- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Không
- Xuyên Việt Tiểu Trù Sư
- Chương 1: Cưu chiêm thước sào* . . .
Xuyên Việt Tiểu Trù Sư
Chương 1: Cưu chiêm thước sào* . . .
Quán cơm “Thái Chân” của Thị gia không lớn không nhỏ, mặc dù nó không ở khu náo nhiệt, nhưng bởi vì gần một trường cao đẳng nên sinh ý như cũ vô cùng náo nhiệt, kỳ thực xung quanh trường học này có không ít quán cơm lớn nhỏ: đồ nướng, cơm hộp, mì sợi, ma lạt nóng*, cái gì cũng có, nhưng quán nào cũng không có sinh ý tốt như “Thái Chân”, nguyên nhân chính là món ăn quán này thực sự như tên gọi —— món ăn thực ngon*!
Mười giờ các tốp sinh viên cuối cùng đều kết thúc buổi tự học, xe đạp thành đoàn đã sớm đi xa, các quán cơm chung quanh đây cuối cùng cũng chuẩn bị đóng cửa, lần lượt tắt đèn khóa cửa.
“Tiểu Lâm, ngày hôm nay vất vả rồi, chuyện ta buổi sáng nói với ngươi ngươi suy nghĩ thế nào?” Lão bản béo của “Thái Chân” vui tươi hớn hở mà khóa cửa, sau đó xoay người nhấn điều khiển từ xa, cửa kéo lộc cộc vang lên hai tiếng.
Lâm Vong vội cả ngày đầu óc có điểm chậm chạp, cậu sau một thời gian mới kịp hiểu đối phương nói cái gì: “Hử? Sự kiện kia?”
“Hay ta giới thiệu đối tượng cho ngươi chuyện kia a!”
Lâm Vong có điểm đau đầu, không phải là hơn 24 còn không có đối tượng thôi sao mà ai cũng muốn giới thiệu đối tượng cho cậu? “Nga, chuyện này a.”
Lão bản lại thao thao bất tuyệt nói: “Ngươi đứa nhỏ này, thế nào không để tâm như vậy, ta đây giới thiệu cho ngươi chính là cháu ngoại vợ ta, tính cách điềm đạm nho nhã, dáng dấp cũng không tệ, là một kế toán kiếm được cũng không ít, lớn hơn ngươi một tuổi, lớn một cũng chút tốt, hiểu được lòng người.”
Lâm Vong lóe lên một tia không kiên nhẫn trong mắt, có thể cậu nên đứng tại chỗ làm bộ lắng nghe.
Lão bản không phát hiện ra càng không ngừng lảm nhảm: “Ngươi xem ngày nào thì đi xem mắt?”
Lâm Vong nghĩ mau mau tiễn hắn đi để về nhà, có lệ nói: “Đi a, chờ lúc nào có thời gian.”
“Ngày mai ngày mốt ngươi nghỉ ngơi đi...”
Không đợi lão bản nói xong, Lâm Vong liền cắt ngang hắn: “Ngày tới nghỉ không được, chúng ta khai giảng năm học.”
“Vậy lần tới cậu cứ nghỉ buổi sáng.”
Lâm Vong đích thị là trù sư, ngày nghỉ ít, đợi được lần tới cũng phải một tháng sau, đến lúc đó không chừng lão bản cũng đã quên còn hắn thì chưa, lúc đó còn muốn mượn cớ khác: “Đi a, đến lúc đó rồi hãy nói.”
Lão bản cũng thấy được Lâm Vong không quan tâm, hắn khuyên: “Tiểu Lâm a, ngươi cũng trưởng thành rồi, nhanh lên nhân lúc tuổi còn trẻ tìm một người, một hai năm sau kết hôn thì cũng hai mươi bảy hai mươi tám, lại nói các cô gái tốt cũng kén chọn đi.”
Lâm Vong càng nghe càng không nhịn được, cũng may hiện tại bầu trời tối đen, lão bản nhìn không ra biểu tình trên mặt cậu, Lâm Vong gật đầu: “Đã biết, cám ơn lão bản.”
Lão bản cho rằng Lâm Vong nghe lời mình khuyên liền vui mừng thở ra, vỗ vỗ vai Lâm Vong: “Mệt mỏi cả ngày rồi, nhanh đi về đi.”
“Ừ, ta đi, lão bản ngươi lái xe cẩn thận một chút.”
Lâm Vong chờ lão bản lên xe, chính mình tay đút túi áo đi về phía đông, dọc theo đường đi cậu vẫn cúi đầu, không tới năm phút đồng hồ liền quẹo vào tiểu khu cạnh quán cơm, tiểu khu đó bảo an cũng là người ưu bắt chuyện, thấy Lâm Vong liền kéo mở cửa sổ thủy tinh hướng về phía bên ngoài hô: “Lâm sư phụ, tan việc a?”
“Ừ, tan việc.”
Bảo an cũng không nói gì thêm nữa, bắt chuyện xong liền đóng cửa sổ lại.
Lâm Vong là trù sư ở Thái Chân đã ba năm, lão bản mê tiền chỉ trả tiền lương cho hắn mấy trăm đồng, nhưng bởi vì quán cơm này cách nhà cậu không xa, đi bộ cũng không quá lâu, vì ngại phiền toái nên Lâm Vong thủy chung không có ý đổi quán khác. Bất quá lão bản sợ không giữ được Lâm Vong nên mới nghĩ cách để người nhà mình cùng với cậu thành một đôi, lần trước giới thiệu cháu gái vợ lão bản so ra lớn hơn cậu ba tuổi, dáng dấp cũng không phải xấu nhưng tính tình quá kém, ỷ vào mình là nhân viên công vụ chướng mắt cái này chướng mắt cái kia, đều 28 rồi còn không lo, luôn cảm giác mình có thể tìm người có tiền.
Móc ra cái chìa khóa mở cửa, Lâm Vong toàn bộ vai đều sụp xuống, như thường ngày hắn trực tiếp tiến vào WC, đem y phục trên người đều cởi ra, sau đó ngay cả đồ lót và tất, toàn bộ đều nhét vào máy giặt. Cậu đứng dưới vòi sen mở nước nóng.
Hôm nay lượng khách khá lớn, Lâm Vong cả một ngày cầm chảo sắt đến mức cánh tay đều đau xót, cái cổ đều cứng, cậu đứng ở dưới vòi phun, mặc cho nước nóng cọ rửa, làm ấm thân thể xua đi mệt nhọc.
Ngay lúc Lâm Vong thất thần, bỗng nhiên cậu nghe thanh âm bùm bùm liên tiếp, Lâm Vong hoàn toàn ý thức được đó là cái gì, nhưng xuất phát từ bản năng cậu đáy lòng sinh ra sợ hãi, sau đó mạnh ngẩng đầu nhưng rất đáng tiếc không kịp phản ứng, sau một khắc Lâm Vong cảm giác được một cỗ đau đớn không có gì sánh kịp truyền khắp toàn thân hắn, đau đớn như đem người cậu xé rách, cậu hét to một tiếng, chưa tới một giây Lâm Vong liền ngã xuống đất, da cháy đen còn đang không ngừng co quắp.
…
Lâm Vong cảm thấy dạ dày như phiên giang đảo hải*, yết hầu, mũi càng khó chịu muốn chết, khó chịu nước mắt đều không khống chế được đang liều mạng chảy xuống, trong lúc mơ mơ màng màng, cậu nghe bên ngoài truyền đến tiếng âm thanh hỗn tạp chói tai.
“Ôi chao, cái kia không phải là Như Hoa nhà Triệu viên ngoại sao? Đang êm đẹp thế nào lại trượt chân rơi xuống hồ?” Rõ ràng là người đàn ông, lại ăn mặc một thân đỏ thẫm, hắn dáng vẻ kinh hoảng, vừa nói chuyện vừa vỗ ngực.
Một nam nhân bên cạnh có vẻ ngốc không nghe ra hắn là cố ý nói như vậy, lúc này xoay qua giải thích: “Cái gì trượt chân, rõ ràng có người thấy hắn là tự mình nhảy xuống.”
“A!” Người nọ che miệng kinh hô, ngón út còn hơi nhếch lên: “Nghĩ như thế nào không ra chứ?”
Bên cạnh lại chen thêm mấy nam nhân làm động tác xấu hổ: “Ngươi còn không biết sao, này chính là bị Triệu viên ngoại đuổi ra ngoài.”
Trong đám người, có người cười trộm, có người thì vẻ mặt không giải thích được: “Thật hay giả?”
Nam tử áo nâu nói chuyện hất lên cái cổ: “Ta lừa các ngươi làm cái gì? Nhà ta là sai vặt của Đại điệt tử ở gia sản Triệu viên ngoại...”
Nghe xong lời của hắn, không ít người đều nhìn sang, trong đó có người biết người này, liền ồn ào: “Nói nhanh lên là chuyện gì xảy ra?”
Nam tử áo nâu xám thấy mọi người đều nhìn mình, nét mặt lộ ra đắc ý, hắn đầu tiên là ho khan vài cái, sau đó mới nói: “Còn có thể có cái gì? Các ngươi cũng biết, người này gọi là Như Hoa rất được Triệu viên ngoại cưng chiều, thông thường sẽ không nổi giận, ta nghe nói lần này là hắn ở bên ngoài vụиɠ ŧяộʍ cùng nam nhân khác bị Triệu viên ngoại bắt được.”
Mọi người kinh hô, tiếp theo đều phá lên cười khinh thường.
Bên tai tiếng nói đứt quãng, có thể là một chút khôi phục ý thức, đối với lời nói truyền vào trong tai càng ngày càng có thể nghe hiểu. Ý thức chậm rãi hồi phục, đối bên ngoài nhận biết cũng càng ngày càng rõ ràng, nhưng Lâm Vong không thấy dễ chịu chút nào trái lại bên tai âm thanh ong ong như ngàn vạn con ruồi vỗ cánh, Lâm Vong cảm giác não mình đều nhanh muốn nứt ra rồi.
Lâm Vong thực sự bị ồn ào không chịu được, cũng không biết thế nào, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một cỗ tức giận, cổ tức giận khiến cậu đều hận không thể cầm bả đao đi ra ngoài đâm chết vài người, Lâm Vong hét lớn một tiếng: “Đều mẹ nó câm miệng hết cho ta!”
Giãy dụa một cái liền ngồi dậy.
Xung quanh trong nháy mắt an tĩnh, Lâm Vong hết sức hài lòng, cổ tức giận chậm rãi tiêu thất, nhưng thay vào đó chính là mê man. Nhìn xung quanh đám người cài trâm đeo đai lưng ăn mặc cổ trang, Lâm Vong loạn rồi, cậu cảm giác mình cả người đều là giả.
Chỉ an tĩnh trong chốc lát, quanh mình âm thanh lại vang lên lần nữa, thậm chí so với vừa rồi còn không sánh bằng.
“Tỏ vẻ cái gì? Còn không phải bị đuổi sao?”
“Vô liêm sỉ!”
“Mới vừa rồi là ai đem hắn vớt lên? Nếu là ta, người như thế này thật không đáng thương cảm.”
“Hanh, hắn còn tưởng là mình nhiều tiền của vậy!”
Lâm Vong ngẩn người, thấy người chung quanh đều hướng về phía mình, hậu tri hậu giác phản ứng kịp bọn họ trong miệng đều là đang nói cậu, nhưng cậu hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, trong nháy mắt cậu hoài nghi những người này là người ngoài hành tinh. Lâm Vong vừa định muốn mở miệng nói chút gì đó, bỗng nhiên trong óc như là bị người dùng gậy quấy, đau đến nằm ngửa trên mặt đất, Lâm Vong ôm đầu không khống chế được mà rống to hơn.
Xung quanh lần thứ hai an tĩnh, thấy cậu như vậy có vài người sợ đến liên tiếp lui về phía sau, mặc dù là miệng lưỡi bén nhọn nhưng hiện tại cũng không mắng nữa.
“Chẳng lẽ là điên rồi?”
“Ta xem tám phần mười là mất trí rồi.”
Còn có mấy người không tốt: “Đừng … nói là nước hồ tràn vào trong đầu đi!”
Mọi người ngươi một lời ta một lời, Lâm Vong trong lúc nhất thời liền ngay cả âm thanh đều nghe không lọt, vô số hình ảnh, nhân vật ùn ùn kéo đến, giống như là bức tranh bị lộn xộn hợp lại, đông một khối tây một khối, đều không nối liền nhưng hết lần này tới lần khác lại rất thật.
Một tiểu nam hài tuổi cũng tầm mười hai mười ba nằm ở trên giường run lẩy bẩy, mặc cho một nam nhân trưởng thành từng cái từng cái đem hắn cởi hết quần áo đến lúc cả người không còn gì che đậy.
Cậu bé quỳ trên mặt đất, bị một nam nhân quần áo diễm lệ một cước đạp giữa ngực.
Lại một người nam nhân, đưa cho cậu bé một cái hương nang* màu hồng, bên trong hé ra tờ giấy tràn ngập lời ân ái.
Hương nang bị người lật mở ra, cậu bé bị người đánh vài cái tát trên mặt.
Lâm Vong cầm lấy tóc, trong miệng không tự chủ hô lên: “Cút, cút ra khỏi đầu ta.”
Lâm Vong biểu tình lúc này thập phần đáng sợ, vành mắt muốn nứt ra, trên trán, trên cổ đều gồ lên gân xanh, toàn bộ mặt đỏ tím, người chung quanh nhìn thấy biểu tình này của cậu lại càng hoảng sợ, lại lui về phía sau mấy bước, một ít người nhát gan sợ bị liên lụy cũng đã rời đi rồi.
Cũng không biết trải qua bao lâu, cho đến khi người chung quanh đi hơn phân nửa, lưu lại cũng chỉ vài kẻ có dũng khí xa xa nhìn lén, Lâm Vong đã hiểu được hình ảnh toát ra này một chút đồng thời đều an tĩnh lại, không hề loạn nhảy, Lâm Vong dường như vô lực thừa nhận, trước mắt tối sầm nặng nề té ngã trở về trên mặt đất.
Trước khi té xỉu, Lâm Vong biết cậu nhận được trí nhớ của một người.
——-Tôi là phân cách tuyến——-
Kể từ chương sau xưng hô gọi Lâm Vong là hắn.
(*):
– Cưu chiêm thước sào: tu hú sẵn tổ.
– Ma lạt nóng (xuyến xuyến): Là món ăn vặt bắt nguồn từ Tứ Xuyên Lạc Sơn, lưu hành nhiều nơi ở Trung Hoa (nhất là Tứ Xuyên và Trùng Khánh), bề ngoài tương tự với lẩu, chủ yếu ở đường phố. Loại ăn vặt ở khu đông bắc gọi là ma lạt xuyến cùng “Tứ Xuyên ma lạt nóng” nói ở đây không giống nhau.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Không
- Xuyên Việt Tiểu Trù Sư
- Chương 1: Cưu chiêm thước sào* . . .