Vì hôm qua Cố Tử Thanh đêm khuya tới thăm, hơn nữa hắn đã nói những lời kia, Lâm Vong mặc dù vừa mệt vừa buồn ngủ, nhưng nằm trên giường trằn trọc một hồi mới ngủ được, ngày thứ hai liền mở cửa trễ, nên cả ngày đều có chút lờ đờ.
Giữa trưa, chính là lúc nhiều người đến nhất, Cố Tử Thanh lại đi vào trong tiệm của Lâm Vong.
Ngô Đại một chút cũng không biết chuyện giữa hai người nên hắn rất mừng rỡ khi Cố Tử Thanh đến, nếu cơm canh của Lâm Vong có thể được Cố Tử Thanh để mắt tới, như vậy thời gian sau này, không chừng có thể nói tốt mấy câu, tốt nhất có thể được đối phương chiếu cố tới. Ở trong mắt Ngô Đại, Cố Tử Thanh nhìn quen mỹ nhân sẽ không có khả năng coi trọng Lâm Vong được, cho nên hắn một chút cũng không nghĩ đến hướng kia.
Cố Tử Thanh gọi đồ ăn xong, để cho Ngô Đại đem Lâm Vong kêu đi ra.
Lâm Vong nghe xong lời Ngô Đại nói, thở dài một hơi, Ngô Đại biết lâm vong không muốn đi ra ngoài, nhưng hắn lại sợ Cố Tử Thanh, vì thế lại khuyên nhủ: “Lâm ca nhi, ngươi cũng không cần sợ hắn, lần trước Trần Thăng nói có chút khoa trương, Cố Nhị gia này đối với dân thường chúng ta cũng không quá khó xử đâu, chúng ta nếu có thể cùng hắn tạo quan hệ tốt, không cần hắn mở miệng nói cái gì, chỉ cần hắn đến nhiều một chút, người khác biết Cố Nhị gia thích tiệm của chúng ta, mấy tên lưu manh liền không dám tới tiệm chúng ta náo loạn nữa.”
Lâm Vong biết Ngô Đại có ý tốt, gật gật đầu, không nói gì, dặn Tam Thủy xem chừng lửa cùng nồi, xoa xoa tay, lúc này mới ra khỏi phòng bếp.
Cố Tử Thanh cạo râu, trên mặt lại khôi phục thành một mảnh bóng loáng, hắn hôm nay mặc một thân áo dài đơn giản màu xám, Lâm Vong lần đầu tiên nhìn hắn mặc y phục đơn giản, cả người trông hoạt bát hẳn, so với bình thường giảm vài phần cảm giác áp bức.
Lâm Vong cúi đầu đứng bên cạnh bàn, Cố Tử Thanh nhìn hắn một cái, cười nói: “Ngày hôm qua mì thịt dê ngon lắm, ăn xong quả nhiên cả cơ thể ấm áp hẳn.”
Ngô Đại đứng cách đó không xa, đem lời hai người nói nghe vô cùng rõ ràng, hắn rõ ràng nhớ ngày hôm qua Cố Tử Thanh ăn là nồi gà nấu nấm, cũng không có mì, hắn như thế nào lại nói ăn mì thịt dê?
Lâm Vong cũng hiểu được trong lời nói của hắn có điểm kỳ quái, rõ ràng là nội dung không quan trọng, có nhất thiết để hắn nhắc lại một lần không? Trên mặt Lâm Vong cũng không biểu hiện gì, quy củ nói: “Mùa đông trời giá rét, ăn thịt dê ấm thân.”
“Chính là ta không thích ăn thịt dê, ta ngại nó có vị nồng, bất quá ngươi làm mì thịt dê vậy mà hương vị không nồng quá, ngược lại có một cỗ mùi thơm ngát.”
“Canh kia ta cho thêm cải củ trắng, củ cải trắng mùi đậm át đi vị thịt dê.”
Hai người không đầu không đuôi nói vài câu chuyện phiếm, Cố Tử Thanh cũng không làm khó Lâm Vong, cũng không nói gì khác, gật gật đầu, để cho hắn quay về phòng bếp.
Ngô Đại sắc mặt ngưng trọng, đi theo Lâm Vong trở về phòng bếp: “Lâm ca nhi, hắn trước đây ăn qua mì thịt dê?”
Lâm Vong cắn cắn răng, nhất thời không biết nên trả lời thế nào, nếu nói với hắn ban đêm tới ăn, kia cũng không tốt lắm, chỉ có thể kiên trì thuận miệng nói dối: “Ngày hôm qua hắn lại tới một chuyến nữa, chỉ kêu bát mì, ngươi không cần để tâm.”
Quả nhiên Ngô Đại vẻ mặt hoài nghi, hắn cho dù hoài nghi nhưng như thế nào cũng không có thể đoán được Cố Tử Thanh là ban đêm tới, nhất thời mơ hồ, hắn thấy Lâm Vong một bộ không muốn nhiều lời liền không hỏi nữa, gật gật đầu lại đi ra ngoài.
Kế tiếp mấy ngày, Cố Tử Thanh thường xuyên đến tiệm của Lâm Vong, mỗi lần quay lại đều phải cùng Lâm Vong nói mấy câu, nếu hắn tới không được, cũng sẽ để cho thuộc hạ đến tiệm Lâm Vong mua chút thức ăn mang về, có khi là nam nhân mặt than kia, bất quá đa số đều là thiếu niên tuấn tú, thiếu niên kia vừa thấy chính là nói không ngừng, làm Lâm Vong phải cố nói nhiều thêm chút, như là “Lão Đại thích món này”, “Lão Đại chúng ta ghét ăn gừng”, “Lão Đại chúng ta khen ngươi nấu ăn rất ngon”, nếu Lâm Vong ở phòng bếp chính vội vội vàng vàng, thì thiếu niên kia sẽ kéo Ngô Đại nói chuyện với hắn một hồi. Tiếp xúc nhiều hơn, Lâm Vong biết nam nhân mặt than kia gọi là Dương Kiểm Từ, thiếu niên tuấn tú gọi là Lý Mộc, hai người này là phụ tá đắc lực của Cố Tử Thanh, ở Ngu thành cũng rất có thanh danh.
Lâm Vong không phải không biết Cố Tử Thanh thật sự có ý tốt, hắn đây là cố ý làm ra vẻ cùng Lâm Vong có quen, người khác biết được sẽ không tìm Lâm Vong gây phiền toái nữa. Lâm Vong cảm kích hắn, nhưng đồng thời lại bởi vì hành động của Cố Tử Thanh mà có chút áp lực, Lâm Vong từng nói “Vô phúc nhận Cố Tử Thanh sủng ái”, lời này một chút cũng không giả.
Mặc dù Lâm Vong đối với lòng tốt của Cố Tử Thanh có chút áp lực, nhưng hắn nhất thời cũng không biết nên cảm tạ thế nào, liền trước như thế nào, bây giờ như thế ấy, chính là ngẫu nhiên tặng hắn điểm tâm, hoặc là mời hắn vài bình rượu.
Hiện nay đã vào tháng mười hai, cây ven sông đều trơ trọi, chỉ còn lại thân cây khô tàn tạ, ánh mặt trời cũng không chói mắt nữa, mà vào mùa đông, thực phẩm tươi khan hiếm, thường chỉ có những thứ như cải trắng, măng đông, rau hẹ, giá cả tự nhiên theo đó tăng lên.
Vì đồ ăn quý hiếm, những tiệm tầm trung như của Lâm Vong đều bị ảnh hưởng, Lâm Vong không dám tăng giá, chỉ có thể chính mình làm ít lại, Lâm Vong ngay từ đầu cũng sầu muộn, vắt hết óc nghĩ tìm nguyên liệu thức ăn, công thức làm chút món ăn mới mẻ, cũng do hắn chỉ suy nghĩ theo một hướng, chỉ nghĩ đến món ăn mới, lại quên mất phải sáng tạo ra cái mới, vẫn cứ mỗi ngày lấy bột hỗn hợp làm thành bánh nhân đậu xanh, trong nháy mắt có cảm giác bị dội nước.
Lâm Vong một hơi mua rất nhiều đậu xanh, về đến nhà buồn không hé răng đem mầm đậu đi ngâm nước, không qua mấy ngày, mẻ mầm đậu đã lên chồi, hắn lúc này ngâm rất nhiều, lầu hai lầu ba trừ bỏ phòng ngủ của hắn, gần như tất cả phòng khác đều phủ kín mầm đậu và giá đậu.
Lâm Vong liền dùng giá đem bày ở vị trí dễ thấy nhất, để khách nhân trong tiệm vừa vào cửa có thể thấy ngay, mọi người cũng chưa nghe nói giá đậu xanh, hơn nữa so với các loại rau xanh khá rẻ hơn hẳn, cơ hồ mỗi khách nhân đến tiệm đều gọi một đĩa, nếm xong đều khen không dứt miệng, dù mọi người ăn mì hay thịt nhiều, chỉ cần ăn một ngụm giá vào, liền cảm thấy giòn mềm sướиɠ miệng, mùi vị chua ngọt cực kỳ ngon miệng lại bớt ngán.
Đã mấy ngày không thấy Cố Tử Thanh, nhiều ngày rồi đều là hai thuộc hạ của hắn đến tiệm thay hắn mua thức ăn về, nghe nói vì tổng kết cuối năm, thuộc hạ của Cố Tử Thanh ở các cửa hàng bắt đầu nộp sổ sách lên, cho nên thập phần bận rộn, lần trước thấy hắn liền nhớ rõ cằm hắn râu lại bắt đầu nhú ra, phỏng chừng khi gặp lại, hắn lại khôi phục vẻ mặt đầy râu kia, Lâm Vong cảm thấy được hắn rất để ý điểm ấy, chỉ cần nhìn mặt hắn liền có thể biết hắn có bận rộn hay không.
Ngày hôm đó là Dương Kiểm Tử đến tiệm, không biết có phải do tâm lý hay không, nhìn hắn giống như so với trước kia mệt mỏi hơn rất nhiều, đôi mắt lộ ra quầng thâm đen, sắc mặt xám tro, thật không tốt.
“Đến một mì thịt heo lẩu, bên trong thêm mấy cái bánh nướng, lại thêm lẩu gà nấu nấm, một giò heo nấu tương, lại tùy tiện làm mấy món điểm tâm.” Dương Kiểm Từ nói không nhiều lắm, giọng nói cũng không phải đặc biệt lớn, nhưng ngữ điệu của hắn thực bình thản, giọng rất đặc sắc.
Lâm Vong ở phòng bếp vừa nghe liền biết là hắn, quay đầu nhìn thoáng qua, hai người vừa lúc chống lại tầm mắt của nhau, Dương Kiểm Từ hướng hắn gật gật đầu, Lâm Vong ôm quyền, lại rụt trở về.
Món lẩu đều là bán thành phẩm, các nguyên liệu trong nồi nhỏ nấu nóng một hồi là được, Lâm Vong bắt đầu động thủ làm món mì khác.
Nhìn thấy nguyên liệu trên bàn nấu ăn lại suy nghĩ, Lâm Vong chọn hai quả dưa leo, mộc nhĩ ngâm nước, trứng gà, thịt xắt nhỏ, chuẩn bị xào món thịt mộc tu (moo shu), món ăn vốn rất đơn giản, Lâm Vong lại có kỹ thuật thuần thục, đảo lên xuống hai ba lần liền xong.
Đến món ăn thứ hai, hắn làm cần tây bách hợp, bất quá rau cần này so với rau cần ở hiện đại rất không giống nhau, càng thêm một ít lại dài một ít, phần gốc màu sắc cũng nhạt hơn, Lâm Vong lấy phần rau cần Tam Thủy đã rửa xong, đem cắt thành đoạn, bỏ vào chảo bắt đầu xào.
Lá rau cần hắn cũng không lãng phí, mà đem chúng chần qua nước nóng một chút, sau đó cho vào nước lạnh, rồi đặt vào đĩa nhỏ, chần qua hai lần nước nên lá rau càng thêm xanh tươi, thêm chút muối và xì dầu, chảo nóng tăng nhiệt độ, lại cho tiêu vào, đem tiêu đốt thành màu đen, rồi đem tiêu cùng dầu nóng đổ lên trên lá rau cần, nhất thời vang lên âm thanh xèo xèo, một mùi thơm ngát của hỗn hợp cùng mè nhẹ nhàng đi ra.
Lúc sau, Lâm Vong lại xào giá, vốn cảm thấy không tệ lắm, nhưng làm xong mới phát hiện thêm phần giò heo nấu tương đã bảy món là số lẻ, thường người ta gọi món ăn luôn phải gọi thành số chẵn, vì thế hắn lại trộn tàu hủ với hành lá. Lâm Vong nghĩ hẳn nhóm người Cố Tử Thanh hiện giờ rất vội, cả ngày toàn thịt cá, làm cho bọn hắn mấy món rau xanh hạ hỏa, đương nhiên hắn cũng không trông cậy vào Cố Tử Thanh có thể phát hiện ra chuyện này, đây là Lâm Vong đối Cố Tử Thanh hỗ trợ mà âm thầm cảm tạ đi.
Tám phần món ăn đựng trong hai thực hạp nặng trịch, trên cùng để mười cái bánh, Dương Kiểm Từ vững vàng cầm lấy rồi, Lâm Vong nhìn tay hắn buông ở bên người, dặn một câu: “Cẩn thận dưới chân.”
Dương Kiểm Từ gật gật đầu, mang theo thực hạp rời đi.
Sáng sớm ngày thứ hai, Cố Tử Thanh tự mình đến đây, trong tiệm còn chưa có khách nhân, Lâm Vong vừa thấy hắn, quả nhiên là cả mặt đầy râu.
Cố Tử Thanh thấy Lâm Vong mím môi, nhưng mặt mày loan loan như là mang theo cười, tâm tình cũng theo đó bay lên, ngồi trên ghế hướng hắn ngoắc tay.
Lâm Vong đi qua, hành lễ, hỏi: “Cố Nhị gia có gì phân phó?”
“Ngươi ngày hôm qua xào món cho ta ăn, ăn xong cảm thấy được dạ dày thật tươi mát, rất là thoải mái, hơn nữa cái màu trắng kia, mềm ngọt còn cay, không biết là món ăn gì?”
Lời này là Cố Tử Thanh hỏi ra, Lâm Vong cũng không đề phòng, hắn nói: “Đó là giá đậu.”
Cố Tử Thanh vừa nghe tên đồ ăn, liền biết món ăn đó là làm như thế nào mà ra, hắn gật gật đầu, cũng không hỏi gì khác, còn nói: “Không biết trong tiệm ngươi còn có giá đậu không?”
Lâm Vong kỳ quái liếc hắn một cái: “Đương nhiên là có, ngươi nếu muốn ăn, ta lại xào cho ngươi.”
Cố Tử Thanh lắc đầu: “Ta là loại rau giá đậu mới mẻ đó, còn nhiều hay không? Ta muốn ngươi đều bán hết cho ta.”
Lâm Vong lắp bắp kinh hãi: “Ngươi thế nhưng lại thích ăn giá đậu đến vậy?”
Cố Tử Thanh nhìn hắn giật mình trợn tròn mắt, liền cảm thấy thú vị: “Không phải, ta là thấy món đồ ăn đó của ngươi thanh thúy ngon miệng, lại là mới mẻ, muốn đến năm mới, dùng một ít tặng người.”
Lâm Vong tinh tế cân nhắc, hắn làm giá, vốn là để làm món khai hỏa trong tiệm, Cố Tử Thanh cũng là người thông minh, dù ngươi có tiền, mùa đông cũng chỉ có mấy loại rau xanh kia, cái gọi là vật lấy hiếm làm quý, Cố Tử Thanh đem giá đậu làm lễ vật, có thể nói là cực kỳ có tâm ý.
“Không biết Cố Nhị gia ý tứ là, giá của ta ngày sau chỉ có thể bán cho ngươi, hay là ta cũng có thể tự mình bán?”
“Ha ha, ngươi suy nghĩ nhiều, ta là không biết ngươi còn dư nhiều hay ít giá, muốn để ngươi ưu tiên bán cho ta, cũng không có ý tứ khác.”
Lâm Vong nhẹ nhàng thở ra, trong lòng đã tính toán xong, Cố Tử Thanh đem giá làm lễ vật tặng ra ngoài, người hắn tặng khẳng định là kẻ có tiền hoặc là có quyền, vừa lúc nhờ đó hắn cũng có thể mở rộng thị trường, vì thế hắn gật gật đầu: “Ta biết ý tứ của ngươi, đương nhiên có thể.”
Lúc sau liền đàm giá, Lâm Vong nhiều lần nhận trợ giúp của hắn, giá đưa ra tự giác đè thấp chút, Cố Tử Thanh thích Lâm Vong, muốn cho hắn kiếm nhiều tiền hơn, cũng không để ý về phần tiền này, cuối cùng thật ra Cố Tử Thanh lại là người chủ động nâng giá.
Đến giữa trưa, Cố Tử Thanh để cho xe đến tiệm của Lâm Vong đem giá đậu đều kéo đi. Đến những khách nhân ở trong tiệm vừa thấy giá đã không còn nữa, trong lòng mặc dù thất vọng nhưng chỉ đem loại thức ăn này cho là rất thưa thớt, một ít người hưởng qua tư vị chỉ hận lúc ấy sao không ăn nhiều thêm một chút, một ít người không hưởng qua nhưng bị gợi lên tò mò, tâm ngứa đến lợi hại.
Mấy ngày sau, Lâm Vong mới mang ra giá đậu lên, quả thực khiến cho mọi người tranh mua.
Cái gọi là một truyền mười mười truyền trăm, món giá đậu trong tiệm Lâm Vong rất nhanh liền thịnh hành cả Ngu thành, cả người ở thành đông, thành nam, thành tây đều hướng về tiệm Lâm Vong để ăn giá, ăn xong sau đó còn không đã nghiền, cũng mua thêm giá mang về nhà.