Lâm Vong thua tỷ thí với trù lang đến từ kinh thành, thái độ mọi người đối với hắn nhất thời vi diệu hẳn.
Phàm là hạ nhân hầu hạ trước mặt Cố Tử Thanh mới hiểu được, bọn họ thấy Nhị gia với vị tỷ tỷ này rất thân thiết, nhưng trên thực tế cũng có người phản cảm hành vi của nàng, Cố Tử Thanh dù sao cũng là người, tâm tình lúc không tốt cũng sẽ hướng về phía hạ nhân phát giận, nhắc nhở một hai câu.
Lần này tỷ thí, tất cả mọi người nghĩ Cố Tử Thanh muốn mượn cơ hội này đè ép nhuệ khí tỷ tỷ hắn, không ai nghĩ sẽ không thành công, cho nên mọi người đều cho rằng Cố Tử Thanh sẽ giận chó đánh mèo lên Lâm Vong, không chừng còn lấy cái cớ đem hắn đuổi đi.
Tại phòng bếp cũng có mấy cùng Lâm Vong có cảm tình, lại vì Lâm Vong đối đãi người khác rộng lượng hơn so với Tam Xảo trước đây, lúc này mấy người họ thay Lâm Vong sốt ruột, lại sợ Tam Xảo quay trở về, đều thay Lâm Vong dọn dẹp biểu hiện tốt một chút, còn nói mấy thứ Cố Tử Thanh thích ăn, để cho hắn đi nấu lấy lòng một chút.
Mà trong những người này thì Lưu Hâm là người vui vẻ nhất, Lâm Vong từ khi làm đại trù lang, mặc dù không cố ý khó xử hắn, nhưng loại vô hình khinh thường lại làm cho người ta chịu không nổi, hơn nữa dưới tác dụng của Lâm Vong, nguyên bản hắn là người nịnh bợ, một đám thái độ đều cương lên, nhưng người lúc trước tùy hắn sai sử, hiện giờ cũng không nghe hắn lệnh hắn nữa, điều này làm cho Lưu Hâm không thể nào không tức giận, cho nên ở phòng bếp này, chỉ có Lưu Hâm là người duy nhất hy vọng Tam Xảo quay về.
Tiểu Chiêu là đối với Lâm Vong có hảo cảm thật lòng, mỗi khi thấy hắn, luôn một bộ hối hận: “Hôm đó, Nhị gia rõ ràng để cho Tiểu Hoa ca nhi thuật lại một lần, chúng ta cũng đều nghe nói Trầm phu nhân không thích ăn măng, ngươi như thế nào lại cố tình nấu măng? Ngươi thật hồ đồ, vẫn là lúc ấy không để trong lòng đi?”
“Các ngươi đều muốn ta thắng?”
“Kia còn không phải!” Tiểu Chiêu theo bản năng nói, sau đó phát hiện âm thanh của mình có phần lớn, vội vàng hạ giọng, nói: “Ngươi nhìn Nhị gia chúng ta đối với Trầm phu nhân tốt, kỳ thật hai người thường xuyên cãi nhau, đương nhiên, phần lớn là Trầm phu nhân chạy tới Ngu thành cùng Nhị gia chúng ta gây sự, ngươi cũng biết Nhị gia ta làm buôn bán, sinh ý bận rộn, hiện giờ cũng không thú thê, thậm chí ngay cả phòng thϊếp thất đều không có.”
Đối với điểm ấy, Lâm Vong cũng hiểu được có phần kỳ quái, phải nói Cố Tử Thanh không cưới vợ báo ân có thể đúng, nhưng hắn là một phú thương, ở hiện đại sớm đã bao nuôi hai ba em rồi, hắn như thế nào ngược lại ngay cả thϊếp thất đều không có?
“Nguyên bản Nhị gia ta bên người là có mấy phòng thϊếp thất, phần nhiều là từ nha lang mua tới, chẳng qua Trầm phu nhân chướng mắt xuất thân của những người đó, sau khi biết được liền đem đuổi đi, Trầm phu nhân lại đưa đến những người có bối cảnh xuất thân, Nhị gia lại trong lòng có khúc mắc, một người cũng không lưu lại toàn bộ đưa trở về, sau đó vẫn lặp lại loại hình thức này, thẳng đến khi Nhị gia không đem người về phủ nữa, chỉ dưỡng ở bên ngoài, nghe nói Nhị gia bên ngoài có một ca nhi tri kỷ rất thân mật, năm kia Trầm phu nhân đến quý phủ ở thời gian ngắn, ca nhi kia liền đến cửa xum xoe, bị Trầm phu nhân chặn ở ngoài cửa, còn phái người ở phố cho ca nhi đó một trận khó xử, vì thế, Nhị gia cùng Trầm phu nhân giận nhau một trận lớn, năm trước Trầm phu nhân cũng không đến Ngu thành.”
Tiểu Chiêu thở hổn hển hút khí, tiếp tục nói: “Ta ở Cố phủ cũng vài năm, ban đầu Nhị gia đối với Trầm phu nhân thật sự để tâm, e sợ Trầm phu nhân ở kinh thành bị khi dễ, Nhị gia có mấy bằng hữu giang hồ, lúc ấy còn thỉnh không ít đi kinh thành bảo hộ Trầm phu nhân, sau này ngược lại phai nhạt, Lý công tử bọn họ liền bị Nhị gia từ kinh thành gọi trở về, sau đó liền vẫn luôn theo Nhị gia vào Nam ra Bắc.”
Lâm Vong nghe đến đó sửng sốt: “Người nào là Lý công tử?”
Tiểu Chiêu nhìn về phía hắn: “Có thể có Lý công tử khác? Không phải là Lý Mộc Lý công tử sao? Ngươi cũng không phải đã nhận thức hắn sao?”
Lâm Vong nửa ngày mới phản ứng lại đây người Tiểu Chiêu nói chính là Lý Mộc, hắn trong đầu đầu tiên hiện ra gương mặt tuấn tú kia mặt, luôn hi hi ha ha bộ dạng không ra gì, Lâm Vong không thể tin hỏi: “Ngươi nói hắn là người giang hồ?”
Nhắc tới Lý Mộc, Tiểu Chiêu mắt sáng rực lên, âm thanh đề cao chút: “Nhìn không ra đến đi? Ngươi đừng thấy Lý công tử tuổi nhỏ, võ công lại rất lợi hại, lần trước họa mi của Nhị gia trong l*иg sắt bay đi, đậu ở xà nhà, Lý công tử đi vào trong viện, hướng lên trên nhảy một cái, liền nhảy tới trên phòng, dẫm lên ngói vô thanh vô tức, lập tức đem hoạ mi bắt trở lại, lúc nhảy xuống, hơi thở cũng không loạn một chút.”
Lâm Vong tưởng tượng cảnh tượng kia, vẫn là có điểm không dám tin, trong lòng cho rằng là Tiểu Chiêu khuyếch đại rồi.
Tiểu Chiêu dừng lại, sau đó trợn tròn ánh mắt, nói: “Đều bị ngươi lôi kéo mất, hiện tại không phải nói Lý công tử, ta nghĩ Trầm phu nhân quá mức can thiệp chuyện của Nhị gia, Nhị gia đã sớm nghĩ muốn đè ép nhuệ khí của nàng, lần này tỷ thí ngươi còn thua, càng làm cho Trầm phu nhân đắc ý, Nhị gia khẳng định không vui gì.”
Lâm Vong thở dài nói: “Trầm phu nhân kia tính tình thật lớn, nếu ta thắng, nàng sợ là càng thêm không thoải mái, lúc sau ngược lại huyên náo quý phủ bất an đi.”
Tiểu Chiêu nghe nửa câu đầu Lâm Vong nói vậy còn đi theo gật đầu, nói đến câu sau thì hắn không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Lâm Vong, chờ Lâm Vong nói xong, hắn liền nghiêng đầu, thử hỏi: “Ngươi là cố ý thua?”
“Hai trù lang kia đều là từ đại tửu điếm ở kinh thành ra, ta thua cũng không thể chỉ trích nặng.” Lâm vong trả lời ba phải cái nào cũng được.
Tiểu Chiêu cũng không ngốc, hắn cúi đầu suy nghĩ, sau đó lộ ra nụ cười: “Trách không được, trách không được!”
Về phần trách không được cái gì, hắn cũng không nói ra, mà là vỗ vỗ vai Lâm Vong: “Ta hiểu được.”
Hai người nhìn nhau cười, Tiểu Chiêu nhẹ nhàng dặn Lâm Vong vài câu khác, rồi rời đi.
Qua hai ngày, Ngô Ngữ lại đem cửa phòng Lâm Vong mở ra, Ngô Ngữ người này luôn có thái độ việc không liên quan mình, bình thường không thích chủ động cùng người khác nói chuyện, một người làm tốt chuyện của mình, Lâm Vong thấy hắn, đoán lại cùng Cố Tử Thanh có quan hệ, đều có chút đau đầu.
Giống lần trước, Ngô Ngữ tự mình đi vào, Lâm Vong đứng sau hắn đem cửa đóng lại, hai người đứng ở trong phòng, Ngô Ngữ từ trong lòng ngực lấy ra một cái gói vải, gói mấy món đồ vật bên trong, lớn nhỏ cỡ bàn tay: “Đây là Nhị gia để cho ta đưa cho ngươi.”
Nói xong, trực tiếp nhét vào tay Lâm Vong, đúng lúc đang rảnh tay.
Lâm Vong luống cuống tay chân tiếp được, thứ này mặc dù bị vải bao lấy, nhưng Lâm Vong đã muốn đoán được bên trong là gì. Hắn vội vàng mở ra, đầu tiên là bay một cỗ mùi thơm xộc mũi, sau đó nhìn thấy là một cái hộp gỗ tinh xảo, giống với cái hôm trước Cố Tử Thanh đưa cho tỷ tỷ hắn.
Nước tường vi, là nước tường vi từ Đại Thực quốc mang đến, nguyên bản Lâm Vong không coi trọng nước tường vi này, người còn lại nhân cũng đều không biết, dù sao ở trên phố cũng không có, nhưng bọn hắn lại biết bình ngọc lưu ly bình này thực quý trọng, mà nước tường vi lại để trong bình ngọc lưu ly, giá trị có thể đoán được.
Lâm Vong lại vội vàng đậy hộp gỗ lại, đẩy về hướng l*иg ngực Ngô Ngữ: “Thứ này rất quý trọng, ngươi thay ta trả lại cho Nhị gia.”
Ngô Ngữ mặc dù trầm mặc, nhưng cũng không trì độn, hắn nhanh nhẹn nghiêng nghiêng thân mình, né tránh tay Lâm Vong, Lâm Vong biết thứ này quý trọng, cũng không có thể giống như Ngô Ngữ vừa rồi thô lỗ nhét quá đây, hắn thấy Ngô Ngữ không tiếp, cũng không dám buông tay.
Lâm Vong có chút gấp, lại đi về phía trước đưa đưa, ngoài miệng vội nói: “Ngữ ca nhi, ngươi giúp ta, giúp ta trả lại cho Nhị gia đi!”
Ngô Ngữ lắc đầu: “Đây là Nhị gia để cho ta đưa tới, ta lại cầm về, tính thế này? Ngươi cũng giúp ta đi, đừng làm khó dễ ta.”
Lâm Vong cau mày, còn muốn nói nữa, Ngô Ngữ lại ra tay trước hắn từng bước thối lui đến cạnh cửa: “Đồ vật này nọ ta chỉ có thể đưa đến, còn lại ta mặc kệ, ngươi nếu muốn trả lại cho Nhị gia, liền tự mình đưa hắn đi.”
Nói xong, mở cửa đi mất.
Lâm Vong cầm hộp gỗ, vải kia vì vội vàng gói lại, xô đẩy một lúc liền rơi ra, lộ ra bên trong nước sáng óng ánh, Lâm Vong giống như cầm khoai lang bỏng tay, không biết như thế nào cho phải, có ý nghĩ muốn đem trả trở về, nhưng căn bản không có cơ hội hai người một chỗ, Lâm Vong là trù lang, không thể so với hạ nhân bên cạnh Cố Tử Thanh, mỗi lần Cố Tử Thanh gọi hắn lên hỏi, cũng đều là làm trò trước mặt một đống người.
Càng nghĩ càng đau đầu, Lâm Vong thật muốn vọt tới trước mặt Cố Tử Thanh hướng hắn hét to “Cầu buông tha”.
Ý nghĩ vừa tới nhưng không nghĩ ra đối sách cụ thể, Lâm Vong dứt khoát đem hộp kia gói kỹ lại lần nữa, nhét vào trong ngăn tủ, cùng với hộp gấm lần trước Cố Tử Thanh lúc đoan ngọ đưa tới để cạnh nhau.
Nói đến Trầm phu nhân bên này, nàng đến Ngu thành đợi gần mười ngày, nàng dù sao cũng là Trầm gia chủ mẫu, không thể rời phủ quá lâu, đã định chuyển ngày sẽ rời đi, biết được tin tức này, cả nhà từ trên xuống dưới đều nhẹ nhàng thở ra, hạ nhân hầu hạ ở Uyên ương cư lại hận không thể mua pháo đốt.
Trước khi đi một đêm, Trầm phu nhân theo thường lệ gọi Cố Tử Thanh tới nói chuyện một chút, Cố Tử Thanh nghĩ nàng nghìn bài một điệu lải nhải, trong lòng sinh ra cảm xúc như khi Lâm Vong thấy Ngô Ngữ đẩy cửa phòng hắn, thoáng có chút đau đầu.
Trầm phu nhân vẫy lui hạ nhân, chỉ để lại người canh giữ ở ngoài cửa, Cố Tử Thanh vừa thấy tư thế này, cũng chỉ có thể để cho Tiểu Hoa ca nhi lui ra, Trầm phu nhân đi phía trước nghiêng nghiêng thân mình, lời nói thấm thía: “Tử Thanh, ngươi cũng không nhỏ, nên thành gia rồi, hôn sự của ngươi, thực đều thành tâm sự của tỷ tỷ đây.”
Theo bản năng, Cố Tử Thanh trong lòng hiện lên gương mặt Lâm Vong, hoặc như là phủ nhận, hắn lắc đầu.
Trầm phu nhân không biết suy nghĩ trong lòng hắn, cho rằng hắn vẫn không muốn thành thân, rất nhanh lôi khăn tay ra: “Ngươi như thế nào lại không muốn thành thân? Thú nữ tử trở về thay ngươi để ý trong phủ, về nhà liền giải sầu cho ngươi, chẳng lẽ không tốt?”
Cố Tử Thanh lại nhớ tới Lâm Vong, lần này hắn lại nhớ tới tính cách nội liễm của Lâm Vong, lại ngẩng đầu nhìn bức tranh trang dung tinh xảo của tỷ tỷ mình, ngọc bội đeo bên hông đinh đang, hắn nói: “Hay không thật có thể để ý tốt trong phủ, này lại nói không chính xác, quản không tốt khó tránh khỏi biến thành gà bay chó sủa.”
Cố Tử Thanh những lời này kỳ thật có chút chỉ Trầm phu nhân, Trầm phu nhân phu quân là thị vệ thân quân bộ quân Đô Chỉ Huy Sứ, chân chính là thân vệ quân của hoàng đế, cho nên Trầm phu nhân lưng cực thẳng, tại nơi các phu nhân giao tế, cũng là thập phần hống hách, cố tình Trầm phu nhân cùng Điện Soái phu nhân không hợp nhau, biến thành Trầm bộ soái cùng Tào Điện soái lúc đó cũng sinh ra khoảng cách, còn có một ít việc nhỏ không đếm được, lấy Trầm phu nhân với loại tính cách này, không có khả năng không có kẻ thù, cố tình chính là nàng ta lại không biết, như cũ cho rằng người một nhà mình vô cùng tốt.
Cố Tử Thanh nghĩ nếu thú hắn làm phu nhân, hắn sẽ vội vàng lấy chuyện đã lập gia làm cái cớ, phu nhân ở phía sau lại đi theo phá, thế nên không được nóng vội.
Trầm phu nhân có chút nghe không ra ý trong lời nói của Cố Tử Thanh, lập tức quay lại nói: “Chúng ta tiểu thư khuê các cho ngươi tuyển thê, đều là loại được giáo dưỡng vô cùng tốt, như thế nào lại quản gia không tốt?”
Cố Tử Thanh không muốn nhiều lời, lắc đầu: “Đại tỷ, ta đều có chừng mực.”
Âm thanh của Trầm phu nhân cất cao mấy độ: “Có chừng mực? Ngươi đều lớn tuổi như vậy? Chẳng lẽ không biết bên ngoài lời đồn đãi nhiều thế nào? Mấy năm nay cũng không thấy ngươi nạp thϊếp thất đường hoàng nào, ta đưa tới người ngươi một cái không cần, bên ngoài đều truyền ngươi có phải hay không có bệnh gì không tiện nói ra kia?”
Cố Tử Thanh đen mặt, hét lớn một tiếng: “Đại tỷ, loại chuyện này ngươi có thể nói sao?”
Trầm phu nhân dù sao cũng là nữ nhân, đối mặt với Cố Tử Thanh đang phẫn nộ, bản năng vẫn có chút sợ hãi, nàng cũng tự biết nói lỡ, thì thào vài câu: “Ta lúc đó chẳng phải thay ngươi sốt ruột sao không?”
Cố Tử Thanh mặt bình tĩnh không nói lời nào, Trầm phu nhân thấy thế, cuối cùng buông tha cho đề tài này, lại nói: “Địch ca nhi hiện giờ cũng mười sáu, lúc trước cửu cửu đưa hắn tới, vốn muốn cùng ngươi kết thân, bất quá hắn cũng không nhìn xem có xứng hay không? Hiện giờ Địch ca nhi người nhà cũng đều mất, ta xem hắn bộ dáng coi như đoan chính, không bằng ngươi thu làm thϊếp thất, cũng giản lược sính lễ, nếu ngày sau đem hắn gả cho người khác, ngươi thân phận nơi này, không phải còn thay hắn ra được phân dày sính lễ, không đáng giá đi.”
Cố Tử Thanh có chút giật mình nhìn tỷ tỷ mình, nàng dù sao cũng là cáo mệnh phu nhân, không nghĩ tới lời nói ra lại nhỏ mọn như vậy, Cố Tử Thanh cúi đầu nhấp ngụm trà, che giấu biểu tình của mình, sau đó thản nhiên nói: “Ta đối với Địch ca nhi không có tâm tư kia, lại nói như thế nào hắn cũng là con trai độc nhất của cửu cửu, ngày sau đưa hắn sính lễ dày cũng là lẽ đương nhiên.”
Trầm phu nhân thấy đệ đệ liên tục phản kháng mình, rất tức giận, chân mày lá liễu đều dựng đứng lên, hung hăng nói: “Được được được, ngươi liền hào phóng như thế đi, ta cũng vậy không công thay ngươi bận tâm.”
Cố Tử Thanh đau đầu, Trầm phu nhân bắt đầu phát cáu, phất phất tay áo, ngoài miệng hạ lệnh đuổi khách.
Cố Tử Thanh cũng không muốn nhiều lời, hành lễ xong, bước đi.
Tức giận đến nỗi Trầm phu nhân lập tức đem tách trà trên bàn gạt thẳng xuống đất, Cố Tử Thanh mới vừa bước ra khỏi cửa, chợt nghe phía sau vang lên một trận âm thanh đổ vỡ thanh thúy, mấy người y phục hồng canh giữ ở cạnh cửa nhất thời hé ra gương mặt đau khổ.