“Bách Nhĩ, mấy người còn lại cũng theo tới.” Sau khi đi được một đoạn lộ trình, Nặc phụ trách điều tra tình tình xung quanh, xuất quỷ nhập thần xông ra từ phía sau, mặt không có biểu tình gì nói với Bách Nhĩ.
“Người còn lại?” Bách Nhĩ không hiểu.
“Mấy thú nhân tàn tật cùng lão thú nhân giống chúng ta, toàn bộ đều tới đây.” Khi Nặc nói những lời này, không biết tại sao lại có kích động muốn cười to. Đương nhiên, tuyệt đối không phải bởi vì cao hứng, mà là cảm thấy tình huống này rất kỳ lạ.
“Bọn họ… tại sao?” Bách Nhĩ cảm giác tin tức này khiến người ta có chút khó tiêu.
Những người khác đều dỏng tai nghe bọn họ nói chuyện, một thú nhân trung niên bị đoạn cẳng tay đến gần nói “Rõ ràng đã không sống nổi, nhưng lại không có dũng khí tự sát, nếu có một người chủ động mở đầu đi nghênh đón cái chết, như vậy những người theo sau cũng sẽ rất dễ dàng. Mỗi mùa tuyết rơi đều có một vài thú nhân vì không có thức ăn mà kết nhóm đi vào trong rừng.”
“Ý của ngươi là…” Giọng nói của Bách Nhĩ hơi trầm xuống, giống như tâm trạng của y.
“Mùa tuyết năm nay quá dài, mấy thú nhân khỏe mạnh còn chỉ có thể lấp lửng dạ, á thú cùng tiểu thú tạm thời còn được chia chút thức ăn, ngoại trừ bữa ăn hôm qua, những người khác đều đã hết lương thực.” Thú nhân trung niên nói “Bọn họ theo tới, có lẽ cảm thấy cùng mọi người chờ chết sẽ bớt sợ hãi hơn.” Nói tới câu cuối, giọng nói của ông trầm xuống, mang theo vẻ bi thương nhàn nhạt.
Lông mày Bách Nhĩ hơi nhíu lại, trầm mặc một lát, mới hỏi Nặc “Tổng cộng có bao nhiêu người?”
Nặc nghĩ một lát, mới trả lời “Toàn bộ.”
Được rồi, y quên mất bọn họ không biết đếm. Bách Nhĩ day thái dương, trong lòng hạ quyết tâm chờ lúc nhàn rỗi nhất định phải dạy bọn họ toán học, nếu không trao đổi thật khó khăn “Tùy họ đi.” Y cũng không muốn ôm hết mọi việc vào người, người khác cũng chưa chắc nguyện ý nghe theo y, chỉ có chút thức ăn, y cũng không hào phóng đến nỗi gặp ai cũng chia đâu.
“Thế nhưng bọn họ đi rất lẻ tẻ, như vậy dễ đưa dã thú tới lắm.” Nặc không giống như dĩ vãng, chỉ cần Bách Nhĩ đã mở miệng, liền không cần nói nhiều lời, mà lần này gã nói ra lo lắng của mình.
“Vậy làm cho họ trở về hoặc đuổi kịp theo chúng ta rồi cùng đi.” Bách Nhĩ không chút do dự nói. Ở phía sau, nếu những người đó bị dã thú tập kích mà chết, chỉ sợ sẽ làm hoang mang người bên này. Đó không phải là điều y muốn gặp phải.
Nặc đáp lại, nhanh chóng xoay người ly khai. Không quá bao lâu, liền có một vài thú nhân tàn phế lục đυ.c chạy tới, tổng cộng có mười lăm người. Đến cuối cùng là một lão á thú già yếu, trên người ông ngoại trừ một chiếc túi da thú đơn giản, thì không có cái gì hết, nhìn qua thật giống như đi chờ chết. Bách Nhĩ chú ý, trong đó thế nhưng còn có hai á thú trẻ tuổi, lớn hơn tiểu thú nhân Mục một chút. Nếu là tiểu thú nhân đi theo, Bách Nhĩ còn có thể hiểu, bởi vì từ Mục y có thể thấy, so với mẫu thân sinh ra chúng, chúng ỷ lại phụ thân nhiều hơn, mà một khi không có phụ thân, chúng muốn lớn lên bình thường cũng không phải chuyện dễ dàng gì. Thế nhưng hai á thú trẻ tuổi kia lại là điều bất ngờ, tất cả mọi người đều biết, kể cả bạn đời ly khai, á thú trẻ tuổi cũng có thể ở lại bộ lạc. Dĩ nhiên Bách Nhĩ là trường hợp ngoại lệ.
Tuy trong lòng có nghi vấn, nhưng Bách Nhĩ không hỏi ra. Có chuyện khi đã hỏi, sẽ càng liên quan sâu hơn, cuối cùng khiến mình liên lụy vào. Y chỉ qua loa an bài, để lão, ấu cùng á thú ở bên trong, còn bộ phận có sức chiến đấu thì đi bên ngoài, về phần Mạc nhiệt tình đi theo, đương nhiên đi tiên phong. Nặc vẫn giữ nhiệm vụ tra xét phía trước và dẫn đường, còn các mặt khác, thì sắp xếp hai người có tốc độc nhanh phụ trách canh gác.
Tại rừng núi thực vật khan hiếm, tuyết rơi thật nhiều, nhóm người bọn họ tựa như miếng thịt béo bở di động, rất nhanh sau đó liền thu hút không ít dã thú đói khát đảo quanh. Có điều bởi vì nguồn gốc mấy con dã thú khác nhau, nên chúng phòng bị lẫn nhau, cộng thêm nhân số của bọn họ không ít, phòng thủ lại nghiêm mật, nên không lọt vào công kích, mà thuận lợi đi tới nơi.
Ngọn núi kia không cao cũng không dốc, cây bụi mọc dày đặc mặt trên, có một con thú bị băng tuyết phủ, trông nó béo, lùn như một con nhím lớn màu trắng. Mà tại nơi gần sườn núi lộ ra một cái động lớn tối đen, từ xa đã có thể nhìn thấy. Chờ Nặc xác định trong động an toàn, đội hình của mọi người liền thay đổi, Mạc ban đầu đi tiên phong cùng các thú nhân canh ở mặt sau, chờ lão nhân, hài tử cùng với á thú trèo lên núi, an toàn vào động trước, sau đó tới các thú nhân động tác có phần không tiện, cuối cùng mới tới phiên đám người Mạc, Nặc. Trong quá trình này, Bách Nhĩ đã dẫn vài người đào ra không ít củi khô dưới lớp tuyết, nhóm lửa lên.
Giống như lời Duẫn nói, sơn động này rất lớn, nhưng không sâu, nhìn thoáng qua là có thể thấy đáy. Bên trong rải rác một vài tảng đá lớn, cột đá, cùng với thạch nhũ treo ngược, chính giữa lại rất bằng phẳng, chứa cả ngàn người cũng dư dả. Gió lạnh không có chỗ nào ngăn lại, từ cửa động lùa vào, đúng là còn lạnh hơn so với đứng trong trời tuyết, khó trách dã thú không chọn nơi này ẩn náu qua mùa đông.
Nơi đây thật ra không phải địa điểm tốt. Thế nhưng họ không còn lựa chọn, ít nhất ở đây chỉ cần phòng thủ một mặt. Song điều khiến Bách Nhĩ kinh hỉ là tận cùng bên trong động có một sơn tuyền, chảy từ một bên vách đá xuống, nhập với dòng nước khác từ phía dưới vách núi, ở giữa lõm xuống, đúng là không có bị đông lại. Chỉ cái này thôi đã thấy đáng giá rồi. Y vạch cấm khu ở đây, ngoại trừ lấy nước để dùng thì không cho bất cứ ai làm dơ dòng nước.
Vì để buổi tối mọi người yên tâm ngủ, các thú nhân có sức lực vào trong động liền bắt đầu khiêng những tảng đá trong động với xung quanh có thể di chuyển ra cửa động, định bít hết cửa động lại, chỉ chừa chỗ ra vào thôi. Về phần lão nhân, ấu thú và á thú liền tự động dọn dẹp hang động để cư ngụ.
Cửa động còn chưa lấp xong, trời đã tối, dã thú rống lên từng tiếng liên tiếp, thật lâu không ngừng, hiển nhiên là không cam lòng rời đi như vậy.
Bách Nhĩ thấy không một ai nhàn hạ, y không khỏi âm thầm thở dài, kéo Duẫn Nặc qua một bên thầm thì, lúc quay lại gọi hai á thú trẻ tuổi kia tới, chỉ vào thức ăn chất đống một góc, bảo họ lấy một miếng thịt trường giác thú lớn, thêm một bao củ khổ tử ma, cho họ đi nấu, tới lúc đó mọi người cùng ăn.
Hai á thú kia đều hơi giật mình, có lẽ không ngờ cũng không mong đợi được đám người Bách Nhĩ nguyện ý chia thức ăn cho, bởi vậy họ mới chần chừ không dám động vào.
“Đi nấu đi, mọi người đều đói rồi.” Bách Nhĩ nói, chú ý tới mặt hai á thú này cũng vàng vọt, gầy gò, nhưng đôi mắt trong suốt, chất phác, ngữ khí của y bất giác cũng ôn hòa đi. Về phần y, nếu có người nấu cơm rồi, y tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào.
Nhìn y đi về phía cửa động, hai á thú nhìn nhau, tuy trong lòng mờ mịt, nhưng vì công việc mà lu bu lên, họ nhờ lão thú nhân cùng tiểu thú nhân nhóm vài đống lửa, sau đó mượn nồi, cắt thịt, gọt củ khổ tử ma, không qua bao lâu, trong hang động to như vậy liền bốc lên mùi thức ăn, dẫn tới không ít người nuốt nước miếng.
Bách Nhĩ nhìn những tảng đá che hơn phân nửa cửa động, bởi to nhỏ khác nhau, hình dạng lại đủ kiểu, nên có cảm giác không vững chắc, suy nghĩ một lát, y xoay người dùng cái nồi đầu lâu to của mình múc nước, từ bên ngoài dội nước lên các tảng đá. Bởi vì nhiệt độ ban đêm rất thấp, chỉ một lát sau nước liền đóng băng, bao trùm lên mặt đá, khiến chúng đông cứng, gắn kết với nhau. Các thú nhân vốn đang suy nghĩ sao Bách Nhĩ còn ra sau nghịch nước, lúc này thấy hiện trạng liền hiểu ra. Một vài thú nhân bị cụt một tay, sức lực không bằng các thú nhân khác liền tự giác tìm bát đi múc nước hắt lên tường, sau đó, tiểu hài tử thấy thú vị cũng tham gia vào. Đắp tường, tưới nước, đồng tâm hiệp lực, không mất bao lâu liền lấp kín được cửa động, chỉ chừa lại một lối trong góc to cỡ một người, tối đi ngủ có thể dùng một tảng đá lớn chặn lại, an toàn hơn trước không biết bao nhiêu lần.
Khi mọi người đều trở lại trong động, hai á thú kia cũng đã nấu thức ăn xong. Khi Duẫn vung tay lên, gọi các thú nhân đi ra góc trở lại, bảo mỗi người cầm bát của mình chờ chia thức ăn, ngoại trừ Mạc cùng các á thú, lão nhân đã biết, những người khác đều không ngoại lệ lộ ra ánh mắt kinh ngạc và cảm kích, trong đó bao gồm sáu thú nhân quyết định đi cùng đám người Bách Nhĩ. Trong quan niệm của họ, chỗ thức ăn này họ vốn không được chia. Về phần Mạc, bát của hắn dĩ nhiên là do Nặc, người có nhiều đồ đạc trong nhà nhất cung cấp.
P/S: Theo ta xem qua thì Đồ ca tới tận chap 39 mới được ló diện lại TT. Nói chung sẽ cố gắng cho ảnh được lên hình sớm nhất có thể.