*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Về đến nhà, Lâm Vong đem những thứ đã mua đặt trên mặt đất, nhìn vật dụng trong nhà đã tăng lên không ít không khỏi cảm khái, nhớ trước đó hai ngày cậu còn không có lấy một món hành lý, một thân một mình ở Ngu thành bồi hồi, bây giờ cũng đã bắt đầu cuộc sống mới khó tránh khỏi vẫn có chút cảm giác đang nằm mơ.
Lâm Vong vỗ vỗ đầu, để cho mình hoàn hồn, sau đó cũng không kịp thu dọn gì liền lập tức ôm thùng gỗ đựng táo đi tới bên bờ sông, lúc này là buổi trưa cũng là lúc nóng nhất, đa số những người ở gần đây đều đã về nhà nấu cơm rồi, giặt quần áo cũng không có mấy người cho nên bờ sông rất ít người, nhưng trong sông có mấy hài tử đang bơi lội, một bên đạp nước, một bên cười thích thú. Lâm Vong tìm chỗ bằng phẳng ven sông ngồi xổm xuống đem thùng gỗ và táo mới mua đều tỉ mỉ rửa sạch một lần.
Cậu rửa được phân nửa bỗng nhiên nghe giữa sông nháo lên, vui cười biến thành kinh hô, Lâm Vong ngẩng đầu nhìn lại chỉ thấy đứa trẻ tụ tập thành một đoàn, từ lâu điều không phải khí định thần nhàn nghịch nước, trái lại gom lại thành một đoàn, lúc thì chìm xuống nước, lúc lại giãy dụa nổi lên. (khí định thần nhàn: bình tĩnh)
“A, có người chết chìm!” Có một tiểu ca ở trên bờ kinh hô một tiếng.
Lúc này ít người, lại bởi vì những người ở bờ sông đều là tiểu ca, bọn họ cũng đã rối loạn tay chân, có chỉ ngây ngốc đứng đó, có người hoảng hốt sợ hãi kêu, cuối cùng cũng còn có người bảo trì một chút lý trí la hét chạy đi gọi người.
Giữa sông lúc này một người sắp chết chìm, kỳ thực bọn hài tử bên cạnh hắn đều muốn cứu hắn, chỉ là không biết phải làm thế nào, lôi kéo lung tung, người chết chìm trong lòng sợ hãi cái gì cũng đều không để ý tới, chỉ cần có thể với tới thứ gì liền tùy tiện cố gắng nắm lấy, những hài tử kia một bên không cứu được người trái lại còn bị lôi kéo rất nhanh liền uống mấy ngụm nước.
Lâm Vong kinh hãi, bỗng nhiên đứng lên, không kịp nghĩ cái khác, cũng đã quên tình cảnh hôm nay, vô ý thức cắm đầu nhảy xuống, Lâm Vong trước đây nghề cứu hộ có làm qua, lại rất am hiểu bơi lội, cổ thân thể này khi còn bé lớn lên ở nông thôn, đối với bơi lội cũng thập phần tinh thông, Lâm Vong bơi mấy cái, một bên vung cánh tay, một bên hô: “Các ngươi đều tránh ra, đừng cách hắn quá gần, như vậy không cứu được hắn.”
Hô liên tiếp mấy lần, cuối cùng cũng có hài tử nghe lọt được, bơi ra xa một chút, người nọ đầu đã chìm xuống, chỉ lộ ra một cánh tay khua qua lại.
Lâm Vong thoáng cái phóng vào trong nước, vài người đình chỉ động tác, nước càng trở nên đυ.c ngầu, nhưng Lâm Vong liếc mắt liền thấy được thân ảnh của hài tử bị chìm trong nước, hắn nhanh chóng đạp nước vài cái, đi tới phía sau hắn, một hơi đem hắn ôm vào trong ngực, Lâm Vong chỉ cảm thấy hài tử này thân thể nặng nề, ôm hắn giống như ôm một tảng đá lớn, Lâm Vong siết chặt cánh tay, kéo nửa người trên của hắn lộ ra mặt nước. Lâm Vong cuối cùng cũng hiểu vì sao mấy đứa trẻ cứu không được một người, hài tử này rất là cường tráng, ngoại trừ thân thể nặng, hơn nữa dòng nước lại mạnh, Lâm Vong đều thiếu chút nữa không chịu nổi.
Ra khỏi mặt nước, Lâm Vong và đứa bé kia đồng thời từng ngụm từng ngụm hút khí, sau đó rất nhanh từ trong miệng phù phù phun nước ra, thất kinh gào thét âm thanh vô nghĩa, cho dù Lâm Vong ở phía sau hắn, đều bị hắn đẩy đến sắp buông ra.
“Không phải sợ, không phải sợ, ta mang ngươi lên bờ ngay, không phải sợ, không nên lộn xộn, không sao.” Lâm Vong một bên bơi, một bên an ủi, cuối cùng cũng đem đứa bé kia mang lên bờ.
Lúc hai người lên bờ rồi, bên bờ tụ tập không ít người, những hài tử mới cùng đứa bé kia chơi chung với nhau cũng đã vây quanh, thất chủy bát thiệt kêu, hài tử được cứu lên cúi người ói ra mấy ngụm nước, sau đó liền ho khan, vẻ mặt nước mắt nước mũi, nhưng ra mòi, đã một chuyện gì, chí ít bán trợn tròn mắt, thị thanh tỉnh. (thất chủy bát thiệt: bảy miệng tám lưỡi – tranh nhau nói)
Lâm Vong đứng tại chỗ lau nước trên mặt, tóc và y phục dính trên người cực kỳ khó chịu, cậu muốn nói chút gì đó nhưng chợt phát hiện người chung quanh đều chỉ trỏ cậu, khẩu khí rất là kỳ quái, nghe qua tuyệt đối không thể nào là ca ngợi.
Lâm Vong nghe xong một hồi, mới phát giác do chính y phục ướt thϊếp ở trên người có điểm thấu, sở dĩ bị đa số người ta nói thành “Không bị kiềm chế”, Lâm Vong chán nản,cậu làm chuyện tốt ngược lại khiến cho người ta chỉ trỏ, thiếu chút nữa mắng to ra, sau lại nhớ thế giới này vốn là như vậy, cũng chỉ có thể rất nhanh nắm tay, khỏa liễu khỏa y phục trên người.
Lúc này người chung quanh ngoại trừ tiểu ca cũng không thiếu công tử chạy tới, bọn họ đại thể không có hảo ý nhìn chằm chằm Lâm Vong, Lâm Vong liền nghiêng người, cái gì cũng chưa nói, chui qua một khe hở rời đi. Cho dù cậu đi, tại chỗ còn có người quay đầu theo dõi bóng dáng cậu, Lâm Vong nghĩ phía sau lưng nóng hừng hực, không được tự nhiên cậu đều hận không thể lấy tay huy vung lên.
Đi tới nơi vừa mới rửa táo, phát hiện nơi này trống không, Lâm Vong cả kinh thiếu chút nhảy dựng lên, rốt cục nhịn không được buột miệng mắng: “Ta thao, trái táo của ta đâu? thùng gỗ của ta đâu?”
Lâm Vong đi qua lại vài vòng, chỗ nào cũng không có, hắn ngẩng đầu nhìn một chút những người chung quanh, những người đó vẫn còn ở đó lén lút nói gì đó, Lâm Vong thấy ai cũng đều giống kẻ đã lấy trộm đồ mình.
Cho nên nói, làm người tốt không dễ dàng gì!
Chịu đựng một bụng tức giận, Lâm Vong hai tay trống trơn đi trở về nhà, hàng xóm chung quanh không ít người từ cửa sổ ló đầu ra nhìn cậu, những người đó đều như nhau, ngoại trừ nhìn còn nhỏ giọng nghị luận. Vào phòng, Lâm Vong đem cửa hung hăng đóng sầm lại, lại nghĩ muốn đá một cước vào đống đồ chưa kịp dọn dẹp, cuối cùng không cam lòng đi đến phòng ngủ, chiếc giường gỗ phát ra âm thanh kẽo kẹt theo bước chân, giường gỗ đánh thương vốn cũng không rắn chắc mấy hôm nay kẽo kẹt đến sắp rơi ra từng mảnh.
Ngồi ở trên giường càng nghĩ càng giận, Lâm Vong cào cái lỗ trên ván giường, lần thứ hai tự nhủ: “Cho nên nói, người tốt thật sự làm không nổi, hại chết ta.”
Lâm Vong ủ rũ cúi đầu cởϊ qυầи áo, cũng không có lòng mang đi phơi, chỉ tiện tay ném một cái, y phục rơi bộp ở trên bàn, lau qua thân thể sau đó nằm lên giường. Lâm Vong cũng no rồi đâu còn muốn ăn cơm? Táo và thùng gỗ tuy rằng không mắc nhưng cũng không hề rẻ, đều là cậu chuẩn bị làm cho việc buôn bán, còn chưa bắt đầu làm lại bị trộm, Lâm Vong vì tiết kiệm tiền ngay cả thức ăn cũng không mua, chỉ mua vài túi dưa muối tương*, càng nghĩ càng hoảng hốt.
Cả một buổi chiều liền sững sờ nằm ở trên giường, không ngủ lại không suy nghĩ chuyện gì, cứ như vậy nằm đến chạng vạng tối, lúc này Lâm Vong còn chưa cảm thấy đói, cũng lười đi ra ngoài, đứng lên rót miếng nước, đồ mới mua gì đó như cũ không thu dọn, ngay cả đèn cũng không đốt, lần thứ hai nằm trở về trên giường.
Nếu như quay lại trước kia, mất chút ít đồ như vậy Lâm Vong khẳng định không coi ra gì, nhưng hôm nay không giống ngày xưa, Lâm Vong toàn bộ tài sản chỉ còn lại mấy trăm tiễn, tiền thuê nhà cuối tháng còn chưa trả, điều này làm cho cậu có thể nào không bực bội, Lâm Vong nằm ở trên giường, cảm giác trong l*иg ngực hình như có đống lửa, cả người khô không chịu được.
Mơ mơ màng màng ngủ không tốt lắm, ban đêm Lâm Vong lại bị một hồi tiếng gõ cửa bang bang làm giật mình tỉnh giấc, Lâm Vong giật mình một cái ngồi dậy, thanh âm kia không tính là quá lớn, nhưng tuyệt đối là từ ngoài cửa phát ra.
Lâm Vong không biết bây giờ là giờ nào nhưng khẳng định đã không còn sớm, vừa lúc mơ hồ nghe thấy Vương lực sát vách buôn bán đã trở về, tiếng đập cửa bên ngoài gián đoạn, tựa hồ còn kèm theo tiếng nói chuyện như có như không, nghe ồn ào nhưng lại nghe không rõ nói cái gì, Lâm Vong trong lòng cả kinh, phía sau lưng ra một tầng mồ hôi lạnh.
Ngồi ở trên giường nghe xong, thấy âm thanh kia vẫn còn kéo dài, tựa hồ nghe có chút tê tê, nghi hoặc lấn át sợ hãi, Lâm Vong mang giày xuống giường, nhẹ nhàng rón rén đi tới cạnh cửa, quả thật có người gõ cửa nhà cậu, cũng có người ở ngoài cửa tán dóc.
“Tiểu ca xinh đẹp, mở cửa một chút, công tử ta biết ngươi tịch mịch, cố ý đến bồi ngươi, mở cửa nhanh.” Bên ngoài truyền đến tiếng kêu đè thấp, âm thanh hèn mọn, thỉnh thoảng còn rêи ɾỉ vài tiếng, lặp đi lặp lại vài câu như thế.
Lâm Vong lửa giận trong lòng nhất thời vọt lêи đỉиɦ đầu, đầu ong một tiếng, lúc đó đều hận không thể xông ra cùng người nọ liều mạng ngươi chết ta sống, hoàn hảo cậu biết hiện tại cổ thân thể này không có sức lực gì, nếu liều mạng khẳng định sẽ chịu thiệt, nhịn xuống xúc động muốn mở cửa, chỉ là cậu lại không thể xem như chưa từng có chuyện gì phát sinh qua, Lâm Vong mạnh giơ chân lên hướng cửa hung hăng đạp một cái, cánh cửa kia rung chuyển suýt nữa vỡ thành từng mảnh, thanh âm cực lớn đảm bảo hàng xóm xung quanh đều có thể bị dọa cho giật mình, Lâm Vong vừa đạp cửa xong chợt nghe thấy hai bên sát vách truyền đến âm thanh ồn ào, đồng thời Lâm Vong nghe trên ván cửa phát ra một tiếng phù, người nọ từ bên ngoài kêu một tiếng, hiển nhiên bởi vì kề sát ván cửa bị cửa đập vào mặt.
Có thể tâm tình Lâm Vong tựa hồ tốt lên một chút, hắn lại đạp một cước, lớn tiếng mắng: “Cẩu nương dưỡng, cũng không tự soi mình vào nướ© ŧıểυ một cái, còn dám tới nhà ta quấy rầy ta, có bản lĩnh ngươi ban ngày mà tới, ta băm chết ngươi!”
Tên lưu manh đanh đá ngoài cửa vốn cũng không trông cậy vào chuyện Lâm Vong sẽ mở cửa cho hắn, nhưng hắn lòng dạ xấu xa, nghĩ quấy rầy làm cho người ở bên trong thất kinh cũng tốt, nếu tiểu ca gặp phải loại sự tình này, cũng chỉ có thể cuộn người ở trong góc run rẩy chịu đựng, chỉ là nghĩ đến tình cảnh này liền làm cho tên vô lại vui mừng không ít, nhưng hắn không nghĩ tới người ở bên trong lại quá nóng nảy, không chỉ không có loại chịu đựng không lên tiếng, trái lại còn lớn tiếng mắng hắn, chỉ trong chốc lát hàng xóm xung quanh liền bắt đầu có động tĩnh, đồng thời cũng có trượng phu nhà khác bắt đầu chửi mát.
Ngoài cửa người nọ cũng thô lỗ gõ vài cái lên cửa, ngoài miệng mắng vài câu, lúc sau liền xám xịt rời đi, hắn chỉ là đanh đá, trêu chọc một chút còn có gan, nhưng nếu làm ra chuyện xằng bậy cũng không dám.
Chờ người nọ đi rồi Lâm Vong còn chưa hết giận, liền ném mấy thùng gỗ vào nhau văng khắp nơi, cậu đi lại trong phòng vài vòng, Lâm Vong trước đây có một cây gậy bóng chày, nếu bị ức hϊếp hoặc là tâm tình không tốt có thể dựa vào nó mà trút giận, nhưng hiện tại cũng không có thứ gì tiện tay, hắn nghiến răng nghiến lợi chỉ vào cửa lớn tiếng mắng: “Ngày mai nhất định tìm người, còn dám đến ta nếu là không đi ra ngoài động thủ, ta sẽ không mang họ Lâm.”
Ở trong phòng tức giận một hồi, Lâm Vong nặng nề trở về giường, nằm ở trên giường cũng không có thể lập tức bình tĩnh lại, hắn thở hồng hộc, trái tim cũng theo thùng thùng đập lợi hại, qua gần nửa canh giờ mới chậm rãi ngủ.
Nhưng ngủ cũng không ngon, sáng sớm hôm sau Lâm Vong tiếng mắng chửi cãi nhau bên ngoài làm cho tỉnh lại.
“Lão heo chó, ngươi cũng không xem xem một chút ta là ai, ngươi nếu đem đồ vật giao ra đây liền vô sự, nếu không sẽ chẳng tốt đẹp gì, cũng đừng trách ta không khách khí, ngươi hàng đêm ở bên ngoài bày sạp, ngày nào cũng cản đường ta, ta đã mất đôi chân rồi, cái gì cũng không sợ.” Thanh âm này to rõ, Lâm Vong ở trong phòng nghe được nhất thanh nhị sở.
——————-
(*):
– Dưa muối tương (dưa muối bằng nước tương): chia làm 2 loại hương vị phía Bắc và phía Nam
+ Phía Bắc: đại biểu là Bắc Kinh với “Dưa góp Đại Từ Các” khẩu vị mặn ngọt vừa phải. Dưa góp Đại Từ Các bắt nguồn từ thời Nam Tống.
+ Phía Nam: đại biểu là Dương Châu hiệu “Tam Hòa”, “Tứ Mỹ”. Tương truyền bắt nguồn từ thời Hán, rau dưa vị thơm dịu, lại có vị tương đậm đà, ngọt mặn vừa phải, màu sắc sáng rực và thơm ngon giòn mịn.