Chương 9
Trong phòng, trên giường y phục xếp thành núi nhỏ, cánh cửa tủ quần áo mở toàng, y phục mặc lại cởi, cởi lại mặc. Ngồi ở bên ngọn núi nhỏ, Đinh Tử Nhu chỉ đạo cho co gái đang vội vàng mặc mặc cởi cởϊ qυầи áo.
"NO, NO, cậu mặc cái này nhìn rất hung dữ."
"NO, NO, NO! Xin cậu, mặc quần Jean đi gặp mặt trưởng bối sao?"
"Come on! Cậu xác định muốn mặc T-shirt?"
"Ông trời của ta a, cậu mặc như vậy rất giống một bàng khác nữ lang a!"
(Ai biết "bang khắc nữ lang" là gì chỉ cho ta =.=)
"Rất tốt, rốt cục cũng có thứ ra dáng âu phục, nhưng là... Cậu xác định phải mặc màu đen ? Mặc như vậy thật giống như đi dự đám tang a!"
Một cái chân ngọc quét tới, đạp hướng núi y phục tạm thời, y phục sụp đổ, Đinh Tử Nhu nhảy xuống giường.
"Lão Đại đừng phát giận a!"
"Mẹ kiếp cậu – ý kiến thật nhiều. Cậu là đang chơi mình có phải hay không?"
Hùng Bảo Bảo mồ hôi đầm đìa, cô nhìn chằm chằm Đinh Tử Nhu tính nhẫn nại hoàn toàn tiêu hết.
Đinh Tử Nhu quắt miệng.
"Oan uổng a, lão Đại, mình là vì muốn tốt cho cậu ai!"
Vừa nghe thấy Hùng Bảo Bảo phải gặp mẹ chồng tương lai, cô lập tức phóng qua, giúp cô ấy chọn trang phục a.
Bảo Bảo đứng ở trước giường, hai tay ôm đầu.
"Đáng giận, con bé Đàm Tinh Hà kia rốt cuộc muốn làm gì?"
Buổi tối, lúc cô nhận được điện thoại của Đàm Tinh Hà ——
"Ngày mai mẹ tôi muốn gặp cô lúc sáu giờ tối. Mẹ tôi không muốn cô nói với anh tôi. Nhớ đến đúng giờ."
Sau đó nói địa chỉ nhà hàng, liền cúp điện thoại.
Cứ như vậy gọi điện thoại tới phân phó một tiếng, cũng không để ý cô có bận việc gì hay không, nào có loại đạo lý này?! Có hiểu cách tôn trọng người hay không a? Bảo Bảo một bụng khí, buồn nôn nhất chính là vẫn không thể cùng Hạ Thụ nói, nha đầu kia rốt cuộc muốn làm sao?
"Thôi , mình không đi."
Bảo Bảo phất tay một cái.
"A? Cậu muốn lỡ hẹn sao?"
Đinh Tử Nhu đã chạy tới đứng ở bên cạnh Bảo Bảo.
"Cái gì lỡ hẹn?"
Bảo Bảo ngẩng đầu trừng Tử Nhu.
"Bọn họ có hẹn sao? Tùy tiện bỏ lại một câu, mình liền phải đi? Có lầm hay không?"
"Nhưng là... Đối phương là mẹ Đàm Hạ Thụ! Cậu có thể không đi được sao, như vậy sẽ đắc tội bà ấy đó..."
"Đinh Tử Nhu."
Hùng Bảo Bảo đè lại bả vai bạn tốt, đối với cô giảng giải đại nghĩa:
"Chúng ta hành xử chính là vì một chữ "lí", không phải sao? Bọn họ không tôn trọng mình, mình đương nhiên là có quyền không để ý bọn họ, bất kể bà ấy là gì của Hạ Thụ."
Quyết định không đi, Bảo Bảo thở phào nhẹ nhõm, ngồi xếp bằng trên mặt đất.
"Lão Đại, như vậy tốt sao?"
Đinh Tử Nhu cau mày, cô thành tâm thành ý suy nghĩ một cách thỏa đáng:
"Cậu cùng Đàm Hạ Thụ hẹn hò, là thực sao?"
Bảo Bảo liếc cô một cái.
"Mình gioogns như đang chơi trò chơi sao?"
Nói nhảm, đương nhiên là chân thật.
"Kia... Các cậu hẹn hò có thuận lợi không?"
"Ở ngoài dự tính của mình..."
"?"
Đinh Tử Nhu khiêu mi.
Bảo Bảo nhếch miệng cười.
"Thuận lợi."
Chẳng qua trong lúc đó xuất hiện một cái Đàm Tinh Hà mắc bệnh yêu anh trai.
"Đàm Hạ Thụ là một quái thai, nhưng là mình thích."
Hảo dọa người a! Đinh Tử Nhu dùng sức chớp mắt mấy cái, cô thế nhưng từ trên mặt Lão Đại, nhìn thấy một loại cảm xúc tên là ôn nhu. Wow, Lão Đại sau khi yêu đương, cả người lòe lòe tỏa sáng ai.
"Lão Đại... Cậu thật rất thích anh ta."
"Ừ."
Bảo Bảo cúi đầu, cười thừa nhận.
Thật là khủng khϊếp a, Đinh Tử Nhu càng dùng sức chớp chớp mắt, cô thế nhưng từ trên mặt Lão Đại nhìn thấy một vẻ mặt tên là xấu hổ. Đinh Tử Nhu há to mồm, thẳng ngó chừng Hùng Bảo Bảo. Này... Đây là Lão Đại cô quen biết sao? Cái kia quyền đấm cước đá, rất thích tranh đấu tàn nhẫn Hùng Bảo Bảo sao?
Còn đang chìm trong không khí ngọt ngào, Hùng Bảo Báo ngẩn người một lúc lâu, mới phục hồi tinh thần lại.
"Ừ, bất quá mình thích anh ấy là một chuyện, mẹ của Hạ Thụ muốn găp mình lại là một chuyện khác. Nghe khẩu khí em gái của anh ấy, dường như chuyện cùng mình gặp mặt không thể để cho ai biết, ngay cả Hạ Thụ cũng không biết. Làm gì phải lén lén lút lút như vậy? Quá không có thành ý."
"Mình đã nói với cậu rồi, nếu cậu thật thích Hạ Thụ như vậy, hẹn hò cũng rất vui vẻ, vì tương lai của hai người mà suy nghĩ, tốt nhất không nên đắc tội với mẹ của anh ấy. Vạn nhất cậu làm mẹ anh ấy không vui, không chừng bà ấy sẽ ngăn cản hai người qua lại —— "
"Ha ha!"
Hùng Bảo Bảo cười to hai tiếng.
"Nếu anh ấy bởi vì ... chuyện vặt này mà chia tay, vậy mình còn thấy thật may măn vì sớm nhận rõ bộ mặt của anh ta, một người đàn ông không có trách nhiệm, không có chủ kiến, mình không cần!"
"Hừ hừ, sợ là sợ khi anh ta là một người đàn ông có trách nhiệm, có chủ kiến."
Đinh Tử Nhu cười lạnh.
"Nga?"
Bảo Bảo không hiểu.
"Lão Đại, cậu thực sự là đối với tình yêu ngu ngốc a. Cậu không biết có bao nhiêu người đàn ông bị kẹt giữa mẹ và bạn gái của mình, trải qua nhiều cực khổ, nhiều buồn bực sao? Mẹ của anh ấy không thích cậu, anh ấy hết lần này tới lần khác lại rất thích cậu, cậu ngẫm lại xem, một người là người phụ nữ đã nuôi lớn anh ta, một người là là người phụ nữ anh ta yêu, nga ~~"
Đinh Tử Nhu lại đang diễn vở đại bi kịch tình yêu.
"Anh ấy giãy dụa, anh ấy mâu thuẫn, anh ấy người nào cũng không thể đắc tội, ảnh làm sao có vui vẻ? Anh ta cho dù có mất mạng, cũng không có biện pháp đồng thời lấy lòng hai nữ nhân a."
Bên mẹ, bên người yêu, tình thế khó xử a!
"Bên tình thân, bên tình yêu, anh ấy —— "
"Ngừng!"
Bảo Bảo nới.
"Mình biết rồi, nói nhảm thật nhiều."
"Lão Đại, thế nào?"
Đinh Tử Nhu hai mắt lòe lòe tỏa sáng.
"Ừ."
"Vậy chúng ta tiếp tục tìm quần áo phù hợp để ngày mai mặc."
"Không cần, mình sẽ không đi."
"A ~~"
Mới vừa không phải nói sao? Đinh Tử Nhu vẻ mặt bất đắc dĩ nói:
"Lão Đại, cậu thật ngoan cố!"
*****
Hàn Chấn Thanh đêm khuya đến tìm, anh vừa vào cửa, liền ném lễ vật cho Hạ Thụ.
"Cho cậu."
"Cái gì?"
Hạ Thụ kịp thời tiếp được. Anh đánh giá chiếc hộp đen khéo léo, bên hộp khảm kim tuyến, trong hộp có một lỗ nhỏ, xem ra là mắt khóa.
"Cậu lại từ đâu lấy được?"
"Người khác đưa."
"Cái hộp này có lẽ có từ lâu rồi? Rất cổ."
Hạ Thụ áng chừng trọng lượng của nó.
"Bên trong có cái gì?"
Hàn Chấn Thanh nhún nhún vai, đi thẳng đến tủ lạnh lấy bia.
"Đây sẽ không phải là người của bộ lạc nào đưa cậu chứ?"
Hàn Chấn Thanh chuyên truy lùng đồ cổ, luôn luôn có chút ít đồ vật ly kỳ cổ quái. Bình thường, những bộ lạc hoặc dân tộc nghèo không có tiển thù lao trả cho anh, sau khi Hàn Chấn Thanh lén giúp bọn họ đoạt lại cổ vật, thường sẽ tặng cho anh ít đồ, coi như là lễ vật tạ ơn.
Hạ Thụ hỏi anh:
"Chìa khóa đâu?"
Thật muốn nhìn một chút bên trong có gì.
"Không có chìa khóa."
Hàn Chấn Thanh ngửa đầu uống bia.
"Cho nên?"
"Cho nên mới đưa cho cậu."
Hàn Chấn Thanh cười nói, bị Đàm Hạ Thụ nhìn một cái xem thường.
"Cậu không thích?"
Hàn Chấn Thanh nhướng mày.
"Trả tớ."
Ha hả, Đàm Hạ Thụ bị hắn nhìn thấu tử huyệt, cầm lấy hộp báu ngồi vào trước bàn làm việc, bật công tắc đèn trên cao.
"Tự mình muốn nhìn bên trong cất giấu cái gì, ổ khóa này mắt rất đặc biệt..."
Hạ Thụ không nhịn được bắt đầu nghiên cứu. Anh kéo ra ngăn kéo, lấy ra xì gà, đốt thuốc. Cũng không quay đầu lại nói:
"Hôm nay ở đây?"
Hàn Chấn Thanh nằm chết dí trên ghế sa lon, coi như là trả lời. Hai tay hắn gối ở sau ót, nhìn một mảng lớn ánh sao ở bên ngoài sân thượng.
Đàm Hạ Thụ mở ra cái túi đựng khí cụ mở khóa, quay đầu lại liếc anh một cái.
"Có tâm sự sao?"
Hàn Chấn Thanh không để ý đến Hạ Thụ, vẫn trầm tư.
Đàm Hạ Thụ mắt phải đeo lên thấu kính đặc biệt, nhìn vào mắt khóa.
"Ổ khóa này cấu tạo rất đặc biệt..."
"Mở không được?"
"Không thể nào."
Đàm Hạ Thụ mỉm cười, hí mắt tự định giá:
"Chỉ cần có phương pháp, không có cái khóa nào không thể mở."
Mắt khóa chủ âm, chìa khóa chủ dương. m dương cùng tồn tại chính là đạo lý, trên đời tuyệt không có khóa nào không thể mở được
"Cái hộp quá cũ, cấu tạo yếu ớt."
Hàn Chấn Thanh nhắc nhở anh:
"Ổ khóa hơi chút dùng lực, sẽ bị hủy hoại."
Chính bởi vì như thế, không có một người nào, không có một thợ khóa nào dám thử mở nó ra, sợ phá hủy cổ vật.
"Tôi biết."
Đàm Hạ Thụ lấy ra cái chổi nhỏ, quét cái hộp.
"Không vội, cứ từ từ cùng nó chơi."
Nhẹ nhàng mà đối với nó, cuối cùng nhất định mở được. Đàm Hạ Thụ ngậm lấy xì gà, bắt đầu mở khóa.
Tâm tình của anh rất tốt, vừa mở khóa vừa ca hát, quá trình mở khóa rất giống với yêu đương, từ từ lục lọi, cẩn thận thử dò xét, đến khi rốt cục có thể mở ra mới thôi. Hắn nghĩ, tái tim con người đó chính là một bảo tang.
Nhớ tới ai đó, Hạ Thụ nhẹ nhàng ngân nga ——CLOSE TO YOU~~
Hàn Chấn Thanh nghe anh hát, dưới đèn im lặng. Anh nhìn bầu trời đêm vô ngần, nhớ tới người con gái đang lưu lạc phương xa —— tối nay... Không biết cô đang ở nơi nào? Không biết cô phiêu bạt đến khi nào mới có thể dừng lại?
Sau một đoạn dài trầm ămcj, Đàm Hạ Thụ tháo xuống mắt kiếng hỏi:
"Cậu ngủ chưa?"
"Tỉnh."
Hàn Chấn Thanh trả lời.
"Nếu không ngủ, nằm trên ghế sa lon làm chi?"
Đàm Hạ Thụ xoay tròn cái ghế, cười ngắm người bạn tốt đang nằm trên ghế salon.
Hàn Chấn Thanh u buồn sắc mặt đen tối giống như màu bộ ghế salon anh đang nằm, khuôn mặt mang theo vẻ kiên nghị. Mặc dù đang nằm ở nơi này, hai tay gối sau ót, nhưng Hạ Thụ vẫn cảm thấy anh giống như một con báo, đang tùy thời đuổi bắt con mồi.
"Cậu thật sự muốn rút lui khỏi tổ chức cảnh sát Quốc tế?"
"Ngô."
Anh nói muốn mở quán rượu, không phải là thuận miệng nói một chút mà thôi, anh đã hạ quyết tâm, muốn định cư ở Đài Loan.
"Tại sao là quán rượu?"
Hạ Thụ hỏi.
"Cô ấy thích uống rượu."
Hàn Chấn Thanh giơ cao tay phải, Hạ Thụ hiểu ý, ném điếu xi gà cho anh. Đốt xì gà, một làn khói mờ mịt bao lấy khuôn mặt âu lo của anh.
Hạ Thụ nhả ra một đám khói, hỏi:
"Là chuyên gia thám hiểm kia?"
"Ngô."
Cô gái Hàn Chấn Thanh yêu, là một cô gái kỳ lạ thích phiêu bạc thiên nhai. Chuyên gia thám hiểm mỗi một chuyến đi đều vô cùng mạo hiểm, thường sống chết không rõ, lần nào cũng hành tung thành mê.
"Tối nay cô ấy ở đâu?"
Hạ Thụ hỏi.
Hàn Chấn Thanh nhìn lên bầu trời suy tư.
"Lúc nay.... Cô ấy có lẽ ở Việt Nam."
"Hai người các cậu luôn chân trời góc biển, bao lâu mới có thể gặp nhau một lần, thật có thể nói chuyện yêu đương?"
Hạ Thụ mỉm cười nói.
"Ngay cả chạm mặt cũng là vấn đề."
Hàn Chấn Thanh vừa phun ra một đoàn khói, trầm giọng nói:
"Cho nên, tôi mới muốn mở quán rượu."
Hai người, chạy khắp toàn thế giới, cách xa nhau mấy nghìn vạn dặm, cho dù muốn chạm mặt cũng không được, hai người cứ như vậy chu toàn thật nhiều năm. Hàn Chấn Thanh nghĩ, anh sẽ không chạy nữa, anh sẽ định cư ở một chỗ, chờ cô tới phó ước, chẳng qua là... Cô có đến hay không, anh cũng không nắm chắc được.
Hạ Thụ cắn xì gà, gật đầu nói:
"Thì ra là vậy... Cậu mở quán rượu chính là vì tình yêu."
Không nghĩ tới người bằng hữu lâu năm đã từng trèo non lội suối, vào sanh ra tử này cũng có một mặt lãng mạn như vậy.
"Tôi cũng không nghĩ ra ——"
Hàn Chấn Thanh chế nhạo anh:
"Cậu thích khiêu chiến các loại khóa sắt, cuối cùng nhưng lại thua bởi tâm tư đơn giản của một cô gái."
"Hùng Bảo Bảo, cô ấy không đơn giản như cậu nghĩ vậy đâu."
Nhắc tới nàng, ánh mắt anh nhất thời trở nên thật ôn nhu.
Hàn Chấn Thanh cười nói:
"Vậy sao? Tôi xem cô ta cá tính rất thẳng thắn."
Anh nhìn lại Hạ Thụ.
"Cô ấy không giống kiểu phụ nữ lòng dạ phưc tạp, lại càng không giống mấy loại khóa cậu thích khiêu chiến, khúc chiết quỷ bí."
"Lòng của cô ấy không có khóa."
Hạ Thụ dụi tắt xì gà.
"Nga?"
"Chỉ có tường."
Hạ Thụ nháy mắt nói:
"Cô ấy ngoan cố đến đáng sợ."
Anh đã lĩnh giáo. Chuyện Hùng Bảo Bảo không thích, có làm thế nào dụ dỗ cô, Đại tiểu thư cô cũng sẽ không làm. Chuyện cô kiên trì, cho dù có vặn gãy cổ cô, cô cũng tuyệt đối không thỏa hiệp.
Hàn Chấn Thanh khiêu mi nói:
"Nói như vậy, chuyên gia mở khóa như cậu, hướng về phía một trái tim không có khóa, chỉ sợ là không có cách nào."
Anh cười hỏi:
"Kia, cậu làm sao chọc cho cô ấy vui vẻ, vui lòng cho hẹn hò?"
"Tôi bao dung cô ấy ——"
Hạ Thụ ha hả cười, ánh mắt phát sáng.
"Tôi nuốt cô ấy."
Tất cả những gì thuộc về cô đều thu lấy; cô kiên trì, toàn số tôn trọng. Không có tâm nhãn Hùng Bảo Bảo, hết lần này tới lần khác đều khiến anh ưu ái. Hỉ nộ ai nhạc, tất cả biểu lộ một cách đơn giản, tư thái quang minh lỗi lạ, chính là thứ hấp dẫn Đàm Hạ Thụ nhất.
"Xem ra... Cô ấy thật đem cậu mê hoặc."
Ai có thể ngờ tới, Đàm Hạ Thụ lại muốn một người con gái đơn giản như vậy —— không có tâm nhãn, sảng lãng, trực tiếp.
"Có một loại phụ nữ, tình yêu thương không chung thủy, có thể tùy thời bị bạn trai hoạc hoàn cảnh xung quanh mình thay đổi."
Hạ Thụ mặt tràn đầy ôn nhu.
"Nhưng cô ấy sẽ không như vậy, thật là kỳ quái... Cô ấy thế nhưng sẽ không như vậy, cô ấy có chủ trương của mình, tuyệt không thỏa hiệp."
"Có lẽ đó là bởi vì cô ấy còn chưa đủ yêu cậu."
Hàn Chấn Thanh giội cho anh gáo nước lạnh.
Đàm Hạ Thụ giả bộ u buồn, nhíu mày nói:
"Vậy là nguy rồi, tôi thật sợ thất tình."
Nhưng khẩu khí của anh lại rất bàng quan, anh đối với bản thân rất có tự tin.
"Kia cũng không thể không có."
Hàn Chấn Thanh tiếp tục giội bạn tốt nước lạnh.
"Ngay từ lúc đầu cô ấy đã đối với cậu thiếu hứng thú. Cô ấy thậm chí so với việc đánh nhau còn có hứng thú hơn. Cậu đeo đuổi khổ cực như vậy, cố thể cho thấy cô ấy là loại phụ nữ không dễ dàng cảm động. Cô ấy là một cô gái có tâm địa cứng rắn, muốn đá cậu cũng không pahir là chuyện không thể."
"Uy, cậu nói chuyện có vẻ rất vui mừng."
Hạ Thụ thưởng cho anh một ánh nhìn trầm trọng.
"Đúng."
Hàn Chấn Thanh mỉm cười, khổ sở nói:
"Tôi căm hận những đôi tình nhân trên đời."
Bởi vì người anh yêu không có ở bên cạnh.
"Nghe thật đáng thương."
Hạ Thụ kéo ra ngăn kéo, bắt thứ gì ném hướng Hàn Chấn Thanh.
Anh nhận, là một cuồn giấy. Hàn Chấn Thanh ngồi dậy, cuốn mở giấy, ánh mắt tối sầm. Anh đem cuộn giấy đặt ngang mặt bàn, ngón tay dài đo đạc trên bản vẽ, bên cạnh còn có chú thích Càn Khôn, anh hy vọng tình yêu của mình có thể nhờ vào vòng tròn Càn Khôn này mà thực hiện.
"Quán rượu của cậu."
Hạ Thụ mỉm cười, trầm giọng nói:
"Ấn theo phong thủy giúp cậu làm một bản thiết kế, một bàn một ghế dựa cũng cất giấu nhiều đóa hoa đào, hắc, đảm bảo chuyện yêu đương của cậu sẽ thành công."
Hàn Chấn Thanh vô cùng trân trọng cầm chắc cuộn giấy. Anh nói:
"Cậu ra giá đi."
Bản thiết kế này nơi nơi đểu hiển lộ rõ ràng tài hoa của Hạ Thụ, ra giá cao đến đâu cũng đáng.
Hạ Thụ vung tay lên, nói:
"Tặng cho cậu."
Bất quá bỏ ra ba ngày ba đêm có thể giúp bạn tốt làm việc, anh cảm thấy rất vui vẻ. Tiền không là vấn đề, anh còn thiếu tiền sao? Chỉ đảm nhiệm cố vấn cho công ty chế khóa, việc chi tiêu của anh đã có thể nói là vô tận.
"Tốt."
Hàn Chấn Thanh không cùng anh khách khí, anh nhìn về phái chiếc hộp cổ trên bạn làm việc, hướng Hạ Thụ nháy mắt.
"Lấy đồ trong hộp làm tiền thù lao."
Đàm Hạ Thụ cười hừ một tiếng:
"Nó sao, một cái hộp cổ không mở khóa được."
"Cậu không pahir nói chỉ cần có phương pháp nhất định có thể mở?"
Hàn Chấn Thanh cười.
"Yên tâm, chỉ cần cậu mở ra được, có lẽ bên trong cất giấu trân bảo."
"Trong cái hộp nhỏ như vậy?"
Hạ Thụ xem thường.
Màn đêm buông xuống càng lúc càng sâu, Hàn Chấn Thanh đã ngủ. Bởi vì công việc cần, anh quanh năm phiêu bạc, bôn ba chốn núi non trùng điệp, chỉ cần chiếc ghế dài của Hạ Thụ cũng đủ khiến anh chìm vào mộng đẹp.
Đàm Hạ Thụ tắt đèn trong phòng khách, để Chấn Thanh có thể ngủ sâu hơn. Anh chỉ chừa lại một chiếc đèn vàng trên bàn làm việc, một vòng quang ảnh rơi xuống mặt bàn màu trắng.
Đàm Hạ Thụ liếc nhìn đồng hồ điện tử, lấy điện thoại di động ra, gửi một tin nhắn ngắn cho người anh yêu.
——
Cùng dưới bầu trời đêm này, trong một căn phòng khác, trên giường có một người buồn rầu vẫn còn chưa ngủ. Cô ở trên giường trằn trọc trở mình, đến rạng sáng tầm ba giờ, cô buông tha cố gắng, rời giường kiểm tra tin nhắn trong điện thoại di động.
Đàm Hạ Thụ trước lúc ngủ, có thói quen gửi tin nhắn chúc cô ngủ ngon.
Tối nay cũng vậy.
Một tin tức ngắn gọn, lại truyền tải tình ý ấm áp.
Trước kia cô thích cười nhạo Đinh Tử Nhu, lúc Đinh Tử Nhu hướng cô kể chuyện nhận được thư tình, hoặc hoặc những tin nhắn lại đầy buồn nôn do người yêu gửi, cô luôn giương mắt, vẻ mặt khinh thường.
Nhưng tại sao ngôn ngữ tương tự, đổi lại là người trong lòng mình thích, cô có thể cảm động đến nhìn lại nhìn, không nỡ đóng máy, chỉ một tin nhắn ngắn chứa đựng tin tức của anh, ngây ngốc nhìn lại nhìn ——
Bảo Bảo cưng ơi, ngủ ngon!
Kiss your lip ,kiss your eyes, goodnight!
Hạ Thụ.
Bảo Bảo khép lại điện thoại di động, ném điện thoại rơi trên giường, tung mình nằm úp sấp, nặng nề thở dài.
*****
Hôm sau ——
Hùng Bảo Bảo thay đổi chú ý, quyết định muốn đến chỗ hẹn, đồng thời cô ý thức được ma lực của ái tình. Cô luôn luôn không thích ủy khuất mình, không nghĩ tới sẽ vì tình yêu của bọn họ mà thỏa hiệp.
Cô thậm chí bởi vì nghĩ muốn cho mẹ của Hạ Thụ có một ấn tượng tốt, chạy đi mua bộ âu phục màu hồng phấn đầu tiên trong đời. Sau đó lại vì muốn phù hợp với âu phục, mua thiên hạ đệ nhất đôi giày cao gót, sau đó mặc âu phục cùng giày cao gót ở trước gương luyện tập mỉm cười.
"Bác gái, bác khỏe chứ, cháu là Hùng Bảo Bảo."
"Bác gái, thật vui được gặp bác."
"Bác gái, bác thoạt nhìn thật trẻ tuổi..."
Gϊếŧ cô sao, những lời nịnh hót như vậy lại xuất hiện từ trong miệng của cô? Đang lúc cô bận rộn phỉ nhổ mình, Đàm Hạ Thụ gọi điện thoại tới ——
"Bảo Bảo, cá Ai-xơ-len, thịt bò thả núi, vịt nướng Bắc Kinh, em chọn cái nào?"
"Ách... A... Cái gì?"
Hùng Bảo Bảo thoáng cái phản ứng không kịp.
"Cá Ai-xơ-len, thịt bò thả núi, vịt nướng Bắc Kinh, em thích món nào?"
Hạ Thụ lại lặp lại một lần.
"Cá Ai-xơ-len, còn anh?"
Hùng Bảo Bảo cũng là rất biết điều hỏi lại.
"Bản thân anh cảm thấy thịt bò thả núi tương đối ngon. Có muốn thử một chút hay không?"
Hạ Thụ trong giọng nói hàm chứa nụ cười.
Hùng Bảo Bảo cười, nằm úp sấp trên giường tiếp tục nghe điện thoại.
"chúng ta mỗi ngày ăn ở một nhà hàng đi, trước tiên ăn cá Ai-xơ-len, bữa ăn tiếp theo là thịt bò thả núi, cuối cùng là vịt nướng Bắc Kinh, từ buổi trưa hôm nay bắt đầu."
Hạ Thụ càng nói càng cao hứng, không khỏi nở nụ cười.
"Được! Đến lúc đó em muốn chứng minh cho anh xem, vị giác của em mới là lợi hại nhất... Ai nha, buổi trưa hôm nay không được."
Hùng Bảo Bảo đột nhiên nhớ đến cuộc hẹn cũng với mẹ của Đàm Hạ Thụ
"Tại sao?"
"Buổi trưa hôm nay em có việc. Không cùng anh hàn huyên nữa, em còn phải đi chuẩn bị một chút đây, bye."
Hùng Bảo Bảo vừa nói liền ngắt điện thoại, chỉ chừa lại Hạ Thụ một người ở đầu bên kia không giải thích được.
——-
Hùng Bảo Bảo đúng giờ đến tiệm cơm theo hẹn, nhờ nhân viên phục vụ dẫn đến chỗ Đàm Tinh Hà ngồi đợi.
Đàm Bích Nga trên dưới đánh giá một chút Hùng Bảo Bảo, hỏi:
"Bạn gái của Hạ Thụ chính là cô ấy?"
Cô gái Hùng Bảo Bảo cùng với người trong tưởng tượng của bà không giống nhau, nếu nói cô gái trước mặt này phẩm hạnh không tốt hoặc là dân anh chị trong giới xã hội đen, bà đánh chết cũng sẽ không tin.
Hùng Bảo Bảo mặc một bộ âu phục màu hồng phấn, tóc dài buông thả, ngũ quan tỉ mỉ xinh đẹp, không có trang điểm, nhìn rất thoải mái. Giữa lông mày lộ ra một cổ anh khí, ánh mắt sáng ngời, làm cho người ta cảm giác rất chính trực.
Đàm Bích Nga do chuyện làm ăn của nhà hàng, tiếp xúc với vô số người, bà vừa nhìn cũng biết cô bé này tâm địa thuần khiết, cũng không phải là một cô gái hư. Bà thở phào nhẹ nhỏm, con trai của bà quả nhiên thật tinh mắt.
"Cháu tên là Hùng Bảo Bảo, đang cùng Hạ Thụ gặp gỡ."
Bảo Bảo nói. Mặc dù đối với Đàm Tinh Hà rất hờ hững, nhưng là đối với mẹ của Hạ Thụ vẫn lộ ra vẻ câu nệ.
"Thật vui được gặp cháu, muốn ăn cái gì?"
Đàm Bích Nga hỏi.
Bảo Bảo hướng bồi bàn gọi món gà nướng.
"Sau khi ăn xong có muốn gọi món điểm tâm ngọt?"
Bồi bàn hỏi Bảo Bảo.
"Nơi này có bánh ngọt Boston ăn rất ngon."
Đàm Bích Nga đề nghị.
"Nhưng là..."
Cô không thích ăn bánh ngọt, bất quá lời nói đến khóe miệng đã bị cô nuốt trở về. Cô nghe thấy mình hàng phục nói:
"Vậy thì bánh ngọt Boston."
"Hùng tiểu thư hiện làm việc ở đâu?"
Đương lúc còn chưa mang thức ăn lên, Đàm Bích Nga muốn hỏi chuyện Hùng Bảo Bảo nhiều một chút.
"Chúa là huấn luyện viên dạy không thủ đạo của đạo quán Hoa Anh."
Bảo Bảo đưa danh thϊếp cho bà
"Cho nên nếu là chọc tới cô thực thảm."
Đàm Tinh Hà nói thầm, bị mẹ liếc mắt cảnh cáo một cái.
"Cháu cùng Hạ Thụ làm sao quen biết?"
Đàm Bích Nga cười híp mắt.
Đàm Tinh Hà trách móc nói:
"Còn phải hỏi? Nhất định là cô ta đeo đuổi anh Hai."
Hùng Bảo Bảo hít sâu một cái, nhẫn nại nhẫn nại a, mỉm cười nhìn về phía Đàm Tinh Hà nói:
"Không phải vậy."
"Nga? Không phải là cô đeo đuổi anh tôi? Như vậy thực ly kỳ."
Cô dùng ánh mắt khinh thường nhìn Hùng Bảo Bảo từ đầu đến chân. Cho nên nụ cười trên mặt Bảo Bảo từ từ biến mất, cô ngẩng mặt lên, nghênh thị ánh mắt đầy ác cảm của Đàm Tinh Hà.
Đàm Bích Nga trừng con gái.
"Tinh Hà, mẹ đang nói chuyện, con đừng xen mồm!"
Đàm Bích Nga thử hòa hoãn không khí, đáng tiếc chiến tranh giữa hai cô gái đã bắt đầu.
"Anh của tôi từng quen rất nhiều bạn gái, nhưng chị chính là người có bộ dạng xấu nhất."
Đàm Tinh Hà cố ý chọc giận Hùng Bảo Bảo.
Hùng Bảo Bảo phản bác:
"Tôi không pahir là ngũ quan đoan chính sao?"
"Con còn không có lễ phép nữa, mẹ sẽ buộc con đi về."
Đàm Bích Nga mắng con gái, vừa hướng Bảo Bảo giải thích:
"Cháu đừng cùng nó so đo, con bé chỉ tức giận, không có ác ý. Thực xin lỗi, đột nhiên hẹn chúa gặp mặt, bác là nguwofi làm mẹ, chỉ muốn nhìn một chút xem con trai mình đang gặp gỡ với ai."
Bảo Bảo trở về bộ sạng mỉm cười.
"Bác đừng lo lắng, cháu cùng Hạ Thụ là quang minh chánh đại gặp gỡ."
"Tại sao có thể không lo lắng? Cô ta từng bị buộc thôi học a."
Đàm Tinh Hà lành lạnh nói.
"Tinh Hà!"
Khí chất trong nháy mắt xuống đến băng điểm.
"Các người điều tra tôi?"
Hùng Bảo Bảo tức giận cũng rút ra khẩu khí.
"Đúng vậy!"
Đàm Tinh Hà lẽ thẳng khí hùng nói:
"Như thế nào? Cô sợ bị điều tra a! Thật mất thể diện, chỉ tốt nghiệp cấp ba trường nữ, anh tôi đã tốt nghiệp Đại học a."
"Tôi hiểu rồi ——"
Cô không thể tiếp tục chịu đựng những thứ này, thật quá đáng! Bảo Bảo trong mắt lóe lên tức giận.
"Phát hiện tôi từng bị đuổi học, cho nên vội vã gặp tôi, các người rốt cục có hiểu cách tôn trọng một người không?"
"Cô tại sao không nói ra nguyên nhân tại sao bị đuổi học? Không dám nhận chuyện mình làm sao?"
Đàm Tinh Hà chê cười.
"Tôi tại sao phải giải thích?"
Đàm Tinh Hà kỳ quái nói:
"Bị đuổi học a! Tôi xem phẩm hạnh của cô nhất định có vấn đề."
"Tôi xem ra đầu cô mới có vấn đề!"
Bảo Bảo quát trở lại, thanh âm lớn đến làm người bên cạnh ghé mắt.
Đàm Bích Nga nhìn chằm chằm Hùng Bảo Bảo, không nghĩ tới cô bé tướng mạo thanh tú khi tức giận lại khủng bố tới vậy.
"Mẹ, mẹ nhìn xem, cô ta mắng con! Mẹ nhìn cô ta thực hung dữ, nếu làm cô ta khó chịu, không chừng còn có thể đánh con, rất tệ hại!"
Đàm Tinh Hà oa oa gọi.
Thật là đủ rồi, chịu không được Đàm Tinh Hà bệnh tâm thần kêu la, Bảo Bảo hai tay ôm ngực lạnh lùng hỏi:
"Cô có thể câm miệng chưa? Đàm Tinh Tà, cô từng cùng tôi gần gũi qua chưa? Cô dựa vào cái gì phê bình tôi?"
Đàm Tinh Hà trướng mặt đỏ, chỉ vào Bảo Bảo nói:
"Còn cần ở gần? Xem cô một bộ hung dữ như vậy, nhất định alf do nhà cô dạy sai!"
"Được rồi, con bớt tranh cãi một tí."
Đàm Bích Nga mắng Tinh Hà.
Đàm Tinh Hà rống:
"Cô không xứng làm bạn gái anh tôi!"
"Xin hỏi dạng con gái như thế nào mới xứng làm bạn gái anh cô?"
Bảo Bảo cùng Tinh Hà mắt đối mắt, cái đồ thiếu nữ biếи ŧɦái này không hảo hảo sửa trị sẽ trở thành thế nào?
Đàm Tinh Hà giật mình ngạc, không nghĩ tới Bảo Bảo sẽ hỏi như thế.
"Dù sao... Dù sao cũng không phải loại con gái như cô!"
"Đó là loại người như thế nào? Xin cô nói xem."
Hùng Bảo Bảo tĩnh táo nhưng kiên trì.
Thật hiếm thấy con gái bị làm cho khẩn trương như vậy, Đàm Bích Nga quyết định để cho con gái mình ứng phó, bà khoanh tay đứng nhìn, ai cũng không ủng hộ.
Ách... Đàm Tinh Hà khí quẫn.
"Làm bạn gái của anh tôi phải rất ưu tú, phải rất mỹ lệ, phải rất có khí chất!"
"Phù hợp những thứ này có thể trở thành bạn gái của anh ấy?"
Bảo Bảo ánh mắt sáng quắc.
"Đúng!"
"Tôi lần đầu tiên nghe nói, anh trai quen bạn gái còn cần em gái phê chuẩn."
"Tôi sợ anh ấy cùng người không tốt gặp gỡ, đây là tôi quan tâm anh ấy."
"Cho nên cô là vì tốt cho anh cô?"
"Dĩ nhiên."
Đàm Tinh Hà đỏ mặt, thật ra thì cô sợ anh Hai sẽ rời khỏi cô
"Được rồi, cô tới ở cùng đi."
Bảo Bảo nói.
"Cô nói gì?"
Đàm Tinh Hà vẻ mặt kinh ngạc.
Lời của Hùng Bảo Bảo lời khiến cho cô cảm thấy không thể hiểu được.
Hùng Bảo Bảo nhìn thẳng ánh mắt Đàm Tinh Hà,, từng chữ rõ ràng nói:
"Tới ở cùng với tôi, tôi cho cô cơ hội mở to mắt xem tôi có phải là người xấu hay không."
Lại hỏi Đàm Bích Nga:
"Bác gái, có thể không?"
Thay vì bị tiểu cô nương này giận đến giơ chân, không bằng trực tiếp mang về nhà tái giáo dục. Cô quyết định tự mình đích thân giải quyết vấn đề, mà không phải để cho nha đầu này ở sau lưng giở trò quỷ.
Đàm Bích Nga u mê một giây, nhưng ngay sau đó bật cười.
"Tốt, có thể. Dĩ nhiên! Ha ha ha, tốt, tốt!"
Bà bị sự quyết đoán của cô bé này hấp dẫn, bỗng nhiên có chút hiểu Hạ Thụ tại sao thích Hùng Bảo Bảo . Trước đây những bạn gái của Hạ Thụ bị TInh Hà quấy nhiễu, phương thức xử lý của các cô chính là tìm Hạ Thụ khóc, muốn anh cùng Tinh Hà tính sổ, không nghĩ tới Hùng Bảo Bảo lại lựa chọn tự mình giải quyết.
Đề nghị của cô, khiến Đàm Tinh Hà sợ được giơ chân, cô chợt đứng lên.
"Tôi không muốn!"
"Cô không phải là rất muốn hiểu rõ cách làm người của tôi?"
Bảo Bảo đứng dậy, ấn bả vai Đàm Tinh Hà, ánh mắt lạnh thấu xương nhìn cô.
"Cùng tôi cùng ở trong một phòng, cùng ngủ một cái giường, chúng ta sớm chiều chung đυ.ng, buổi tối cùng đắp một cái chăn. Tin tưởng không cần mấy ngày, cô có thể rõ ràng cách làm người của tôi như thế nào, phẩm hạnh như thế nào, đến lúc đó cô có thể yên tâm để cho tôi và anh trai cô gặp gỡ chứ? Dù sao, đây cũng không phải vấn đề cô cần lo lắng, đúng không?"
Đàm Tinh Hà nghe được mặt một trận xanh một trận trắng, miệng há hốc, một hồi lâu tìm không ra lời nào phản kích, ngược lại hướng mẹ mình nói:
"Con không muốn. Mẹ, có gì tốt cười a, chỗ của cô ta sao con có thể tới ở được?"
"Mẹ cũng cảm thấy chủ ý này không tệ, con không phải là muốn hiểu rõ bạn gái của anh con sao?"
Thật tốt quá, có lẽ Hùng Bảo Bảo này có thể làm cho Tinh Hà chấm dứt những hành động thành kiến.
"Hùng Bảo Bảo, tôi... Tôi không muốn đến chỗ cô ở."
Đàm Tinh Hà vừa tức vừa sợ, Hùng Bảo Bảo làm như vậy, không thể nghi ngờ là làm cho cô không lấy được cớ gì để phản đối bọn họ gặp gỡ.
Hùng Bảo Bảo định đem tâm tư của cô nói toạc ra:
"Cô căn bản không muốn hiểu tôi là hạng người gì, cô chẳng qua là không thể tiếp nhận việc anh trai mình có bạn gái, cô chỉ đơn giản muốn phản đối!"
"Đúng, tôi thích anh trai, tôi không thích anh ấy cùng bất luận kẻ nào gặp gỡ!"
Đàm Tinh Hà thẹn quá thành giận.
"Cô thích anh trai, cho nên trăm phương ngàn kế phá hư tình yêu của anh ấy?"
Thật ích kỷ, Bảo Bảo nói thẳng:
"Đáng sợ, anh ấy lại có loại em gái như cô, nói rằng thích anh ấy, nhưng lại làm ra những chuyện làm tổn thương anh ấy!"
Bảo Bảo đem vấn đề Đàm gia tránh nói vạch trần ra.
Đàm Tinh Hà không có cãi lại, thốt nhiên hốc mắt hiện hồng, vẻ mặt giống như bị người nào quăng một cái tát, kinh ngạc chật vật lại hỗn tạp đau thương.
Đàm Bích Nga bị vẻ mặt đau thương của con gái làm giật mình. Bà cầm tay con.
"Được rồi, đừng cãi nữa, cùng ngồi xuống ăn cơm."
Đàm Tinh Hà không chịu, cô cắn răng nói:
"Hùng Bảo Bảo, cô toàn bộ đều nói đúng."
Cô run rẩy, sắc mặt tái nhợt, như sắp chịu không nổi.
Bảo Bảo nhìn cô như vậy, mềm lòng, khẩu khí trì hoãn.
"Nếu như cảm thấy tôi nói rất đúng, cũng đừng cấm cản anh cô có người yêu nữa, cô cũng có thể cùng người con trai cô thích gặp gỡ!"
"Người nào sẽ thích tôi?"
Đàm Tinh Hà nghẹn ngào.
Đàm Bích Nga cúi đầu, vẻ mặt mỏi mệt , mẹ con hai người bỗng nhiên gioogns như quả bóng xẹp xuống.
"Cô xinh đẹp như vậy, còn sợ không có tên con trai nào thích?"
Bảo Bảo không hiểu.
"Vậy sao?"
Đàm Tinh Hà đột nhiên đưa tay hướng trên đầu một trảo, thu hạ tóc giả, lộ ra đỉnh đầu trụi lủi.
"Có người sẽ thích tôi sao?"
Bảo Bảo kinh hãi, người bên cạnh kinh hô, đồng thời Đàm Bích Nga ôm con gái khóc ra thành tiếng.
Hùng Bảo Bảo trước giờ vẫn lẽ thẳng khí hùng mà sống, chưa từng nghĩ tới sẽ thương tổn người nào, chỉ cần là sự thực, cô sẽ kiên trì không thỏa hiệp.
Cô dùng hai mắt của mình nhìn thế giới, mắt thấy là bằng chứng, cô nhìn thấy Đàm Tinh Hà tùy hứng, cố tình gây sự, cùng mang cho Hạ Thụ nhiều khốn nhiễu. Nhưng là cô không nhìn thấy, ở sau lưng Đàm Tinh Hà cất giấu bóng ma.
Nếu như cô tỉ mỉ một chút, nhạy cảm một chút, nên đoán ra một thiếu nữ tướng mạo ngọt ngào, tại sao phải sợ hãi mất đi sự quan tâm cùng yêu thương của anh mình như vậy?
Mang đôi giày cao gót mới, nện bước trên con đường không quen, mũi chân cùng gót chân dùng đau đớn cùng Bảo Bảo kháng nghị, đường về nhà sao càng lúc càng dài?
Bởi vì mặc âu phục, cô không có cỡi xe, phải đi bộ đến ga tàu điện ngầm đứng nhờ xe về nhà. Con đương lát đã đỏ hoa văn tinh mịn hại cô nhiều lần thiếu chút nữa trật chân té, cẩn thận gót giầy khiến cho cước bộ của cô thực chật vật. Sau khi xuyên qua hai ngã tư đường, Bảo Bảo ở trước tủ kính tiệm trang phục dừng bước nghỉ ngơi, cô nhìn thấy hình ảnh chính mình trong gương, cảm thấy thực khó chịu.
Cô mắng mình:
"Ngươi cho là bản thân bị công kích, cũng phải đáp lại không buông tha. Ngươi tranh giành thắng thì đã có sao? Nhìn thấy bộ mặt thất bại tái nhợt của Đàm Tinh Hà, bây giờ ngươi vui vẻ rồi?"