Chương 7: Mệnh môn

A công Triệu gia lúc còn sống tuy nói khá vừa ý

con thứ ba đọc sách tiến tới, nhưng thích nhất trong lòng vẫn là con trai thứ hai Triệu Đại Hổ. Triệu Đại Hổ giống hắn nhất rất thành thạo việc nhà nông, cho nên Triệu Đại Ngưu ở nhà là không có địa vị nhất, tuy Triệu Đại Ngưu rất vui vẻ khi đệ đệ đều ôm đồm mọi việc khiến hắn có thể thoải mái ung dung tự tại, nhưng cũng bởi vì như vậy mà đệ đệ càng được cha yêu thích hơn, trong lòng hắn vẫn đối với Triệu Đại Hổ cảm thấy khó chịu.

Cho nên Triệu Đại Ngưu sau khi lão cha rời đi liền mắt lạnh nhìn Triệu Đại Hổ đem gánh nặng trong nhà đều gánh vác hết mà không có nửa câu nói, hắn biết a mẫu có bao nhiêu yêu thích với đứa con trai này, trong đó có cả chính mình, vừa ý chỉ có lão tam, chờ đến khi Triệu Đại Hổ cưới ca nhi a mẫu không thích thì địa vị của hắn đã thấp càng thêm thấp, trái lại hắn nhờ có phu lang của mình biết nhìn sắc mặt a mẫu mà làm việc nên Triệu Đại Ngưu ở trong nhà cũng có chút lời nói, Triệu Đại Ngưu càng thêm không nói nhiều một câu, mừng rỡ khi thấy Triệu Đại Hổ chịu khổ dưới tay a mẫu, thậm chí còn lén lút cười suy nghĩ của Triệu Đại Hổ, thật sự cho rằng a mẫu để ý tới hắn, không biết rằng hắn mệt gần chết đi cũng không lọt nổi mắt xanh của hai người trong nhà kia.

Đệ đệ tốt của hắn Triệu lão tam chính là mắt mọc trên lỗ mũi, càng ở trong học đường càng lâu, càng xem thường hai huynh trưởng luôn luôn chịu khổ vì hắn. Triệu Đại Ngưu mặc kệ hắn có lọt nổi mắt xanh hay không lọt, chỉ cần hắn là đệ đệ mình, hắn có thể dựa vào là được.

Nhà Đại Hổ cũng không bằng ca nhi nhà mình có nhãn lực biết lấy được niềm vui của a mẫu, Triệu Đại Ngưu mắt lạnh nhìn a mẫu giày vò đệ sao như thế nào, đệ sao cũng không dám phản kháng thậm chí cũng không dám lộ ra trước mặt Triệu Đại Hổ, vì vậy hắn căn bản sẽ không tin tưởng đệ sao nhu nhu thuận thuận tính tình thành thật trong miệng Vương Xuân Hoa lại có thể làm ra chuyện như vậy, ngoan ngoãn chờ ở trong nhà giữ đạo hiếu mới càng hợp với tính tình của hắn.

“Ta còn có thể gạt ngươi sao? Trong nhà này ai có thể móc tim móc phổi vì ngươi, ta biết rồi, ngươi là ghét bỏ ta không được xinh đẹp như đệ sao, vừa hay, hiện tại huynh đệ ngươi cũng không còn… A…” Nói còn chưa dứt liền bị che miệng lại, Vương Xuân Hoa trừng mắt nghe đương gia không ngừng giải thích, “Lời này ngươi cũng dám nói bừa, lúc nào mà ta ghét bỏ ngươi, ta ở trong nhà này còn không phải là đều nghe lời ngươi, tiền bạc cũng đều giao vào tay ngươi, ngươi nói không cho ta mở ta liền không mở, cẩn thận a mẫu nghe được lại không để cho ngươi yên.”

Triệu Đại Ngưu liên tục khuyên bảo, lúc này Vương Xuân Hoa mới vừa lòng đẹp ý, thậm chí vô cùng đắc ý, lớn lên xinh đẹp thì thế nào, còn không phải là không nắm được hán tử của mình, lại không sinh được tiểu hán tử, ở phương diện này hắn vô cùng đắc ý, cũng không cho rằng Đường Xuân Minh ngày hôm này có thể làm ra được chuyện lớn nào.

A ma mình lợi hại đến mức nào sao hắn lại không biết, chờ đến khi a ma đánh một trận dập đầu trước, hắn lại ở phía sau quạt gió thổi lửa vài câu, đợi khi Đường Xuân Minh chịu không nổi, tức giận đến mức không giữ được nghiệt chủng trong bụng kia, lần này thì không có cớ không tái giá, Vương Xuân Hoa lại có thể tùy ý chửi bậy bên ngoài Triệu a ma, nói thầm bên tai Triệu Đại Ngưu, Triệu Đại Ngưu nghe được liền gật đầu liên tục, phu lang quả mình thật là tri kỉ, còn cân nhắc suy nghĩ cho hắn đi.

Sáng sớm hôm nay Triệu Bình Xuyên ở trong thư phòng đọc sách, hắn vô cùng coi trọng lần viện thí lần này, chờ cơ hội là có thể thể hiện sở học nhiều năm, khiến người ta nhìn với cặp mắt khác xưa, từ đây một bước lên mây..

Nhưng vào lúc này, trong sân không ngừng truyền đến tiếng ồn ào khiến cho hắn rất tức giận, a mẫu thật là, có chuyện gì cũng không thể cố gắng nói, có a mẫu như vậy khiến hắn thật sự không muốn để trường thấy được, bởi vậy từ trước đến giờ chiêu đãi bạn học đều là ở trên trấn hoặc là ở trong thị trấn.

Triệu Bình Xuyên “Đùng” một tiếng đóng sách vở lại ném lên bàn, đứng dậy bước nhanh ra ngoài, hướng về phía căn phòng của lão đại rống lên một tiếng, “Ầm ĩ cái gì thế, có muốn để cho người ta học hay không?” A Mẫu có lỗi hắn làm nhi tử không thể nói gì, nhưng đối với ca sao trong nhà hắn liền không cần tốt tính như vậy, những người này sau này còn không phải là dựa vào hắn để sống.

Triệu a ma vừa nghe liền thấy không ổn, chỉ lo chửi bới bên ngoài cho sướиɠ mà quên mất tiểu nhi tử đang ôn tập trong nhà, vội vã thả kim thêu trong tay xuống đi ra, trên mặt nở nụ cười, “Bình Nguyên a, đều là a mẫu không tốt, đại ca đại ca sao ngươi từng người đều là đại phôi phản, cái đứa chết tiệt A Mai kia cũng không biết là chạy đi đâu, ảnh hưởng Bình Nguyên ôn tập, xem ta làm sao xử lý các ngươi. Bình Nguyên, người vào phòng tiếp tục ôn tập đi, ta đi xem xem ai tới, cũng không thể để tiếp tục huyên náo.”

A Mai là tiểu ca nhi nhà lão đại, vốn nên ở nhà làm việc, mở cửa, nhưng hiện tại hắn đang giặt quần áo của cả một đại gia đình này ở ngoài bờ sông, còn đại tôn tử, đã sớm không biết chạy đi nơi nào chơi.

“Được rồi.” Triệu Bình Xuyên nhìn về phía a mẫu cũng thiếu kiên nhẫn, lạnh mặt nói, “Thấy trong nhà này huyên náo như vậy, làm gì còn chuyện tĩnh tâm, ta đi mở cửa, xem nhà ai lại làm phiền như vậy.” Gà trong sân kêu không ngừng, lợn trong chuồng cũng kêu to, điều này làm cho Triệu Bình Xuyên muốn chuyển lên trấn trên, hắn không chịu được hoàn cảnh như vậy, sau này để cho a mẫu chi chút bạc đến trấn trên thuê một cái nhà thảnh thơi ôn tập, nếu không thì trực tiếp trụ ở trấn trên là được.

“Được, được, Bình Xuyên, a mẫu nấu cho người chút đồ ăn ngon bồi bổ thân thể, xem người con thật gầy a.” Triệu a ma đau lòng nói.

Năm nay Triệu Bình Xuyên cũng mới có mười bảy tuổi, vốn nên sớm quan tâm đến chuyện cưới ca nhi, nhưng hắn tự nhận sẽ không mãi bị vây ở trong hương thôn này sớm muộn gì cũng sẽ nhảy ra khỏi lao tù này, làm sao lại giống đại ca cưới một ca nhi thô tục không biết lễ nghĩa, còn ca nhi biết chữ nhà lão đồng sinh Đường Thăng, lại có thể không có mắt nhìn trúng mãng phu như nhị ca, thật sự là phí lớn lên có hình dạng như vậy lại còn biết chữ thông văn.

Không ngờ vừa mới mở cửa, trước mắt chính là ca nhi mình mới nghĩ đến, lập tức lạnh mặt, quả nhiên cùng nhị ca thời gian dài, cũng mất đi giáo dưỡng vốn có,

cùng những ca nhi ở nông thôn thông đồng làm bậy, không nhanh không chậm nói, “Ngươi đang làm gì vậy?”

Ca nhi vừa mới mất phu không ở nhà ngồi lại còn chạy đến đây mất mặt, nếu như nói theo cái nhìn của Triệu Bình Xuyên đối với Đường Xuân Minh, chính là hi vọng càng lớn thất vọng càng nhiều, hắn cũng có thời điểm thiếu niên mơ mộng, lúc đấy Đường Xuân Minh vô cùng phù hợp với ảo tưởng của hắn về ca nhi, khi đó hắn đối với nhị ca của mình nhìn ngang nhìn dọc đều không vừa mắt, quyết định sẽ có một ngày nhất định sẽ cứu Đường Xuân Minh ra khỏi khổ ải. Nhưng hắn nỗ lực vì Đường Xuân Minh như vậy, Đường Xuân Minh lại dần dần mất đi ánh sáng không giống với những ca nhi khác ở nông hôn trở nên ngu muội vô tri hết thuốc chữa như vậy, Triệu Bình Xuyên nhận định trong lòng là Đường Xuân Minh phụ lòng hắn, nguyên bản còn có tán thưởng hiện tại chỉ có căm ghét.

Ngược lại, Đường Xuân Minh nhìn thấy vậy thì vui mừng trong lòng, hắn chính là chờ người

này, đỡ cho hắn phải đại náo một trận mới có thể gọi được người này, lúc này thả nhi tử trong l*иg ngực xuống, hai chân khẽ cong liền vững vàng quỳ xuống, dọa đến Triệu Bình Xuyên cùng Đường Xuân Vanh và những người khác đi theo tới giật nảy mình, đây là làm cái gì?

Đường Xuân Minh lớn lên ở nông thôn, cha không có nhiều thời gian quản hắn, nếu quản cũng là gậy gộc hầu hạ, vì vậy hắn ở nông thôn xem không ít phụ nữ cãi nhau, quả thật nói mà như hát, cho dù hắn không học được như vậy nhưng cũng có thể dựa vào đó làm theo ít nhiều.

Sau đó, Đường Xuân Minh không chờ đến khi Đường Xuân Vanh muốn đến kéo hắn lên, hắn nhìn về phía Triệu Bình Xuyên đầu óc vẫn mơ hồ khóc nức nở, “Thúc nó, ngày hôm nay ta mang theo chất nhi của

ngươi đến van cầu ngươi, mấy năm này bạc Đại Hổ kiếm được phần lớn đều là để

ngươi đọc sách, hiện tại hắn không còn, van cầu ngươi cho ta cùng chất nhi đáng thương của ngươi một con đường sống đi, van cầu ngươi cùng a mẫu đừng bán ta cùng A Lâm, ngươi muốn bao nhiêu bạc, ta lập tức bán phòng đưa cho các ngươi, mẹ con chúng ta dù ra ngoài xin cơm cũng không muốn nhảy vào hố lửa, thúc nó…”

Triệu Lâm tiểu ca nhi vừa nhìn thấy a mẫu khóc, nhất thời cũng khóc lên, “Con không muốn bị a ma bán, con muốn cùng a mẫu, tiểu thúc, người muốn mười lượng bạc chờ đến khi A Lâm lớn liền kiếm cho người, oa oa…”

Vì muốn đem màn trình diễn càng thêm chân thực, Đường Xuân Minh còn suy nghĩ một hồi, sau đó bôi ít gừng lên tay áo, một bên khóc một bên dùng tay áo lau mặt cho con, nước mắt giống như nước lũ không ngừng chảy xuống, còn len lén liếc nhìn sác mặt Triệu Bình Xuyên, mặt đen giống như than vậy.

Nên! Để ngươi cùng lão mẫu của ngươi bắt nạt người, lão tử ngày hôm nay không gϊếŧ chết ngươi lão tử không phải họ Đường!

Vì tuồng vui này, ngay cả bảo bối Lâm ca nhi hắn cũng cống hiến ra, cũng là vì tăng thêm nỗi khổ cho tiết mục này, con trai a, đây là lần cuối cùng, sau này a mẫu nhất định không để ngươi tiếp tục chịu ủy khuất, hắn là khóc giả, nhưng con trai là khóc thật.

Hơn nữa lời con trai nói ra thực sự là có sức lực a, tuyệt đối vừa tàn nhẫn đam tiểu thúc nó một đao!

Đứng ở phía sau cùng của đoàn người,

Vương Anh thấy cảnh này miệng đều không ngậm lại được, xoa xoa con mắt, hắn không nhìn lầm đi, đây là đứa con riêng của hắn sao? Lẽ nào gả cho người liền có thể đem người hoàn toàn cải tạo thành một bộ tính tình khác? Nói đến đứa con riêng này, chính là người vô cùng sĩ diện a, nếu như trước đây làm thế nào cũng không thể không biết xấu hổ kêu khóc như vậy.

Nhưng mà nhìn đến biểu hiện của Triệu lão tam, hắn hiện tại đã biết hướng đi của đứa con riêng này, không phải hắn nói, lúc này thực sự là tìm đúng phương pháp, Triệu lão ma lại khóc om sòm, lúc này cũng làm cho con riêng hắn tìm đến mệnh môn, nếu như hôm nay Triệu lão ma không giải quyết chuyện này, sau này Triệu lão tam liền khỏi đọc sách tiếp, người đọc sách coi trọng nhất chính là danh tiếng.

Mọi người đều là yêu thích người yếu, huống hồ hai mẹ con này quỳ trên mặt đất khóc thành một đoàn càng làm nổi bật lên tình cảnh đáng thương của bọn họ, đã có người không nhịn được quở trách Triệu gia cũng Triệu lão tam.

“Triệu lão tam a, tương lai đồ tú tài, tuy rằng ca ngươi không còn, nhưng Minh ca nhi dù sao cũng là ca sao của ngươi, Lâm tiểu ca nhi cũng là thân chất tử, ngươi nhẫn tâm bức bách bọn họ như vậy!”

“Triệu gia chính là hạng thượng đẳng ở trong thôn, lẽ nào chi phí đi thì còn phải bức bách cô nhi quả phụ móc ra? Học trò như vậy ta thà rằng không có, sách đọc được đều trong bụng cẩu hết rồi.”

“Đúng không vậy, Triệu lão ma suốt ngày

ở trong thôn khoe khoang con trai nhỏ của hắn, lẽ nào Triệu Đại Hổ không phải con trai ruột của hắn? Lâm tiểu ca nhi mặc dù là ca nhi những trên người tốt xấu gì cũng có dòng máu của Triệu gia.”

“Điều này cũng quá nhẫn tâm, cuối năm

thật sự không người sống.”



Triệu Bình Xuyên giương mắt quét một vòng những người vây quanh, hầu hết người đều lộ ra vẻ xem thường trong mắt, đối với hai mẹ con đang quỳ trên mặt đất khóc lóc kia cũng đồng tình thương cảm, Triệu Bình Xuyên nhất thời mắt tối sầm lại thân thể hơi lung lay, giờ khắc này ngay cả suy nghĩ muốn bóp chết Đường Xuân Minh hắn cũng có, hắn lúc nào bức bách y? Bức bách y xưa nay đều là a mẫu cùng đại ca sao, hắn vẫn rất nhã nhặn!

&&&

Trương Tú chạy như bay đã tìm đến nhà lý chính, người bên trong đang nói chuyện cùng phu gia hắn, Lý gia cũng là một họ lớn ở trong thôn Bình Sơn, từ dường duy nhất ở trong thôn cũng là họ Lý, chỉ là sau đó nhiễu loạn cùng chạy nạn khiến cho không ít người dân ở nơi khác chạy đến, thôn Bình Sơn mới từ đó trở thành thôn có nhiều dòng họ, nhưng họ Lý vẫn như trước là một dòng họ lớn, các đời lý chính cũng đều là người nhà họ Lý.

Hết chương 7.