Gương mặt Nhị tiểu thư lúc này biểu lộ rõ sự ngưỡng mộ, nàng ta nhìn về phía Tô Mạt với ánh mắt ghanh tị, khát khao.
Tô Mạt cũng nhìn thấy tất cả những điều đó rất rõ ràng, nàng ngẫm nghĩ tìm cách để có thể nhanh chóng leo lên địa vị đó, để có thể bảo vệ bản thân.
Trong lúc dùng bữa, Tô Nhân Vũ cũng không hề đến mà chỉ cho nha đầu bên cạnh đến báo hắn ta sẽ đích thân đến viện của Tam tiểu thư thăm nàng ta.
Tô Mạt vừa nghe xong liền ngẩng đầu thăm dò ánh mắt của Đại phu nhân, nếu như nàng không lầm thì chắc chắn lát nữa Tam tiểu thư sẽ đến đây cáo trạng
Quả nhiên không đợi đến khi dùng xong bữa ăn, một lão bộc đã vào thông báo rằng lão gia đang trên đường bế Tam tiểu thư đến đây.
Tô Nhân Vũ là một đại tướng quân mang quân đi đánh giặc, thân hình luôn cao to hùng dũng, tướng mạo anh tuấn, nhìn vào rất là đẹp mắt, chỉ có điều bây giờ trên gương mặt đó lại đầy nỗi tức giận, tựa như diêm vương nơi địa ngục,tướng khí thế khiến người ta phải khϊếp sợ.
Nghe nói trên chiến trường, tướng khí của hắn có thể dọa chết những kẻ địch nhát gan.
Lúc này dáng điệu thị uy của Tam tiểu thư tựa như một con chim khổng tước, dáng vẻ hất hàm, mặt kinh kỉnh liếc nhìn Đại phu, Hỉ Thước và đám người Tô Mạt.
Sau khi mọi người đã hành lễ, Tô Nhân Vũ bế Tam tiểu thư đến chiếc ghế bên phía nam ngồi xuống, ánh mắt quét ngang một vòng, nhìn thấy Tô Mạt đang ngồi an tĩnh bên cạnh, hăn hừ giọng:" Tối qua ngươi dám đến viện của Tam tỷ tỷ phá phách nàng ấy ư?"
Tô Mạt đứng dậy nói:" Tối qua Đỗ di nương nhớ thương nữ nhi, không cẩn thận đã đến nhầm viện, Tam tỷ tỷ không nể mặt mà muốn đánh chết nàng ta. Lúc đó phụ thân và phu nhân đã say giấc, không thể quấy rầy hai ngài nên ta đến cầu tình nàng ấy, muốn nàng ấy bỏ qua cho Đỗ di nương. Nào ngờ Lý mụ mụ nổi điên, lấy chổi đánh ta và di nương.”
Dưới ánh đèn, vết thương trên cổ nàng, nhất là giữa da thịt trắng như tuyết ấy, hiện lên đặc biệt rõ ràng.
Ánh mắt của Tô Nhân Vũ dừng lại ở đó, hừ một tiếng," Hinh Nhi nói Đỗ di nương muốn đến đó hại nàng ấy, chẳng lẽ không đúng sao, đèn treo khắp ngõ như thế mà còn có thế đi nhầm sao?"
Tô Mạt cười cười tỏ vẻ chế nhạo:"Chẳng lẽ ngài không biết sao?Di nương quanh năm làm việc nặng nhọc nên mắt đã sớm hư cả rồi!"
Tô Nhân Vũ nhất thời tức giận, hắn không thể nào hiểu nỗi tại sao nha đầu này lại luôn khiến hăn muốn quan tâm tới, nhưng ngay sau đó lại khiến hắn tức điên lên, nàng chẳng qua là đứa con của một ả tiện nhân, lại còn hại chết người mà hắn yêu thương nhất, nếu hôm nay hắn còn tha cho nàng, hắn nhất định sẽ hối hận.
"Ta thấy các ngươi ngứa da, muốn bị đánh phải không?”