Trầm phu nhân tỷ tỷ của Cố Tử Thanh muốn tới Ngu thành, vị này là phu nhân có cáo mệnh trong người nên làm cho mọi người phải vội vàng một phen, đổi đồ vật cũ, quét dọn phòng ốc, bày trí hoa tươi, Cố Tử Thanh ngẫu nhiên có liếc mắt xem qua, chỉ ra một ít khuyết điểm, lại để cho người đem đôi uyên ương nuôi ở bên hồ trong quý phủ, nói Cố đại tỷ thích nhất là uyên ương.
Bất quá việc này cùng Lâm Vong không có quan hệ gì, Lâm Vong còn đang bù đầu nghiên cứu một ít món điểm tâm đặc sắc, nghĩ đến khi làm cho Trầm phu nhân ăn, hắn nghĩ một lúc thật sự nghĩ ra mấy món.
Sáng sớm mùng năm hôm đó, so với tiết Đoan ngọ đã qua một tháng, gia đình đại tỷ Trầm phu nhân mang theo tùy tùng chậm đi tới Ngu thành, chủ tử chỉ có hai người, một là Trầm phu nhân, một là con trai của nàng Trầm Nguyên, xem xét kỹ thì chính là tiểu bá vương lúc ấy thắng cược túi hương của Lâm Vong, nhưng tùy tùng đã có chừng mười người, hành lý lại kéo vài chiếc xe, đệm chăn sàng đan màn đều là tự mang theo không cần phải nói, ngay cả đồ chơi, vật trang trí, sủng vật đều dẫn theo đến đây.
Cố Tử Thanh nhìn thấy cảnh trước mắt mà nhịn không được đau đầu một trận, cũng may Cố phủ chiếm nhiều đất, những người này cũng đều ở lại, hắn dẫn người ra cửa nghênh đón, y theo quy củ hành lễ, sau đó liền cung thỉnh xe ngựa vào phủ.
Ngoài hành lang đứng một hạ nhân, mặc một màu hồng phấn, những người này đều đứng thẳng tắp, vừa thấy chắc chắn không phải hạ nhân Cố phủ.
Ở chính sảnh, ngồi một nữ nhân áo tím, mắt xếch lá liễu, trang dung tinh xảo, chỉ cần ngồi ở đó đã tỏa ra quanh thân phú quý vô cùng, người này đúng là đại tỷ Cố Tử Thanh, Trầm phu nhân.
Mà đứng phía sau nữ nhân, là một thiếu niên mi thanh mục tú, đôi mắt như nước, vì ở trước mặt mẫu thân, cũng hiểu chuyện nên có phần thu liễm, khóe miệng tươi cười, ngắm nhìn hạ nhân chung quanh, thỉnh thoảng thấy có người bộ dáng không tồi, sẽ phiêu mị nhãn mấy cái.
Trầm Nguyên hướng Cố Tử Thanh hành gia lễ, người sau gật đầu nói: “Ngồi đi.”
Trầm Nguyên cùng người cữu cữu này luôn luôn thân thiết, Cố Tử Thanh vừa dứt lời, hắn liền đặt mông ngồi lên ghế, làm ra chút động tĩnh, ngoài miệng oán giận nói: “Nóng quá đi, trong xe vừa chán vừa nhiệt, mẫu thân lại không cho ta đi ra ngoài cưỡi ngựa.”
Trầm phu nhân cảnh cáo trừng mắt đứa con của mình một cái, Trầm Nguyên lại vô tâm vô phế mỉm cười, hướngmẫu thân trừng mắt lại, Trầm phu nhân mặt bình tĩnh lập tức hóa thành mỉm cười, mắt đầy sủng nịch.
Cố Tử Thanh ở bên cạnh nhìn thấy, sớm biết rằng tỷ tỷ sủng Trầm Nguyên, vô luận hắn gây ra cái họa gì, chỉ cần làm nũng liền có thể trôi quá, Trầm Nguyên hiện tại xem như là kê đấu cẩu (tuổi trẻ lỗ mãng), miệng đùa giỡn nói coi trọng một ca nhi, nhiều lắm có cùng một tên công tử đánh nhau một trận, đúng là có thể nói Trầm Nguyên hắn trời sinh tính tình không xấu.
Trầm Nguyên mới vừa hô nóng xong, đã có hạ nhân bưng hoa quả ngâm nước giếng đến, cùng nước đá đưa lên, Trầm Nguyên mắt sáng lên, lấy qua nước mơ tuyết sơn mai liền uống một hơi.
Trầm phu nhân nhìn thấy đứa con thỏa mãn mặt cũng lộ vẻ tươi cười, nàng nhẹ nhàng uống ngụm trà, quay đầu nhìn về phía Cố Tử Thanh: “Tử Thanh, gần đây thân thể tốt?”
“Đa tạ tỷ tỷ quan tâm, hết thảy mạnh khỏe, không biết tỷ tỷ tỷ phu như thế nào?”
Trầm phu nhân gật gật đầu, vài câu theo lệ hàn huyên qua đi, Trầm phu nhân thở dài, nàng nói: “Tử Thanh, ngươi cũng không nhỏ, nên đem hôn sự đặt làm đầu, ý tứ của ta là ngươi lần này sẽ theo ta quay về kinh, tỷ tỷ thay ngươi tìm thê tử có tri thức hiểu lễ nghĩa lại môn đương hộ đối”
Cố Tử Thanh sớm đoán được tỷ tỷ sẽ nói loại chuyện này, hắn phía trước thông qua tỷ tỷ an bài, cố ý vô tình cũng tiếp xúc quá mấy nữ nhân kia, không có một người nào có thể làm cho hắn sinh ra hảo cảm, thậm chí loại người vô duyên cớ vô cớ cao ngạo kinh người kia, chỉ có thể làm cho Cố Tử Thanh quen biết rộng cũng lòng sinh phiền chán.
“Tháng sáu ta phải nam hạ, phía trước còn có một loạt việc cần chuẩn bị, căn bản không có thời gian.”
Trầm phu nhân nghe vậy trầm mặt: “Ngươi mỗi lần đều từ chối như thế, ngươi hiện giờ đã là lão bản, vì sao còn muốn tự mình chạy đông chạy tây? Huống chi đường xá xa xôi tóm lại đều nguy hiểm, mỗi lần ngươi phải đi xa, ta đều kinh hồn táng đảm, ngày ngày cầu thần bái phật, ta chỉ có một đệ đệ là ngươi.”
Cố Tử Thanh bất giác bộc lộ biểu tình ôn nhu: “Tỷ tỷ, lần này nam hạ ta không thể không đi, nơi đó hiện giờ mới xuất hiện loại vải mới, nghe nói mềm mại dị thường, lại có thể giữ ấm, rất là trân quý, người nơi đó đều ranh mãnh, nếu là phái thuộc hạ đi, giá thương lượng sẽ không hợp lý nhất, ta tuy buôn bán, nhưng lại không thể độc chiếm được, tổng chỉ có thể từ nguồn hàng đem giá cả đè thấp chút mới có thể so với người khác có ưu thế hơn.”
Trầm phu nhân khoát tay đánh gảy lời hắn nói: “Ngươi nói này đó ta không hiểu, chỉ biết ngươi nên có người tri kỷ bên cạnh, nối dõi tông đường, lo cho gia đình khai chi tán diệp là đại sự hàng đầu.”
Cố Tử Thanh nâng chung trà lên nhấp, không nói tiếp.
Trầm phu nhân ngừng lại, ánh mắt hướng bên hông Cố Tử Thanh nhìn tới, quả nhiên bắt gặp nơi đó lộ ra một cái túi hương dáng vẻ phi thường tầm thường, Trầm phu nhân chỉ cảm thấy màu lam thập phần chói mắt, nhất thời nghiêm mặt.
Cố Tử Thanh cũng đã nhận ra tầm mắt của tỷ tỷ, cũng không có phản ứng gì, như trước tiếp tục uống trà. Hắn sớm đoán được tỷ tỷ lại đem túi hương ra trút giận, nếu hắn sớm thu hồi, không khỏi có vẻ chột dạ, vì thế liền vẫn mang theo bên mình.
Trầm Nguyên dù sao cũng là người thân thiết với Trầm phu nhân, rất nhanh ý thức được mẫu thân không vui, theo tầm mắt cũng nhìn qua, nhìn thấy cái túi hương kia, hắn chỉ cảm thấy có chút quen mắt, nhưng như thế nào đều nhớ không ra, không khỏi dừng việc ăn nước đá bào lại, hoài nghi nhìn Cố Tử Thanh, sau đó lại nhìn chằm chằm túi hương kia.
Cố Tử Thanh đã sớm đoán ra Trầm Nguyên là loại người có mới nới cũ, tất nhiên sớm đã quên chuyện túi hương đi, thậm chí hiện nay đem Lâm Vong kéo đến trước mặt hắn, hắn cũng không có thể nhớ ra, cho nên lúc trước để cho người ta đem túi hương từ trong phòng Trầm Nguyên lấy ra cũng không kinh động đến hắn.
Trầm phu nhân hừ lạnh một tiếng: “Ngươi dù sao cũng đường đường là phú thương Ngu thành, trên người lại đeo cái thứ không thượng được đài (thượng đài/ sân khấu – không thượng đài: ẩn dụ ý xúc phạm nói một người không nổi bật, thanh lịch, không đủ tiêu chuẩn) không ra gì đó thì tính cái gì? Ngươi cũng không nhìn xem, nó với ngươi xứng hay không xứng!”
Là người đều có thể nghe ra Trầm phu nhân có ý khác, Cố Tử Thanh không đáp hỏi lại: “Bất quá chỉ là cái túi hương, cũng đáng tỷ tỷ ngươi tự mình đi một chuyến?”
“Ta có thể không lo lắng sao? Ngươi trước kia liền yêu thích thứ không quy không cách gì đó, không thượng được đài, ca nhi thỏa đáng lần trước thì sao, ta còn ở Cố phủ, liền hiểu được tới cửa xum xoe, rất là có tâm cơ.”
Mỗi khi đến, tỷ tỷ đều phải nói chuyện này, Cố Tử Thanh sớm nghe đến chán, buồn cười chính là nàng vẫn nghĩ hắn muốn đem ca nhi nạp làm thϊếp, đưa vào phủ.
Trầm phu nhân như máy hát được mở, chuyện lần trước lại đem ra nói lại từ đầu tới đuôi một lần, cũng vì nàng thân phận cao cao tại thượng, trong giọng nói tràn đầy châm chọc Cố Tử Thanh không biết nhận thức người khác: “Ngươi cũng thường cùng hạ nhân giao tiếp, cái loại này thấy thế nào lại không rõ? Mặt ngoài ôn nhu nhu nhược, nhỏ nhẹ nịnh hót, còn chưa nói vài câu đâu, nước mắt đã rơi xuống rồi, một bộ ai cũng đều thiếu nợ hắn, không thấy ghê tởm sao, là làm cho ai xem?”
Nàng còn muốn đi tiếp, Cố Tử Thanh từ khoảng không đánh gảy: “Tỷ tỷ, ngươi một đường tàu xe mệt nhọc, cũng mệt mỏi rồi, trước về phòng nghỉ tạm đi.”
Trầm phu nhân trừng mắt liếc mắt Cố Tử Thanh một cái, âm thanh lập tức cất cao mấy độ: “Như thế nào? Phiền tỷ tỷ lãi nhãi? Ta liền chuốc bực, ngươi xem trọng thứ nịnh hót kia? Từ chuyện đó về sau, ngươi đối với ta đều lãnh đạm, chúng ta dù sao cũng là thân tỷ đệ, ta có thể hại ngươi sao?”
Nhắc đến chuyện Cố Tử Thanh coi trọng ai hắn liền hiện lên vẻ không kiên nhẫn, hắn cảm thấy nữ nhân đều đa sầu đa cảm đến quá phận, không ảnh chuyện gì đều có thể nghĩ đến vô hạn sầu não, không phải chỉ là một ca nhi ở bên ngoài thôi sao, hắn có thể làm gì ảnh hưởng đến tình cảm tỷ đệ bọn họ?
Trầm phu nhân nói xong, còn nói tới chuyện trước đây hai người họ tình cảm thân thiết đến cỡ nào, khi đó hai người sống nương tựa lẫn nhau, chiếu cố lẫn nhau, ngữ khí đều có phần nghẹn ngào.
Cố Tử Thanh hướng Trầm Nguyên lặng lẽ nháy mắt ra hiệu, ám thị Trầm Nguyên lập tức lắc lư ghế dựa, dẫn tới chú ý của mọi người, lúc này hữu khí vô lực nói: “Mẫu thân, ta đầu choáng váng quá, thân mình thực không thoải mái.”
Những lời này của Trầm Nguyên so với bất cứ cái gì đều dùng tốt hẳn, Trầm phu nhân lập tức đình chỉ hồi tưởng, trên mặt lộ ra thần sắc lo âu, nhìn Trầm Nguyên, vội vàng nói: “Con của ta, làm sao vậy? Thế nhưng lại bị cảm nắng sao?”
Cố Tử Thanh theo sau nói: “Một đường ngồi xe mệt nhọc, hẳn là không thích ứng được, vẫn là mau mau nghỉ ngơi đi thôi.”
Trầm phu nhân gật gật đầu, mở miệng phân phó nói: “Đào Hoa, đi thỉnh Tô đại phu đến xem qua một chút, lại đi mang chậu băng tuyết vào trong phòng hắn, cho phòng bếp ninh nước lê mật ong bách hợp.”
Hoa Đào là hạ nhân nhất đẳng đi theo bên cạnh Trầm phu nhân tiến lên xác nhận.
Cố Tử Thanh cũng nói: “Tịnh phòng đã chuẩn bị nước nóng, tỷ tỷ cùng Như Giám quay về uyên ương cư tẩy rửa một phen, nghỉ ngơi đi, buổi tối khai rượu tiếp phong tẩy trần (bày biện thiết đãi khác phương xa dùng cơm), ngày mai lại nói tiếp.”
Trầm phu nhân ngừng lại, nhìn về phía Hoằng ca nhi thần sắc có phần tiều tụy đứng phía sau Cố Tử Thanh, nói: “Ta đến Ngu thành, cũng muốn nghe một chút tin tức phố thị nơi này, ngươi để cho Hoằng ca nhi đến chỗ ta hầu hạ đi.”
Hoằng ca nhi nhất thời hốc mắt đỏ lên, nhìn về phía Trầm phu nhân.
Cố Tử Thanh cười quái dị một tiếng, nói: “Một khi đã như vậy, ta đương nhiên không đành lòng để tỷ tỷ rời bỏ thứ yêu thích, đã đem Hoằng anh em tặng trả lại bên cạnh tỷ tỷ.”
Trầm phu nhân cũng không biết tính toán của Cố Tử Thanh, nàng mặc dù nghe những lời này có chút là lạ, lại không nghĩ nhiều, Hoằng ca nhi nghe vậy lại luống cuống, bộ dạng tội nghiệp nhìn Trầm phu nhân.
“Đi thôi, ngươi không phải một mực ở trước mặt ta nhắc tới tỷ tỷ sao? Ngươi quay về bên cạnh tỷ tỷ, ta cũng yên tâm.”
Hoằng ca nhi biết có cái gì muốn nói cũng nên lén nói cùng Trầm phu nhân, vì thế gật đầu, bước chân nhỏ nhẹ đi qua, Trầm phu nhân trong lòng hoài nghi nhưng không biểu lộ ra, ở giữa vòng vây của mọi người, nàng mang theo đứa con về tới uyên ương cư, hai người tẩy rửa xong, Trầm phu nhân thật sự mệt mỏi, quay về phòng liền ngủ ngay, Trầm Nguyên ngày thường khắp nơi chơi đùa, căn bản là không biết mệt, ở trong phòng ngây người một hồi, lại ra ngoài đi chơi.
Trầm phu nhân mang theo đứa con coi như là nghỉ tạm, đã có quản sự mang theo danh mục quà tặng trình lên Cố Tử Thanh, nói đây là quà phu nhân từ kinh thành mang đến, Cố Tử Thanh đơn giản quét mắt ra, sau đó kê tay ngẩng đầu ra hiệu, Ngô Ưu liền đưa tiền thưởng cho hắn.
Quản sự nhún nhường một phen, lúc này mới tiếp nhận hồng bao, nói cảm ơn xong liền lui xuống.
Chờ Trầm phu nhân nghỉ ngơi xong, lại có Địch ca nhi đến bái kiến biểu tỷ, Trầm phu nhân đối với đứa con của cửu cửu này có chút chướng mắt, thái độ không nóng không lạnh, tặng chút lễ vật, theo lệ thường hỏi vài câu tình hình gần đây, để cho hắn đi xuống.
Buổi tối tiệc tiếp phong, tự nhiên không cần đến Lâm Vong, mà là do đặc biệt để cho người bày tiệc Tứ Ti Lục Cục (Bốn Ti Sáu Cục: do triều đình lập ra thường được các gia đình tư nhân thuê đảm nhiệm các mảng với Tứ Ti gồm kế toán, nhà bếp, tiệc trà tiệc rượu, đĩa – Lục Cục: trái cây, mật ong, rau củ, nến dầu, hương liệu) xử lý, quả nhiên quy củ khí phái, toàn bộ song phương đều có mặt mũi.