Chương 4: Cuồng Long Ngạo Thiên 4

Lê Lạc cùng Tần Dục rời Giang Nam, Giang Nam vẫn là một mảnh thảo trường oanh phi * ( đây là một cụm từ dùng để chỉ cảnh sắc mùa xuân ở Giang Nam), cảnh xuân sắc tươi đẹp, nhưng một đường càng tới gần phương bắc, thời tiết liền càng trở lên rét lạnh.

Khi bọn hắn tới thành lớn nhất phương bắc —— Tây Nhung thành, trên bầu trời thậm chí rơi một chút tuyết.

Phủ đệ của ông ngoại Tần Dục, chính là ở trong Tây Nhung thành.

Lê Lạc gắt gao kéo dây cương một chút, hơi kẹp bụng ngựa, làm ngựa dừng lại.

Phía trước là cửa thành Tây Nhung, Lê Lạc nhìn hai binh lính đứng trước cửa thành,bên trong miệng thở ra một ít bạch khí, từ trên lưng ngựa bước xuống dưới.

Tần Dục cũng từ trên ngựa bước xuống dưới, lôi kéo dây cương đi bên cạnh Lê Lạc.

Binh lính thủ thành hỏi vài câu nghi vấn rồi hai người thuận lợi tiến vào Tây Nhung thành.

Lúc này trời đã tối sầm, ở bên ngoài đường người đi lại càng thêm thưa thớt, trên cơ bản không thấy người. Lê Lạc túm lấy một nam nhân trung niên vội vã đi qua bên người hắn, “Đại thúc, ngươi biết đường đi đến phủ đệ Nam Cung tướng quân đi hướng nào không?”

Trung niên nam nhân rụt vai, ngẩng đầu nhìn về phía Lê Lạc,trên mặt thon gầy, râu cá trê hơi giật giật, đôi mắt to nhìn Lê Lạc cùng Tần Dục trên hai thắt lưng còn có đồ bạc bóng loáng lập tức nhìn qua một vòng, trong mắt tức khắc sáng ngời. Sau đó vươn tay ra khỏi ống tay áo, ở trước mắt Lê Lạc chà xát ngón trỏ cùng ngón tay cái.

“Muốn biết, có thể, đưa tiền.”

Lê Lạc tức khắc bị nghẹn, ngọa tào, chỉ là hỏi đường đi mà thôi, còn phải trả tiền? Đại thúc, nhân phẩm của ngươi ở đâu, có phải hay không quá túng thiếu?

“Như thế nào? Xem hai người các ngươi bộ dáng còn rất có tiền, chẳng lẽ liền một chút tiền đều không có cho sao?” Râu cá trê trung niên nam nhân tựa hồ là có chút khinh thường nhìn Lê Lạc liếc mắt một cái nói.

Lê Lạc:…… Hắn muốn đánh một quyền vào mặt người này làm sao bây giờ?

Không đợi Lê Lạc có động tác, Tần Dục bên cạnh liền vươn bàn tay, ném từng khối bạc vụn vào tay nam tử trung niên.

Nam nhân trung niên râu cá trê tức khắc hai mắt liền tỏa ánh sáng, cầm lấy khối bạc dùng hàm răng cắn một cái, sau đó liền thật cẩn thận thu vào trong lòng ngực, “Hai vị, các ngươi muốn tìm phủ đệ Nam Cung tướng quân, chỉ cần luôn đi theo hướng tây, đến kia rẽ trái hai lần liền đến.” Nói xong,nam nhân trung niên râu cá trê liền vui sướиɠ xoay người đi.

“Tần Dục, ngươi như thế nào đem tiền cho cái tên vô lại ấy? Hắn không muốn nói cho chúng ta biết, chúng ta có thể trực tiếp quay đầu trở về hỏi binh lính thủ vệ, ngươi còn cho nhiều như vậy làm cái gì?” Lê Lạc bất đắc dĩ nhìn về phía Tần Dục, tiền đã cho, cho dù hắn nói như vậy nhưng trong lòng cam chịu, cũng không thể đem tiền lấy lại từ tay tên râu cá trê vô sỉ kia.

“Chỉ là một chút tiền đường mà thôi, Mục Trừng, chúng ta đi thôi.” Tần Dục nắm dây cương, theo hướng nam nhân trung niên râu cá trê đi.

Lê Lạc:…… Mỗi lần thời điểm đặt phòng, ngươi đều nói không có bao nhiêu tiền? Đều bị ngươi mang trở về sao!

Trong lòng Lê Lạc buồn bực không có biểu hiện, Tần Dục cùng hắn sóng vai đi tiếp, quay đầu nhìn thoáng qua hướng nam nhân trung niên râu cá trê kia vừa rời đi, ánh mắt u ám không rõ làm lạnh cả người.

***

“ha hả, thật là hai cái nhiều tiền ngốc tử.” Nam nhân trung niên râu cá trê đi đến gần hẻm nhỏ về nhà ngày thường nói rồi quay đầu lại híp mắt nhìn Lê Lạc cùng Tần Dục biến mất ở chỗ ngoặt,trên môi râu nhếch lên, mắt nhỏ hiện lên một tia đắc ý, lại từ trong ngực chính mình móc ra miếng bạc, đưa tới miệng mình cắn một cái, sau đó xoay người, đi vào hẻm nhỏ.

Ngay khi bóng người của hắn đi vào ngỏ nhỏ thì đồng thời một bóng đen cũng đi theo, từ một ngách khác từ bên trong tự nhiên một cánh tay vươn lập tức đem hắn kéo đi.

Sau đó liền truyền đến một trận dày đặc tiếng đánh đấm cùng âm thanh chất vấn đè thấp: “…… Chỉ có nhiêu đây?”

Râu cá trê mặt mũi bầm dập nằm trên mặt đất, khóc không ra nước mắt đáp: “Thật sự…… Thật sự chỉ có nhiêu đây…… Ai nha, đừng…… Đừng đánh.” Hắn nguyên bản cho rằng hôm nay là ngày may mắn của hắn, nói mấy câu liền lừa được tiền bằng tiền công hai ba tháng của hắn, ai biết cư nhiên sẽ gặp loại chuyện này, không chỉ một lượng bạc không có, trên người hắn mười mấy tiền đồng cũng bị cướp bóc không còn.

Nghĩ về đến nhà liền đối mặt với tiếng chất vấn cùng quở trách của cọp mẹ kia, trên mặt râu cá trê biểu tình liền càng thêm đau khổ, hôm nay nơi nào là ngày may mắn của hắn, rõ ràng chính là trời giáng tai họa bất ngờ a!

***

Lê Lạc cùng Tần Dục dựa theo hướng nam nhân trung niên râu cá trê kia chỉ, dắt ngựa đi một nén nhang, liền thấy được một cái phủ đệ thật lớn.

Vách tường vòng trụ hơn phân nửa đường phố, hai chiếc xe ngựa từ phủ cửa cao lớn ra vào trên cửa mặt treo một cái bảng đen trên có dòng chữ vàng “ Nam Cung Thượng thư “. Nét chữ khí thế mà mềm mại, đầu bút lông cứng cáp cơ hồ muốn đâm thủng bảng hiệu.

Hai bên cửa phủ hai binh lính mặc áo giáp đứng thẳng, nhìn qua so cửa thành càng thêm đề phòng nghiêm ngặt.

Chú ý đến Lê Lạc cùng Tần Dục tới gần, hai binh lính kia lập tức ánh mắt liền phòng bị nhìn lại đây.

“Nơi này là tướng quân phủ, nếu không có việc gì, thỉnh rời đi!”

Tần Dục giương giọng nói: “Tại hạ là tới bái phỏng Nam Cung lão tướng quân.”

Binh lính bên kia liếc nhìn nhau một cái, một binh lính trong đó chạy chậm đến gần trước mặt Tần Dục, hỏi: “Có tín vật gì không?”

Tần Dục hơi hơi gật đầu, nói: “Tất nhiên là có.” Nói, hắn liền đem một túi gấm đưa cho binh lính kia.

“Hảo, ngươi trước tiên ở đây chờ một lát.” Binh lính kia nhìn thoáng qua túi gấm, đem túi gấm thu vào trong ngực, tiếp theo chạy chậm vào phủ môn.

***

Trong đại sảnh trang nhã,có hai nam một nữ ngồi nói chuyện phiếm, ngồi ở chủ tọa là lão nhân đầu tóc hoa râm, trên mặt cũng tràn đầy nếp nhăn, nhưng nhìn qua tinh thần phấn chấn, sống lưng thẳng thắn, một đôi lệ mắt tinh quang lập loè, một chút đều không giống như là một lão nhân gần 60.

“Mấy năm nay Tần Viêm càng ngày càng quá mức, Tần Quốc chúng ta phỏng chừng liền phải hủy trong tay tặc tử này! Đáng tiếc ngoan tôn nhi của ta…… nữ nhi của ta ……” Nói tới đây, lão nhân thanh âm nghẹn ngào một chút, trong mắt càng là lộ ra một tầng dày đặc hàn ý, bắt lấy tay vịn ghế trực tiếp vặn gãy một miếng gỗ.

“Phụ thân, nguyệt nhi muội muội…… Đã đi rồi nhiều năm như vậy, tuy rằng nàng đã không còn nữa, nhưng nàng khẳng định cũng không nghĩ muốn nhìn ngài thương tâm như vậy.” một nữ tử ngồi bên cạnh lão nhân, trái nam tử đồng dạng cũng mặt trầm như nước, trong mắt khó nén bi thống, hít một hơi sau, mới lên tiếng an ủi nói.

Ngồi ở bên phải là một thiếu nữ khuôn mặt kiều mỹ mày liễu hơi chau lại, người mặc váy áo màu tím nhạt, mắt hạnh tựa hàm chứa nhàn nhạt sương mù, cho dù hiện tại nàng mới mười bốn tuổi, nhưng là đã có thể thấy được qua mấy năm nữa,khuôn mặt này rốt cuộc sẽ có bao nhiêu người kinh ngạc.

“Đúng vậy, nguyệt cô cô nàng khẳng định cũng sẽ không muốn nhìn tam thúc ngài thương tâm.”

Nam Cung Ngạo nhìn nữ tử bên tay phải mình tương tự Nam Cung Nguyệt ba phần, nhưng dung mạo càng thêm tinh xảo Liễu Nhược Yên, nhịn không được vươn tay vỗ nhẹ mu bàn tay nàng vài cái, “Nếu dục nhi còn ở đây, ta nhất định sẽ cho các ngươi hảo hảo nhận thức, dục nhi hắn nhất định sẽ thích ngươi.”

Lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

Nam Cung Ngạo lập tức biến sắc, bi thương trên mặt tất cả đều thu hồi, hắn mân môi, ánh mắt sắc bén nhìn về phía hướng cửa phòng, “Tiến vào.”

“Tướng quân, thị vệ phủ ngoại tới báo, có người muốn gặp ngài, đây là tín vật, thuộc hạ đã kiểm tra sơ quá, không có bất luận vấn đề gì…… Chẳng qua……” Một lão nhân mái tóc nửa hoa râm mặc nho sĩ sam màu lam, đẩy cửa đi vào, không biết vì sao ánh mắt vẩn đυ.c của lão có chút rực rỡ lấp lánh.

Nhìn lão nhân kia đến,ánh mắt Nam Cung Ngạo tức khắc có chút hòa hoãn xuống, “Ý Phong, là ngươi a.” Dừng một chút, hắn nhìn lão nhân hiện thần sắc kích động, không khỏi có chút nghi hoặc nhìn về phía lão nhân, “Ý Phong, ngươi làm sao vậy?”

“Tướng quân……” Lão nhân hít sâu một hơi, lại xoay người nhìn vài lần bốn phía, tiếp theo nghiêng người đi vào trong phòng, lại nhìn về phía Liễu Nhược Yên ngồi bên cạnh Nam Cung Ngạo, trong mắt thần sắc làm như có chút chần chờ.

Nam Cung Ngạo theo ánh mắt lão nhân nhìn về phía Liễu Nhược Yên, vẫy vẫy tay nói, “Không cần, có chuyện gì cứ việc nói thẳng đi, nơi này đều là người một nhà.”