Biên tập: Nguyệt Mẫn
Chỉnh sửa: Red Tea┃Đọc kiểm: Bí ĐaoNgười đó ôm chầm lấy Giang Lạc mất một hồi lâu mới buông ra. Cậu còn tưởng là ai, nào ngờ chính là người luôn cạnh tranh vị trí thứ nhất với cậu – Kỳ Dã.
Sau khi buông ra, Kỳ Dã vẫn nhìn Giang Lạc, hắn cuống cuồng đến mức hai mắt đỏ ngầu lên, thậm chí còn rách cả môi: "Các cậu bị đần không, thấy hồng bạch song sát không biết cẩn thận còn để nó đưa đi như thế à?"
Giang Lạc không ngờ lại bị mắng, cậu nhíu mày lại: "Cậu lo cho tôi vậy hả?"
Trên mặt Kỳ Dã thoáng trở nên mất tự nhiên: "Ai thèm lo cho cậu chứ..."
Trác Trọng Thu vỗ vai hắn, hỏi: "Cậu ôm đủ chưa? Có phải cậu nên nhường chỗ để cho tụi này ôm Giang Lạc với chứ?"
Khuôn mặt đẹp trai của Kỳ Dã đỏ bừng lên, hắn lui về sau hai bước tránh chỗ.
Mọi người thay phiên nhau ôm lấy Giang Lạc và Lục Hữu Nhất. Trong quá khứ, Giang Lạc không hiểu được tại sao bạn bè cứ phải "ôm" nhau. Nhưng sau khi trải qua rồi cậu mới từ từ hiểu ra, đằng sau một cái ôm là sự quan tâm và trách móc giữa bạn bè với nhau.
Giang Lạc bèn nhận lấy cái ôm của họ.
Rất... ấm áp.
Sau khi chắc chắn cả hai không bị thương, mọi người quay về trang viên suối nước nóng.
Giang Lạc nhìn mọi người rồi hỏi: "Cát Chúc và Samuel đâu?"
Văn Nhân Liên ngập ngừng nói: "Cậu ấy bị thương nặng, Samuel đang thỉnh thần nhập thân để chữa thương cho cậu ấy."
Khi Giang Lạc và Lục Hữu Nhất bị cuốn vào hồng bạch song sát thì Văn Nhân Liên, Khuông Chính và Samuel lại đuổi theo Cát Chúc. Rõ ràng tốc độ của họ không chậm nhưng đến khi bắt kịp Cát Chúc, cậu ta đã trọng thương ngã xuống đất.
Trên người Cát Chúc đầy rẫy vết thương, gần như chỉ còn sót lại một hơi thở. Cậu ta yếu ớt nằm trên mặt đất, gương mặt toàn là máu tươi, nếu không phải Văn Nhân Liên để ý đến hơi thở mong manh ta của cậu, chỉ sợ cho rằng Cát Chúc đã chết.
Lúc mọi người đưa Cát Chúc trở về phòng, Cát Chúc buông thõng tay trước người Khuông Chính. Cậu ta vùi mặt vào cổ Khuông Chính, nước mắt và máu nhuộm đỏ cổ áo hắn.
Từ trước giờ họ chưa bao giờ thấy dáng vẻ này của Cát Chúc.
"Lúc Cát Chúc muốn đi cứu hai cậu thì anh trai cậu ấy xuất hiện." Văn Nhân Liên thở dài: "Tình cảm hai anh em cậu ấy phức tạp lắm. Cát Chúc đuổi theo anh cậu ta, may sao anh ta không tấn công bọn tớ..."
Ngay cả Văn Nhân Liên cũng không ngờ rằng Cát Vô Trần sẽ xuất hiện ở đó.
Quá trùng hợp, giống như dẫn dắt họ vào bẫy.
Tuy nhiên, Giang Lạc không quan tâm người nào đến cứu cậu hay không đến cứu câuk: "Samuel thành công thỉnh thần không?"
"Bọn tôi cũng bất ngờ lắm." Văn Nhân Liên cười: "Lần thỉnh thần này của Samuel, ngũ âm của cậu ấy vẫn không trọn vẹn như cũ. Nhưng cậu ấy lại thành công thỉnh thần về, cậu thấy kỳ lạ không chứ?"
Lòng tò mò của Giang Lạc lại nổi lên: "Đi, chúng ta đến xem thử."
Cát Chúc và Samuel đang ở phòng cậu ta. Lúc Giang Lạc đi vào thì nghi thức thỉnh thần cũng đã kết thúc. Samuel đã mệt mỏi tới mức lăn ra ôm chăn ngủ trong góc, còn Cát Chúc lại không bóng dáng đâu.
Họ không tìm được người nên đành phải đánh thức Samuel dậy: "Samuel, Cát Chúc đâu rồi?"
Samuel mơ màng mở mắt, trong đôi mắt xanh vẫn còn ngái ngủ: "Hả?"
Hắn dụi mắt ngồi dậy, nhìn về phía giường rồi hoang mang trả lời: "Cát, Cát Chúc mới vừa ngủ trên giường đây mà."
Văn Nhân Liên nhíu mày, cúi người xuống hỏi: "Cậu chữa khỏi cho cậu ấy chưa?"
Vừa nhắc đến Samuel đã phấn chấn lên, hắn hoa chân múa tay nói: "Chữa khỏi hết rồi!"
Văn Nhân Liên thở phào nhẹ nhõm: "Miễn là lành thì không sợ cậu ấy bỏ chạy nữa, cứ để cậu ấy ở một mình cũng được."
Giang Lạc ngồi xếp bằng bên cạnh Samuel hỏi: "Samuel, sao tự nhiên cậu thành công thỉnh thần rồi?"
Samuel mờ mịt lắc đầu: "Tự dưng thành công vậy thôi."
Xem ra ngay cả hắn cũng không biết tại sao mình lại thành công. Giang Lạc chống cằm, định hỏi thêm thì cậu bỗng ngửi thấy mùi hôi tỏa ra trên người mình.
Cậu biến sắc, đứng lên nói: "Tớ về phòng tắm rửa trước đã, lát nói chuyện sau nhé."
Trên gương mặt của Giang Lạc máu của ma thú khô lại như một đống bùn rạn nứt. Giang Lạc trở về phòng, vừa đóng cửa lại, chưa kịp đến phòng tắm đã vội vàng cởϊ qυầи áo.
Đến khi bước tới trước cửa thì đã cởi sạch sẽ.
Quần áo bị ném vào trong giỏ đồ dơ, Giang Lạc mở vòi hoa sen, đứng dưới nước một hồi, đột nhiên cậu nhìn lại giỏ quần áo bẩn.
Cậu quan sát một lát rồi đi tới chỗ giỏ đồ dơ lấy bộ quần áo mình mới ném vào. Giang Lạc có thói quen cởi đồ: Đầu tiên là cởϊ áσ, sau đó đến quần dài, cuối cùng là qυầи ɭóŧ. Và tất nhiên ném quần áo cũng theo trình tự đó, nhưng lần này, thứ tự quần áo trong giỏ đồ mà cậu thay lúc chiều đã có sự thay đổi.
Có người chạm vào quần áo của cậu.
Gân xanh nơi thái dương bắt đầu nổi lên. Cậu thả quần áo trên tay xuống, nuốt cơn giận vào rồi đi gội đầu.
Ai lại lục đồ trong một cái giỏ đồ dơ?
Trừ tên Trì Vưu biếи ŧɦái kia ra thì cậu không nghĩ được bất cứ ai khác.
Trước đây Giang Lạc tắm rửa lâu nhất chỉ có mười phút, nhưng vì hôm nay người cậu quá bẩn nên cậu mất nửa tiếng mới tắm sạch sẽ được. Hàm răng bị Trì Vưu chạm qua cậu phải chải không biết bao nhiêu lần. Giang Lạc nhớ lại trận giao chiến giữa mình và Trì Vưu, càng nghĩ càng tức, cuối cùng bàn chải bị cậu bóp gãy phát ra tiếng răng rắc.
Cảm giác kỳ lạ trong lòng Giang Lạc dâng trào.
Cưỡng ép sờ soạng từ đầu tới chân cậu, thậm chí còn vói tay vào miệng câu, có thật là Trì Vưu muốn làm cậu ghê tởm không vậy?
Giang Lạc có một cảm giác khủng hoảng nho nhỏ khó lòng giải thích được.
Trực giác mách bảo cậu phải cố gắng tránh giao chiến kiểu này hết mức có thể.
Giang Lạc tin vào trực giác bản thân, dù cho trực giác có không đúng thì cậu cũng không muốn trải qua cảm giác ớn lạnh quỷ dị khi bị Trì Vưu sờ soạng khắp người như vậy nữa.
Tắm rửa xong, cả người cậu nhẹ nhàng khoan khoái bước ra phòng tắm. Giang Lạc vẫn không quên đống quần áo bẩn trong giỏ, nhưng không biết những bộ quần áo đó bị Trì Vưu dùng thủ đoạn gì chạm vào rồi.
Cậu bình tĩnh đem đống quần áo đi đốt sạch.
Làm xong hết thì ánh mặt trời cũng bắt đầu ló dạng.
Một đêm thức trắng nhưng Giang Lạc cũng không buồn ngủ chút nào. Cảm giác trên đấu trường quỷ đông đảo khiến tinh thần cậu vẫn phấn chấn đến tận bây giờ. Hôm qua bận bịu cả đêm, tuy tinh thần no đủ nhưng thể xác lại hơi mỏi mệt. Giang Lạc định đi tìm chút rượu để uống, như vậy dễ vào giấc hơn.
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.
Giang Lạc đi đến xem, là Cát Chúc khoác trên mình đạo bào. Cậu mở cửa: "Cậu đi đâu vậy? Tớ và Văn Nhiên Liên mới tìm cậu đấy."
Trông Cát Chúc chẳng khác ngày thường là bao, vẫn nụ cười nhẹ nhàng gió thoảng, cốt cách thần tiên: "Tớ nghe Samuel nói rồi, đến tìm cậu không được à?"
Cậu ta cười tủm tỉm rồi quơ quơ bầu rượu trong tay: "Giang Lạc, vào phòng cậu làm một ly nhé?"
Giang lạc nở nụ cười: "Tớ còn đang định đi tìm chút rượu nè."
Cậu bảo Cát Chúc vào, mang hai cái đệm ra ban công rồi ngồi dưới sàn uống rượu.
Cát Chúc mang đến một loại rượu trắng hơi đυ.c, Giang Lạc hấp một ngụm rồi nói: "... Hóa ra là rượu nếp."
Ban đầu cậu còn nghĩ loại rượu trắng này rất đậm, với cậu rượu nếp này vị của nó ngọt ngọt, tuy rất ngon nhưng uống rồi thì đừng mong nó có thể giúp ngủ được.
Cát Chúc gãi đầu, ngại ngùng nói: "Tại rượu nếp rẻ nhất nhà ăn."
"..." Giang Lạc: "Đừng nói là cậu quên là ba ngày này chúng ra được miễn phí thỏa thích hả?"
Cát Chúc lập tức hối hận nói: "Tớ quên thật đấy. Không có nhân viên ở đó nên tớ đã để lại tiền trên quầy theo giá trên bao bì rồi."
Cậu ấy tỏ ra rất đau lòng, trông như muốn đi lấy tiền lại. Giang Lạc buồn cười: "Cát Chúc, rốt cuộc là cậu nghèo tới mức nào vậy?"
Đạo sĩ Cát Chúc này một khi đυ.ng đến tiền nong là keo kiệt cực kỳ, Giang Lạc cũng đã tò mò chuyện này từ lâu.
Cát chúc cười khổ, vươn ba ngón tay: "Trong nhà tớ còn ba đứa em phải nuôi."
Giang Lạc sửng sốt: "Ba đứa em?"
Cát chúc cúi đầu, nhìn ly rượu trong tay, sóng nước lăn tăn, giọng điệu của cậu ta vẫn rất thoát tục và lạc quan: "Còn phải nói sao? Mấy đứa nó vẫn nhỏ mà nên tớ phải chăm sóc chúng. Điều kiện gia đình của Khuông Chính cũng không tốt, cậu ấy còn một em gái. Tớ còn đi học, không có thời gian chăm em nên cũng nhờ bố mẹ Khuông Chính nuôi hộ rồi, để mấy đứa nó ở chung với họ. Cô chú là người rất tốt, họ đồng ý chăm sóc mấy đứa nó mà không chút đắn đo nào."
"Thế giới này vẫn còn rất nhiều người tốt." Cát Chúc ngửa đầu nhìn tia nắng ban mai đầu tiên trên bầu trời xám xịt: "Phúc sinh Vô Lượng Thiên Tôn... May là cô chú không lấy tiền tớ đấy."
Nhóm bọn họ rất ít khi nói về nguồn gốc và gia thế của mình. Giang Lạc nhấp một ngụm, nhìn về phương xa rồi thầm nghĩ, thì ra Cát Chúc và Khuông Chính khó khăn như vậy.
Hai người lẳng lặng uống rượu, đột nhiên Cát Chúc đang ngồi xếp bằng chợt đứng dậy, nghiêm túc xin lỗi Giang Lạc: "Giang Lạc, tớ có lỗi với cậu và Lục Hữu Nhất. Khi hai cậu bị hồng bạch song sát cuốn đi, nếu tớ không bỏ chạy, hành động nhanh thêm chút nữa thì có lẽ các cậu đã không phải chịu tội rồi."
Giang lạc thầm nghĩ, cũng chưa chắc.
Trì Vưu đang chờ cậu trong quan tài, liệu Cát Chúc có thể đối phó với Trì Vưu được không?
Cậu lắc đầu, tỏ vẻ không thèm để ý: "Văn Nhân Liên nói anh trai cậu xuất hiện."
Tay cầm ly rượu của Cát Chúc chợt siết lại, cậu ta hít sâu rồi nói: "Đúng... anh ta tên là Cát Vô Trần."
Bàn tay còn lại của cậu ta chậm rãi nắm thành quyền: "Anh ta là hòa thượng."
Giang Lạc nhanh chóng mở to hai mắt, cậu nhớ đến bóng dáng hòa thượng đứng cạnh Trì Vưu trong đấu trường quỷ.
"Hòa thượng thế nào?" Cậu hỏi tiếp: "Có phải người đó rất đẹp và mặc tăng y màu trắng không?"
Cát Chúc im lặng gật đầu.
Giang Lạc xác định, người đứng cạnh Trì Vưu khi đó chính là anh trai của Cát Chúc.
Nhưng tại sao anh trai của Cát Chúc lại ở cạnh Trì Vưu?
Cát chúc nói: "Tuy anh ta đẹp nhưng lòng dạ rắn rết. Giang Lạc, sau này cậu gặp Cát Vô Trần thì tránh xa được bao nhiêu cứ tránh, anh ta không dễ trêu vào đâu."
Cát Chúc hối hận ôm mặt: "Tớ xin lỗi các cậu nhiều, lúc anh ta xuất hiện trước mặt tớ, tớ đã bị hận thù che mờ lý trí, cuối cùng quên mất phải ưu tiên cứu hai cậu..."
Giang Lạc nâng ly cụng ly Cát Chúc một cái: "Tớ và Lục Hữu Nhất đều bình an rồi, mà cậu đó, nếu Samuel không thỉnh thần thành công thì bây giờ cậu mới là người nguy hiểm."
"Thực ra có điều tớ tò mò lắm." Cậu nói: "Vết thương của cậu là do Cát Vô Trần gây ra đúng không?"
"Ừ." Vẻ mặt Cát Chúc dần sa sầm đi: "Hình như anh ta muốn gϊếŧ tớ."
Lúc Cát Chúc đuổi theo Cát Vô Trần, cậu ta bị y đánh trọng thương.
Cát Chúc nằm trên đất, tay cầm kiếm gỗ đào, máu tươi trào từ miệng ra, đau đớn như tứ chi bị đứt đoạn truyền đến. Cát Vô Trần tựa thần tiên bình tĩnh đến bên cạnh Cát Chúc, y cúi đầu, ánh trăng sau lưng y tròn vành vạnh.
Biểu cảm của Cát Vô Trần được bóng tối che lấp. Y đùa cợt, khinh thường nói: "Cát Chúc, em như bây giờ mà đòi bắt anh sao?"
"Vốn dĩ anh muốn gϊếŧ sách đám bạn của em, giống như những đứa trong quá khứ." Cát Vô Trần hờ hững nói: "Nhưng đánh em rồi bây giờ tâm trạng của anh khá hẳn, tạm thời tha mạng cho đám bạn kia đấy."
Y đá Cát Chúc, chuẩn bị quay người rời đi, bỗng nhiên "à" lên, nghiêng đầu nhìn cậu.
Cuối cùng ánh trăng cũng chiếu vào khuôn mặt y.
Trên gương mặt xinh đẹp lộ ra nụ cười ác độc, Cát Vô Trần nói khẽ: "Cát Chúc, anh thật sự mong em cứ chết đi như thế này."
Sau đó Cát Vô Trần đi khuất.
Hận ý và lửa giận ngập trời bỗng nhiên dâng trào, sức sống của Cát Chúc bùng cháy dữ dội mãi cho đến khi nhóm Văn Nhân Liên tìm thấy cậu
"Tớ không biết tại sao anh ta lại trở thành như vậy." Cát Chúc cúi đầu, búi tóc nghiêng xõa xuống mấy sợi tóc lòa xòa trên thái dương: "Rõ ràng trước đây anh ta không như thế."
"Tớ muốn gϊếŧ anh ta, nhưng vẫn muốn bắt lại rồi tra hỏi hơn." Cát Chúc mở lòng bàn tay ra, nhìn chỉ tay: "Tớ muốn hỏi anh ta, tại sao năm đó lại làm những chuyện như vậy, tớ rất rất muốn biết sự thật, không, có lẽ đó là ý muốn chủ quan của mỗi tớ. Vốn dĩ cũng chẳng có cái gọi là sự thật, trời sinh anh ta đã tệ bạc như thế. Sao mọi người lại gọi anh ta là Phật tử Cát gia chứ, trong khi anh ta chỉ có lòng lang dạ sói mà thôi."
Giang Lạc rất tò mò: "Anh của cậu đã gặp phải chuyện gì vậy."
Cát Chúc ngẩng đầu nhìn cậu cười khổ, nụ cười như mếu.
"Anh ta gϊếŧ sư phụ của chúng tớ và sư thúc, trong khi đó sư phụ chính là cha nuôi của anh ta."
"Anh ta còn gϊếŧ ba người bạn thân của tớ nữa."
"Cát Vô Trần... anh ta phản bội Phật môn, đốt sạch Tàng Kinh Các của Phật môn."
*
Bởi vì Cát Vô Trần mà Cát Chúc đã dẫn ba đứa em mình dứt khoát rời khỏi Phật môn, không theo tu đạo nữa.
Cậu không còn mặt mũi nào tiếp tục tu hành ở Phật môn.
Tai họa ập tới như ác mộng đêm dài, khiến sau này Cát Chúc vẫn cứ giật mình bừng tỉnh trong đêm. Mỗi lần tỉnh lại cậu hận không thể ăn tươi nuốt sống mà hỏi Cát Vô Trần: Tại sao anh phải làm như thế?
Chuyện đó tra tấn cậu bao nhiêu năm, cho nên vừa thấy Cát Vô Trần thì lý trí cậu lập tức biến mất.
Sau khi uống hết một bầu rượu nếp, Giang Lạc vẫn chưa thấy say nhưng Cát Chúc thì đã tựa vào tường mà ngủ.
Giang Lạc dìu cậu ta lên giường, may mà giường đủ rộng để họ nằm mỗi người một bên. Giang Lạc còn tưởng mình mình không thể ngủ được, nhưng ngửi thấy mùi rượu trên giường, cậu ngủ thϊếp đi khi nào không hay.
Lúc tỉnh lại, đầu óc Giang lạc như chết lặng. Cậu chậm chạp nhìn sang bên cạnh, không biết Cát Chúc đã lăn khỏi giường từ khi nào, dang hai tay hai chân ngủ ngon lành.
Giang Lạc đánh một cái ngáp rồi cầm điện thoại lên xem. Quá tuyệt vời, bây giờ là bốn giờ chiều.
Cậu lay Cát Chúc dậy, hai người mơ màng ra khỏi cửa thì phát hiện hầu như chưa ai tỉnh giấc.
Tất cả mọi người bị dằn vặt cả đêm, nhưng ngủ thẳng một giấc đến giờ cũng tạm ổn. Hai người thay nhau đi đánh thức rồi cùng nhau xuống ăn cơm.
Chín người ăn cơm vui vẻ với nhau xong thì nhân viên đến hỏi chuyện tối hôm qua, Lục Hữu Nhất vung tay lên hào sảng hô: "Hốt nó rồi, sau này không có nữa đâu."
Nhân viên công tác vui vẻ ra mặt, vội vàng chuẩn bị hoạt động sau khi mọi người đã ăn xong: Câu cá.
Bên cạnh trang viên suối nước nóng có một hồ nước, nhân viên đã chuẩn bị dụng cụ câu cá, ghế ngồi và đồ ăn nhẹ cho họ. Cả đám cứ thong thả mà đến rồi nhàn nhã câu cá bên hồ.
Có rất nhiều cá lớn trong hồ, Giang Lạc chẳng tốn bao nhiêu sức đã câu được hai con, cậu mắng yêu: "Cá ngốc."
Sau đó cậu bỏ cá vào thùng rồi treo mồi lên móc, thoáng thấy người bên cạnh có gì đó không đúng, Giang Lạc vội vàng bỏ đồ trong tay xuống, ngăn Samuel sắp cắm đầu xuống hồ.
Dường như Samuel đang ngủ, nhưng một lúc sau hắn mở bừng mắt ra, sợ hãi vỗ ngực, cảm ơn Giang Lạc: "Cảm ơn nhé."
Giang Lạc buông tay ra, đăm chiêu nhìn hắn.
Samuel bị nhìn đến mức cả người mất tự nhiên, Giang Lạc cười dịu dàng rồi nhẹ giọng hỏi: "Samuel, cậu mệt lắm hả?"
Khi nghe những lời nhẹ nhàng như vậy, người có mái tóc xoăn vàng đỏ ửng mặt. Hắn ngoan ngoãn gật đầu, ngáp: "Ừm buồn ngủ quá."
"Thế tối qua mấy giờ cậu ngủ?" Trác Trọng Thu hỏi.
Samuel nghĩ nghĩ: "Tôi không nhớ nữa."
"Bốn giờ sáng, lúc tôi và Giang Lạc tìm Cát chúc thì cậu ấy đã ngủ rồi." Văn Nhân Liên nhíu mày lại: "Tôi về phòng cùng Samuel, cậu ấy về là tắt đèn đóng cửa, nhiều nhất cũng phải bốn giờ rưỡi."
Bốn rưỡi sáng ngủ đến bốn giờ chiều dậy, ngủ đủ mười một tiếng rưỡi thì đáng ra không nên buồn ngủ như thế.
Khi nói chuyện, Samuel lại mệt mỏi tựa vào ghế, ánh mắt mơ mơ màng màng khép lại.
Hắn buồn ngủ quá.
***