- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Xuyên Việt Chủng Điền Chi Mãn Đường Xuân (Đường Xuân Xuyên Qua Làm Ruộng)
- Chương 40: Ngựa con
Xuyên Việt Chủng Điền Chi Mãn Đường Xuân (Đường Xuân Xuyên Qua Làm Ruộng)
Chương 40: Ngựa con
Sau khi nấu xong cơm tối, Lý Phong cũng đã quay về, hắn đưa Lý Chính trở về nhà trước rồi mới quay về nhà, đến nhà Lý Chính lại nghe được Trầm phu lang nói chuyện xảy ra buổi chiều ở Triệu gia. Không phải hắn cố ý muốn ở lại nghe, để một mình Minh ca nhi ở nhà hắn cũng cảm thấy lo lắng, hận không thể nhanh chóng trở lại, mà là nhà Lý Chính thực sự là có một đống người đang nháo chuyện, mấy lão nhân trong thôn cùng những người có liên quan ở Triệu gia cũng đều ở đó chờ Lý Chính về.
Người Triệu gia vốn còn không tin Lý Chính lại trùng hợp không ở nhà vào lúc này, có mấy người buổi trưa còn nhìn thấy hắn đi loanh quanh thôn chào hỏi mọi người, nhưng mà người hiểu lý lẽ lại biết Trầm phu lang không lừa gạt mọi người, chờ đến khi Trầm gia rời khỏi thôn liền chạy đến nhà Lý Chính chờ đợi hắn trở về chủ trì đại cục, thảo luận xem nên xử lý chuyện của Triệu gia như thế nào.
Triệu lão ma còn nằm trên ván cửa không dậy nổi, còn cứ như vậy mà để Vương Xuân Hoa cùng Triệu Đại Ngưu nhấc đến nhà Lý Chính, chờ Lý Chính trở về giúp bọn chủ trì công đạo, Trầm đại hộ thực sự là khinh người quá đáng.
Chờ đến khi những người này nhìn thấy Lý Chính được Lý Phong dùng xe ngựa đưa trở về mới thực sự tin Lý Chính không có ở nhà, đối với chuyện lúc trước cũng không nói quá nhiều, càng không thể trách tội Lý Phong nói hắn vào đúng lúc này lôi Lý Chính ra ngoài, Lý Phong cũng không biết Trầm đại hộ lại trùng hợp đến đây gây chuyện vào lúc này.
Nhưng mà ánh mắt Triệu gia nhìn về phía Lý Phong lại có chút không thoải mái, bọn họ đều biết chuyện Lý Phong ném môi ma đến nhà Đường Xuân Minh cùng xác định việc hôn nhân với Minh ca nhi, trong mắt bọn họ, giờ Minh ca nhi vẫn là người của Triệu gia, động tác này của Lý Phong không thể nghi ngờ là đang đào chân tường của Triệu gia, khiến cho Triệu gia triệt để mất mặt.
Lý Phong cũng không để ý đến ánh mắt của những người này, nghe Trầm phu lang nói vài câu rồi chào hỏi Lý Chính cùng với một ít người có quan hệ ở Lý gia sau đó chạy về, chờ đến khi hắn đi rồi mới có mấy người quái gở bắt đầu nói đến chuyện của hắn cùng Minh ca nhi, những người này cũng không dám nói trước mặt hắn, dù sao tướng mạo kia thực sự là hù doạ người, nghe nói thân thủ cũng không kém so với tên to con Dư Mộ.
Nhưng mà có chuyện của Triệu gia cắt ngang, những người tập trung ở chỗ này tạm thời cũng không nghĩ đến hỏi Lý Chính ra ngoài cũng Lý Phong làm cái gì, vì vậy, chuyện Minh ca nhi mua núi tạm thời không có người biết đến.
Đường Xuân Minh nấu xong cơm tối, Trương Tú cùng đến giúp đỡ hắn đồng thời nói chuyện của Triệu gia, sau khi Đường Xuân Minh nghe xong cũng không biết nên biểu thị một chút đồng tình với Triệu gia hay không, hắn luôn cảm thấy Triệu gia chính là một gia đình ngang ngược, chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, đặc biệt là sau khi Triệu Đại Hổ chết rồi thì càng quá đáng, nếu như chuyện buổi chiều có Triệu Đại Hổ ở đây, nói không chừng lúc đánh nhau với Trầm gia sẽ không hoàn toàn rơi vào thế yếu, dù thế nào Triệu Đại Hổ cũng có man lực, mà Triệu gia bây giờ, hoàn toàn để cho Trầm gia tác oai tác quái.
Lý Phong về nhà thì Đường Xuân Minh cũng vừa vặn bưng thức ăn lên bàn, bởi vì những người đi ngang qua cửa cũng thuận tiện thông báo Lý Phong trở về, bởi vậy sau khi Lý Phong trở về chỉ cần rửa tay liền có thể vào bàn ăn cơm, mà Đại Mao Nhị Mao cũng muốn ở lại chờ tiểu mã câu, nhưng mà Trương Tú làm gì để cho chúng được như ý nguyện, hắn nắm lỗ tai của hai đứa xách về nhà.
“Phong thúc thúc, tiểu mã câu đâu?” A Lâm ngó ra sau, không thấy tiểu mã câu rất thất vọng, trước khi đi Nhị Mao đã nói với nó, nhìn thấy tiểu mã câu thì lập tức chạy đi nói cho hắn, hắn sẽ chạy tới cùng xem tiểu mã câu.
Lý Phong vẩy vẩy nước trên tay rồi dùng khăn lau sạch sẽ sau đó mới ôm lấy A Lâm, nói cho nó: “Tiểu mã câu đã xem xong, Phong thúc thúc cũng đã đưa tiền đặt cọc, ngày mai sẽ đi một chuyến nữa mang nó về, hôm nay Phong thúc thúc còn phải đưa Lý Chính đại bá trở về, vì vậy không thể mang về cho A Lâm, Phong thúc thúc bảo đảm, buổi chiều mai liền có thể nhìn thấy được.”
Tuy rằng A Lâm nghe được có chút không rõ lắm, nhưng cũng nghe hiểu được một chút, chính là Phong thúc thúc thực sự mua ngựa rồi, nhưng mà phải chờ đến ngày mai mới có thể nhìn thấy được, được rồi, A Lâm liền rộng lượng tha thứ cho Phong thúc thúc, cho nên lại tiếp tục vui vẻ, hôn một cái lên mặt Lý Phong, Lý Phong cũng dùng đám râu mới mọc được tí cọ cọ mặt A Lâm, chọc cho A Lâm không ngừng cười khanh khách.
Đường Xuân Minh đỡ eo đứng ở trước cửa nhìn một lớn một nhỏ cười khanh khách này, cũng nghe được lời giải thích lúc nãy của Lý Phong, bọn họ là đi đến huyện đi, đường đi quá xa, thực sự không có cách nào kịp lúc đem tiểu mã câu về để hoàn thành lời hứa, hơn nữa hán tử rất ít lời này lại kiên nhẫn giải thích cho A Lâm nguyên nhân mà không phải là dùng ngữ khí của người lớn dọa đứa nhỏ, chỉ cần điểm này đã rất ít người ở nông thôn có thể có rồi, Đường Xuân Minh cũng rất hài lòng.
Lý Phong ôm A Lâm nhìn thấy ánh mắt vui vẻ của Đường Xuân Minh, trong lòng cũng rất sung sướиɠ.
“Ngày mai ta lại đi đến huyện mang tiểu mã câu về.” Sau khi ngồi xuống Lý Phong cố ý giải thích với Đường Xuân Minh một chút.
“Ta cũng nghe được, khổ cực ngươi.”
“Không khổ cực.” Không có chút nào khổ cực, có một câu nói này của ca nhi trong lòng liền cảm thấy hạnh phúc, nghĩ đến chuyện của Triệu gia liền quan tâm nói, “Chuyện buổi chiều của Triệu gia không có ảnh hưởng đến ngươi đúng không?”
“Ta vừa cảm giác ngủ thẳng dưới muộn, khi đó người Trầm gia cũng đã sớm đi rồi, ba đứa trẻ cũng ở trong viện cả buổi chiều không mở cửa, vẫn là A Tú ca nói tình hình cụ thể buổi chiều cho ta, ngươi cứ yên tâm đi.” Đường Xuân Minh
rất hưởng thụ bị cảm giác được người coi trọng, cười híp mắt trả lời.
“Vậy thì tốt.” Lý Phong bị ánh mắt đắc ý của Minh ca nhi nhìn có chút không thoải mái, nghĩ đến cái hôn môi trước đó, hắn bỗng nhiên lại muốn hôn thêm một cái, lúc trước do căng thẳng nên không thể cảm nhận được, nhưng mà trước mắt trẻ con hắn không thể làm ra được hành động quá mức nào gây ra ảnh hưởng không tốt đến trẻ con, nhưng mà dưới bàn, Lý Phong vẫn tránh khỏi tay A Lâm, nắm chặt tay của Minh ca nhi.
Đường Xuân Minh nhìn bàn tay nắm chặt lấy tay mình dưới đáy bàn, mà chủ nhân ngón tay lại cúi đầu xuống ăn cơm như không có gì xảy ra,con mắt không khỏi càng cong hơn. Được rồi, đời trước cũng không hưởng thụ được tư vị luyến ái như vậy, hắn cũng chìm đắm trong đó, hai người cứ nắm tay như vậy ăn một bữa cơm tối, thời gian còn dài hơn trước đây, trong đó còn không quên chăm sóc A Lâm, mà sắc trời cũng càng ngày càng mờ.
Sau khi ăn xong Lý Phong liền chủ động thu dọn bàn rửa bát, người sau, trên khuôn mặt vẫn mang theo nụ cười khúc khích, chờ đến khi thu dọn xong nhà bếp trở về, lại khôi phục vẻ mặt bình tĩnh, giống như người cười khúc khích lúc nãy không phải là hắn vậy.
Đem cái vẫn giấu trước ngực đưa cho Minh ca nhi, cái này còn không phải là khế đất sao, xem như là bằng chứng của một phần tiền đặt cọc đã nộp, chờ đến khi người đến khi người trên kia đến đo lường liền nộp đủ số bạc còn lại, bằng vào tờ giấy này liền có thể đến nha môn lấy khế đất chính thức. Cũng nói với Minh ca nhi, “Núi hoang một lượng một mẫu, giống như khai hoang sẽ miễn thuế đất ba năm, sau này dựa theo đất hoang mà nộp thuế, đăng kí ở nha môn, đằng sau núi có khoảng năm trăm mẫu.” Ngày hôm nay hắn đã thanh toán một trăm lượng bạc làm tiền đặt cọc.
Đường Xuân Minh cầm tờ giấy kia trong lòng liền bất ngờ, ai nha, phải tốn năm trăm lạng bạc mới có thể mua được một đỉnh núi hoang như vậy, nếu như là hắn trước đó chắc chắn không đủ, nếu như không phải có bạc của Lý Phong không biết hắn phải đợi đến bao lâu mới có thể tích góp được số bạc này a, ai biết được trong lúc vô tình hắn lại ôm được bắp đùi của đại tài chủ. Khoát khoát tay chỉ chỉ bên trong nói, “Có nói lúc nào đến đây đo không?”
“Có lẽ là khoảng hai ngày nữa đi, đến lúc đó Lý Chính đại bá cũng sẽ ra mặt, không cần lo lắng, nếu như ta không có ở đây ngươi liền nộp bạc trước, những chuyện khác chờ ta trở lại liền nói tiếp.” Ca nhi hài lòng hắn cũng cao hứng, hắn ngoại trừ đánh nhau cũng trồng trọt, còn có săn thú, nhưng cái khác hắn đều không biết, số bạc này ở trong tay hắn cũng chỉ có phí phạm, nhưng mà Minh ca nhi lại không giống vậy, sau khi tách khỏi Triệu gia đơn độc lập hộ có thể đem những tháng ngày sau này sống rất tốt, có thể thấy được là người có năng lực, nói không chừng có thể bạc tái sinh bạc, coi như thật sự không được, hắn vẫn còn có sức lực để làm.
“Biết rồi.”
Lý Phong ôm A Lâm nói chuyện cùng Minh ca nhi, phiền phiền nhiễu nhiễu, không muốn trở về sớm, A Lâm chơi cả buổi trưa không có ngủ cùng a mẫu, lúc này tựa ở trong l*иg ngực của Lý Phong không phát ra bất kỳ âm thanh nào, Lý Phong vừa nhìn thực sự không thể đợi tiếp nữa, rón rén đem A Lâm đã ngủ đặt vào trong chăn, sau đó lưu luyến
đi ra ngoài, hận không thể đi chậm hơn nữa.
Đường Xuân Minh đứng đằng sau nhìn hắn, chờ hắn đi rồi hắn còn phải đóng cửa lại. Sắp ra khỏi cửa viện, Lý Phong đột nhiên xoay người, ánh mắt như đêm đen của hắn lại sáng đến dọa người, bắt được tay Đường Xuân Minh, mãi mới nói ra được một câu, “Sau này ta nhất định sẽ đối tốt với ngươi.”
“Ừm.”
“Ta sẽ không để cho người không có liên quan bắt nạt con của chúng ta.”
“Ừm.”
“Ngươi… Nếu như ban đêm có chuyện gì ngươi cũng không cần phải ra ngoài, ta sẽ chạy tới.” Lý Phong thật sự lo lắng, đợi đến khi chuyện mua núi truyền ra, ánh mắt theo dõi Minh ca nhi nhấy
định sẽ nhiều hơn, nói không chừng còn có người lớn mật thấy Minh ca nhi cô nhi quả phụ liền tìm đến cửa, hắn… Thật sự muốn chuyển đến để tự bảo vệ.
“Ừm.”
Nói được mấy câu, lá gan của Lý Phong hơi lớn hơn chút,có thể là do trời tối, có thể Minh ca nhi vẫn cúi đầu không hưởng ứng, Lý Phong lo lắng, không biết nên nói thêm gì nữa, lúc này lại thấy bải vai của Minh ca nhi hơi run, trước đó căng thẳng nên không nhìn thấy được chi tiết này.
Đường Xuân Minh không kiềm được
trực tiếp cười ra tiếng, ngẩng đầu lên, làm gì có vẻ mặt thẹn thùng như trong tưởng tượng, khóe mắt đều muốn cười ra nước mắt, đại khái là, bắt hắn phải giả vờ ngoan ngoãn cũng không dễ gì, hắn rất dễ cười.
Lau khóe mắt, Đường Xuân Minh thấy mặt Lý Phong cũng đã biến đen, mới cười nói: “Ngươi còn phải hán tử không vậy, lê thê dài dòng như vậy, cũng không phải là mai không gặp được, mau mau
về đi ngủ đi.”
Gân xanh trên trán Lý Phong nhảy lên, thật sự có loại kích động muốn đánh mông ca nhi này, hắn cũng phát hiện, những chuyện có liên quan đến ca nhi mà những hán tử trong quân trước đó thầm nói với nhau, căn bản là không thể nào áp dụng lên người Minh ca nhi. Được rồi, đối phó với Minh ca nhi nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng, còn không bằng dùng hành động đến chứng thực,
Lý Phong trực tiếp cúi đầu cắn vào khóe miệng nhếch lên kia của Minh ca nhi, lần này, Đường Xuân Minh thực sự cười không nổi.
Quả nhiên đối phó Minh ca nhi vẫn là hành động càng có hiệu quả hơn, kiềm chế rục rịch trong lòng mình lại, Lý Phong hài lòng xoay người, trong tay cũng buông ra, xoay người mở cửa viện, lần thứ hai căn dặn: “Ta về đây, đóng kỹ cửa lại, không nên để cho Tiểu Hoa vào nhà để nó trông ở ngoài sân,
bên kia Kinh Phong cũng rất cảnh giác.”
Đường Xuân Minh
sờ sờ khóe miệng tức giận trừng Lý Phong một chút, lần này rốt cục cũng nói các khác ngoài “Ừm” ra: “Biết rồi, không cho Tiểu Hoa vào nhà ngủ.”
Đóng cửa viện lại Đường Xuân Minh vừa đi về vừa sờ sờ khóe miệng, sao lại giống như sói chuyên cắn người như vậy, sau này nếu như lúc hôn lại cắn hắn có được không vậy? Có còn mặt mũi gặp người hay không? Không được, nhất định phải đem thói hư tật xấu này sửa lại, hắn cũng không muốn sau này thấy A Tú ca cùng Trầm phu lang bọn họ đều dúng ánh mắt trêu ghẹo nhìn, tú ân ái cũng không cần dùng phương pháp như vậy.
Còn bên kia Lý Phong có thể ngủ yên giấc không cũng chỉ có hắn có thể biết được, những ngày tháng không có ca nhi rất gian nan, nhưng có ca nhi nhưng không thể thân cận được lại càng gian nan hơn, nhưng mà vừa sáng ngày thứ hai lại vẫn hướng về phía nhà Đường Xuân Minh chạy lại như trước.
Tối hôm qua A Lâm ngủ sớm nên cũng đã quên mất không nói cho Đại Mao Nhị Mao một tiếng, mà hai đứa kia chờ cả một đêm đều sớm nạo tâm nạo phổi không được nghỉ ngơi tốt, muốn đến nhà A Lâm hỏi một chút, nhưng mà dù là Lý Đại Sơn hay là Trương Tú vẫn không muốn bọn họ quấy rầy Minh ca nhi cùng Phong tiểu tử, nói trời tối rồi cũng không nhìn được cái gì, chờ sáng mai lại đi xem.
Bởi vậy sáng sớm liền chạy đến nhà Đường Xuân Minh còn có hai đứa bé, dù sao hai người cũng đã quen ăn sáng ở đây, mỗi sớm đều có một bát sữa dê chờ hai đứa uống. Lý Phong còn chưa kịp cùng Minh ca nhi nói mấy câu, hai tên tiểu tử vừa nhìn thấy
Lý Phong đứng ngoài sân liền nhào tới vội vã không nhịn nổi
hỏi chuyện tiểu mã câu, còn không chờ được muốn vào sân mới xem chuồng ngựa, bị Lý Phong tóm chặt giải thích nguyên nhân một chút, hai tiểu tử này mới yên lặng được chút, được rồi, cũng không tính là quá thất vọng, chỉ cần đợi thêm một cái ban ngày liền có thể nhìn thấy, hai đứa liền bắt đầu cảm thấy cao hứng, buổi chiều liền có thể nhìn thấy.
“Phong thúc thúc, chúng ta giúp ngươi hái rau.” Hai tiểu tử rất tích cực hỗ trợ, ngày hôm nay lại là ngày Cẩm Ký đến đây thu mua rau, trong con mắt của hai đứa này, sớm làm xong chuyện này, Phong thúc thúc liền có thể sớm đi huyện mang tiểu mã câu về, bọn nó sẽ sớm nhìn thấy hơn một chút.
“Đi thôi, nhưng mà nói trước, bài tập hôm nay cũng không thể qua loa làm cho xong, bằng không để ta biết được tiểu mã câu mang về cũng không thể giao cho các ngươi nuôi, Đại Mao ngươi cần phải trông kĩ Nhị Mao.” Lý Phong nghiêm nghị giao phó.
Da đầu hai đứa bé căng thẳng, cảm thây mông đều có chút đau đớn, hưng phấn trên mặt cũng coi như thu lại chút, ưỡn ngực đảm bảo, “Chúng ta sẽ chăm chú hoàn thành bài tập.”
Lúc này Lý Phong mới mang theo hai tiểu tử đi ra sau viện, để A Lâm ở lại chăm sóc a mẫu, đãi ngộ không giống nhau này khiến cho Đại Mao Nhị Mao cảm thấy có chút ghen tị, A Lâm là tiểu ca nhi, hán tử hẳn là phải chăm sóc bảo vệ tiểu ca nhi.
Trương Tú không yên tâm hai đứa con trai sáng sớm đã đến quấy rầy Minh ca nhi, đặc biệt chạy tới nhìn một chuyến, nghe được hai đứa con trai đang giúp Phong tiểu tử hái rau sau viện, thực sự là dở khóc dở cười, nói với Đường Xuân Minh, “Ngươi xem hai tiểu tử này, chuyện trong nhà cũng không làm liền chạy đến chịu khó làm việc trong nhà của ngươi, quên đi, biết được bọn họ không làm phiền ngươi ta liền cảm thấy yên tâm, ta cũng về hái rau.”
Lần trước lúc Cẩm Ký đến mua rau Trương Tú cùng Vương Mạc đều hái một rổ rau cho Tiểu Thuận mang về, nhìn xem bên phía Cẩm Ký có mua hay không, nếu như không cần bọn họ sẽ lên trấn trên bán. Trước đó Tề chưởng quỹ đến cũng đã nhắn lại, bọn họ mua, chờ đến khi lại đây thu mua rau sẽ tiện thể thu luôn, giá tiền cũng chờ lần này đến đây trao đổi, vì vậy, bọn Trương Tú trời vừa sáng liền bận bộn trong sân nhà mình, nhưng dù bận cũng cảm thấy hài lòng.
Lý Phong mang theo Đại Mao cùng Nhị Mao hái rau, vội vội vàng vàng không chờ đến khi người của Cẩm Ký đến đã dắt ngựa ra ngoài, năng lực giao thiệp với người bên ngoài của Minh ca nhi mạnh hơn hắn, hắn cũng không có gì lo lắng cả. Hơn nữa một mình cưỡi ngựa cũng nhanh hơn, nói không chừng còn có thể chạy về trước giờ cơm trưa, vì vậy Lý Phong liền xuất phát từ sớm.
Nhìn theo bóng người Lý Phong cưỡi ngựa chạy đi, hai con mắt của Đại Mao Nhị Mao đều tỏa sáng, hi vọng chính mình cũng có một ngày được như vậy, Đường Xuân Minh cũng lau nước miếng của mình, quá mê người, trời ạ, quá có vị nam nhân, không được, phải nắm chặt, tuyệt đối không thể để chạy mất.
Cũng không lâu lắm, Tề chưởng quỹ liền cùng Tiểu Thuận tới cửa, quy tắc cũ, trước hết ở lại ăn điểm tâm, ăn xong điểm tâm mới bàn đến chuyện thu mua rau. Bọn họ đang trên đường đến liền gặp Lý Phong, Lý Phong cũng chào hỏi với người của Cẩm Ký, nói mình đi huyện, ý tứ đương nhiên là để cho bọn họ chăm sóc Đường phu lang một chút.
Ăn xong điểm tâm đi ra, nhà hai người kia đã sớm ở trong sân chờ hắn, Đại Sơn cùng hán tử nhà Vương Mạc cũng ở đây, chuyện tốt như vậy bọn họ sao lại không kích động,, đều chờ đợi nhìn về phía Tề chưởng quỹ, hi vọng Cẩm Ký có thể mua với giá tiền cao. Rau của mình mình đương nhiên biết, tuy rằng không bằng được nhà Minh ca nhi, nhưng so với những gia đình khác trong thôn còn ngon hơn nhiều, lão nhân nhà Vương Mạc đều không nỡ ăn thoải mái giống như trước kia.Triệu Lục thúc không không ngại ngùng tới nữa, hai ngày nay hắn đã bắt đầu bán rau ở trên trấn, có thể bán được giá hơn ba phần so với những loại rau bình thường hắn đã vô cùng hài lòng, vì vậy, sau khi bán xong rau đi ngang qua nhà Đường Xuân Minh liền cho Lâm tiểu ca nhi một bao đường.
Tề chưởng quỹ cũng nể mặt Đường Xuân Minh, đưa giá cao hơn so với trên thị trường đều mua toàn bộ, sau này những loại rau có cùng phẩm chất như vậy bọn họ cũng sẽ mua. Những loại rau này đương nhiên không phải là cho Cẩm Ký dùng, thiếu gia nhà mình còn có những tửu lâu khác, nguồn cung cấp ở chỗ Đường phu lang không đủ hắn cũng hết cách rồi, dùng rau của hai nhà này dù sao cũng hơn những nhà khác nhiều. Thời tiết cùng càng ngày càng nóng, rau dưa cũng nhiều hơn, giá cả bên Đường Xuân Minh đương nhiên cũng giảm xuống, nhưng mà loại mới trong sân đương nhiên cũng mọc lên, sản lượng tăng, khiến cho mỗi lần thu vào cũng không giảm quá nhiều.
Nhìn thấy Tề chưởng quỹ còn có lời muốn nói với Minh ca nhi, hai nhà Trương Tú cùng Vương Mạc cầm tiền rau đều cảm thấy vui vẻ mà trở về, ra khỏi sân nhà Minh ca nhi,
hai nhà nhìn nhau, tong mắt đối phương đều là vui mừng không che giấu được, nhưng mà đều nói, “Việc này phải giấu kỹ, không cần nói với người bên ngoài rau bán được bao nhiêu tiền, cần phải duy trì con đường bán rau này càng lâu càng tốt.”
Vương Mạc cũng nói: “Đúng đấy, sau này càng cần phải chăm sóc đất trồng rau kĩ hơn, cái này đều là nhờ có Minh ca nhi, nếu là nửa năm trước làm gì dám nghĩ được sẽ có những ngày này.” Nhà Vương Mạc còn phải chăm sóc người già trẻ nhỏ, con của hắn còn nhỏ, vì vậy cũng không thể giống như Trương Tú thường xuyên hỗ trợ Minh ca nhi, không nghĩ tới hắn cũng có thể dính được ánh sáng của Minh ca nhi, trong lòng đương nhiên là cảm kích, sau này mặc kệ Minh ca nhi gặp chuyện gì, nhà bọn họ cũng sẽ đứng bên phía Minh ca nhi.
“Đúng đấy, từ trước đến giờ Minh ca nhi đều là người rộng lượng, người khác lại đỏ mắt ước ao nói xấu sau lưng, nhưng mà ngươi xem Minh ca nhi cũng không thực sự để trong lòng, thực sự là tốn công sức những người kia.” Trương Tú cười nói, hai người cười cười nói nói rồi rời đi, phía sau bọn họ, hán tử trong nhà đương nhiên cũng hài lòng, cứ như vậy tiền cũng không hề ít hơn so với tiền bọn họ bán hoa màu. Đại Sơn thì lại đang nghĩ, chờ đến khi tích góp đủ bạc, có thể sang năm
liền đủ tiền cho hai đứa nhỏ đi học đường, Minh ca nhi giúp bọn nó học
cơ sở chắc chắn sẽ không kém.
Lão nhân trong nhà Vương Mạc cùng có cùng suy nghĩ như Vương Mạc, người khác đối tốt với bọn họ bọn họ đương nhiên sẽ ghi tạc trong lòng, sau này ở trong thôn cùng không dấu vết nói tốt cho Đường Xuân Minh. Dù sao Đường Xuân Minh cũng không có nền tảng ở trong thôn Bình Sơn, đặc biệt là từ sau khi tách ra khỏi Triệu gia, ngoại trừ những nhà quen thuộc thì rất ít khi đi lại trong thôn, dù sau hắn cũng là người ngoài đến, Ma ma nhà Vương Mạc trước đó không thích Vương Mạc thường xuyên qua lại với Đường Xuân Minh lắm, cũng không muốn một ca nhi như Đường Xuân Minh lại hào phóng hơn so với hán tử, trong lòng cũng từ từ thay đổi cái nhìn với hắn. Nhưng mà hiện tại thay đổi còn chưa lớn vẫn chưa thể nhìn ra được, theo thời gian trôi qua, Đường Xuân Minh sẽ càng ngày càng bén rễ sâu hơn trong thôn này.
&&&
Sau khi hai nhà rời đi. Đường Xuân Minh nói với Tề chưởng quỹ, “Hôm nay ngươi đến là muốn nói gì cho ta?” Mỗi lần Tề chưởng quỹ đến giống như là cái loa vậy.
Tề chưởng quỹ cười ha ha, cũng không tức giận nói, “Thiếu gia nhà ta cảm thấy thôn Bình Sơn thi ra được một tú tài cũng không dễ dàng, hơn nữa Triệu tú tài tuổi trẻ như vậy nhất định có triển vọng vô cùng lớn, liền cho người đến nói với phu lang nhà chủ bộ một chút, liền vào mắt bọn họ, muốn Triệu tú tài làm ca tế a. Giờ thì hay rồi, ta cảm thấy Trầm gia nhất định không phải là không biết gì, bằng không một ca nhi bị người ta từ hôn không rõ ràng như vậy, nhất định sẽ ảnh hưởng xấu đến danh tiếng, vì vậy tìm người nói với Trầm đại hộ một chút, ha ha, nghe nói hôm qua thôn Bình Sơn vô cùng náo nhiệt.”
Đường Xuân Minh lườm hắn một cái, hắn đã nói tại sao Trầm gia lại hùng hùng hổ hổ đánh tới cửa như vậy, căn bản là không sợ hãi, hóa ra đằng sau có bóng dáng của đôi chủ tớ đầy bùn ý xấu này, thật là xấu! Nhưng mà xấu đến mức sảng khoái a!
“Được rồi, ngài đừng có đắc ý, không cần dùng ngữ khí đồng tình nhưng khóe miệng lại nhếch cao như vậy, rất dễ lộ ra tâm tình thực sự của ngươi, đương nhiên ta là người tốt, không cần lo lắng ta nói cái gì khác.” Đường Xuân Minh
xấu xa nói.
Tề chưởng quỹ suýt chút nữa phun máu, sau khi càng tiếp xúc với Đường phu lang lại càng cảm thấy ca nhi này, thật không giống như ca nhi nhà bình thường, cùng người làm ăn rất tinh khôn, cũng may ca nhi này chí hướng không lớn, chỉ muốn ở nhà âm thầm phát tài, bằng không nếu như đυ.ng độ phải người này trên thương trường, thực sự là khiến cho bọn họ đau đầu chết mất.
“Ta còn bận chuyện trong tửu lâu, cũng không làm phiền Đường phu lang nữa, Đường phu lang không cần tiễn nữa.” Tề chưởng quỹ cảm thấy dù nói thêm cái gì nữa cũng không thể chiếm được thế thượng phong, vẫn là nhanh chóng đi thôi. Nhìn bóng lưng vội vã, Đường Xuân Minh
còn tiếc nuối
một chút, hắn còn muốn hỏi thêm chuyện Mạnh gia kia xử lý như thế nào a, còn có, vị Đằng thiếu gia kia sẽ thật tốt bụng như vậy đem ca nhi nhà chủ bộ cho Triệu lão tam? Hẳn là do ca nhi kia có vấn đề gì đúng không?
Trương Tú hết bận trong nhà mới lại đây, nói cho Đường Xuân Minh biết tình tiết mới của chuyện này hôm qua của Triệu lão tam.
Nửa phần đầu chính là chuyện xảy ra ngoài hôm qua, những chuyện ngày hôm qua Trương Tú nói Đường Xuân Minh cùng Lý Phong đều không nhắc đến, nhắc đến đều khiến cho người ta cảm thấy không thoải mái, làm sao lại để cho chuyện như vậy quấy rầy đến thời gian riêng tư của bọn họ a. Nhưng mà Tề chưởng quỹ vừa nhắc đến, Đường Xuân Minh nhớ ra cũng cảm thấy thật vui mừng. Ngày hôm qua Triệu gia bị Trầm đại hộ bắt nạt đến tàn nhẫn, Trầm đại hộ ỷ thế hϊếp người ở trên trấn quen rồi, sao có thể chân trước định thân cho tiểu ca nhi chân sau liền bị người từ hôn, đặc biệt là còn nghe phong phanh được, cái này vẫn là do trèo cao nên mới từ hôn Trầm gia bọn họ a, khiến cho Trầm gia sao có thể không căm tức, không nói hai lời liền mang theo hai hán tử cưỡng tráng đánh tới cửa.
Mấy người Triệu gia đâu phải là đối thủ của hai hán tử kia, Triệu lão ma cùng Vương Xuân Hoa ngoại trừ kêu trời trách đất khóc lóc om sòm lăn lộn còn có thể làm trò gì? Triệu Đại Ngưu, thực sự là còn không bằng cả ca nhi, chỉ nhát gan núp trong cửa nhìn người khác đánh tới không chịu ra, Triệu lão tam ngoài “chi, hồ, giả, dã” cũng không có bao nhiêu khí lực trên tay, lại chưa từng làm chuyện nhà nông, huống hồ trước đây hắn thường xuyên xem thường Triệu Đại Hổ chỉ là mãn phu, nhưng lúc đó làm gì còn ai nghe hắn “chi, hồ, giả, dã”, một chữ, chính là “Đánh”, hoặc là, “Đạp”.!
Trầm gia hung hăng mà đến, chạy vào nhà Triệu gia đánh một trận xong lại đe dọa, Triệu lão tam muốn từ cuộc hôn nhân này, đừng có mơ! Sau đó ngay trước mặt Triệu gia nghênh ngang mà đi, nhìn thấy những người Triệu gia khác sau khi nhận được tin tức thì chạy qua, căn bản là không cho người ta một cái sắc mặt tốt.
Triệu tam thúc công đương nhiên cũng chạy đến, nhìn thấy khung cảnh tàn tạ trong sân, bất kỳ đồ vật nào trong sân cũng đều bị đập bể, tức giận đến hai mắt như muốn xuất huyết, khinh người quá đáng, đây là không đem Triệu gia đặt vào trong mắt, là không đem toàn bộ thôn Bình Sơn bọn họ đặt vào trong mắt, vừa cho người dọn dẹp sân vừa cho người gọi Hồ lang trung đến xem mấy người đang kêu la thảm thiết kia, cũng để cho người đến tìm nhà Lý Chính, Trầm gia khinh người quá đáng, thôn Bình Sơn bọn họ không thể không đánh trả, bằng không sau này làm gì còn ai để Triệu gia cùng thôn Bình Sơn vào trong mắt.
Không thể không nói, từ sau khi Triệu Bình Xuyên đỗ tú tài, tam thúc công tự giác cho người Triệu gia ưỡn thẳng ngực lên trong thôn Bình Sơn, sức lực tăng nhiều,sức mạnh cũng tăng lên nhiều, dưới cái nhìn của hắn, thôn Bình Sơn dù thế nào cũng sẽ giữ gìn bộ mặt túi tài duy nhất này, nói không chừng sau này còn là cử nhân a, toàn bộ thôn Bình Sơn đều cần nhờ
Triệu gia bọn họ.
“Ngày hôm qua sau khi Lý Chính trở về thực sự là náo nhiệt, trước khi ta ngủ vẫn còn nhìn thấy nhà Lý Chính phía xa kia vẫn còn đốt đuốc, có lẽ ngay cả đại bá sao đều bị chơi đùa một đêm không nghỉ ngơi được, cũng may ở nhà chỉ có hai phu phu bọn họ, ca nhi ở trên trấn dưỡng thai không về, bằng không làm gì chịu được, cứ như vậy, chỉ sợ thôn xóm đều không yên ổn được.” Trương Tú vui vẻ nói, hắn cùng Minh ca nhi đều ở cửa thôn bên này nên không chịu nhiều ảnh hưởng lắm, hắn cũng biết gần đây Minh ca nhi rất thích ngủ, chỉ sợ là càng không biết được động tĩnh bên kia.
“Triệu a ma này lại đi từ hôn? Bọn họ nói gì với Lý Chính?” Đường Xuân Minh âm thầm đồng tình với đôi phu phu Lý Chính, sau đó liền cảm thấy hứng thú hỏi.
“Còn không phải là nói bát tự không hợp không thể có được nhân duyên tốt sao, nhưng mà Triệu a ma lại đi lên trấn không biết nói với môi ma kia cái gì, cuối cùng nói là bát tự lúc trước đưa cho Trầm gia sai, bát tự hai người không hợp lương duyên không tốt, muốn từ cuộc hôn nhân này lấy lại thϊếp của Triệu lão tam. Trầm đại hộ sao có thể tin tưởng bọn họ, nói là sẽ lại tìm người nhìn, nhưng mà chớp mắt liền tìm hiểu được tình huống thực tế, hóa ra là Triệu gia đã tìm được cọc hôn nhân tốt hơn nên không muốn Trầm gia, còn nói tiểu ca nhi Trầm gia này ở nhà muốn chết muốn sống a.”
Trương Tú cười lăn lộn, Triệu gia hồi trước quá đắc ý, Triệu lão ma cũng học người khác làm dáng, còn nói Triệu gia bọn họ không giống những gia đình khác trong thôn, ngay cả tiểu tử Triệu Đống kia đều là thấy ai không vừa mắt liền kéo theo một đám trẻ đánh người ta một trận, khiến cho những nhà kia vô cùng tức giận, bây giờ chuyện cười của bọn họ vừa truyền ra những người ngứa mắt Triệu lão ma chỉ kém vỗ tay khen hay.
“Mấy lão nhân trong tộc cũng Lý Chính thực sự là đồng ý lời nói của Triệu gia đến Trầm gia nói lý?”
Đường Xuân Minh
nghe được cũng hài lòng.
“Sao có thể đều đồng ý, mấy lão nhân trong tộc đều không đồng nhất ý kiến, tối hôm qua ở nhà Lý Chính tranh luận không ngớt. Triệu lão ma cùng Triệu lão tam phủ nhận bọn họ không phải là muốn làm thân với nhà khác, mà là thực sự không hợp bát tự với ca nhi Trầm gia, cho nên mới muốn từ hôn không muốn làm trễ nải ca nhi nhà người ta. Nhưng mà lời này nói ra thật không có mấy người tin tưởng, Lúc trước Trầm gia đến đây làm loạn đã có người tiến lên khuyên bảo, dù sao cũng một thôn cũng không thể mặc kệ, nhưng mà Trầm đại hộ đứng ở cửa nói hết, mọi người mới biết là Triệu gia làm việc có lỗi với Trầm gia trước, khiến người ta cũng không có cách nào lên tiếng ngăn cản. Trầm đại hộ kia cũng nói, là Triệu lão tam muốn trèo cành cao mới hủy hôn, còn chi bạc mua chuộc môi ma cùng tiên sinh đoán chữ nói nhân duyên không hợp, còn nói bọn họ chỉ nhằm vào Triệu gia mà không phải thôn Bình Sơn.” Trương Tú nói đến miệng lưỡi khô khốc, tự mình động thủ rót chén nước, nước ở chỗ Minh ca nhi nào đều ngọt hơn so với những nhà khác nhiều.
“Đây nhất định là Triệu lão tam âm thầm ra chủ ý đúng không, ” Đường Xuân Minh
nghĩ đến tính tình của những người kia, làm gì không đoán được nữa, “Triệu a ma cùng Vương Xuân Hoa tuyệt đối không nỡ chi bạc trong tay, nhưng mà, một chiêu này của bọn họ thực sự là thông minh a, nếu như đổi là nhà khác nói không chừng đều phải chịu thua a.”
Dưới cái nhìn của hắn, nếu như Trầm gia thực sự muốn tìm một cọc hôn nhân tốt cho ca nhi nhà mình, như vậy lời kia của Triệu gia bọn họ chắc chắn sẽ không dễ dàng tiếp nhận, kỳ thực việc này, rất dễ giải quyết, chỉ cần lại tìm một tiên sinh đoán chữ khác hoặc là hòa thượng trong miếu xem lại một lần nữa liền có thể biết được Triệu gia nói đúng hay không. Hơn nữa nói thế nào thì Trầm gia cùng là người có thể diện trên trấn, liền bị người ta đến cửa từ hôn như vậy, mặt mũi của Trầm gia đặt ở chỗ nào? Người ta sẽ nghĩ là tiểu ca nhi Trầm gia không tốt nên mới bị người từ hôn, hán tử Triệu gia cũng sẽ không bị tổn thất nhiều lắm.
“Ta cũng đoán vậy.” Trương Tú
uống nước xong cũng vui vẻ, “Ngược lại tối hôm qua cuối cùng cũng không cho ra được kết quả, Lý Chính nhất định không đồng ý với người của Triệu gia đến Trầm gia nháo chuyện, ai, mấy ngày nay đại bá đại bá sao thực sự đau đầu a, người Triệu gia làm sau dễ dàng thu tay như vậy. Đúng rồi, Hồ lang còn kê một đống lớn thuốc muốn bạc của Triệu a ma, không có bạc hắn sẽ không giúp bốc thuốc, nghe nói Triệu a ma chỉ
hừ hừ giả vờ không nghe, cho rằng ở đây
nhiều người như vậy sẽ không mặc kệ, ai biết được Triệu lão tam sĩ diện a, lập tức móc ra bạc ra, Triệu a ma hừ càng thêm lợi hại.”
Đường Xuân Minh không nói gì lắc đầu, cái này thực thực sự là ngu ngốc đến mức nào mới làm ra chyện như vậy a, nếu là hắn, người Trầm gia thực sự không phụ lòng xem trò vui của hắn, bữa này đánh, đánh thật tốt!
Người nhà họ Trầm dựa vào cái gì lại có thể không sợ hãi như vậy? Còn không phải là nghe nói đối phương là chủ bộ, Trầm gia muốn chính là đem chuyện nháo đến chủ bộ trong huyện đều biết được, để bọn họ thân gia không thành lại thành kẻ thù, Triệu lão tam dù là tú tài cũng không có hậu trường a,
còn cho hắn mặt mũi, đến lúc đó dù cho nhà chủ bộ kia không định bỏ đá xuống giếng
, hành vi như vậy của Triệu lão tam thực sự là gây xích mích với hai nhà.
&&&
Lý Phong quả nhiên đến trưa đã trở lại, vừa tiến vào làng mọi người liền nhìn thấy Lý Phong cưỡi một con ngựa lớn oai phong lẫm liệt cùng một con ngựa con đi đằng sau, ai cũng tụ lại hỏi một câu, biết được Lý Phong là mua cho tiểu ca nhi A Lâm nuôi coi, trong mắt trong lòng thực sự là ước ao đố kị, Phong tiểu tử này đến cùng là mang theo bao nhiêu bạc về mới có thể ra tay hào phóng như vậy, một tiểu ca nhi ba tuổi còn chơi trò nuôi ngựa con? Ở nông thôn bọ họ thực sự là muốn bị sét đánh.
Bọn họ chỉ đành hâm mộ nhìn con ngựa con đi đằng sau con ngựa to một đường chạy hướng về phía sân Đường Xuân Minh, đã sớm có người tiến lên gọi cửa, cho nên vừa tới cửa viện, cửa viện liền mở ra, ba đứa trẻ liền chạy ra trước tiên, nhiệt tình kêu
Phong thúc thúc, sau đó đều hưng phấn vây quanh ngựa con.
Đường Xuân Minh
chậm rì rì
đi ở sau cùng, nhìn thấy Lý Phong trở về nhanh như vậy cũng vui mừng, ngoài miệng lại nói: “Sao về nhanh như vậy, trên đường mệt lắm rồi đúng không.”
“Không có chuyện gì, so với trước đây ung dung hơn nhiều.” So với đi đánh giặc phương bắc, những ngày tháng bây giờ đều quá an nhàn, xương đều sắp mục ra rồi.
“Được rồi, nhanh dắt ngựa vào đi, chính mình cũng nhanh chóng vào nhà tắm rửa, vừa hay kịp giờ cơm. Đại Mao, giúp Phong thúc thúc mang ngựa con vào, lại hỏi Phong thúc thúc của ngươi muốn sắp xếp thế nào.” Đường Xuân Minh
kêu lên, sau khi ngựa con được mang vào, cửa viện cũng không đóng, người xem náo nhiệt rất nhiều, đều chạy theo vào nhìn, bình thường
người nhà quê cũng không ngăn cản, Đường Xuân Minh
cũng tùy theo những người kia, chỉ gọi Nhị Mao cùng A Lâm nhìn Tiểu Hoa không cho cắn người linh tinh.
Rất nhiều người đều là lần đầu tiên tiến vào sân mới này, từ sau khi tang sự của Triệu Đại Hổ xong rất ít khi đến đây, bây giờ đi vào vừa liền nhìn thấy cái sân này thay đổi thực sự rất lớn, đều chỉ rõ những tháng ngày này của Minh ca nhi càng ngày càng tốt, trước đây chỉ là nghe người khác nói, hiện tại đã tận mắt thấy mới dám khẳng định, đây thực sự là rất tốt.
Nghe nói Minh ca nhi bán rau phát tài, có người liền cố ý đến sau viện cùng với sân mới kia nhìn một chút, rau xanh mơn mởn mọi người đều nhìn ra được, đám rau này thực sự là không phải tốt bình thường, chẳng trách tửu lâu Cẩm Ký lại phải tự mình đến đây thu mua rau.
Trương Tú đương nhiên cũng đến đây, để Đường Xuân Minh cùng Lý Phong đi ăn cơm
còn mình cùng Đại Sơn thì ở trong sân giúp đỡ một chút, đừng đê cho bọn họ không phá hủy đất trồng rau trong sân.
“A Lâm ăn chưa? Nếu không ta ôm nó về cùng ăn cơm?” Lý Phong rửa rau xong trở vào phòng liền không nhìn thây A Lâm. nhất định là đang xem ngựa con, ngay cả cơm đều không muốn ăn.
“Để nó thoải mái đi, trước đó đã cho ăn một bát trứng chần rồi, có lẽ là cũng chưa đói bụng đâu.” Đường Xuân Minh phất tay một cái nói, trước đó còn đút cho hắn một ít hoa quả, vì vậy khẳng định là không đói bụng, hiện tại bắt nó trở về có lẽ nó còn không vui.
“Vậy cũng tốt, bên ngoài
có Đại Sơn thu xếp, ngươi cũng đừng bận tâm, nhanh chóng ăn đi.” Lý Phong vừa nói vừa đem bát bưng đến trước mặt Đường Xuân Minh, cẩn thận dìu hắn ngồi xuống.
Chờ người xem náo nhiệt đều đi rồi ba đứa bé mới trở về nhà, Đại Sơn cùng Trương Tú cũng theo, Đại Sơn vốn ít lời những trên mặt cũng mang theo ý cười, hiển nhiên là nhìn thấy ngựa con cũng thật vui mừng, mà huynh đệ đệ cũng bởi vậy mà được người trong thôn đánh giá cao hơn một chút, hắn cũng rất vui vẻ. Sau khi ngồi xuống liền hỏi Lý Phong, “Con ngựa này tốn bao nhiêu bạc mới mua được vậy?”
“Không đáng bao nhiêu bạc, chỉ là ngựa con bình thường, bọn nhỏ yêu thích, nuôi đến khi lớn cũng có thể làm việc.” Lý Phong không trực tiếp trả lời Đại Sơn, Đường Đường Xuân Minh ở một bên nhìn Lý Phong một chút, tối hôm qua hắn đã biết rồi, là người này chủ động nói cho hắn biết, con ngựa con này, trị giá hơn năm mươi lượng bạc a, ai bảo người này ở phương bắc thường giao thiệp với ngựa, mắt cũng cao hơn người, ngựa con bình thường không thể lọt nổi vào mắt xanh của hắn, nếu muốn mua liền mua được, may mà chỉ trên huyện cũng không phải là không có ngựa, bằng không còn không biết tốn bao nhiêu bạc.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Xuyên Việt Chủng Điền Chi Mãn Đường Xuân (Đường Xuân Xuyên Qua Làm Ruộng)
- Chương 40: Ngựa con