- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Xuyên Việt Chủng Điền Chi Mãn Đường Xuân (Đường Xuân Xuyên Qua Làm Ruộng)
- Chương 47: Hà lão
Xuyên Việt Chủng Điền Chi Mãn Đường Xuân (Đường Xuân Xuyên Qua Làm Ruộng)
Chương 47: Hà lão
Từng nhà trong thôn đều đi ra, bao gồm cả những ma ma lớn tuổi trước kia không chịu ra ngoài, cũng mang theo khuôn mặt tươi cười dắt tay tiểu tôn tử, trong ấn tượng của bọn hắn, thôn Bình Sơn hiếm khi náo nhiệt như vậy, so với năm mới còn náo nhiệt hơn.
Có người mang bàn ghế tới, có người kiếm củi, còn có người đem nồi bát trong nhà mình ra, có gia đình thường giúp mọi người nấu ăn, trong nhà có nồi sắt đặc biệt lớn, cũng mang ra ngoài, không ai tính toán nhà ai mang nhiều nhà ai ít, tiếng cười vui truyền ra thật xa.
Bên kia hán tử chủ động mang dã vật ra, ca nhi trung niên trong thôn chủ động đảm nhận nhiệm vụ tẩy rửa, bọn nhỏ lại tụ tập chơi đùa trong sân, thỉnh thoảng thèm thuồng mà nhìn về phía đống thịt lớn kia nuốt một ngụm nước miếng, thỉnh thoảng đυ.ng phải người lớn những cũng không có ai khiển trách chúng trong ngày hôm nay.
Đường Xuân Minh bị Trầm phu lang kéo vào ngồi trên một cái ghế, xung quanh đều là một ít người lớn tuổi, nếu không cũng là lớn bụng như hắn, cũng may có Trầm phu lang cùng nói chuyện, không phải cùng nói chuyện với những ma ma lớn tuổi kia, then chốt là những câu chuyện của bọn họ hắn không có hứng thú a.
Trương Tú cùng Vương Mạc bị Đường Xuân Minh đẩy ra ngoài đi hỗ trợ, hắn nhìn yếu ớt đến mức cần người chăm sóc khắp nơi sao? Nhưng Trầm phu lang vẫn không an tâm ở lại với hắn.
Đường Xuân Minh nhìn A Lâm cách đó không xa đang chơi đùa với đám bạn nhỏ, còn có thể thấy được mồ hôi đang nhỏ trên trán. Bởi vì những tháng ngày qua càng ngày càng tốt, lại có con ngựa nhỏ tăng hảo cảm với đám trẻ con trong thôn, hơn nữa lá gan cũng lớn lên nhiều, vì vậy dần dần cũng đã có thể chơi cùng đám
bạn nhỏ trong thôn. Đặc biệt là hiện tại Đại Mao Nhị Mao gần như đã thành thủ lĩnh của đám nhỏ kia,ở trong đám trẻ con không chênh lệch nhau là mấy, hắn biết chữ lại đang luyện võ, ở trong thôn thu được rất nhiều cái đuôi nhỏ, có hắn lên tiếng, mấy đứa nhỏ lớn tuổi một chút cũng sẽ không ghét bỏ A Lâm còn nhỏ tuổi, cũng cùng nhau mang theo nó chơi đùa khắp nơi.
&&&
Lý Phong rửa sạch tay liền đi đến chỗ Đường Xuân Minh, người bên cạnh đều hướng hắn cười thân thiện,Trầm phu lang biết hắn đến tìm Minh ca nhi cũng nhường vị trí bên cạnh Đường Xuân Minh ra cười nói, “Ngươi có chuyện gì không? Bên kia hết bận rồi sao?”
“Không,” ngay trước mặt người khác Lý Phong cũng không thể không biết ngại mà làm ra cử chỉ thân mật, ngồi bên cạnh hắn nói, “Là đại bá nói có chút chuyện, ta muốn hỏi xem ý kiến của Minh ca nhi. Con mồi của ngày hôm nay không ít, khẳng định là không thể ăn hết được một lần, còn lại không ít, ý của đại bá là giao cho chúng ta xử lý toàn bộ. Ý của ta là ngoại trừ đem tặng người khác, còn lại đều bán đi, bạc bán được liền để cho đại bá dùng cho thôn, xây dựng từ đường hoặc là trợ cấp những cô quả lão nhân đều được, Minh ca nhi ngươi nghĩ thế nào?” Bởi vì cũng không phải là chỉ ăn thịt không ăn những món khác, mỗi nhà đều cùng nhau lấy ra chút món ăn, vì vậy chắc chắn sẽ còn thừa thịt lại.
Đường Xuân Minh nhíu nhíu mày, không nghĩ tới chủ ý này lại là của Lý Phong, cái tên này sau khi lập được uy trong thôn lại muốn làm người tốt, dù là ai cũng đều sẽ cảm kích hắn. Hắn cũng không phải là kẻ hẹp hòi, hơn nữa hiện tại cũng không thiếu bạc, Lý Chính liền để Lý Phong đứng ra làm người tốt, hắn đương nhiên sẽ không cản, dù sao sau này hắn cũng là người được lợi, cười nói, “Tốt, chủ ý này không tồi, đại bá sao cảm thấy thế nào?”
Trầm phu lang cũng cười: “Ta đương nhiên ủng hộ, ta đã nói Phong tiểu tử chính là một người tốt, nếu như đổi thành người khác sẽ không cam lòng bỏ chỗ bạc đấy.” Dù là những người không thiếu bạc, cũng ít có ai nhà giàu lại đem bạc ra cho người khác sử dụng.
“Tốt lắm, ta liền để Dư Mộ lên trấn trên một chuyến, liền gọi Tề chưởng quỹ tới xem một chút đi, nếu như hắn có thể lấy được tất cả thì tốt nhất. Lại đưa sang chỗ a mẫu ta một ít, vừa hay đón A Vanh sang cho náo nhiệt hơn một chút.” Ánh mắt Lý Phong trở nên nhu hòa.
“Ừm, A Vanh nhất định sẽ yêu thích, sáng nay lúc đi vẫn còn lưu luyến lắm.” Đường Xuân Minh tán thành.
&&&
Cưỡi ngựa lên trấn rất nhanh, chờ đến khi mùi thịt bay ra, xe ngựa của Tề chưởng quỹ cũng đã đến, không nghĩ tới Đằng Dục cũng tới đây, không chỉ mang người tới, còn mang theo một gánh hát đến, trực tiếp biểu
diễn trên sân.
“Lý Chính đừng khách khí với ta, cũng là nhân dịp chúng ta ở đấy, bằng không dù cho ta muốn tới cũng không tới được, ta có quan hệ với Đường phu lang, sau này còn hi vọng Đường phu lang có thể càng thêm chiếu cố tửu lâu chúng ta a.” Đằng Dục đối với chuyện Lý Chính cảm kích vung tay ôn hòa nói.
Lý Chính cũng đoán được, Đằng tiểu đông gia nói như vậy một phần là nể mặt Minh ca nhi, mặt khác chính là do đám quân hán tử mà Phong tiểu tử mang đến, thấy trên mặt Lý Phong cũng không có vẻ kinh dị liền không nói nhiều nữa, nhưng cũng sắp xếp cho đám người Đằng tiểu đông gia cùng Tề chưởng quỹ một bàn, đặt cùng với đám người Dư Mộ.
Đường Xuân Vanh được đưa đến vô cùng vui vẻ, ca phu tương lai nhớ đến hắn, liền khiến cho hảo cảm của hắn đối với ca phu tăng lên một chút, còn cái khác, còn phải xem biểu hiện sau này, “Ca ca, thật là náo nhiệt a, thôn Bình Sơn chúng ta cũng không được náo nhiệt như vậy, ta nhớ chỉ có đại tài chủ thôn bên cạnh mừng thọ mới mời gánh hát đến diễn trò, khi đó ta còn gạt a mẫu đến xem cuộc vui a, nhưng mà cũng không được náo nhiệt như vậy.”
Tuy rằng Đường Xuân Vanh không được phép uống rượu, nhưng mặt cũng đỏ lên. A Lâm chơi mệt lại dựa vào l*иg ngực của Lý Phong, vừa cố gắng giương mắt lên xem ảo thuật trên đài, lại vừa không nhịn được nhắm mắt buồn ngủ.
Đường Xuân Minh cũng cười, náo nhiệt như vậy đời trước ở trong thôn cũng chỉ là khi trạm văn hóa xuống chiếu phim mới có được, nhưng mà cũng không có thịt ăn như vậy, vì vậy trên mặt mọi người mới đầy vẻ tươi cười, ngoài miệng ăn được đến bóng loáng, những những hán tử kia thì tập trung lại, vừa uống rượu vừa nhìn xiếc ảo thuật, khi nhìn thấy đoạn hay còn không nhịn được vỗ đùi lớn tiếng khen hay.
Đương nhiên cũng có một ít đoạn không hài hòa, Đường Xuân Minh liền cảm thấy kỳ quái, vị đường đệ kia của Lý Phong lại chạy đi nói chuyện với hắn, một bộ dáng lấy lòng hắn, nhưng mà Đường Xuân Minh cũng đã từng lăn lộn ngoài xã hội, tâm tình thật sự trong mắt đứa nhỏ này có thể che dấu được hắn sao? Ánh mắt đố kị không chút che dấu nào kia khiến cho hắn buồn cười,vừa đố kỵ không lọt nổi mắt xanh của hắn vừa muốn làm hắn vui lòng, chính hắn lại còn không chê mệt, còn nói bóng gió ý tứ là để hắn nói mấy lời tốt về nhà bọn họ trước mặt Lý Phong, thật giống như như vậy mới có thể biểu hiện hắn hiền lành, ca nhi như vậy mới được hán tử yêu thích.
Hiền cái đầu ngươi, lại muốn ám chỉ hiền lành với hắn, lăn con bê đi!
Bởi vì là hoạt động của người trong thôn,vì vậy một nhà Lý Hạ Căn cũng xuất hiện, đương nhiên người đáp lại bọn họ cũng không nhiều, chỉ nể mặt mũi nói được vài câu, còn nhiều hơn sẽ không có, náo nhiệt ngày hôm nay là nhờ ai mới có được, trong lòng mọi người đều biết rõ ràng, nhà bọn họ còn không ngừng ám chỉ rằng người trong thôn là được lợi từ cháu trai Lý gia nhà bọn họ khiến cho người ta phát ngán, Lý Phong người ta còn chưa nói a, bọn họ là muốn đứng ra nhận nhân tình sao?
Cho nên sau khi người ta nhìn ra được vẻ thiếu kiên nhẫn trên mặt Đường Xuân Minh, nhanh chóng tìm cớ kéo tiểu ca nhi đi, một tiểu ca nhi còn chưa lập gia đình lại cùng người khác nói chuyện cái gì mà hiền lành cái gì mà làm thế nào mới được hán tử yêu thích, thật mà mệt hắn nghĩ ra được, thật sự không biết xấu hổ.
Người của Triệu gia cũng đến không ít, Vương Xuân Hoa chỉ cần có thịt thì không chậm hơn so với người khác chút nào, bao gồm cả con trai hắn cũng như vậy, chỉ có tiểu ca nhi Triệu Mai nhà hắn khiến cho người khác đau lòng, có người liền kéo nó đến bên cạnh cho nó mấy miếng thịt bảo hắn nhanh chóng ăn.
&&&
Lý Phong đỡ Đường Xuân Minh
chậm rãi đi trở về, Đằng Dục cùng Tề chưởng quỹ cũng rời đi, muốn nhanh chóng trở về trấn trên trước trời tối, A Lâm đang ngủ liền giao cho Dư Mộ.
Con mắt Lý Phong sáng lên dưới ánh trăng, nói, “Đêm nay ta không uống rượu, cũng không để cho bọn họ uống nhiều.”
Sau đó nhìn sang, là chờ hắn khen ngợi đúng không, Đường Xuân Minh không nhịn được đưa tay sờ sờ mặt hắn nói, “Ừm, ít uống rượu thì tốt hơn.” Những hán tử trong quân khác đi đằng sau không đành lòng nhìn thẳng, đây là lão đại khiến cho man tử phương bắc nghe thấy đều sợ đến mức run chân của bọn họ sao? Bọn họ thật sự không muốn có một ngày lão đại biến thành ca nhi chân yếu tay mềm a.
Lại nhìn tên tiểu tử Dư Mộ này, cũng cam tâm tình nguyện ôm tiểu ca nhi, được rồi, tiểu ca nhi thật sự là khiến người yêu thương, nhưng mà một người không cần bao lâu liền bị ca nhi này thu phục, khiến người ta không thể không cảm thán ca nhi này thật lợi hại.
“Nếu là ta a, kỳ thực ca sao cũng rất tốt, người không khó chịu, rất phóng khoáng, then chốt là ánh mắt nhìn chúng ta rất ôn hòa.” Có người nhỏ giọng nói, trong bọn họ đã có người kết hôn, từng tiếp xúc với những ca nhi khác, người có điều kiện tốt đều không lọt nổi mắt xanh của người ta, chê bọn họ thô lỗ, điều kiện bình thường lại đưa ra đủ loại điều kiện, đặc biệt là lễ vật thành thân khiến cho bọn họ đau cả đầu, vì vậy có không ít người tình nguyện về quê nhà để người nhà giúp tìm kiếm một ca nhi.
“Đúng đấy, khi đó vết thương trên mặt lão đại còn rõ ràng, không thấy những ca nhi kia đều sợ không dám tới gần sao, chính là sau đó vị đại nhân kia không vừa mắt muốn để cho tiểu ca nhi nhà mình gả cho lão đại, nhưng mà mọi chuyện còn chưa nói xong, tiểu ca nhi nhà hắn liền trộm ra ngoài nửa đêm để nhìn lão đại, không nói đến chuyện không đồng ý lại còn nháo lớn chuyện khiến cho lão đại mất mặt, nói cái gì mà không phải là người, cuối cùng còn khiến cho lão đại không thể không đi mới dẹp yên chuyện này.”
Nhớ đến chuyện này khiến cho một đám huynh đệ tức giận, lúc trước lão đại bị thương còn không phải là do cứu vị đại nhân kia sao, cứu ngươi ngươi lại báo đáp như vậy, để cho tiểu ca nhi nhà mình trước mặt nhiều người chế nhạo lão đại như vậy, nếu như không phải nể tình hắn là ca nhi, bọn họ đã sớm đứng ra đánh hắn một trận.
Dù cho sau đó vị đại nhân kia có xin lỗi, nói nhất định sẽ khiến cho tiểu ca nhi chấp nhận lão đại, nói cái gì mà việc hôn nhân vốn do cha mẹ sắp đặt tiểu
ca nhi không thể tự mình chủ trương. Nhưng mà bọn họ đều biết được, cọc hôn nhân này chỉ là mong muốn của một mình vị đại nhân kia, muốn báo đáp ân tình cứu mạng của lão đại, nhưng mà người nhà của hắn không đồng ý, không chỉ ngại dung mạo của lão đại xấu xí, còn chê hắn trước đây chỉ là nông dân chân đất, không xứng với gia đình giàu có như bọn họ.
Hắn thì tốt rồi, tự mong như vậy cũng không cân nhắc đến tâm tình của lão đại, có đồng ý an bài như vậy không, dưới cái nhìn của hắn hắn chịu đem ca nhi gả cho lão đại đã chính là ban ân trời cho, lão đại nên vui mừng tiếp nhận. Nhưng mà cuối cùng lại bức cho lão đại rời đi, những huynh đệ như bọn họ không ai là không ấm ức thay lão đại.
“Đúng vậy, ta thấy ca sao rất tốt, thấy sắc mặt lão đại là biết được, rất biết chăm sóc người a, trước đây chưa từng thấy vậy.”
Phần sau âm thanh có hơi lớn, khiến cho Lý Phong liếc mắt nhìn về phía bọn họ một cái, mấy người vội vàng ngậm miệng lại, mà Đường Xuân Minh cũng cười như không cười liếc về phía sau một cái, khiến cho những người kia vô cùng hồi hộp, hắn sẽ không làm hỏng chuyện tốt của lão đại chứ, buổi tối ca sao sẽ không tìm lão đại tính sổ đúng không? Vậy ngày mai hắn có bị lão đại tìm đến tính sổ không?
Chờ đến khi về nhà, Đường Xuân Minh cười như không cười nhìn về phía Lý Phong, ngữ khí trêu chọc, “Ồ? Còn có nhà muốn đem ca nhi gả cho ngươi a? Lại còn là nhà quan?”
Lý Phong thật sự muốn đánh mấy tên tiểu tử lắm mồm kia một trận, ai bảo bọn chúng không giữ mồm nói ra mấy chuyện này. Nhưng mà nhìn ánh mắt của Minh ca nhi, Lý Phong sờ sờ mũi đi lấy nước lau mặt lau người cho A Lâm trước, sau đó lại đổi một chậu sạch để cho Minh ca nhi rửa mặt rửa tay, ánh mắt mới có chút dao động, không được tự nhiên nói, “Cái kia, không phải ta cũng đã nói với ngươi rồi sao.”
“Ngươi chỉ nói qua có người đề cập đến chuyện kết hôn của ngươi, ngươi không đồng ý.” Lý Phong nói
quá mức đơn giản, nếu như không phải có đoạn trò chuyện lúc nãy, hắn còn không biết trong đó là cả một quá trình phức tạp a, “Lẽ nào ngươi thực sự là vì tránh né ca nhi kia nên mới từ quan?”
“Làm sao lại như vậy được!” Lý Phong trừng mắt nhìn ca nhi đầy ý xấu này một chút, “Ta từ quan không có một chút quan hệ nào với gia đình quan kia, chỉ là do ta phiền chán không muốn tranh đấu chỉ muốn sống yên ổn, cũng muốn về nhà xem một chút.” Nhìn nơi cha cùng a mẫu cũng nhau sinh hoạt, thuận tiện làm chút chuyện, nếu như không phải gặp được Minh ca nhi, nói không chừng hắn cũng sẽ không ở lại đây.
“Biết rồi, được rồi, trở về đi thôi, đừng để cho đám người Dư Mộ chờ lâu quá.” Đường Xuân Minh không chút khách khí cho Lý Phong một quyền.
Lý Phong ra ngoài đổ nước, lại xoay người trở về, không xác định
nhìn chằm chằm mặt Đường Xuân Minh, đến khi Đường Xuân Minh bị nhìn đến mức không kiên nhẫn được mới hỏi “Minh ca nhi ngươi thật sự không tức giận?”
Đường Xuân Minh
không nhịn được vui vẻ: “Ta vốn không tức giận, có cái gì để tức giận đâu, mau trở về, ta cũng buồn ngủ.”
Lúc này Lý Phong mới yên tâm, để Minh ca nhi tiễn hắn ra ngoài. Đường Xuân Minh thực sự là không tức giận, cũng không phải là Lý Phong vừa ý ca nhi kia, muốn chết muốn sống muốn cưới người ta, hắn có giấm gì mà ăn, hơn nữa trong mắt người khác hắn cũng có một đoạn quá khứ kia, bây giờ người khác còn cảm thấy Đường Xuân Minh hắn kiếm được một món hời a. Đường Xuân Minh không thể làm gì được với những chuyện đó, hắn lại càng không thể phủ nhận hắn không phải là Minh ca nhi trước kia, dù thế nào, hắn một lần nữa sống lại trong thân thể này, tất cả những gì thân thể này để lại hắn đều phải gánh chịu, dù là tốt hay xấu.
Điều duy nhất đáng mừng chính là người trước đó cũng không lưu lại một đống hỗn độn khó thu thập, nếu như Triệu Đại Hổ còn sống, một đại nam nhân như hắn sao có thể chịu thiệt sinh sống cùng một người như vậy, nếu như không phải khiến người khác điên lên thì cũng là khiến cho bản thân mình điên mất, coi như là nháo đến cuối cùng thì chuyện của A Lâm cũng khiến cho hắn đau đầu, làm gì có chuyện đơn giản như bây giờ.
Vì vậy tuy rằng vui mừng khi Triệu Đại Hổ đi không trở về có chút không đúng, nhưng mà Đường Xuân Minh đã lăn lộn bên ngoài cũng không khỏi có chút lạnh lùng ích kỉ nghĩ như vậy.
&&&
Thịt hôm đó còn lại đều được bán đi toàn bộ, hầu hết là được Cẩm Ký thu mua, cái khác, đều là bán rẻ cho những người ở trong thôn, ngay cả Đường Xuân Minh cũng là bỏ tiền ra mua ít thịt lợn rừng cùng hoẵng nhỏ, mấy con lợn rừng nhỏ, cuối cùng vẫn là Lý Chính mở lời, đồng ý để cho người trong thôn bỏ chút tiền mang về nuôi, số tiền này đều là để thôn dùng mà không phải là để cho ai dùng riêng, vì vậy người trong thôn cũng không ai có ý kiến gì lớn, rất nhanh mấy con lợn con đều được người mang đi.
Nhà Trương Tú cũng mang một con về, chỉ bỏ ra một nửa số tiền, nói là nuôi đến cuối năm liền cho chỗ Đường Xuân Minh một phần.
Bán được tiền Lý Chính đều ghi lại đầy đủ, nói đợi đến khi bên Đường Xuân Minh hết bận liền triệu tập người tu sửa từ đường một phen, số tiền chi ra thì phải chờ hắn cùng các tộc lão trong thôn thương lượng rồi mới quyết định được.
&&&
Ngày thứ hai, Lý Phong vẫn như trước muốn dẫn người vào núi tiếp tục thanh lý đỉnh núi, Đường Xuân Minh cũng gọi bọn Đại Mao Nhị Mao lại đây, giao nhiệm vụ cho bọn hắn, kếu mấy đồng bạn nhỏ của chúng nó cùng Lý Phong vào núi, thăm dò xem trong núi có cây ăn quả dại nào không, để bọn chúng nhớ kĩ rồi về nói cho hắn.
Đường Xuân Minh không có ý định dọn dẹp sạch đỉnh núi rồi lại trồng cây ăn quả của mình vào, mà dựa vào tài liệu sẵn có mà phân phối hợp lý, trong núi có không ít cây công nghiệp, toàn bộ đều thanh lý đi ngược lại sẽ không tốt.
Hắn nhớ tới trong núi có một ít cây hạt dẻ dại, nho, táo chua, còn có cẩu kỷ, kim ngân các loại, kỳ thực những loại cây này nếu được phát triển cũng đều sẽ kiếm được tiền.
Đại Mao rất vui vẻ, mang theo nhiệm vụ Minh a sao giao cho triệu tập một đám tiểu đồng bọn tuổi xấp xỉ nó, theo vào núi, người lớn trong thôn cũng không lo lắng an toàn của bọn chúng, bình thường những đứa nhỏ này cũng thường đi mép rừng hái hoa quả dại linh tinh.
Mấy ngày kế tiếp, đám người Lý Phong cùng Đại Mao đều rất có thu hoạch, dựa theo quy hoạch của Đường Xuân Minh, bọn họ đều dọn dẹp hết chỗ chân núi, cũng dựng lên hai cái chuồng gà, diện tích cũng không nhỏ, chuẩn bị đem đám nuôi trong sân kia chuyển hết ra ngoài, hiện tại dưới chân núi cũng đang xây nhà, định để cho người trông gà ở.
Lý Phong vốn còn muốn để cho đám người Dư Mộ tiếp tục ở lại giúp đỡ làm việc, hiện tại mới chỉ dọn dẹp được một chút chân núi, còn chưa được gần một nửa, nhưng mà chỗ quân doanh không thể chờ được, chỉ đành để mấy hán tử mệt nhọc suốt mấy ngày rời đi, trước khi đi, Dư Mộ nhân cơ hội hướng về phía Đường Xuân Minh tố cáo hành vi vô nhân đạo của lão đại.
Nhìn người đi xa, Đường Xuân Minh cười nói, “Lần này thực sự là làm khó bọn họ, chạy đến lại thành toàn giúp chúng ta làm việc như vậy.” Vì khao bọn họ, ngày cuối cùng Đường Xuân Minh đã cố gắng nấu một bữa cơm, cuối cùng các hán tử cũng hiểu được nguyên nhân tại sao Dư Mộ vô cùng muốn ăn món ăn của ca sao, chẳng trách trước đó lão đại không muốn cho ca sao xuống bếp, hóa ra là sợ bọn họ ăn cơm của ca sao rồi sẽ không muốn ăn cơm của những người khác a, lão đại thật là càng ngày càng giảo hoạt.
“Những người này cách thật là xa, nếu như gần nói không chừng còn có thể giúp chúng ta thu dọn được cả đỉnh núi rồi.” Lý Phong còn không vừa lòng nói.
Đường Xuân Minh
lườm hắn một cái: “Phải biết đủ chứ, từ từ đi, hiện tại dù cho có dọn hết cũng không tốt.” Quy hoạch phải làm từng bước một, làm gì có chuyện có thể sử dụng cả một đỉnh núi nhanh như vậy, “Đã tuyển được người trông gà chưa? Tìm được thì đám gà trong sân cũng có thể chuyển ra ngoài rồi, sau đó lại bắt thêm một đám gà con nữa nuôi trong sân trước đã.” Trước tiên là nuôi trong sân để dùng nước suối trong không gian nuôi một thời gian, như vậy khi lớn lên nhất định sẽ rất được yêu thích.
“Ta muốn tuyển hai người, Minh ca nhi ngươi nghe xem thế nào.” Lý Phong vừa đỡ Minh ca nhi về vừa thương lượng với hắn, “Một là con trai của Lục thúc, một là Thiết thúc, bọn họ đều là hán tử thành thật, giao cho bọn họ không cần lo lắng dùng mánh lới trộm đồ, chỉ cần tận tâm nuôi gà thật tốt là được.”
Đường Xuân Minh đương nhiên biết rõ con trai của Triệu lục thúc, tính tình cũng thành thật, cùng với ca nhi nhà hắn hầu như không có tiếng nói khiến cho người khác cảm thấy cảm giác tồn tại rất thấp, nhưng bất kể là có chuyện gì chỉ cần nói với hai người này một tiếng, tuyệt đối sẽ làm đến mức không có một chút khiếm khuyết nào, khiến cho người giao việc cho bọn họ cũng yên tâm, mà không nói đến hai người này, chính nhân phẩm của Triệu lục thúc cũng khiến người khác yên tâm.
Còn Thiết thúc, Đường Xuân Minh không có liên hệ nhiều lắm, nhưng Lý Phong có nhắc đến một ít chuyện trước kia của hắn, trước kia lúc cha mẹ Lý Phong còn sống cũng như khi qua đời đều rất chăm sóc gia đình bọn họ, lúc chưa bị đưa đến phương bắc, trong khi đại bá ruột thịt ngược đãi đứa cháu này, vẫn là bên nhà Thiết thúc thường gọi hắn sang ăn cơm. Thiết thúc cũng có tay nghề biện đồ rất tốt, khuông đồ trong thôn dùng hầu hết đều là mua từ nhà hắn, nhưng mà từ nhỏ hắn đã từng bị ngã gãy chân, tuy rằng có tay nghề tốt, nhưng thời điểm phu lang sinh bệnh vay nợ bên ngoài, vì vậy những tháng ngày sau đó càng ngày càng
khó khăn.
Người đối tốt với mình Lý Phong vẫn nhớ rất kỹ, cho nên muốn nhân cơ hội này chăm sóc Thiết thúc một chút, đương nhiên, cái này cần Minh ca nhi đồng ý mới được, Lý Phong cũng không nghĩ đến chuyện một mình quyết định. Nhưng mà sau khi Lý Phong nói ra Đường Xuân Minh đã nghĩ đến hán tử trung niên kia, ngày đó trên sân phơi đυ.ng phải mình còn hướng mình lộ ra một nụ cười hiền hòa, hiển nhiên là vì Lý Phong nên mới như vậy, nhưng cũng không giống như người khác thấy sang mà bắt quàng làm họ, muốn được lợi từ trên người bọn hắn.
Hiện tại người trong thôn đều biết đỉnh núi này nhất định phải có người làm việc, còn phải mua cây con, sớm qua đây bắt quàng làm họ Đường Xuân Minh cũng không ghét, hơn nữa hắn thực sự là cần người làm, chỉ cần chịu khó làm việc, không có chuyện hắn không làm.
“Ngươi quyết định
là được, ta không ý kiến, tý nữa ngươi đi nói với bọn hắn đi, chờ đến khi nhà làm xong chọn ai vào ở thì chọn.” Hai cái chuồng gà, trước tiên dùng một cái, chờ đến khi mở rộng quy mô thì dùng thêm cái còn lại.
“Được, vậy trước tiên ra đi nói cho Triệu lục thúc, vừa mới bắt đầu nuôi, cần phải tìm người cẩn thận hơn một chút.” Còn cần phải để ý xem có dã vật trên núi xuống bắt gà hay không, tuy nói mới thanh lý qua nhưng cũng không thể đảm bảo đã dọn dẹp sạch sẽ, con trai nhà Triệu lục thúc trẻ hơn một chút.
“Được.” Có người đảm nhận Đường Xuân Minh hắn đương nhiên vui vẻ phủi tay làm chưởng quỹ.
Chờ đến khi nhà xây xong Đường Xuân Minh qua nhìn một chuyến, con trai nhà Triệu lục thúc cũng đang thu dọn gian nhà, nhìn thấy hắn liền vội vã đi ra, lúng túng nửa ngày cũng không biết phải nói gì, nhưng trong ánh mắt là vô cùng cảm kích, toàn bộ chuồng gà này là giao cho hai người bọn họ quản, còn có nơi ở, một tháng còn có năm trăm đồng tiền công, dù là làm việc trên trấn cũng không được như vậy.
Triệu lục thúc cùng mang theo Tiểu Trụ đến đây, tính tình của Tiểu Trụ giống hệt cha mẹ, là một tiểu hán tử hướng nội.
“Minh a sao, Phong thúc thúc.” Tiểu hán tử ngại ngùng chào hai người, nhìn về đằng sau Đường Xuân Minh một chút, trong mắt lộ ra biểu tình thất vọng.
“Muốn tìm A Lâm chơi sao? Bảo a gia ngươi đưa đến nhà ta đi, Lục thúc thật là, hài trẻ con thì nên tìm trẻ con chơi chứ.” Đứa bé này rõ ràng là rất thích chơi cùng bọn A Lâm, nhưng thường không thấy ngươi, Đường Xuân Minh cũng biết là do người lớn không muốn để nó đi quấy rầy mình.
Triệu Lục thúc nở nụ cười: “Đứa nhỏ này hiện tại đi theo ta a, rảnh rỗi ta đưa hắn tới. Nhà Minh ca nhi, cũng may nhờ có ngươi cùng Phong tiểu tử tạo việc làm cho hai đứa này, nếu không hai người bọn họ một gậy đều đánh không được cái gì ta còn không biết sau này sẽ sống thế nào đây.”
Hai đứa nhỏ này, ca nhi mất tiểu ca nhi tính tình mềm mại không biết ăn nói, đứa con trai này lại chỉ biết cúi đầu làm việc, Triệu lục thúc không muốn giống mình quá hiếu thắng mới đem con nuôi thành bộ dáng này, nhưng mà con trai lớn rồi mà vẫn không làm được việc gì cả.
“Lục thúc nói gì vậy, nói thế nào A Lâm cũng phải gọi ngươi một tiếng Lục gia.” Đường Xuân Minh vung vung tay, cho ai làm đều chẳng là làm, đương nhiên là cho người thân cận tin tưởng làm tốt hơn rồi.
Lục thúc biết Minh ca nhi nói chính là lời khách khí, nói khó nghe chút hiện tại ai chẳng biết Triệu gia không coi A Lâm là người nhà, Minh ca nhi cũng không cần A Lâm làm người họ Triệu, Minh ca nhi chăm sóc hắn hắn hiểu được, chỉ có thể căn dặn hai đứa con cố gắng làm việc cho Minh ca nhi, làm người phải báo đáp ân nghĩa, cũng không thể ăn mất lương tâm.
“Minh ca nhi, Lục thúc có chuyện muốn thương lượng với ngươi một chút.” Trên mặt Lục Thúc trở nên thận trọng, cũng không tránh Lý Phong.
Đường Xuân Minh cùng Lý Phong liếc mắt nhìn nhau, không biết lục thúc muốn nói gì mà trịnh trọng như vậy, “Lục thúc ngươi nói đi, là chuyện gì vậy?”
“Ai, còn không phải là tiểu ca nhi Hoàng gia kia, hiện tại vẫn đang được nuôi tại nhà Lý Chính, ta nghĩ,” nói xong lại nhìn tiểu tôn tử nhà mình một chút, cắn răng nói, “Ôm về nhà nuôi, làm đồng phu lang* cho Tiểu Trụ.”
(* vợ nuôi từ nhỏ)
Đồng phu lang? Đường Xuân Minh trố mắt ngoác mồm, mới đầu nghe đến tiểu ca nhi Hoàng gia, Đường Xuân Minh còn tưởng rằng Lục thúc động lòng muốn nuôi dưỡng, hắn biết Lục thúc là một người rất thích trẻ con, nhưng lại không nghĩ đến là đồng phu lang, không biết sao, hắn lại nghĩ đến chuyện lúc mới tới nơi này A Lâm cũng suýt chút nữa thành đồng phu lang.
Hơn nữa Tiểu Trụ nhỏ như vậy, a gia nhà nó đã muốn tìm đồng phu lang, Đường Xuân Minh nhìn về phía Tiểu Trụ ánh mắt có chút quỷ dị, tha thứ cho một người hiện đại như hắn không thể nào lập tức tiếp nhận khái niệm này.
Lý Phong ấn ấn vai Minh ca nhi, nói với Lục thúc, “Lục thúc là lo sau khi thu dưỡng tiểu ca nhi thì người Hoàng gia sẽ tìm tới cửa, cho nên mới nuôi thành đồng phu lang?” Nuôi làm đồng phu lang, cái tiểu ca nhi kia
liền không được coi là người của Hoàng gia nữa, dù cho sau này Hoàng gia có tìm tới cửa gây phiền phức cũng không có lý do, kỳ thực, mặc kệ là thu dưỡng hay làm đồng phu lang, Lục thúc đều không cần lo lắng Hoàng gia sẽ xuất hiện, đêm trước khi bọn Dư Mộ đi Lý Phong đã căn dặn chuyện này kỹ lưỡng, khiến cho ba người Hoàng gia kia đời này cũng không thể xuất hiện trong phạm vi huyện An Bình nữa.
“Cũng có cân nhắc như vậy,” Lục thúc có chút ngượng ngùng, hắn cảm thấy mình làm như vậy có chút làm khó Minh ca nhi, dù sao cha của tiểu ca nhi tính toán Minh ca nhi như vậy, suy nghĩ một chút liền quyết định buông tha cho chút thương tình này, “Nếu không ta để Trầm phu lang tìm người khác đi.”
“Lục thúc, ” Đường Xuân Minh
cũng phản ứng lại, cười lắc đầu nói, “Lục thúc nghĩ đi đâu vậy, vừa nãy ta là đang cảm khái chuyện làm đồng phu lang a, A Lâm nhà ta cũng suýt nữa là trở thành đồng phu lang, nhưng mà có nhà tốt như nhà Lục thúc, đối với tiểu ca nhi cũng chưa chắc đã không phải là điều tốt đẹp, nếu như thật sự đưa ra bên ngoài cũng không biết chọn nhà nào, chỉ sợ Trầm phu lang cùng mấy người trong thôn cũng không biết được a, Lục thúc làm người thế nào, mọi người còn không biết sao?”
Một đứa bé thôi, Đường Xuân Minh
sao có thể đem chuyện Hoàng Tứ Cẩu làm đổ lên người một đứa nhỏ được, hơn nữa người nhà Lục thúc tính tình như thế nào, sao hắn lại không rõ, nếu như nuôi ở nhà như vậy chắc chắn sẽ không đem đứa nhỏ đi vào con đường sai lệch.
Còn chuyện đồng phu lang cái gì, Đường Xuân Minh chỉ có thể không đếm xỉa đến, nơi này không phải là xã hội hiện đại, đồng phu lang cái gì, chuyện này cũng là bình thường, nếu như hắn tùy tiện phản đối mới khiến cho người ta cảm thấy kỳ quái a.
Lý Phong nháy mắt ra hiệu với Lục thúc, lúc này Lục thúc mới nhớ đến một số chuyện Minh ca nhi không biết nội tình, nhưng thấy Lý Phong cũng không phản ứng gì, lúc này mới nhẹ nhàng lộ ra nụ cười nhẹ nhõm, “Chờ lát nữa ta đến chỗ Lý Chính cùng Trầm phu lang thương lượng một chút, xem có người muốn thu dưỡng hay không.”
Lục thúc cũng giúp đỡ làm việc, vào lúc này hắn càng muốn làm thêm chút chuyện vì Đường Xuân Minh. Lý Phong cùng Đường Xuân Minh chậm rãi đi, khoảng đất này sau khi thu dọn có chừng bảy, tám mẫu, bên ngoài đều được vây hàng rào, cây cối bên trong tạm thời không động đến, chỗ không có cây cũng đã được tung hạt giống, lại tưới thêm chút nước suối trong không gian, hiện tại đã mọc lá, phóng hết tầm mắt, đều là một màu xanh lục, nhìn qua vô cùng thư thái.
“Chỗ này để cho hai người bọn họ trồng rau, rau trồng được có thể để bọn họ ăn, nếu như không hết có thể cho gà ăn cũng được, bên kia dựa theo lời Minh ca nhi ngươi nói, chuẩn bị đào hồ, đến lúc đó nuôi cá nuôi vịt đều được.” Mảnh đất trống này cũng có hai cái chuồng gà, đến lúc đó cũng giao cho hai gia đình quản lý luôn, tuy rằng hiện tại tất cả mới chỉ là mô hình, nhưng Lý Phong lại cảm thấy những lời Minh ca nhi nói có thể thực hiện được, đồng thời còn phong phú hơn so với chỉ trồng trọt.
“Ừm, đến lúc đó trồng một hàng liễu ven hồ, mỗi buổi sáng chúng ta cùng A Lâm ra đây ngồi dưới hàng liễu câu cá.” Đường Xuân Minh cũng chỉ vào phương hướng kia nói.
Trong mắt Lý Phong lộ ra ý cười ấm áp cùng thỏa mãn, bởi vì trong lời Minh ca nhi nói có cả hắn trong đó, Minh ca nhi thật sự đối xử với mình như người nhà, “Được, đến lúc đó ta cho người trồng liễu vào đó. Đi có mệt không, chúng ta trở về thôi.”
“Được rồi.” Đường Xuân Minh bất đắc dĩ nói, loại cảm giác này đến khi nào mới kết thúc a.
Trên đường về nhà, Lý Phong nói một chuyện, “Minh ca nhi, ta thấy ngày ngươi sinh cũng gần đến rồi, ngươi cũng biết quan hệ của Hà đại phu cùng ta, ta muốn tìm thời gian đón hắn lại đây, cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau.” Vừa nói vừa nhìn cái bụng của Minh ca nhi, hắn không trải qua những chuyện này, nhưng mà những thàng ngày càng gần hắn càng ngày càng sốt sắng, có lúc nửa đêm nhảy tường đến nhìn Minh ca nhi một chút, chỉ sợ ban đêm có chuyện gì lại không kịp ứng phó.
Lý Phong căng thẳng ngay cả Đường Xuân Minh cũng đều có thể nhận ra được, thấy người khác căng thẳng hắn lại thả lỏng hơn một chút, không phải chỉ có một cửa sao, xông qua liền đến trời cao biển rộng, vì vậy không có gì
ghê gớm cả.
Hà đại phu, hắn cũng là biết, chính là lão đại phu cứu Lý Phong
lúc trước, sau đó lúc ở trong quân cũng chăm sóc hắn hơn một chút, truyền cho hắn một bộ công pháp thổ nạp, có thể nói Lý Phong có thể sống sót được sau đó thi triển tài năng lập chút thành tựu trên chiến trường phương bắc, đều không thể bỏ qua được sự giúp đỡ của vị đại phu này dành cho hắn, Đường Xuân Minh đương nhiên cũng cảm kích hắn, nhưng mà lại lo lắng nói, “Trong nhà Hà đại phu không còn người nào sao? Đón đại phu như vậy người nhà hắn chẳng nhẽ lại không nói gì cả?”
“Lần trước ta chưa nói rõ, thời tiên đế Hà lão bị buộc tội trong cung sau đó lưu vong đến phương bắc, khi đó hắn chỉ còn một ca nhi đã gả ra ngoài, nhưng nhà chồng ca nhi kia không chỉ giúp đỡ Hà lão ngược lại còn bỏ đá sau lưng, sau này Hà lão ở phương bắc nhận được tin tức, ca nhi kia từ lúc Hà lão bị buộc tội một năm sau liền mất. Đợi đến khi tân đế lên ngôi mới giúp Hà lão mới báo thù cho ca nhi đồng thời giải oan, đồng thời còn đánh gia đình kia một quyền, gia đình kia cuối cùng sa sút đến cùng, nhưng mà dù gì Hà lão cũng chỉ có một mình, ta vốn muốn dưỡng lão đưa ma cho Hà lão, nhưng mà Hà lão lại không chịu đáp ứng.”
Lý Phong có chút không được tự nhiên nói, hắn vẫn muốn tìm một cơ hội nói chuyện cùng Minh ca nhi, vốn ban đầu hắn chỉ muốn về xem một chút, lấy lại những đồ vật đã bị nhà đại bá chiếm, sau đó liền đến phủ Định Châu cùng sinh hoạt cùng Hà lão, không nghĩ tới kế hoạch lại biến hóa không kịp trở tay, trái tim của hắn liền bị vây khốn ở chỗ này.
Đường Xuân Minh
liếc xéo hắn một chút, sao lại không đoán được tâm tư của hắn: “Được rồi, nhanh chóng đi đón người đi, lão đại phu một mình cũng đủ khổ cực, hơn nữa có hắn ở cũng rất tốt, có bệnh nhỏ nhặt gì cũng không cần đi gọi Hồ lang trung, đỡ khiến cho mỗi lần lại bị Hồ lang trung thuyết giáo, nói không chừng hai lão gia bọn họ lại còn bàn y thuật với nhau a.”
“Được!” Lý Phong vội vã đáp ứng.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Xuyên Việt Chủng Điền Chi Mãn Đường Xuân (Đường Xuân Xuyên Qua Làm Ruộng)
- Chương 47: Hà lão