Giữa trưa tuy có người mang gián đến gây sự, nhưng Lâm Vong đã sắc sảo giải quyết xong, nên chuyện đó đối với tiệm của Lâm Vong cũng không có ảnh hưởng gì, những người khác mặc dù có nghe thấy, cũng đều biết không phải do lỗi của Lâm Vong, chính là Lâm Vong vẫn lo lắng người phía sau màn độc thủ đó lại ra tay, nên vẫn còn lo lắng đề phòng.
Bọn Ngô Đại đến thăm trước tiên quan sát, thấy chuyện này đã giải quyết nên tâm tình tự nhiên vui sướиɠ, hi hi ha ha cười đùa, rất là vui vẻ.
Buổi tối, Lâm Vong như cũ đẩy xe ra chợ đêm bán nước giải rượu, mặc dù hiện tại thời tiết chuyển lạnh, nhưng Lâm Vong lại rất luyến tiếc trăm đồng thêm vào sổ sách.
Bán xong nước giải rượu, đẩy xe trở về rồi, Ngô Đại cũng nhìn ra Lâm Vong từ sau chuyện lúc giữa trưa, liền vẫn không nói chuyện, có lòng muốn trấn an hắn, trên đường trở về liền hăng hái nói: “Lâm ca nhi, ngươi đừng lo lắng, bọn lưu manh kia lần sau lại đến, ta liền không cho bọn họ vào tiệm, trực tiếp đem đuổi ra ngoài.”
“Bọn họ là người lạ mặt, chắc không phải người từ thành Bắc, ta nghĩ về sau cũng sẽ không đến nữa.”
“Lâm ca nhi, lần sau nếu lại gặp chuyện như vậy, chúng ta trực tiếp báo quan.”
“Ừ.” Lâm Vong có chút không yên lòng, trả lời chỉ có lệ.
Lâm Vong trong lòng có một nửa hoài nghi là người Cố Tử Thanh tìm tới, Cố Tử Thanh là ai, đại gia có quyền thế, hắn nếu muốn làm mấy chuyện xấu này, loại tiểu nhân vật còn không phải chỉ có thể bị hắn đùa giỡn sao? Trong lúc nhất thời lại có điểm hối hận lúc trước cự tuyệt quá quyết đoán, nghĩ lại lại tưởng tượng nếu hắn khẳng định sẽ không làm thϊếp người ta, không cự tuyệt còn có thể thế nào? Lâm Vong phiền toái cào cào đầu, bước chân đi nặng nề, ban đêm mặc dù phong lớn, nhưng bọn họ là một đường đi tới, cho nên không cảm thấy lạnh.
Hôm nay về có chút muộn, lúc này đã là giờ sửu, đi đến cửa tiệm, Lâm Vong cũng không làm cho bọn họ giúp hắn đem xe đẩy mạnh đi, ngô hơn nhân cũng thật sự là vây được cơ hồ không mở ra được mắt, gặp lâm vong đã muốn mở ra khóa, lên tiếng kêu gọi, lui cổ một đường chạy chậm đi rồi.
Lâm Vong cầm cái chìa khóa sờ soạng, chỉ nghe răng rắc một tiếng, khóa thiết lớn lên tiếng trả lời mà mở ra, cùng lúc này Lâm Vong cảm giác sau lưng nổi gió, còn chưa có phản ứng đây là chuyện gì xảy ra, chính mình liền bị kéo vào một l*иg ngực lạnh lẽo.
Cũng do đột ngột nên Lâm Vong thật mất mặt mà la một tiếng, chỉ cảm thấy lông tơ cả người dựng thẳng.
Kẻ ôm hắn ôm siết càng chặt, Lâm Vong có thể cảm giác người phía sau sắp dán mặt lại đây, râu đâm vào cổ thật ngứa, miệng thổi nhiệt khí: “Đừng sợ, là ta.”
Âm thanh kia cơ hồ trực tiếp dán sát lỗ tai thổi vào, nghe vô cùng bình thản, mang theo giọng mũi càng thêm trầm thấp, trong đầu Lâm Vong vang lên ong ong, chậm rãi hoàn hồn thì đã phản ứng được phía sau là ai.
Lập tức một cỗ tức giận nhắm thẳng lêи đỉиɦ đầu Lâm Vong, cái gọi trời sinh ghét cái ác, lúc này bất chấp đối phương thân phận thế nào, giơ khuỷu tay dùng sức lực toàn thân đánh về phía sau, cũng bởi vì Lâm Vong so với người phía sau lùn hơn rất nhiều, hắn ra một kích này, vừa lúc đánh vào bụng dưới không phòng bị của đối phương, cách phần căn mệnh còn kém mấy tấc.
Chỉ nghe phía sau rên lên một tiếng, cách tay ôm Lâm Vong rốt cục cũng buông ra.
Lâm Vong lập tức đi nhanh về phía trước, cơ hồ dán lên trên cửa, rất nhanh xoay người, nhìn thấy người cách mình rất gần kia, lạnh lùng nói: “Cố Nhị gia, không biết đêm khuya đến thăm là có chuyện gì?”
Cũng do Lâm Vong ra tay quá nhanh quá mạnh, Cố Tử Thanh bất ngờ không kịp phòng, mới để cho hắn đào thoát, Cố Tử Thanh bị thụi phải một đòn, cũng không sinh khí, ngược lại cúi đầu nở nụ cười: “Thực ác!”
“Cố Nhị gia, nếu không có chuyện gì, xin mời quay về đi.”
“Ngươi sao biết ta không có chuyện?”
“Nếu là có chuyện gì cũng thỉnh ban ngày đến, đêm hôm khuya khoắc, ta chiêu đãi ngươi không tiện tiếp đãi ngươi.”
Lâm Vong gặp dạng vô lại này của Cố Tử Thanh, thật có cảm xúc muốn đỡ trán, hắn đảo cặp mắt trắng dã, vốn tưởng Cố Tử Thanh không nhìn thấy, lại không biết Cố Tử Thanh tai thính mắt tinh, nương theo chút, đã đem trên mặt hắn biểu tình nhìn rành mạch, trong lòng càng thêm cảm thấy được Lâm Vong thú vị, giống như phía trước tiếp xúc quá ca nhi, chưa từng có người nào ở trước mặt hắn như vậy làm càn.
Lâm Vong thấy hắn cũng không đi, lại lặp lại: “Cố Nhị gia, hiện tại lúc này, ta vẫn là không tiện lắm.”
Cố Tử Thanh bất vi sở động, còn nói: “Chẳng lẽ ngươi không muốn biết mấy tên lưu manh ban ngày gây chuyện kia sau lưng là chịu người nào phái tới sao?”
Lâm Vong thiếu chút nữa thốt ra “Chẳng lẽ không phải ngươi sao?”, hoàn hảo hắn kịp bụm miệng lại, cũng không nói nữa, chỉ trong bóng đêm nhìn dáng Cố Tử Thanh.
Cố Tử Thanh nhìn hắn há miệng, sau đó lại mạnh bụm lại, trong lòng một trận buồn cười. Cố Tử Thanh cũng không biết chuyện gì xảy ra, rõ ràng đã biết quá khứ của Lâm Vong không tốt, đối phương lại cự tuyệt cầu hôn của hắn, nhưng mấy ngày trên biển lại luôn nhớ tới hắn, không thể là gì khác ngoài tưởng nhớ, chính là trong lòng vẫn ngứa, muốn nhìn bộ dáng của hắn một chút, hiện giờ thấy rồi cả người đều đi khoan khoái hẳn, Cố Tử Thanh lại nói: “Ban ngày ngươi mặc dù đã đem bọn hắn đuổi đi, nhưng người giật dây sau lưng khó tránh khỏi có chiêu khác càng ác độc hơn, cái gọi là không sợ kẻ trộm trộm đồ chỉ sợ kẻ trộm nhớ thương.”
Cố Tử Thanh nói đúng sự lo lắng của Lâm Vong, nghe cách nói của đối phương giống như không phải do hắn làm. Lâm Vong tự nhận mình làm người điệu thấp hiền lành, theo quan niệm của hắn, trừ bỏ Cố Tử Thanh, chính mình sẽ không đắc tội người khác, nếu không phải lưu manh do Cố Tử Thanh tìm tới, hắn liền hoàn toàn không thể tưởng tượng được đó là ai, như vậy càng thêm khó lòng phòng bị.
“Chờ ngươi nửa ngày, bụng đều đói rồi, ngươi mời ta ăn cái gì đó, ta sẽ nói cho ngươi biết kẻ giật dây sau lưng là ai!”
Lâm Vong như cũ không nói lời nào, trong lòng đang cân nhắc lợi và hại, đã biết là ai thì còn có thể có cách phòng bị, nhưng nếu để cho hắn đi vào, ai biết hắn sẽ làm cái gì nữa?
Cố Tử Thanh lại bổ sung nói: “Ta cam đoan không làm gì không phải với ngươi, ta Cố Nhị tuyệt không nuốt lời.”
Lâm Vong nghe khẩu khí này của Cố Tử Thanh, liền hoài nghi chính mình lúc trước có thể thật sự đã nghĩ xấu hắn, Cố Nhị gia hắn là thân phận gì, nếu thật sự muốn trả thù mình, loại tiểu xảo này quả thực rất không xứng.
Lâm Vong còn đang do dự, Cố Tử Thanh lại nhìn ra Lâm Vong không kháng cự như vừa rồi nữa, khoát tay cầm chìa khóa còn dính trên ổ khóa cửa, két một tiếng đem cửa đẩy ra.
Cố Tử Thanh thuận thế đem cửa đẩy ra, đỉnh đạc đi vào trong, Lâm Vong nhìn bóng dáng hắn liếc một cái, cắn răng quay lại chỗ xe đẩy ở cửa.
Lúc này, Cố Tử Thanh đứng ở giữa đại sảnh, hơi hơi cúi đầu, trong phòng một mảnh tối đen, cũng nhìn không thấy được biểu tình của hắn, Lâm Vong chỉ cảm thấy cả người như bị kim đâm liền biết Cố Tử Thanh đang nhìn hắn.
Lâm Vong đem xe dựng ở một bên, đốt đèn lên, đặt lên trên bàn, Cố Tử Thanh tự giác ngồi xuống, Lâm Vong khoanh tay đứng ở một bên, một khắc kia lúc hắn tiến vào đã có chút hối hận, hiện tại cả người lại căng thẳng đề phòng hắn.
“Ta đói bụng, nhanh đi làm chút gì đi.”
Lâm Vong lề mề đi vào phòng bếp, lần nữa nhóm lửa lên, hắn chần chừ đổ phần thịt bán thành phẩm vào nồi nước canh, cuối cùng chọn mấy miếng thịt dê xếp lên, không ngờ mùi canh lại nồng đậm vậy, đun nước sôi rồi, cắt vài củ cải trắng để vào, lại cho vào chút mì, mì này đều là do hắn làm được lúc chiều, vốn để giành lại ngày mai mang ra làm điểm tâm.
Chờ mì mềm xong, Lâm Vong bưng ra ngoài, vừa ra khỏi phòng bếp đã phát hiện Cố Tử Thanh cũng ngồi ở chỗ cái bàn cạnh cửa nữa mà đã dịch đến cái bàn gần phòng bếp nhất, xem ra giống như vẫn đang nhìn Lâm Vong từ nãy đến giờ.
Lâm Vong bị hắn làm loại hành động này mà thần kinh như bị tra tấn đến chết lặng, lập tức đem mì đặt đến trước mặt hắn, giọng nói không lên xuống: “Cố Nhị gia, mì của ngài đến rồi.”
Cố Tử Thanh cúi đầu nhìn bát trước mặt, lại hít hít mũi ngửi, nhíu mày nói: “Ta không thích ăn thịt dê, mùi nồng chết được.”
Lâm Vong hít được một hơi lãnh khí, nếu không phải tới gần hắn giống như đứng kế cột băng thì hắn mới lười làm mì thịt dê cho hắn, mà thịt dê này so với thịt heo gà còn quý hơn, Lâm Vong đưa tay muốn bưng bát mì về, ngoài miệng tức giận nói: “Thịt dê ấm người, thật không biết tấm lòng người tốt, không ăn thì đổ.”
Cố Tử Thanh trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó cúi đầu cười vài tiếng, đưa tay đặt lên tay cầm bát của Lâm, Lâm Vong mạnh rụt tay lại, Cố Tử Thanh đem bát mì kéo đến trước mặt mình, cúi đầu lại ngửi một hồi, cau mày bắt đầu ăn.
Cố Tử Thanh ăn một gấp mì to, chỉ cảm thấy mì này vừa dai vừa mịn, quả thật không tồi. Mì nước phía trên có vài miếng hành lá, nước canh có mấy khối thịt dê, mấy khối của cải trắng, của cải trắng vị nồng, mà nước canh này chủ yếu nhờ mùi thơm của củ cải trắng, thịt dê vị cũng không quá nồng, nhưng thật sự vượt ngoài dự đoán của hắn.
Lâm Vong nhìn hắn như vậy, không đắc ý ngược lại phi thường vô lực thở dài, buồn bả nói: “Ngươi lại làm sao nữa? Ta thật sự là không tiêu nổi.”
Cố Tử Thanh nghe vậy ngẩng đầu, trong mắt lòe lòe phát sáng, hắn giờ phút này không hề chớp mắt mà nhìn Lâm Vong, khóe miệng hướng về phía trước cong lên.
Sau đó hai người cũng không nói chuyện nữa, Lâm Vong liền ngồi đối diện nhìn hắn ăn, trong đầu cũng trống rỗng, cái gì cũng chưa nghĩ ra được.
Chờ Cố Tử Thanh ăn mì xong, hắn đem cái bát không đẩy về phía trước: “Ăn xong thật sự ấm lên hẳn.”
“Hiện tại có thể nói là ai sai bọn lưu manh kia đi?”
Cố Tử Thanh cười quái dị vài tiếng, giơ ngón tay chỉ phía mình: “Không phải là ta sao?”
Lâm Vong mạnh ngẩng đầu, gương mặt xanh mét.
“Ngươi không phải nghi ngờ ta sai bọn họ đến tiệm ngươi quấy phá sao?”
Lâm Vong biểu tình cứng ngắc, trên mặt có chút xấu hổ, cũng không biết Cố Tử Thanh nói câu nào là thật, câu nào là giả.
Cố Tử Thanh thấy Lâm Vong như vậy, liền không đùa hắn nữa, nói thẳng: “Là lão bản của Như Ý Thực Tứ tìm lưu manh đến tiệm ngươi quấy phá.”
Lâm Vong vừa nghe nói đồng nghiệp, căn bản không cần hỏi thêm gì nữa, cũng không cần hỏi là nhà ai, lần này là lão bản của Như Ý Thực Tứ, lần sau có lẽ lại là tửu quán khác, phòng cũng phòng không được.
Cố Tử Thanh thấy hắn như vậy, còn nói: “Ta đã thay ngươi dạy dỗ bọn họ rồi.”
Lâm Vong nghe hắn cố ý tăng thêm từ “Ta”, lập tức cũng hiểu được có ý tứ gì, hắn đầu tiên là đứng lên, thật sâu làm cái ôm quyền: “Nhiều lần nhận hỗ trợ của ngài, thật vô cùng cảm kích.”
Cố Tử Thanh nhìn hắn trịnh trọng như thế ngược lại không nói, trong lòng cũng không vì được hắn cảm kích mà cảm thấy cao hứng.
Lâm Vong thấy hắn ngồi trên ghế, hiện tại nhìn lại cảm thấy rất bình dị gần gũi, làm cho người ta không thể tưởng tượng được vị này chính là Cố Nhị gia ở Ngu thành, thiếu chút nữa nhịn không được muốn cùng hắn nói rõ mọi chuyện, nhưng rốt cuộc trong lòng Lâm Vong vẫn là sợ hắn, nhịn một hồi cái gì cũng chưa nói, cúi đầu che miệng nho nhỏ ngáp một cái.
Cố Tử Thanh nhìn hắn che miệng híp mắt, nhíu mày, mũi nho nhỏ cũng ngẩng lên rất đáng yêu, hơn nữa bên trong chỉ có ngọn đèn lờ mờ, nhất thời sinh ra một bầu không khí mờ ám, Cố Tử Thanh trong lòng vừa động, thiếu chút nữa đi lên bóp mũi hắn.
Lâm Vong đánh xong ngáp, vừa ngẩng đầu chỉ thấy đối phương trong mắt như có đốm lửa vẫn đang nhìn mình, lập tức dựng lên phòng bị, mắt mở mở to nhìn hắn.
Cố Tử Thanh thấy Lâm Vong lại khôi phục về vẻ mặt cũ, điểm này tâm tư cũng phai nhạt chút, hắn biết hiện tại đã quá muộn, Lâm Vong sáng sớm còn phải mở tiệm, nên không đùa hắn nữa mà đứng lên, nói: “Không phiền ngươi nghỉ đi, ta cáo từ.”
Lâm Vong đôi mắt sáng lên, chính là hắn biết mình không thể với biểu hiện quá rõ ràng, còn nhịn không được giãn chân mày ra.
Cố Tử Thanh sao lại không biết Lâm Vong ước gì hắn chạy nhanh đi, hắn theo bản năng sờ sờ râu, nghĩ chính mình sao lại để người ghét như vậy?
Cố Tử Thanh ra khỏi tiệm, Lâm Vong do sợ quá thất lễ nên tiễn hắn tới cửa, nhìn hắn đi vài bước mới đem cửa đóng lại.
Tai nghe sau lưng phát ra một tiếng phịch, phía sau ngọn đèn cũng đã tắt, Cố Tử Thanh biết Lâm Vong đã đóng cửa, hắn xoay người lại nhìn cánh cửa đóng kia, nhẹ nhàng cười nói: “Còn nhiều thời gian.”