“Lâm ca nhi, Lâm ca nhi.” Sáng sớm, Ngô Đại vẻ mặt hưng phấn chạy vào trong điếm.
Lâm Vong đang ở phòng bếp chuẩn bị thức ăn, nghe thấy hắn hô, liền ngừng việc trên tay chờ hắn đi vào.
Ngô Đại chạy đến cửa phòng bếp, trên mặt cười lớn: “Lâm ca nhi, nói cho ngươi một chuyện vui này.”
“Chuyện gì?”
“Nhà Kim ca nhi ngày hôm qua bị người ta đánh đến bầm dập.”
Lâm Vong trong lòng lộp bộp một tiếng, nghĩ là do Ngô Đại tìm người làm chuyện này, nghĩ có lẽ sẽ gặp họa, hắn làm sao cao hứng mà vui nổi, ngược lại trầm mặt hỏi: “Là ngươi tìm người làm sao?”
Ngô Đại ngay cả lắc đầu cũng không kịp, vội vàng nói: “Lâm ca nhi ngươi nói chờ thêm một lúc nữa, ta làm sao lại tìm người ngay lúc này mà làm chứ? Hơn nữa người nhà hắn là bị đánh giữa ban ngày, đánh như tuyết rơi vậy, Kim ca nhi cùng nam nhân của hắn trốn một bên, ngay cả thí cũng không dám phóng một cái, người bên ngoài lại không dám quản.”
Lâm Vong nghe Ngô Đại nói như vậy, đã biết việc này cùng hắn không liên quan, thả xuống tức giận trước đó vừa mừng thầm trong lòng mà vui vẻ theo, đoán Kim ca nhi gia khác cừu nhân tìm tới cửa, vội hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Ngô đại vẻ mặt hưng phấn, ánh mắt sáng trông suốt đích: “Nam nhân của Kim ca nhi kia mê cờ bạc, thiếu nợ tiền cược, bị chủ nợ đòi đến cửa, thúc dục vài lần còn không chịu trả tiền, chủ nợ kia lúc này mới tìm người đến đánh hắn, chỉ chừa lại chút hơi thở.”
Lâm Vong tuy nói trong lòng hận Kim ca nhi, nhưng vẫn tránh không được cảm thấy kỳ quái: “Mặc dù thật sự là thiếu nợ, cũng không có nói đem nhà ở đập phá, loại sự tình này liền thực không ai dám quản sao?”
“Ngươi đoán xem nhà hắn thiếu nợ ai? Nam nhân nhà hắn chính là thiếu tiền Cố Nhị gia đấy, cho dù đem hắn đánh đến thê thảm, ai mà dám quản? Cho dù là báo lên quan phủ, cũng là nhà Kim ca nhi sai.”
Lâm Vong nghe Ngô Đại đột nhiên nhắc tới Cố Nhị gia, trong lòng đột nhiên xuất hiện một cỗ cảm giác quái dị, hắn cúi đầu, nghĩ cảm giác quái dị rốt cuộc từ đâu mà đến.
Ngô Đại thấy Lâm Vong như vậy, cũng không biết hắn vì cái gì mà không vui, vì thế thật cẩn thận hỏi: “Lâm ca nhi, ngươi làm sao vậy?”
“Ngô Đại, ta hỏi ngươi, ngươi nói vị Cố Nhị gia kia là dựa vào sinh ý trên biển mà phát tài, hắn vậy mà cũng mở đổ phường?”
Ngô Đại lắc lắc đầu: “Chưa từng mở đổ phường, trừ ra một ít gia đinh mở ván bài, thành Bắc chúng ta đổ phường to nhỏ đều thuộc hai thế lực, một là Lại tam gia, người còn lại là Từ nhị gia.”
Lâm Vong không tự giác cầm lấy tay, hắn nghĩ nếu Cố Nhị gia chưa từng mở đổ phường, nam nhân nhà Kim ca nhi kia lại như thế nào thiếu tiền của hắn được? Hơn nữa, Kim ca nhi là vợ kẻ nghèo, nam nhân hắn thiếu tiền cược cũng không thể nhiều mấy, lấy thân phận Cố Nhị gia, cũng sẽ không đem loại sự tình này nháo lớn như vậy, Lâm Vong mặc dù tiếp xúc Cố Tử Thanh không nhiều lắm, nhưng ẩn ẩn cảm thấy được hắn không phải loại người thích đem chuyện nháo đến trên người mình.
Nghĩ đến đây, Lâm Vong có chút bất an, tổng cảm thấy được Cố Tử Thanh thời điểm gần nhất đến trong điếm của hắn, thái độ có chút vi diệu, Lâm Vong đang định cân nhắc lại, vừa lúc bị Tứ Cẩu tử đem chuyện thu dọn rau xanh đổi chủ đề, lúc sau lại vội việc khác liền đem chuyện này tạm thời bỏ qua.
Đến lúc giữa trưa, Cố Tử Thanh lại tới nữa, Ngô Đại biết hắn “vô tình” giáo huấn nhà Kim ca nhi, mà không tự giác đối với hắn nảy sinh hảo cảm, một bộ dạng mờ ám tươi cười vui vẻ hầu hạ ở một bên.
Lâm Vong biết Cố Tử Thanh đến đây, liền để ý quan sát hắn, thường thường trộm hướng nơi hắn ngồi nhìn một chút, cũng không biết có phải Cố Tử Thanh rất nhạy bén hay không, mấy lần hai người vừa vặn chống lại tầm mắt của nhau, Lâm Vong có chút xấu hổ, làm động tác như đang nhìn mấy khách nhân ở đại sảnh, Cố Tử Thanh lại ngang nhiên thong thả mà nhìn hắn.
Lâm Vong nhìn một hồi, trong lòng thở dài, đã muốn có tám phần khẳng định việc Cố Tử Thanh giáo huấn Kim ca nhi là cố ý, hẳn là vì hắn. Cố Tử Thanh mấy ngày nay đến trong điếm dùng cơm, Lâm Vong cũng từng lưu ý đến hắn, thấy hắn trên mặt bình thản, cũng nhìn không ra hỉ nộ, thực sự chỉ là đến để dùng cơm, nhưng hôm nay vẻ mặt của hắn rất bất đồng, nhìn thấy Lâm Vong nụ cười trên mặt còn có thâm ý, ẩn ẩn lộ ra đắc ý.
Cố Tử Thanh cơm nước xong, giống bình thường ném tiền liền rời đi, chẳng qua lần này trước khi đi, hắn còn cố ý nhìn Lâm Vong, Lâm Vong vừa vặn cũng nhìn về phía hắn, bất quá rất nhanh chuyển tầm mắt, Cố Tử Thanh cười ha ha vài tiếng, rồi bước đi.
Lâm Vong thấy hắn thật sự đi rồi, ngồi trên ghế dài thở ra một hơi, cũng không biết Cố Tử Thanh rốt cuộc là có ý tứ gì, nếu nói hắn coi trọng mình, Lâm vong lại cảm thấy mặt mình được dát vàng rồi.
Lâm vong đối với chuyện Cố Tử Thanh tìm người đánh nhà Kim ca nhi, vốn chỉ là đoán bảy tám phần, cũng không phải mười phần mười, cho dù biết Cố Tử Thanh cố ý làm vì hắn, Lâm Vong cũng không biết nên cảm tạ như thế nào, đơn giản giả bộ ngốc nghếch như cũ, liền đem chuyện đó bỏ qua. Sau lại nghe Ngô Đại nói nhà Kim ca nhi vì nợ cờ bạc mà đem nhà thuê ở Ngu thành bán đi, quay về nông thôn sinh sống.
Cách vài ngày, vào buổi tối khi Lâm Vong cùng bọn Ngô Đại dọn dẹp trong điếm, chà chà lau lau mấy cái bàn, đem phòng bếp dùng cả ngày sắp xếp lại, lúc này ngoài cửa đi vào một ca nhi chừng bốn mươi tuổi, mặc y phục màu tím, tóc chải chuốt sáng bóng, búi tóc còn cài một đóa hoa cúc, má đỏ môi son, gặp người liền cười.
Lâm Vong không biết người tới là người phương nào, còn tưởng rằng là khách nhân tới dùng cơm, liền muốn mở miệng hỏi, Ngô Đại lại mạnh thay đổi sắc mặt, đi ra bên ngoài vài bước, quát to: “Ngươi tới làm gì? Đi nhầm chỗ rồi.”
Lâm Vong hoài nghi nhìn Ngô Đại: “Ngươi biết hắn?”
Người nọ trừng mắt liếc mắt Ngô Đại một cái, nói: “Đi đi, cũng không phải tới tìm ngươi, mà nói, ai lại quen biết loại tiểu tử lỗ mãng chứ?”
Ngô Đại mặt đỏ lên, chắn ở cửa, lại nói: “Ngươi đi nhầm chỗ.”
Người nọ vừa rồi cũng không thực sự tức giận, lúc này cũng đã thay đổi sắc mặt: “Ta cũng không phải tìm ngươi? Ta có việc cần nói với này vị ca nhi này.”
Lâm Vong lúc này chính là không rõ sao lại thế này, thấy Ngô Đại như vậy, giống như có biết người này, nhưng nhìn thái độ của người tới lại như hắn hoàn toàn không biết Ngô Đại, Lâm Vong đứng ở phía sau Ngô Đại, cũng cho hắn một ánh mắt ra hiệu, mới hỏi tới người kia, Ngô Đại cũng không kiên nhẫn trả lời, Lâm Vong liền nhìn những người khác.
Trần Thăng khụ một tiếng, nhỏ giọng nói: “Đây là bà mối.”
Oanh một tiếng, Lâm Vong cảm giác chính mình bị sét đánh tới rồi, dùng ánh mắt quái dị mà nhìn người nọ.
Bà mối ngoài cửa lúc này thực sự tức giận, hắn hung hăng đẩy ra Ngô Đại, bà mai này có một cánh tay đầy khí lực, như tay của phu xe, thực sự có thể đem Ngô Đại đẩy ra, bọn Xuyên Hổ thấy thế liền cả đám xông lên cản lại người nọ, trừng mắt nhìn hắn.
Bà mối hừ lạnh một tiếng: “Các ngươi thật to gan, ta làm bà mối, đây là lần đầu tiên gặp nơi ngay cả nói cũng không cho liền đuổi người đi, rốt cuộc là ý làm sao?”
Lâm Vong không biết, nhưng những người còn lại nhìn cách ăn mặc liền biết đây là”Bà mối tử y”, bà mối chất lượng thứ hạng cao, thỉnh người này làm mai, giá cả tự nhiên không hề rẻ.
Bà mối này lời vừa ra khỏi miệng, mấy người bọn họ chỉ có thể giương mắt nhìn, không dám nói cái gì, chỉ có Ngô Đại vẫn còn nói: “Ngươi đi nhầm chỗ.”
“Đi nhầm hay không nhầm chỗ cũng cần ngươi nói? Nơi này chính là điếm của Lâm Vong, Lâm ca nhi?”
Lúc này tuy rằng là buổi tối, nhưng người trên phố Hỏa Thụ vẫn rất náo nhiệt, ầm ĩ như vậy thu hút không ít người nhìn lại đây, bọn họ đều nhận ra người bị chắn bên ngoài chính là bà mối.
Lâm Vong không nghĩ sẽ bị người xem náo nhiệt, vì thế nói: “Là ta, còn thỉnh ca nhi vào trong nói chuyện đi.”
Bà mối lúc này mới lộ ra tươi cười, lại trừng mắt với Ngô Đại, ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào.
Hai người ngồi ở bên bàn, những người khác đều đứng ở một bên, Lâm Vong hỏi: “Không biết ngài có chuyện gì?”
Bà mối giờ phút này hai má còn đỏ bừng, đến lúc ngồi gần mới biết được hắn vừa mới uống rượu, bà mối lấy tay phẩy phẩy, nói: “Đi lúc ban ngày, còn không có vào được cửa, lại bị người ngăn chặn, nói hết nửa ngày rồi, miệng thật khát.”
Lâm Vong quay đầu: “Tứ Cẩu tử, mang cho ca nhi chén trà.”
Tứ Cẩu tử trước tiền nhìn Ngô Đại, sau đó không cam lòng đi phòng bếp châm trà.
Bà mối có thể thật sự rất khát, đem trà một hơi uống cạn sạch, sau đó trên mặt hắn bật ra tươi cười tươi rói: “Ca nhi tính tình thật sự là ôn nhu, bộ dáng lại đẹp, còn có bản lĩnh, cũng nên nghĩ đến chuyện hôn sự đi.”
Lâm Vong có điểm xấu hổ, tình hình này có điểm giống với họ hàng đời trước của hắn, còn không bằng nói, chỉ chờ Lâm Vong gật đầu, liền có thể trực tiếp “Kết hôn” đi, lâm vong tươi cười có điểm cướng, nhưng hắn ít nhất cũng phải biết là ai mời bà mối này đến: “Không biết là vị công tử nào nhờ ngài tới?”
Bà mối kia vẫn là lần đầu tiên gặp được ca nhi không biết e lệ như vậy, hơn nữa xung quang còn có rất nhiều “Ngoại nhân”, lập tức sửng sốt, còn nói: “Người ở đây lắm miệng bẩn, không bằng chúng ta vào phòng nói đi, bất luận như thế nào cũng nên chừa chút mặt mũi.”
Lâm Vong nghe ra ý tứ của hắn trong lời nói, hắn cũng không nghĩ để cho người khác cùng đi vào, liền gật đầu: “Tốt lắm, ca nhi cùng ta lên lầu đi.”
Ngô Đại cũng biết chuyện này là chuyện tư mật, không nên ngăn cản, có lẽ hắn lo lắng Lâm Vong bị người đoạt đi, nôn nóng mà nhìn hai người đi lên lầu, hai mắt hận không thể đem lưng bà mối kia trừng ra mấy lỗ thủng.
Hai người đi vào phòng Lâm Vong, bà mối đầu tiên là đánh giá qua một lần, sau đó lại khen: “Trách không được vị kia coi trọng ca nhi đi, một bên quản lý cửa hàng một bên còn dọn dẹp phòng ở ngăn nấp như vậy, thật sự là một người cần mẫn.”
“Ca nhi, rốt cuộc là ai mời ngươi tới?”
Bà mối ha hả cười: “Tiểu ca nhi phúc khí tốt ơi, mời ta đến chính là Cố Nhị gia, Ngu thành này có ai không biết thanh danh Cố Nhị gia đây? Thật sự là của cải rất nhiều, sản nghiệp vươn dài, thái độ làm người lại vô cùng hào sảng...”
Lâm Vong nghe bà mối nói là Cố Tử Thanh, suýt nữa bật cười, người mà miệng bà mối này nói tới, cùng người Lâm Vong biết là hai dạng khác nhau hoàn toàn, thật sự là ngoài miệng sinh hoa, chết cũng có thể nói thành sống đi.
“Hơn nữa Cố Nhị gia đến nay cũng chưa đón dâu, ca nhi vào nhà hắn, hậu viện kia còn không phải toàn bộ đều nghe theo ca nhi sao? Mặc dù ngày sau Nhị gia cưới chính thất, thì phần sủng ái kia cũng chỉ có mình ngươi đi.”
Lâm Vong nghe thế, đầu óc mộng một chút, sau đó vội vàng đánh gảy lời nói của bà mối, dùng ánh mắt không tin được mà trừng hắn: “Ngươi nói chờ hắn ngày sau cưới chính thất... Cố Nhị gia mời ngươi tới... Là hỏi ta về làm thϊếp?”
Lúc này bà mối lại khó tin mà nhìn Lâm Vong, bà mối nghe lời Lâm Vong nói, còn nghĩ hắn không cam lòng làm thϊếp, khóe miệng nhịn không được lộ ra nụ cười trào phúng: “Lời ca nhi nói đây là, không muốn làm thϊếp sao? Kia chính là làm thϊếp của Cố Nhị gia, tất cả ăn mặc dùng mang còn không so được với chính thất nhà nghèo cửa nhỏ sao? Ca nhi còn không thỏa mãn? Ta nếu có ca nhi lớn như ngươi, đừng nói là làm thϊếp của Cố Nhị gia, cho dù là làm hạ nhân nhà hắn ta cũng vui vẻ kìa.”
Lâm Vong giận dữ cười lại, hắn vốn không có lòng dạ nào dựa vào người khác, mặc dù kiếp này đối với nữ nhân vô vọng, nhưng hắn cũng muốn trước kiếm tiền, chờ cuộc sống không lo không nghĩ, nếu có người tới xem mắt người vừa ý liền thành thân, cho dù thật sự không có ai, cũng không nhất thiết ép buộc mình. Không nghĩ tới lúc này ngay từ đầu, còn có người muốn nạp hắn làm thϊếp, Lâm Vong chỉ cảm thấy có chút buồn cười, trong lòng nảy sinh ý nghĩ ác độc quả nhiên không thể làm người tốt rồi, nếu là lúc trước không cứu Cố Tử Thanh, hai người cũng sẽ không gặp nhau, tuy nói vậy cũng sẽ không có một trăm hai bạc”Gây dựng sự nghiệp quỹ” kia, nhưng hắn cũng có thể kiếm được, không đến mức hiện tại tiến thoái lưỡng nan, cự tuyệt Cố Tử Thanh, e là sẽ đắc tội hắn.
Bà mối thấy sắc mặt Lâm Vong biến hóa mấy lần, nhất thời cũng không biết nên nói cái gì, vừa định mở miệng, lại bị Lâm Vong một câu đánh gảy: “Làm thϊếp của Cố Nhị, ta là trăm triệu lần không có phúc khí này rồi.”
Bà mối hoàn toàn không nghĩ tới sẽ có người cự tuyệt Cố Nhị gia, ngây ra một lúc, sau đó rất nhanh phản ứng lại ngay, thanh âm có điểm cất cao: “Lâm ca nhi, vừa rồi lời ta nói xong, cũng không thấy ngươi buồn bực gì, nhưng đến khi ta nói chuyện làm thϊếp, ngươi mới thay đổi sắc mặt, không phải là ngươi còn muốn làm chính thất chứ?”
Lâm Vong nghe hắn nói ra nói như vậy, nhịn không được lắc lắc đầu, rất lãnh tĩnh nói: “Kẻ hèn mọn tầm thường ta không biết, lại là kẻ hơn người đó, ngay cả chuyện là người ở bên cạnh Cố Nhị gia cũng không dám nghĩ tới, huống chi là chính thất như trong miệng ngươi, thật sự là muốn ép ta mà. Hiện tại xin nhận tấm lòng của Cố Nhị, ta tự biết không xứng với Cố Nhị gia, còn thỉnh ca nhi thay ta trở về nói với Cố Nhị gia ý thật là tốt, không vừa lòng ta tại đây chúc hắn sớm ngày tìm được người một môn đương hộ đối lại như tri kỷ mà săn sóc.”
Bà mối bị hắn nói một phen nói nhưng lại không có cách phản bác, lại nhìn biểu tình kiên định của Lâm Vong, cũng biết hôm nay nói không được, trong lòng tức giận như uống phải nước sôi, sắc mặt nhất thời đen như đáy nồi, Lâm Vong cũng biết lề lối, từ trong lòng ngực lấy ra chút tiền nhét vào tay bà mối: “Làm phiền ca đến đây một chuyến rồi.”
Bà mối nguyên bản chướng mắt chút tiền ấy, thử nghĩ xem một chuyến này đi chẳng phải ra về tay trắng sao? Đơn nhưng dù sao cũng phải mua thức ăn, liền đem tiền thu vào trong lòng ngực, không nói gì nữa mà nghiêm mặt đi.
Lâm Vong đi theo phía sau cùng hắn cùng nhau xuống lầu, bọn Ngô Đại ngồi ở đại sảnh im lặng cực kỳ, chờ Lâm Vong cùng bà mối xuống xong, đều để ý đến sắc mặt của hai người, bọn họ thấy sắc mặt bà mối âm trầm, liền biết việc hôn sự không thành, Ngô Đại nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng lộ ra một chút tươi cười.
Chờ bà mối đi rồi, Ngô Đại theo bản năng mở miệng: “Lâm ca nhi, là ai mà muốn làm mai?”
Trần Thăng lộ ra không đồng ý biểu tình nhìn Ngô Đại, Xuyên Hổ cũng kéo kéo góc áo Ngô Đại, Ngô Đại hỏi ra xong mới cảm thấy được chính mình lỡ lời, có chút xấu hổ, nhưng quả thực rất muốn biết đó là ai.
Lâm Vong khoát tay áo: “Dù sao cũng không thành, không hỏi cũng thế.”
Ngô Đại quả thực không hỏi lại, làm trò như Lâm Vong như chưa nói cái gì, lúc quay về Dưỡng Tể viện xong, mấy đứa nhỏ ghé vào nhau xì xầm, chính là không một ai nghĩ người đó chính là vị Cố Nhị gia kia.