đất. Nơi này mới tạnh mưa vào lúc sáng nên bùn chưa kịp khô.

Rác rưởi khắp mọi nơi, một nửa chôn dưới đất, một nửa trồi lên, giống hệt một đám cây củ cải lớn, không có cả nơi đặt chân.

Giữa mặt đất có một nhóm dấu chân lan ra về phía khu rừng. Giang Lạc cảm thấy hơi may mắn, may mà hôm qua trời mưa, bằng không bọn họ đâu thể tìm được tung tích của Trương Phong một cách đơn giản như thế.

Khu rừng này không hề rậm rạp nhưng vì mặt đất lầy lội nên đường không dễ đi. Họ đi khoảng hai mươi phút, đi theo dấu chân tới trước đống rác chất như núi.

Mùi thối ngợp trời, Giang Lạc bị xông đến mức sắc mặt tái xanh, che mũi hỏi: "Mục đích của gã là đống rác hả?"

Diệp Tầm bóp mũi, ồm ồm trả lời: "Có phải gã vứt đồ gì đó ở đây không?"

Giang Lạc: "... Đừng bảo phải đi đào rác nhé."

Con mắt Diệp Tầm lóe ánh sáng tò mò, cậu ta nói hùng hồn: "Chân tướng đang ở ngay trước mắt, đào."

Giang Lạc: "..."

Thật sự không thể làm nhiệm vụ với Diệp Tầm, lòng tò mò của cậu ta quá mạnh. Vì để tìm được chân tướng mà cậu có thể gạt bỏ sợ hãi, chủ động bới rác tìm kiếm.

Diệp Tầm kéo tay áo, tìm được hai cái túi nhựa coi như sạch sẽ bọc vào tay, thúc giục: "Mấy cậu nhanh lên."

Lục Hữu Nhất y đó mà làm, hắn thuần thục tìm ra ba cặp túi nhựa, phát cho Giang Lạc và Ma Quỷ xong, đẩy Ma Quỷ về phía trước, bỉ ổi nói: "Ma Quỷ, mũi anh thính, anh đi trước đi, ngửi thấy đồ nào của Trương Phong thì gọi chúng tôi."

Ma Quỷ thành thật gật đầu, bắt đầu tìm kiếm trong đống rác, che chắn hai người bạn đằng sau.

Mùi rác thối quấy nhiễu khứu giác của Ma Quỷ, nhưng anh nhanh chóng ngửi thấy mùi hương khác lạ trong đó.

Ma Quỷ lần theo mùi hương thì đào ra được một cái hộp giấy. Anh tìm thêm một cái túi nilon bọc nó thật kỹ.

"Ta tìm thấy rồi." Anh xoay người hô.

Bốn người nhảy khỏi đống rác, định mở cái hộp ra xem tại chỗ, nhưng đống rác này bốc mùi kinh khủng quá, ngửi một chút đã buồn nôn nên họ quyết định đi thẳng về nhà kho.

Nhưng dù đã rời xa đống rác thì Giang Lạc vẫn ngửi thấy mùi hôi thối.

Cậu nghiêng đầu ngửi ngửi mùi trên người mình, hô hấp khựng lại, nhanh chóng nghiêng mặt.

Trên người cậu bám đầy mùi rác.

Giang Lạc bị chính mình thối không chịu nổi, lại đột nhiên nghĩ, nếu trạng thái tối hôm qua của mình giống với hiện tại, chẳng phải Trì Vưu sẽ bị cậu làm buồn nôn chết sao?

Hay là đêm nay liền dùng cách này khiến Trì Vưu buồn nôn?

Nhưng Giang Lạc nhanh chóng từ bỏ loại ý nghĩ này.

Quá thối, ngay cả cậu cũng không chịu nổi.

Đây là phương pháp ngu ngốc "gϊếŧ địch một nghìn, mình cũng tổn thất tám trăm".

Nhà kho cách bãi rác rất xa, trở lại trong nhà kho, Ma Quỷ đặt túi nhựa lên bàn: "Mùi của thứ này không đúng."

Hắn lấy đồ vật trong túi nhựa ra, vật bên trong được bọc rất nhiều lớp màng giữ tươi. Ma Quỷ lột hết màng giữ tươi đi, lộ ra hai cái bình thủy tinh trong suốt lớn cỡ bàn tay.

Bên trong bình thủy tinh có một đứa bé trọc đầu khô héo.

Hai tay hai chân đứa bé giống như cành cây khô, con mắt nhắm chặt, làn da ngăm đen.

Khí đen lượn lờ quanh đứa trẻ, Lục Hữu Nhất sầm mặt: "Là quỷ con."

Quỷ con và kumanthong rất giống nhau nhưng cả hai không cùng một loại. Kumanthong là linh hồn đứa bé lang thang được tu sĩ áo trắng mang lòng từ bi thu lưu, mời nó đi cung phụng, làm việc thiện. Nhưng quỷ con thì hoàn toàn tương phản, là thứ bị tu sĩ áo đen dùng phương pháp độc ác chế tạo thành. Sau khi quỷ con chết cũng không nhắm mắt, oán khí cực nặng, gây nên tội ác.

Pháp lực của quỷ con mạnh hơn kumanthong, hiệu suất nhanh, hiệu quả lớn, có điều phản phệ cũng lớn không kém.

Giang Lạc không ngờ Trương Phong dám nuôi thứ đồ này.

Cậu đi lên trước, cầm túi nhựa quấn bình thủy tinh lại: "Đứa bé mà Trương Tranh thấy bên chân Trương Phong chắc là con quỷ con này."

Ngay lúc đó, đạo diễn gọi điện thoại cho cậu, giọng điệu hốt hoảng: "Đại sư, Trương Phong xảy ra chuyện rồi."

*Trương Phong được người ta phát hiện té xỉu trong nhà vệ sinh, sau đó ê-kíp lập tức đưa gã đến bệnh viện. Tuy nhiên lúc tỉnh lại, gã lại bắt đầu điên loạn hét toáng lên.

Bụm mặt hét không ngừng: "Mặt của tao! Mặt của tao!"

Nhóm Giang Lạc chạy tới bệnh viện, họ nghe thấy một y tá hoảng hốt không thôi nói: "Bệnh nhân vừa được đưa tới kia hình như bị điên, móc cả mắt của mình ra, cứ thế mà móc rơi xuống, làm y tá đều nôn quá trời."

Một y tá khác ôm cánh tay, lông tơ dựng đứng: "Cậu ta cào nát cả mặt, còn cười kia kìa, điên rồi, chắc chắn là điên rồi."

Giang Lạc và bạn bè liếc nhìn nhau, bước nhanh tới phòng bệnh.

Trương Phong được bác sĩ tiêm thuốc an thần, hiện tại toàn thân vô lực nằm trên giường.

Khắp mặt gã toàn vết máu do móng tay mình cào rách, vị trí con mắt bị móc ra giờ là một lỗ máu. Đạo diễn đóng cửa lại, phàn nàn: "Vừa nãy cậu ta suýt thì cào trúng bác sĩ, nói gì mũi của bác sĩ là mũi cậu ta. Tôi thấy hành vi của cậu ta điên rồi, đại sư, các cậu xem thử, có phải cậu ta bị quỷ chiếm xác hay không?"

Giang Lạc nhìn Trương Phong một lần, cười lạnh: "Không phải, chắc cậu ta nhận ra mình không còn mặt rồi."

Đạo diễn nghe không hiểu câu này, Giang Lạc lại đi thẳng đến bên giường, nhìn Trương Phong từ trên cao.

Trương Phong thấy cậu, kích động, "Mặt của tao đâu, mặt của tao đâu!"

Giang Lạc nhếch môi: "Mặt cậu biến mất không phải cậu nên tự hỏi bản thân ư?"

Trương Phong cứng đờ.

Giang Lạc để cái bình thủy tinh đựng quỷ con lên mặt bàn trước giường gã, lạnh lùng nói: "Chắc hẳn cậu cũng nhận ra thứ này. Nuôi quỷ con xong sau đó lại vứt bỏ nó, bị phản phệ là do cậu gieo gió gặt bão. Bây giờ cậu mới mất khuôn mặt thôi, nếu không muốn mất mạng thì kể tôi nghe chân tướng cái chết của ba người Lê Chân."

Toàn thân Trương Phong phát run: "Tôi, tôi không biết..."

"Bốn người các cậu chơi bát tiên, sau đó triệu hồi thứ gì đó lên, những người khác lần lượt chết đi, riêng cậu lại biết được phương pháp tránh thoát cái chết, chính là tìm một kẻ chết thay." Giang Lạc lạnh lùng nói hết những suy đoán của mình: "Phùng Tú Vân chết rồi, cậu không phải chết. Cậu tưởng cậu trốn thoát nhưng lại phát hiện chuyện bất thường vẫn xảy ra xung quanh mình... Khi cậu thấy thực tập sinh mới, không khỏi nhớ tới ba người Lê Chân đã chết, từ đó nhớ lại chân tướng cái chết của họ. Cậu sợ hãi, cậu hoảng hốt, cậu lo lắng, lo mình sẽ chết, nhưng cậu tự an ủi bản thân, đã có kẻ chết thay thay cậu chết đi rồi, cậu không phải chết nữa, có đúng không?"

Sắc mặt Trương Phong trắng bệch, Giang Lạc giễu cợt nói: "Nếu cậu không muốn nói, chúng tôi cũng không có cách nào ngăn cậu đi chịu chết."

Cậu làm bộ muốn rời đi, Trương Phong bỗng hô lên: "Đừng đi!"

Gã vươn tay kéo người, chật vật lăn từ trên giường xuống mặt đất, nước mắt chảy ròng ròng: "Mau cứu tôi, cầu xin các cậu mau cứu tôi!"

Mấy người Giang Lạc dừng chân, nghiêng mặt nhìn gã.

"Cậu nói gần như đúng hết..." Trương Phong nghẹn ngào khóc rống: "Chúng tôi, chúng tôi chơi bát tiên, gọi ra một con quái vật không mặt! Quái vật không mặt nói có thể thực hiện nguyện vọng của chúng tôi, ba người Lê Chân hi vọng được debut, nhưng tôi bị mỡ heo che mù tâm trí, tôi ước rằng, tôi hi vọng tất cả những người xếp trước tôi đều chết đi, để tôi được debut ở vị trí center... Con quái vật không mặt kia đáp ứng."

"Nhưng những người kia còn chưa chết, ba người Lê Chân đã chết trước, lúc ấy tôi mới biết, muốn thực hiện nguyện vọng, trước tiên phải đánh đổi mạng sống."

"Tôi chết rồi thì còn debut làm cái gì?" Cảm xúc Trương Phong kích động: "Mấy ngày nay tôi muốn điên rồi, hết lần này tới lần khác Phó Vệ còn tới trào phúng tôi, hắn thì hiểu quái gì? Hắn ỷ rằng hắn có gương mặt kia liền có được tất cả hả? Tôi chết đi cũng phải kéo hắn chết cùng! Tôi nghĩ biện pháp để quái vật không mặt để mắt tới hắn, tôi còn tìm nuôi cả quỷ con, tôi cầu nó phù hộ cho tôi một mạng, nhưng quỷ con cũng không ngăn nổi quái vật không mặt, tôi tức giận quăng ngã nó một lần, mắng nó không có chút tác dụng... Ngày hôm sau tôi lén đi quán nét tìm thông tin, tra được biện pháp có thể sử dụng kẻ chết thay."

Trương Phong phát hiện Phùng Tú Vân là người tốt nhất để ra tay, thế là không chút do dự hạ thủ. Gã làm quái vật không mặt nhầm Phùng Tú Vân thành mình, quả nhiên Phùng Tú Vân chết rồi.

Nhưng sau đó, những chuyện quỷ dị xảy ra bên người Trương Phong vẫn không dừng lại, nếu như không phải Trương Tranh thấy quỷ hồn đứa bé bên cạnh gã, Trương Phong còn chưa biết hóa ra quỷ con đã bắt đầu phản phệ, muốn gϊếŧ gã.

Trương Phong run lẩy bẩy bò về phía trước, định ôm chặt chân Giang Lạc: "Van xin các cậu mau cứu tôi..."

Giang Lạc lùi về sau mấy bước, quay đầu hỏi: "Báo cảnh sát chưa?"

Diệp Tầm gật đầu: "Cảnh sát lập tức đến."

Trương Phong xụi lơ trên mặt đất.

Họ rời khỏi bệnh viện, Lục Hữu Nhất thở ra một hơi: "Bởi vì nguyện vọng của Trương Phong cho nên quái vật không mặt mới uy hϊếp ê-kíp chương trình tiếp tục ghi hình. Giờ nó còn ghim cả Phó Vệ. Nếu không giải quyết quái vật không mặt sớm thì chuyện này chưa kết thúc được đâu."

Giang Lạc rút điếu thuốc, đột nhiên nói: "Tớ cũng bị quái vật không mặt để mắt tới."

Nhưng...

Giang Lạc nảy ra một ý tưởng kỳ lạ.

Liệu cậu có thể để Trì Vưu đối đầu với quái vật không mặt không.