Bởi vì Tần Dục cùng Lê Lạc đã lấy được quân lệnh và quân ấn, hơn nữa Thành Chủ thống lĩnh Vân Khê thành đã bị gϊếŧ ở trong phòng. Bởi vậy vừa mới chiến đấu mà Tần Dục đã lấy được quân lệnh cùng quân ấn còn có Thành Chủ bị gϊếŧ chết một cách tàn bạo, binh lính Vân Khê thành liền buông xuống vũ khí của mình, lựa chọn đầu hàng.
Dù sao bọn họ hiện tại rắn đã mất đầu, chiến đấu cũng không thể thắng, hơn nữa bọn họ đã nghe nói Tần Dục chiêu hiền đãi sĩ, sâu trong nội tâm liền muốn quy thuận Tần Dục còn với Tần Viêm cất giấu một cỗ oán hận.
Dù sao những việc làm của Tần Viêm đều đã khiến binh lính lạnh tâm, nếu người kia còn tiếp tục ngồi trên vị trí kia, thật sự không biết Tần Quốc về sau sẽ biến thành bộ dáng gì nữa.
Bởi vậy vừa thấy thi thể Thành Chủ, quân lệnh cùng quân ấn, cơ hồ trong nháy mắt, những binh lính đều lựa chọn đầu hàng.
******
Tần Dục mang theo Lê Lạc, cùng nhau tiến vào một viện nhỏ bên trong phủ Thành Chủ.
Nguyên bản Lê Lạc nhìn thấy một phòng nhỏ trong viện liền muốn ở lại nhưng lại thấy Tần Dục bên kia nhìn hắn biểu tình có chút không vui, hắn liền không có tiền đồ đi theo Tần Dục vào phòng, sau đó đem đồ vật chính mình cất vào ngăn tủ trong phòng.
Sau khi chiến đấu kết thúc, sắp xếp lại quân đội thì trời cũng đã gần sáng.
Lê Lạc cả đêm không có ngủ, nhưng lại không có chút mỏi mệt. Mà Tần Dục lại càng phấn chấn tinh thần không giống như là đã vài giờ chưa ngủ.
Sửa sang lại chút đồ đạc, hai người liền cùng quân đội và quân sư chuẩn bị cùng đi đến kho lượng thực và ngân sách ở phủ Thành Chủ. Ngày hôm sau khi kiểm kê hoàn thành, liền đem những vật tham ô của Thành Chủ mấy năm nay chia cho bá tánh.
Chỉ một hành động tự nhiên của Tần Dục, dân chúng lại càng thêm ủng hộ, có rất nhiều người bởi vì giao không nổi thuế má mà bị Thành Chủ bức bách lập giấy nợ, trực tiếp liền quỳ trên mặt đất hướng tới Tần Dục dập đầu vài cái. Có rất nhiều bá tánh bị Thành Chủ ức hϊếp trực tiếp ở trong nhà lập bài vị, ngày ngày vì Tần Dục dâng hương cầu phúc, nói là ông trời rốt cuộc mở mắt, làm cho bọn họ có hi vọng.
Phân phát ngân phiếu cho bá tánh xong còn dư lại một ít liền lấy làm quân phí mà một chút ngân lượng này, lập tức khiến cho quân bắc nguyên bản tài chính có chút túng thiếu trở nên đầy đủ. Bởi vậy có thể thấy được, sinh hoạt thối nát của Thành Chủ Vân Khê thành mấy năm nay đến tột cùng có bao nhiêu xa xỉ hưởng thụ.
Đem binh lính cùng nhau thống thống khoái khoái ăn một bữa tối phong phú, Lê Lạc sờ sờ bụng tròn căng của mình, đi về phía viện Tần Dục cũng hắn nghỉ ngơi.
Ở lại trong phủ Thành Chủ nghỉ ngơi một ngày, bọn họ liền lại phải tiếp tục khởi hành.
Lê Lạc đỡ bụng ở trong sân mặt đi lại hơn mười vòng, lúc này mới cảm thấy bụng no căng của mình dễ chịu hơn.
Bóng đêm lúc này cũng đã nhuộm khắp bầu trời, điểm xuyết một vài ngôi sao như vẩy một chút mực lên bầu trời đêm.
Tần Dục vừa đi tiến viện, liền nhìn Lê Lạc giống thai phụ mang thai sáu bảy đỡ bụng đi đi lại lại trong sân, tức khắc trong mắt liền hiện lên một tia ý cười.
Tuy rằng thời điểm ăn cơm hắn muốn nhắc nhở Lê Lạc không cần không tiết chế như vậy, nhưng hắn không nghĩ muốn nhanh như vậy phá hỏng mọi thứ. Thật vất vả mới khống chế được cảm xúc ham muốn Lê Lạc lâu như vậy, không thể thời điểm mấu chốt liền thất bại, từ bỏ mục đích cuối cùng.
Mà buổi tối hôm nay, chính là thời điểm hắn chuẩn bị thu võng.
Tần Dục bất động thanh sắc lướt qua Lê Lạc đi vào phòng, Lê Lạc vừa thấy
Tần Dục, lập tức liền đình hoạt động, gãi gãi đầu, đứng tại chỗ ngơ ngác trong chốc lát, liền căng da đầu đi theo Tần Dục vào trong phòng.
Hôm nay ở trên bàn cơm, Liễu Nhược Yên không biết vì sao ngồi cạnh hắn, lúc ấy ngồi bên kia là Tần Dục. Trên người khí lạnh tỏa ra càng lúc càng giảm, càng miễn bàn là tới thời điểm ăn cơm, Liễu Nhược Yên còn vì hắn gắp vài miếng đồ ăn, khí lạnh kia càng trở nên đông chết người.
May mắn hắn phản ứng đúng lúc, lập tức liền chân chó gắp cho Tần Dục một chén đồ ăn, làm cho khí lạnh khiến hắn phát run lúc này mới từ mùa đông bước vào mùa xuân, trở nên nhẹ nhàng hơn. Sau đó hắn vì không muốn bị hành, liền thập phần chân chó gấp thêm đồ ăn cho Tần Dục, chính mình cũng không được dùng bữa, lúc sau liền không khống chế tốt, ăn đến no căng cả bụng. Nhưng mà làm hắn càng thêm thụ sủng nhược kinh chính là, ở cuối bữa ăn, Tần Dục tựa hồ quay qua hắn cười một cái nhạt nhẽo -- này chẳng lẽ là dấu hiệu mùa xuân đã tới nữa?
Mặc kệ thế nào, Lê Lạc buổi tối lại chuẩn bị chọc chọc Tần Dục, có lẽ hắn sẽ khôi phục bộ dáng đối đãi trước kia với mình trước kia đi?
Từ lúc Liễu Nhược Yên xuất hiện về sau liền cảm thấy Tần Dục rõ ràng buông lỏng Lê Lạc liền tràn đầy thầm nghĩ tự tin.
Đóng lại cửa phòng, Lê Lạc lập tức liền giả ho một tiếng, khoa trương lớn tiếng nói: “Từ khi bắt đầu đánh giặc tới giờ, đã lâu cũng chưa ăn ngon như
hôm nay, làm ta ăn đến no căng, thiếu chút nữa đi không nổi.”
Tần Dục không có xoay người nhìn Lê Lạc, nhưng trên mặt ý cười thiếu chút nữa không nhịn được. Hắn từ từ bình phục lại cảm xúc, biến trở về
bộ mặt không biểu tình, ngồi ở bên cạnh bàn, bưng ly trà uống một ngụm.
Lê Lạc thấy Tần Dục vẫn không có để ý đến hắn, không khỏi có chút ngượng ngùng, sờ sờ cái mũi ngồi xuống bên người Tần Dục, cũng rót một ly trà cầm lấy uống vài ngụm, sau đó lại trông mong nhìn về phía Tần Dục.
Tần Dục đứng lên, vẫn không nói gì, chỉ quay đầu nhìn Lê Lạc một cái, tiếp theo liền trực tiếp cởϊ qυầи áo nằm xuống giường.
Đôi mắt Lê Lạc lập tức tỏa sáng, thật hấp dẫn a, vài tháng nay hắn không có cạy được miệng ra Tần Dục, sắp nghẹn hỏng rồi!
Lê Lạc lại lần nữa thoát y đi theo Tần Dục lên giường, sau đó kiên trì không ngừng vươn ngón tay ra, chọc chọc sống lưng Tần Dục, “Dục, ngươi lâu như vậy không có cùng ta nói chuyện, cũng nên nguôi giận đi? Ta đáp ứng ngươi, về sau sẽ không bao giờ nói lời thô tục như vậy được không? Ta thật sự biết sai rồi.”
Tần Dục đưa lưng về phía Lê Lạc, bị Lê Lạc chọc hơn chục cái, mới chịu không nổi xoay người về phía Lê Lạc, tròng mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào Lê Lạc, “Không chỉ không thể nói, ngươi còn càng không thể đi địa phương như vậy.”
Lê Lạc tức khắc vui vẻ ra mặt, hướng tới không trung dựng thẳng ba ngón tay, “Ta thề về sau sẽ không nói như thế nữa, cũng tuyệt đối sẽ không đi địa phương kia.”
Mãi mới cậy được miệng của Tần Dục, hắn làm sao còn dám có ý nghĩ như vậy. Dù sao hắn khi đó cũng chỉ là nghĩ lại mà thôi, chỉ cần Tần Dục có thể nguôi giận khôi phục kia bộ dáng trước là được.
“Còn có hai cái yêu cầu, ngươi có thể đáp ứng ta được không?”
Hiện tại Tần Dục có yêu cầu, hắn còn làm gì không đáp ứng, nếu là vị tiểu tổ tông này lại luẩn quẩn trong lòng, vừa giận liền lại cạch mặt hắn mấy tháng hay nửa năm, còn thường xuyên hướng tới hắn phóng khí lạnh, thật sợ chính mình không đi đúng theo cốt truyện đến kết cục a~.
Lê Lạc không có chờ Tần Dục nói xong liền gật đầu nói: “Chỉ cần ngươi có thể nguôi giận, yêu cầu gì ta đều có thể đáp ứng.” ( Ú trồi ôi, bán mình cho sói rồi cưng ơi)
“Không cùng Liễu Nhược Yên đi gần như vậy, ngươi có thể đáp ứng sao?”
Lê Lạc tức khắc trong lòng hiện lên một ý niệm, chẳng lẽ Tần Dục thật sự yêu thầm Liễu Nhược Yên, chỉ là vì khiến cho tiểu cô nương kia chú ý, nên mới cố ý đối nghịch với nàng?
Tần Dục một chút nào cũng không biết suy nghĩ trong đầu của Lê Lạc đã sớm nghĩ sai cách xa vạn dặm vươn tay cánh tay ôm lấy eo Lê Lạc, cởi dây cột tóc dài lông xù cọ cọ ở trên ngực Lê Lạc, “Cũng không cần thành thân, ta muốn ngươi vẫn luôn ở cạnh ta. Mục Trừng, ta đã không có phụ hoàng mẫu hậu, cũng chỉ có ngươi. Mục Trừng, ngươi không cần bỏ ta, được không?” Tần Dục thanh âm vài phần run rẩy, mang theo một tia nghẹn ngào, cánh tay ôm lấy eo Lê Lạc cũng siết chặt vài phần.
Người này hắn chính là mất đi cha mẹ, hắn sẽ không, cũng không thể buông được hắn.
Người này cũng đã sớm đã khắc vào hắn trong lòng, bỏ đi chính là đem tâm hắn hủy đi.
Lê Lạc nghe Tần Dục nói,lòng ngực không khỏi căng thẳng, những suy nhĩ tán loạn vừa rồi bị hắn áp chế liền biến mất không thấy. Hắn nhịn không được vươn tay, giống như khi còn nhỏ, vô cùng ôn nhu xoa xoa đỉnh đầu Tần Dục,
giống như hắn vẫn là tiểu nam hài bất lực năm xưa “Hảo, ta đáp ứng ngươi, ta sẽ vẫn luôn ở bên cạnh ngươi.”
Tần Dục đem Lê Lạc ôm càng chặt, chính là như vậy khiến hắn vô pháp kháng hãm sâu vào trong ôn nhu. Cho nên, liền không từ thủ đoạn, cuối cùng liền đem hắn cưỡng bách, làm Lê Lạc hận hắn, hắn cũng sẽ không buông tha.
Lê Lạc chỉ có thể thuộc về hắn, cũng chỉ có thể thuộc về hắn.
Đêm nay, Lê Lạc cùng Tần Dục ôm nhau ngủ, không nói gì nhưng tâm lại như dựa vào gần vào nhau rồi bất tri bất giác liền ngủ.
******
“Phế vật! Phế vật! Các ngươi đều là một đám phế vật!” Từ trong cung điện to không ngừng truyền ra từng tiếng rống giận và tiếng gầm gừ, đôi hài thêu long văn minh hoàng sắc đi tới đi lui trên mặt đất, thể hiện chủ nhân
trong lòng vô cùng phẫn nộ cùng nôn nóng.
Tần Viêm hai mắt đỏ ngầu, ngực kịch liệt phập phồng, đi đến trước án giơ tay thật mạnh đập xuống mặt bàn, “Phế vật! Toàn bộ đều cút ra ngoài cho ta!!!”
Những quan viên quỳ trên mặt đất, run bần bật, đầu đầy mồ hôi lạnh nhanh chóng đứng dậy cúi người run run lui ra ngoài.
Tần Viêm chờ khi mọi người đều đã đi ra ngoài, cửa được khép lại liền như
mất đi sức lực ngã ngồi xuốnh ghế.
Trong mắt tràn đầy sự điên cuồng, vì cái gì năm đó tiểu tạp chủng kia không bị gϊếŧ chết, chẳng lẽ...?
Không, hắn không có chết thì giang sơn Tần Quốc này cũng chỉ có thể là của Tần Viêm hắn!
Hắn không tin, quan viên toàn bộ đều là phế vật. Nhất định sẽ có biện pháp, nhất định có biện pháp. Nghĩ đến tin tức Tần Dục đã dẫn theo quân đội tấn công tới Vân Khê thành truyền tới, chén trà trong tay Tần Viêm
không khỏi phát run, đem nước trà đều hắt lên người.
Đúng lúc này, cửa phòng đóng chặt lại lần nữa mở ra khiến ánh nắng từ bên ngoài liền chiếu vào.
Tần Viêm tức khắc không kiềm chế, đem chén trà trong tay chính mình
ném ra ngoài, “Ai cho ngươi tiến vào?”
“Nhi a.” Một phụ nhân cung trang diễm lệ khóe mắt hằn vài nếp nhăn chậm rãi đi tới.
“Mẫu hậu.” Tần Viêm nhìn thấy người tới, tức khắc liền thu liễm chính mình, chỉ kêu một tiếng cũng không biết nên nói cái gì.
“Không có việc gì, giang sơn Tần Quốc này, nhất định là của ngươi, sẽ không bị nhi tử của tiểu tiện nhân kia cướp đi.” Lệ phi năm xưa - hiện tại Thái Hậu, ánh mắt từ ái đi đến bên cạnh Tần Viêm, duỗi tay xoa xoa gương mặt Tần Viêm, “Ngươi xem mẫu hậu mang đến cho ngươi người nào.”
Một bóng dáng cường tráng xuất hiện ở cửa bước tới phía sau Thái Hậu, một nửa đầu tóc trắng bệch, ánh mắt sắc bén, khuôn mặt vô cùng cương nghị thập phần rõ ràng.
“Này, đây là!” trên mặt Tần Viêm tức khắc lộ ra biểu tình mừng như điên, từ trên chỗ ngồi lập tức đứng lên.
Chỉ cần có người này, lợi thế của hắn cũng tăng lên ba bốn phân. Còn thời gian, hắn có khá nhiều thời gian làm như thế nào đối phó Tần Dục, rốt cuộc ở Tần Quốc, hắn mới là hoàng đế, lực khống chế đối với Tần Dục mà nói, mạnh hơn rất nhiều.