Chương 7.Trúc cơ

Sao khi giải quyết bữa sáng xong,hai người bắc đầu đi dọc theo bìa rừng đến thành Dương Châu.Thức ăn bọn họ tự cung tự cấp,sáng đi đánh yêu thú tối về tu luyện.Cứ như thế bọn họ đi được nữa năm,mắt thấy thành Dương Châu không còn bao xa nữa.Trong một buổi tối ở một sơn động cách thành Dương Châu vài trăm dặm,Lâm Nhiên đang rồi nhập định thì mây đen vân vũ kéo đến.Lâm Nhiên mở mắt ra nói với Lâm Hàn:"Bây giờ ta đang chuẩn bị đột phá Trúc cơ,ngươi hãy ra ngoài hộ pháp dùm ta với tránh đi đừng để bị thương".

Lâm Hàn gật đầu,vận khí bay ra xa trăm mét.Hắn thấy trên bầu trời giáng xuống tia sét đầu tiên Lâm Nhiên liên đánh ra một cái Ngũ Lôi Bàn chống đỡ.Ngũ Lôi Bàn chắn cho Lâm Nhiên được đến đạo tia sét thứ năm thì vỡ nát.Lâm Nhiên xuất ra vài món pháp khí hạ phẩm chống đỡ nhưng vẫn bị sấm sét đánh vào người toàn thân đau đớn khó chịu vô cùng.

Mắt thấy chỉ còn một đạo cuối cùng nhưng cũng là mạnh nhất.Lâm Nhiên từ trong đan điền triệu hồi ra Tử Nguyệt roi ra chống đỡ.Tia sét giáng xuống Lâm Nhiên bay lên chống đỡ bị đánh cho quần áo rách ben,tóc tai cháy xém.Nữa khắc sau khi vân vũ lui đi,trời gián cam lộ giúp Lâm Nhiên rột rữa thân thể kì kinh bát mạnh,thương thế lúc chống đỡ lôi kiếp từ từ mắt thường hồi phục lại.

Bây giờ Lâm Nhiên đã là một tu sỉ hàng thật giá thật.Lâm Hàn thấy lôi kiếp đã ta nên trở về sơn động,hướng Lâm Nhiên nói:"Chúng mừng công tử đã thành công đột phá Trúc cơ".

-"Cùng vui".Lâm Nhiên nói:"Ta vừa mới đột phá căn cơ chưa vẫn,ta bế quan vài hôm rồi đi tiếp".

Một tuần sau,tại trấn nhỏ thành Lạc Dương có 2 tu sĩ một trắng một đen thêm một con thú đang đi trên đường làm mọi người chú ý.Đó không ai khác ngoài Lâm Nhiên và Lâm.Lâm Nhiên da dẻ hồng hào mặt mày thanh tú đi trên đường ai nấy đều quay đầu nhìn lại.Còn Lâm Nhiên thì vận trường bào màu đen,khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng lúc này cũng tỏa ra khí lạnh người lạ chứ lại gần.Con yêu thú này nhờ nữa nay Lâm Nhiên dùng linh tuyền cải tạo thân thể nên bây giờ có thể tu luyện hiện đang là yêu thú cấp 1.Lâm Nhiên đã quan sát kĩ Tiểu Hắc rất lâu rồi chỉ giống sói mà thôi,Tiểu Hắc là tên Lâm Nhiên đặt tên cho nó vì rhắng nó đen thui.Tiểu Hắc giờ đứng tới ngang thắt lưng của Lâm Nhiên rồi

Ở trấn nhỏ này,tu vi của mọi người không cao chỉ ở khoảng luyện khí kỳ.Tìm một tửu lưu hỏi thăm tình huống xung quanh có gì đặc biệt không,Lâm Nhiên nghe được gần đây Dương Kiếm môn đang chiêu mộ đệ tử 10 năm một lần.Từ tên tiểu nhị hỏi nơi nào bán đan dược và thu mua da yêu thú.Đưa cho tiểu nhị một viên linh thạch hạ phẩm rồi hai người một thú đi tiếp lên đường.Bây giờ Lâm Nhiên có thể ngự kiếm mà đi nhưng vậy thì rất nguy hiểm cho bản thân,đoạn đường đi đến thành Dương Châu là do Tiểu Hắc cổng Lâm Nhiên,còn Lâm Hàn thì vẫn đi theo bên cạnh mặt không đổi sắt.

Lúc tới thành thì trời đã tối,Lâm Nhiên vào một tửu lâu dừng chân qua đem lại.Lâm Nhiên mướn hai phòng,phòng còn lại là của Lâm Hàn.Trong nhắm mắt đã toạ thì cảm ứng trong không gian có dị động,trong nháy mắt Lâm Nhiên đã vào trong không gian.Thấy quả trứng Khổng Tước không ngừng phát ra ánh sáng chói mắt,nữa năm nay không thấy nó có động tỉnh Lâm Hàn nói thầm:"không lẻ là trứng chết".Hôm nay lại phát ra dị tượng không lẽ nó muốn phá xác Lâm Nhiên chờ mong nghĩ,nhưng qua hai canh giờ vẫn thấy không có động tỉnh gì không khỏi cảm thấy thất vọng.Làm hắn nhớ đến một bài hát có câu:"Mong thật nhiều rồi thất vọng thật nhiều" không phải đang chỉ bản thân Lâm Nhiên hắn đi.

Lúc đang chuẩn bị quay đi thì quả trứng động đậy tiếp,ngồi tiếp tục quan sát thì vẫn không có gì xảy ra.Lâm Nhiên cảm thấy bản thân đang bị quả trứng giỡn,hắn bây giờ cảm thấy rất muốn ăn trứng luộc a.Giống như cảm giác được bản thân sấp bị Lâm Nhiên đem đi nấu,quả trứng lắc lư dử dội.Một lúc sau từ trong quả trứng xuất hiện hai móng vuốt nhỏ xíu,thêm nữa canh giờ sao một con giống gà con xuất hiện trước mặt hắn.Lâm Nhiên không cảm thấy bản thân bị sư phụ của mình lừa,hắn nhìn nó sao cũng không giống Khổng Tước giống một con gà con thì hơn.

Khổng Tước thấy Lâm Hàn thì hướng hắn kêu chíp chíp,dùng đôi cánh nhỏ chưa đầy đủ lông của mình vỗ bạch bạch để thu hút sự chú ý của hắn.Lâm Hàn phì cười trước sự đáng yêu của nó,đưa tay mình xuống để cho nó lên.Tâm vừa chuyển động Lâm Nhiên và Khổng Tước xuất hiện bên ngoài.Nhìn nó chạy vòng vòng khắp phòng bắt nó lại nói:"Ta đặt cho ngươi tên là Tiểu Tước đi".Tiểu Tước hướng phía hắn kêu chíp chíp.

Lâm Nhiên lên giường nhấm mắt đã toạ,mặc kệ nó chạy khắp phòng kêu chíp chíp.Người tu tiên không cần phải ngủ chỉ cần nhắm mắt đã toạ thì sáng dậy cũng cảm thấy tinh thần sảng khoải.