Sau khi tiến vào mùa tuyết rơi, mảnh đất trống của bộ lạc lần đầu tiên chất đầy con mồi. Bảy con trường giác thú, trên trăm con tiểu nhĩ thú. Thu hoạch như vậy, cho dù là mùa cây cối sinh trưởng cũng hiếm thấy. Ngoại trừ thú nhân trực phòng thủ, thì tộc trưởng, tộc vu cùng với thú nhân cường tráng tới đây, trong mắt họ đều tràn ngập kinh ngạc. Không nói tới trường giác thú, chính là có rất nhiều tiểu nhĩ thú, bọn họ biết rõ lấy lực của mười mấy thú nhân không phải không tiêu diệt được, nhưng tuyệt đối sẽ tử thương nặng nề. Nhưng mà lần này ai cũng bình an trở lại, cho dù có vài người bị thương cũng không quá nghiêm trọng, hoàn toàn không cần tộc vu trị liệu, đây là chuyện mà dĩ vãng không thể nào tưởng tượng được.
Đương nhiên đây cũng là chuyện đáng mừng. Chỉ nghi ngờ một lát, tộc trưởng liền vứt nó qua một bên, khuôn mặt đầy vui vẻ bắt đầu để mọi người xử lý con mồi. Còn ông thì gọi Đồ và Tát tới bên cạnh, hỏi rõ quá trình đi săn.
Lúc này á thú trong tộc cùng vài lão thú nhân còn miễn cưỡng có thể đi lại cũng tốp năm tốp ba chạy tới. Vì trong mùa tuyết khó được một lần thu hoạch lớn, nên tộc trưởng quyết định một ngày này toàn tộc cùng nhau ăn, mỗi người đều được chia phần.
Bách Nhĩ nhìn các thú nhân lưu loát lột da, cắt đầu, mổ bụng, moi nội tạng, mắt y dừng lại ở mấy chiếc sừng của trường giác thú cùng da lông bị ném vào một chỗ, trong đầu y hiện lên ý niệm, mà hỏi Duẫn đứng bên cạnh “Chỗ da lông, sừng thú đó xử lý thế nào?”
“Ai muốn lấy thì lấy, không ai lấy thì ném đi. Da lông của trường giác thú với tiểu nhĩ thú đều không tốt, rất ít người muốn lấy.” Duẫn thấp giọng giải thích.
“Ta lấy hết được không?” Bách Nhĩ nghĩ tới cái lều rách nát, thủng lỗ kia của mình, bộ dáng như đang suy nghĩ gì mà hỏi. Duẫn bật cười “Ngươi lấy nhiều thế làm gì? Kể cả làm lều lớn như nhà ta cũng không dùng hết đâu.” Hắn cũng là một người từng trải, liền đoán được suy nghĩ của Bách Nhĩ.
“Làm nhiều tầng sẽ ấm hơn.” Bách Nhĩ hơi lúng túng, vội ho một tiếng, giải thích.
“Vậy nhặt hết đi. Chờ Nặc với Mục tới, chúng ta lấy giúp ngươi.” Duẫn thấy sao cũng được. Lúc Nặc tiến vào bộ lạc, liền đem nhuyễn cốt thú về trước, bởi vì nhuyễn cốt thú thuộc về ba người họ, không phải chia ra, cũng không nên rước lấy sự chú ý của người ngoài. Bách Nhĩ nói cảm ơn, còn định hỏi trong bộ lạc có ai khéo tay không, phía sau đột nhiên vang lên tiếng nói của một á thú.
“Bách Nhĩ, ngươi tới đây làm gì? Lần trước không phải đã nói với ngươi, về sau bộ lạc sẽ không chia thức ăn cho ngươi nữa sao?”
Bách Nhĩ ngẩn ra, quay đầu lại thì phát hiện người lên tiếng là một trong ba á thú lần trước tới lều tìm y chất vấn chuyện củ khổ tử ma. Gọi là gì nhỉ? Y tìm kiếm trong trí nhớ của mình, lúc này mới xác định đối phương tên là Tiêu Kha, cùng với Na Nông, Ni Nhã, cũng chính là bạn đời trước của Duẫn, là ba á thú được nhiều người theo đuổi nhất trong bộ lạc, đồng thời phụ trách quản lý các á thú trong toàn tộc.
Hiển nhiên tin tức của các á thú này còn chưa nhạy bén, cũng không biết lần này sở dĩ có thể có thu hoạch lớn như vậy hoàn toàn nhờ vào công sức của ba người Bách Nhĩ, nếu không Tiêu Kha cũng sẽ không nói như vậy.
Nhìn ba đóa hoa đứng sóng vai, vẻ mặt thì kiêu ngạo. Bách Nhĩ hạ mí mắt, suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn quyết định không phản ứng lại thì tốt hơn, vì thế y quay đầu tiếp tục nhìn các thú nhân xử lý dã thú, học tập thủ pháp linh hoạt của họ. Có điều y im lặng, không có nghĩa là người khác không nói gì.
“Nếu Bách Nhĩ không được chia thức ăn, vậy các ngươi càng không có tư cách được chia.” Nặc vô thanh vô tức xuất hiện bên cạnh Bách Nhĩ, lạnh lùng nói. Mục đi theo hắn, khuôn mặt lộ rõ sự bất bình.
Bách Nhĩ không ngờ người vẫn luôn kiệm lời như Nặc lại lên tiếng giúp mình, y có chút cảm động, đương nhiên cũng sẽ không tiếp tục im lặng nữa, mà mỉm cười nhìn về phía Tiêu Kha với sắc mặt đã trở nên không tốt “Tiêu kha phải không? Có lẽ ngươi muốn ta trịnh trọng cam đoan với ngươi một lần, Bách Nhĩ ta hiện tại sẽ không, về sau cũng sẽ không nhận thức ăn từ tay ngươi chia. Đương nhiên, cũng mời các ngươi cách xa ta một chút. Ta – rất không thích nhìn thấy các ngươi.” Ngữ khí của y rất ôn hòa, giống như đang nói chuyện phiếm với bạn cũ, chẳng qua ý tứ trong câu nói rất không khách khí, cộng thêm vẻ lãnh ý thản nhiên ở đuôi mắt, khóe môi khinh thường cong lên, thật sự có công hiệu đả thương người vô hình.
Xưa nay Tiêu Kha luôn được người ta tán tụng, dỗ dành, đã bao giờ bị nói như thế đâu, y cảm thấy luồng tức giận ngăn ở ngực, nói không ra lời, đôi mắt lại đỏ hoe lên.
“Bách Nhĩ, sao ngươi có thể nói như vậy, Tiêu Kha cũng chỉ tốt bụng nhắc nhở ngươi…” Na Nông thấy thế, vội nói.
Lông mày Bách Nhĩ hơi nhíu lại, dắt bàn tay nhỏ bé của Mục mới tới bên cạnh, đi về phía chất da thú tản ra mùi máu tươi kia, đối với lời của Na Nông chỉ xem như nước đổ lá khoai. Y thấy tính nết của á thú này ít nhiều cũng có chút giống nữ nhân, lòng dạ hẹp hòi, nhiều chuyện, kỳ thật mà nói còn có nhiều ý xấu không đáng nhắc, hơn nữa năng lực sinh đẻ cổ quái cũng chẳng khác gì nữ nhân, mà y xưa nay lại không so đo, tính toán với nữ nhân.
Y vừa đi, lời Na Nông còn chưa nói xong nhất thời nghẹn trong cổ họng, không biết nên nói ra hay nuốt xuống, nghẹn mãi đến sắc mặt lúc trắng lúc đỏ, trông vô cùng khó coi.
Đã có người chú ý tới chuyện xảy ra của bọn họ, một thú nhân tóc màu bạc đang theo đuổi Na Nông đột nhiên đẩy đám người ra, chắn trước mặt Bách Nhĩ.
“Bách Nhĩ, ngươi làm cho Na Nông với Tiêu Kha buồn, ngươi phải xin lỗi họ.”
Bách Nhĩ hơi bất ngờ, lùi về sau một bước, ánh mắt lạnh lùng nhìn thú nhân cường tráng trước mắt không biết từ đâu nhảy ra. Đối phương rõ ràng cao hơn y gần một cái đầu, lại tự dưng nảy sinh cảm giác bị y nhìn từ trên cao xuống, vốn vì người trong lòng mình mà ra mặt bênh vực, bất tri bất giác lại biến thành chột dạ, có điều hai chân vẫn vững vàng đứng tại chỗ, cực lực khắc chế xúc động muốn lùi về sau.
Nhìn đối phương đến khi ánh mắt hắn bắt đầu trốn tránh, Bách Nhĩ mới cười nhạt, ngữ khí ôn hòa hỏi “Xin lỗi thế nào? Ta không biết, ngươi có thể dạy ta không?”
Thú nhân kia vốn đã không ôm hi vọng, nghe vậy mắt liền sáng lên, vội nói “Ngươi chỉ cần nói với Na Nông và Tiêu Kha ngươi xin lỗi là được.” Trong lòng lại suy nghĩ, Bách Nhĩ này quả nhiên giống như người khác nói, tuy nhìn đáng sợ, kỳ thật lá gan rất nhỏ, có bị bắt nạt cũng sẽ không dám ho he. Bách Nhĩ nghiêng đầu, cười càng thêm hòa ái “Nói cái gì?”
“Nói xin lỗi.” Thấy trong mắt đối phương tựa hồ còn có chút mờ mịt, thú nhân kia thầm mắng “đồ đần”, lại vẫn lớn tiếng nhắc lại “Xin lỗi.”
Bách Nhĩ thản nhiên “ừ” một tiếng, mỉm cười nói “Ta nhận.” Nói xong, nắm tay Mục đang tức giận vòng qua thú nhân kia, tiếp tục đi về phía trước.
Thú nhân mờ mịt, Tiêu Kha, Na Nông chờ y quay lại xin lỗi cũng trợn tròn mắt, những người xung quanh xem náo nhiệt trên mặt đều lộ ra biểu tình cổ quái. Một hồi lâu, thú nhân kia mới nhận ra mình bị đối phương trêu đùa, hắn giận tím mặt, muốn đuổi theo tính sổ, lại bị Nặc vẫn im lặng ngăn lại.
“Giác, Bách Nhĩ là á thú, không phải thú nhân.” Nặc trầm giọng cảnh cáo. Thú nhân bắt nạt á thú là điều không được phép trong bộ lạc. Lúc trước dù bạn đời của Bách Nhĩ không thích y, cũng chưa bao giờ đối xử lạnh nhạt với y. Nếu không phải họa từ liêu thú, bạn đời chết, cuộc sống của y cũng sẽ coi như hạnh phúc giống bao á thú khác, và cũng không sa sút như lúc Tiêu Mạch mới tới.
Thú nhân tên là Giác vẫn ôm khư khư lửa giận, nhưng lại không thể làm gì một á thú, Nặc xuất hiện vừa lúc cho hắn phát tiết.
“Sói ba chân, ngươi muốn trở thành thủ hộ của Bách Nhĩ à?” Hắn châm chọc hỏi.
Thủ hộ, trong bộ lạc thú nhân tương đương tới người thân, bạn đời, người theo đuổi á thú. Nếu á thú đắc tội với thú nhân, thú nhân sẽ không tìm thẳng tới á thú gây phiền toái, nhưng lại có thể khiêu chiến với thủ hộ của á thú đó. Nặc hơi do dự, nhưng lại không lui bước, mà ngẩng đầu nói “Phải.” Không có Bách Nhĩ, gã cùng Duẫn, còn có Mục có lẽ đã chết đói rồi, mà kỳ săn bắt vừa qua trong hôm nay, Bách Nhĩ còn vì bọn họ tìm lại tôn kính thuộc về thú nhân sớm đã mất, bởi vậy khi Bách Nhĩ gặp phiền toái, gã đứng ra là chuyện đương nhiên.
“Ta muốn khiêu chiến với ngươi.” Lời khẳng định vừa toát ra, Giác lập tức nói, dường như sợ đối phương đổi ý.
Đám người chung quanh xôn xao lên, dù sao cũng là một thú nhân cường tráng khiêu chiến với một thú nhân tàn tật, đây là chuyện chưa nghe bao giờ, nhưng nếu hai người đều vì bảo vệ á thú của mình, lại không phải chưa từng có. Chỉ là cuối cùng vẫn có người cảm thấy hành động này không hay, ánh mắt bất giác mang theo vẻ không tán đồng.
Thời điểm nghe đối phương nhắc tới thủ hộ, Nặc liền đoán kết quả sẽ như vậy. Nghe thế cũng không bất ngờ, đang định đáp ứng, lại bị Bách Nhĩ nghe được họ nói tới nói lui, giơ tay ngăn lại.
“Khiêu chiến với Nặc?” Bách Nhĩ cười hỏi, ánh mắt nhìn về phía Giác mang theo hàn ý. Y là một người rất bao che khuyết điểm. Nặc, Duẫn, còn có Mục là người mà y thân nhất từ khi tới đây, hai lần đi săn, mấy lần ăn chung, thời gian ở cùng nhau tuy không nhiều, nhưng tính cách ba người họ khiến y sinh ra lòng kết giao, sớm xem họ là bạn. Giác rõ ràng bắt nạt Nặc bị mất một chân, sao y có thể không nổi giận? Nếu lúc trước còn vì đối phương chất phác mà chỉ trêu đùa, nói ra những lời không ảnh hưởng toàn cục, như vậy hiện tại đối với thú nhân này, y đã hoàn toàn không có tâm tư thủ hạ lưu tình nữa.