Trong tay Lý Phong xách hai con cá hơn nửa cân cùng một ít tôm tép nhỏ trở về, chuyện Minh ca nhi bị rút chân ngày đó hắn vẫn để trong lòng, nhân lúc Minh ca nhi nghỉ ngơi liền chạy đến trong nhà Hồ lang trung, dưới cái nhìn của hắn mãi rút chân cũng không phải là một chuyện, nghe A Lâm nói có lúc ban đêm cũng sẽ như vậy, ban ngày hắn có thể bảo vệ, nhưng ban đêm thì làm sao?
Hồ lang trung cũng nói rồi, đây là hiện tượng thông thường khi mang thai, muốn trị tận gốc, không có cách nào, chỉ có thể chú ý trên phương diện ăn uống một chút, đây là do đứa bé trong bụng đang tranh ăn cùng phu lang, theo như yêu cầu của Lý Phong Hồ lang trung kê một tờ món ăn nên ăn, lại nói rất nhiều chú ý có liên quan đến người mang thai.
“Được lắm, ta thấy ngươi là hán tử tốt!” Hồ lang trung khen Lý Phong, lại nói cho hắn, “Trước đây thân thể Minh ca nhi rất yếu, nửa năm nay tuy rằng có điều dưỡng thỏa đáng, nhưng dù sao cũng ảnh hưởng đến sau này.” Cái này cũng là nguyên nhân chủ yếu hắn không thích Triệu gia.
Khoảng thời gian tiếp xúc này, Lý Phong cũng biết Minh ca nhi sẽ không bạc đãi mình trên phương diện đồ ăn, hắn chỉ có thể làm chút việc phù hợp với khả năng của mình. Canh xương thịt, thịt dê, trứng gà, thường thường có thể nhìn thấy trên bàn cơm, nhưng mà cá sông rất khó nhìn thấy trên bàn, sau khi Lý Phong dò hỏi Hồ lang trung liền thỉnh thoảng đi bờ sông bắt cá sau khi trở về mặc kệ là nấu hay kho, thấy Minh ca nhi ăn được hắn liền thỏa mãn.
Đối với chuyện Minh ca nhi đặc biệt dặn bắt tôm cá nhỏ, thực sự dễ như ăn cháo, Lý Phong không để ý nhiều, hoặc là nói có ý định quên mất.
“Yêu, Phong tiểu tử lại đi đánh cá a.” Người trong thôn nhìn thấy hắn liền lên tiếng chào hỏi, cười nhìn cá trong tay hắn.
“Hừm, thân thể Minh ca nhi không tốt, Hồ lang trung nói cần bồi bổ.” Lý Phong nhàn nhạt đáp lại, dành thiện ý cho hắn hắn cũng sẽ đáp trả lại thiện ý, cái khác,hắn căn bản không để vào mắt, Minh ca nhi cũng như vậy, mặc kệ chuyện có khẩn trương thế nào cũng không để trong lòng, bằng không xoắn xuýt đến xoắn xuýt đi còn không phải là ảnh hưởng đến thân thể của chính mình, Minh ca nhi cũng hiểu được điều ấy, từ điểm ấy liền hiểu được ca nhi này có tâm khá phóng khoáng.
“Minh ca nhi thật đúng là có phúc, cái này gọi là khổ tận cam lai.” Tuy mang thiện ý, nhưng vẫn không tránh khỏi ước ao trong lòng, lúc này mới qua bao lâu, những ngày tháng Minh ca nhi trải qua đều tốt hơn bất kì ai, không chỉ biết kiếm tiền, hán tử cũng tự động đưa đến cửa, còn là một người biết yêu thương ngươi, khiến cho những người bình thường sợ hãi tướng mạo của Phong tiểu tử hối hận biết bao nhiêu.
“Làm gì, bản thân Minh ca nhi là một ca nhi rất tốt.” Lý Phong tuy không nói nhiều, nhưng đồng ý nói mấy lời hay vì Minh ca nhi, sau này mới có thể dễ đi lại trong thôn.
Chờ sau khi Lý Phong đi xa, những người này liền náo nhiệt hẳn lên. Có người trước đó ghét bỏ tướng mạo đáng sợ của Phong tiểu tử lại còn chuyện xảy ra giữa thân thích, những người trong thôn đều suy nghĩ không phải là đối tượng kết thân tốt, chuyện này cũng truyền ra ngoài thôn, người ta nghe được hán tử kia
đối với đại bá đại bá sao tuyệt tình như vậy, sau này còn có thể đối tốt với ca nhi người ta sao? Lại còn nói tướng mạo không tốt, khiến cho ca nhi chưa lập gia đình sợ hãi thét ầm lên, khẳng định là vô cùng đáng sợ, cho nên danh tiếng bên ngoài cũng càng ngày càng xấu, đương nhiên chuyện này cũng không thể thiếu do đôi phu phu kia cố sức tuyên truyền.
“Nhà Lý Hạ Căn hiện tại chắc chắn hối hận chết rồi, còn nói cháu trai nhà bọn họ là quỷ nghèo đấy, không thấy lúc này mới qua bao lâu, liền mang ngựa từ trong thành về, nghe nói con ngựa kia có giá trị mấy chục lượng bạc a!” Trong giọng nói tràn đầy thán phục và ước ao, nếu như đổi thành bạc cũng đủ cho một nhà tiêu dùng rất nhiều năm, nghĩ lại nhà Lý Hạ Căn lại đẩy số bạc này ra ngoài, khiến những nhà khác nhìn cũng cảm thấy vui vẻ.
“Lần này lại để cho Minh ca nhi được lợi, ngươi xem hiện tại, trong ngoài nhà đều không để cho Minh ca nhi động tay, Minh ca nhi có thể kiếm bạc, những ngày sau liền khiến người khác đỏ mắt với bọn họ.” Có người cảm khái những ngày tốt của Minh ca nhi đã đến rồi.
“Cần gì đến sau này, hiện tại người mê tít mắt còn không thiếu đâu, không nói đến nhà khác, nhà Lý Hạ Căn sao có thể không mê?” Có người cười nhạo nói.
Mấy người cười vang lên, trong chốc lát liền nhìn thấy nhà Lý Hạ Căn cùng tiểu ca nhi nhà hắn đi tới từ chỗ giao lộ, mọi người đều nhất trí càng thêm to giọng nói về chuyện của Phong tiểu tử, nói hắn rất tốt với Minh ca nhi, mỗi ngày đều bắt cá cho Minh ca nhi ăn, dù cho trước đây lúc Triệu Đại Hổ còn sống minh ca nhi cũng không được hưởng phúc như vậy a, còn nói nhìn thấy người của Cẩm Ký thanh toán cho Minh ca nhi một thỏi bạc, mấy ngày lại có xe ngựa đến một chuyến, một năm qua không biết tích góp được bao nhiêu bạc a.
Nhà Lý Hạ Căn biết được những người này là cố ý nói cho hắn nghe muốn cho hắn lúng túng a, hắn một mực không để ý đến họ, nhưng mà sau khi đi qua, trên mặt liền vặn vẹo. Tiểu ca nhi nhà hắn năm nay mười bốn, chính là thời điểm muốn tìm nhà làm mai, nhà Lý Hạ Căn vô cùng kỳ vọng tiểu ca nhi nhà mình, toàn bộ thôn Bình Sơn này, làm gì có tiểu ca nhi nhà nào đẹp như tiểu ca nhi nhà hắn, nhất định phải tìm một gia đình giàu có, xem trong thôn còn có nhà nào không nịnh hót hắn.
“A Mẫu, bọn họ nói có đúng không? Nhị thúc thật sự kiếm được rất nhiều bạc ở bên ngoài?” Tiểu ca nhi ở trong thôn cũng có người chơi thân, khoảng thời gian này có không ít người nói thầm với hắn chuyện của Lý Phong cùng Đường Xuân Minh, có mấy tiểu ca nhi chưa xuất giá rất ngứa mắt Minh ca nhi, một quả phu mang theo con nhỏ thật không biết xấu hổ, lại vô liêm sỉ đi quyến rũ hán tử chưa kết hôn trong thôn, nếu như trước đó, những ca nhi chưa xuất giá như bọn họ làm gì có chuyện nhìn trúng hán tử có bộ dáng đáng sợ như Lý Phong, nhưng bọn họ không nhìn trúng cũng không có nghĩa là sẽ thoải mái khi thấy hán tử kia chọn trúng một quả phu có con nhỏ.
“Phi! Cái gì mà Nhị thúc, hắn đều không chấp nhận thân thích như nhà chúng ta, chúng ta làm gì muốn mặt dày đi nhận thân thích với hắn?” Nhà Lý Hạ Căn
nhớ tới việc này liền liền tức giận, lúc trước bị bức trả lại cùng với bị chọc tức khiến cho hắn nằm trên giường không dậy nổi, sau đó hắn liền bắt đầu nói xấu cháu trai hắn ở trong thôn, trong lòng hắn, xem sau này còn có ca nhi nào chịu gả cho hán tử như vậy không, để hắn cô độc cả đời đi, nói không còn muốn nhận một đứa trẻ nhà bọn họ làm con nuôi a, đến lúc đó tài sản kia còn không phải là trở về tay bọn họ.
Đến khi xuất hiện con ngựa kia, hắn còn đặc biệt chạy lên trấn hỏi, mọi người đều nói, nếu là ngựa mấy chục lượng bạc cũng chưa chắc có thể mua được, còn hỏi con ngựa nhà hắn như thế nào, khiến cho hắn hận không thể lập tức mang con ngựa kia đi bán để lấy tiền.
Đều là tên tiểu tử chết tiệt này, lúc trở về nhất định là cố ý giấu diếm, lúc này mới khiến cho người trong tộc đều đứng bên hắn mà không ai nói chuyện cho nhà mình, rõ ràng mình có bạc còn muốn cướp nhà với bọn họ, thực sự là từ trong ra ngoài đều hỏng hết rồi!
Tiểu ca ca cũng hận Nhị thúc này khiến cho nhà bọn họ không được sống yên ổn, từ khi nhà đại ca trở lại đại ca sao liền náo chuyện không có ngày nào yên ổn, cũng khiến cho được sống của hắn không dễ chịu chút nào, ca sao kia mỗi ngày đều theo dõi hắn lại còn muốn sai hắn làm việc, thường thường lấy tiêu chất làm cái cớ, khiến cho trong khoảng thời gian này ngón tay của hắn cũng đều trơ nên thô hơn, sau này sao có thể lập gia đình được.
“A Mẫu, vậy chúng ta cứ như vậy liền quên đi? Nhị thúc quấy nhiễu nhà chúng ta khiến chúng ta không sống yên ổn được ngày nào, ngươi cam tâm sao?” Tiểu ca nhi nghĩ kế gây xích mích, “Nếu là ta a, sẽ tìm người trong tộc đến nói chuyện, lúc trước Nhị thúc trở về cũng nói hắn lừa dối, trong tộc mới tặng nhà cho hắn, hiện tại hắn tình nguyện đưa nhà cho người ngoài, vậy đem mặt mũi Lý gia ta để chỗ nào?”
“Đúng, nếu hắn bất nhân chúng ta cũng không cần thiết nói chuyện tình cảm thân thích với hắn, ngươi đi về nhà, ta liền đi tìm trưởng bối trong tộc nói lẽ phải.” Nhà Lý Hạ Căn nghe lời tiểu ca nhi nhà mình nói phải, liền vội vàng đi.
Lý Phong mang theo cá trở về nhà, hiện tại đối với hắn mà nói, nơi có Minh ca nhi là nhà của hắn, còn gian nhà kia của mình, mặc dù là nơi từng sinh sống cùng cha mẹ, nhưng trong năm năm kia bị gia đình kia chà đạp lại được tu sửa trước đây không lâu, khiến cho những vết tích ngày xưa hầu như đã không còn thấy được, dù cả trong thời gian có Dư Mộ, cũng khiến cho hắn sống ở bên trong cảm thấy vô cùng cô tịch, nhưng mà hiện tại mỗi ngày chỉ cần thấy khuôn mặt tươi cười tràn đầy sức sống của Minh ca nhi, cả người hắn cũng cảm thấy có sức sống hơn.
“Minh ca nhi, ta đã trở về.” Tiến vào sân, Lý Phong lớn tiếng chào hỏi người bên trong, trong chốc lát, một lớn một nhỏ liền ra khỏi phòng nghênh đón hắn, Lý Phong một tay bế A Lâm lên một tay một tay đưa cá cho Minh ca nhi: “Cẩn thận một chút, đừng làm cho cá vung nước lên người ngươi.” Cá vẫn còn sống, nếu không phải tay nghề của mình quá kém, thì ngay cả việc bếp núc trong nhà hắn cũng ôm lấy.
“Biết rồi, ngươi cũng đi rửa tay đi, đừng có đem mùi tanh dính vào trên người A Lâm.” Đường Xuân Minh
ghét bỏ nói, xách theo cá ì ạch tiến về phía phòng bếp.
“A, biết rồi.” Lý Phong ở phía sau lớn tiếng đáp.
“Phong thúc thúc, cưỡi ngựa lớn đi.” A Lâm mặc kệ có mùi tanh hay không, chỉ có Phong thúc thúc trở về
mới có thể dẫn nó cưỡi ngựa lớn a.
“Trước tiên A Lâm cưỡi ngựa nhỏ được không? Chờ đến khi bọn Đại Mao Nhị Mao làm xong bài tập thì cưỡi ngựa lớn được không?” Lý Phong với hắn thương lượng
nói.
“Vậy cũng tốt, phải đợi Đại Mao ca Nhị Mao ca, Phong thúc thúc thả con xuống đi.” A Lâm vẫn là đứa bé biết nghe lời, bằng không Đại Mao ca Nhị Mao ca sẽ thương tâm, vừa được thả xuống liền vừa chạy vừa gọi: “Tiểu Ngốc, cùng ta cưỡi ngựa nhỏ đi.” Tiểu Ngốc lảo đảo đi phía sau nó, Tiểu Hắc lại ngoan ngoãn đi theo sau Tiểu Hoa tuần tra vườn.
Cái gọi là ngựa nhỏ chính là con ngựa gỗ mà Lý Phong làm giúp nó, thực sự hợp với đứa bé độ tuổi như A Lâm chơi đùa.
Lý Phong vào nhà bếp làm trợ thủ cho Minh ca nhi, trong nhà còn có dã vật săn được ngày hôm qua, Lý Phong thương lượng nói, “Nếu không hôm nay mời nhà Lý Chính đến dùng cơm, vừa hay hỏi chuyện mua núi một chút?” Trong lòng Lý Phong vẫn nhớ đến chuyện Minh ca nói trước kia, tuy rằng trong thôn chưa có người làm vậy, nhưng cũng không có nghĩa là Minh ca nhi làm không được.
“Được đó, vậy ngươi nhanh chóng đi gọi người đi, ta đi ra sau hái thêm chút rau, nấu thêm mấy món ăn, nếu không cũng gọi bọn A Tú đi, nhiều người náo nhiệt.” Đường Xuân Minh không nghĩ tới Lý Phong vẫn nhớ những lời hắn nói, cũng chỉ sợ là chỉ có một mình hắn ủng hộ mình, trong mắt người khác nhất định là do kiếm nhiều tiền liền ném bạc vào núi đây.
Ừm, mình thực sự là có mắt nhìn người, chọn được hán tử tri kỉ như vậy, trong lòng không ngừng cảm động, dùng đầu ngón tay ngoắc ngoắc người làm phiền trong phòng bếp vẫn chưa đi. Lý Phong hơi hướng đầu về bên này, trong ánh mắt đầy nghi vấn.
“Lại gần đây một chút, không có chuyện gì lớn cao như vậy làm gì.” Đây là Đường Xuân Minh đố kị trong lòng a, nhưng trong lòng cũng thỏa mãn, đây mới là nam nhân lý tưởng trong lòng hắn a, gương mặt kia dần gần lại, trên mặ còn mang theo chút vết tích, nhưng mà trong mắt hắn lại vô cùng có mùi vị nam nhân.
Lý Phong không hiểu gì cả, dựa theo yêu cầu của Minh ca nhi mà dần cúi thấp đầu, cảm giác được hô hấp của người kia thổi lên trên mặt hắn, tay không khỏi nắm chặt lại, tự nói với mình không thể tiếp tục nhìn chằm chằm vào mặt Minh ca nhi, nhưng mà khuôn mặt trắng nõn với lỗ chân lông rất nhỏ, khóe miệng khẽ cong lên cùng ánh mắt như mang theo nụ cười, khiến cho hắn không thể dời mắt được, gần như là si mê nhìn chằm chằm.
Bỗng nhiên khuôn mặt này tiến lại càng ngày càng gần, hô hấp ấm áp phun lên mặt hắn, một cảm xúc mềm mại chạm vào khuôn mặt hắn rồi nhanh chóng tách ra, khi đến khi ý thức được xảy ra chuyện gì, Lý Phong kinh ngạc đến mức suýt chút nữa không đứng được mà ngã sấp xuống, mặt oanh
một cái liền đỏ lên, hô hấp lập tức gấp gáp hẳn, suýt chút nữa hoảng loạn
mà bọ chạy.
“Ha ha…” Đường Xuân Minh bị phản ứng của Lý Phong chọc cười, cảm giác mình thực sự không nên đùa giỡn, đùa hán tử ngây thơ như vậy, được rồi, hắn từ trước đến giờ cũng là nhiều lý luận ít thực tiễn, làm được cũng chỉ miễn cưỡng tàm tạm, vỗ vỗ hắn một
cái, nói: “Đây là phần thưởng, đi nhanh về nhanh.”
“Ồ…” Lý Phong chỉ ngây ngốc xoay người đi ra ngoài, đi ra nhà bếp bị gió thổi mới thanh tỉnh lại, hắn vừa bị Minh ca nhi hôn! Hắn bị Minh ca nhi hôn! Nhưng là, Minh ca
nhi chủ động như vậy, hắn lại biểu hiện không giống hán tử như vậy, chuyện như vậy sao có thể để ca nhi người ta chủ động a, khẳng định là chính mình quá không tích cực.
Không chút nghĩ ngợi lại đột nhiên xoay người về nhà bếp, Đường Xuân Minh còn đang vui cười hớn hở nhìn bộ dáng Lý Phong ngốc nghếch như vậy, vừa quay đầu lại thấy một cơn gió thổi qua, một cái đầu tối om trực tiếp đè lên, khóe miệng vừa tê rần vừa thấy nặng.
Đường Xuân Minh cũng choáng váng, sau khi Lý Phong rời nhà bếp, hắn mới phản ứng được, trước đó hắn đùa giỡn Lý Phong một cái, sau đó liền bị báo ứng, hắn lại bị đùa giỡn lại.
Sờ sờ khóe miệng, hắn thật không biết nói cái gì mới tốt, chỉ có điều, để sau khi hắn tới nơi này gặp được hán tử ngốc như vậy, có thể thực sự là cha ở trên trời phù hộ hắn đi.
&&&
Lý Phong mời mọi người đến, lần này bởi vì Lý Phong nói có việc muốn thương lượng, Lý Chính cũng không
từ chối nữa, cùng phu lang của hắn đến, cảm thấy mỗi một lần lại đây viện tử này lại càng thêm một phần sức sống.
Các loại cây ăn quả trong sân đều mọc lên lá non, xung quanh nhà còn được trồng mấy loại hoa cỏ xa lạ, Lý Chính còn tò mò hỏi phu lang nhà mình, “Minh ca nhi trồng cái gì vậy? Nói hắn không giống ca nhi nông thôn thực sự là đúng, chỉ có người đọc sách mới có nhã hứng như vậy.”
“Nói lời ngốc gì đấy, đây là ghét bỏ ta thô lỗ đúng không.” Trầm phu lang tức giận đáp trả hắn một câu, đương gia nhà hắn những phương diện khác đều tốt, chỉ có một chút khiến cho hắn không vừa mắt, rõ ràng xuất thân chân đất trong thôn, lại chỉ bởi vì học được mấy chữ sau đó làm được chức Lý Chính, liền yêu thích bưng bộ mặt kia, giống như muốn thể hiện hắn không bình thường, được người khen vài câu liền có thể quên mất mình họ gì. Trầm phu lang nghĩ thầm, may là năm đó không tiếp tục đọc sách, nếu không có lẽ sẽ có đạo đức giống như Triệu lão tam xem thường người nông thôn.
“Nào có, ở nơi khác nói bậy cái gì đó!” Mặt già của Lý Chính đỏ ửng, quát lớn
phu lang một câu, Trầm phu lang mới không bị hắn dọa sợ, ngược lại lôi kéo hắn giải thích, “Đây là Minh ca
nhi sợ trong nhà nuôi nhiều gà dê như vậy trời nóng sẽ thu hút nhiều muỗi, đặc biệt tìm một chút hoa cỏ có tác dụng đuổi muỗi, có một ít là hỏi Hồ phu lang, nếu như thật có hiệu quả, ngày mai ta cũng học Minh ca
nhi trồng một ít.”
“Thật sự?” Mùa hè bọn họ cũng chỉ là đốt hương muỗi.
“Chờ xem là được rồi, mấy ngày nay cũng sẽ nóng lên. Lại nói
nơi này hầu hết đều là hoa lài, Minh ca nhi nói hong khô
rồi để pha trà cũng rất tốt, chờ đến lúc đó ta đến chỗ Minh ca nhi xin một ít về.” Vừa nói vừa vào phòng, còn giương giọng nhắc nhở Đường Xuân Minh, “Minh ca nhi, chúng ta đều nói rồi, đến lúc đó ngươi cũng không thể quên phần của ta.”
“Không quên đâu, đến lúc đó chỉ cần đến đây nói với ta hoặc là A Phong là được rồi” Đường Xuân Minh cũng không coi là chuyện ghê gớm gì, làm sao không đáp ứng. Sau khi nhà Lý Chính đến, cũng không đấu võ mồm với phu lang như trước, mà là chắp tay sau lưng giả vờ cao nhân, bị Trầm phu lang bấm một cái mới cười ha hả tìm Đại Sơn nói chuyện, dù thế nào bọn họ cùng Phong tiểu tử đều là người Lý gia, quan hệ càng gần hơn một ít.
“Phong tiểu tử đâu? Sao lại không ra tiếp chúng ta?” Lý Chính không tìm được Lý Phong, quay đầu hỏi Đại Sơn, kể từ khi biết Phong tiểu tử vừa ý Minh ca nhi nhà người ta lại mạnh mẽ đem chuyện này xác định, hắn cũng dần dần xem Minh ca nhi như người một nhà.
Đại Sơn cười ha hả trả lời: “Ở trong phòng bếp giúp Minh ca nhi a, sắp xong rồi, lập tức ra ngay.”
“Thực sự là coi mình là khách mời a, đạo đức thối!” Trầm phu lang tức giận nói, xoay người cũng đi tới nhà bếp hỗ trợ. Nếu không phải là vô cùng hiểu rõ tính tình của phu lang nhà mình, Lý Chính có thể thực sự tức giận với phu lang nhà mình, cũng tức giận nói với Đại Sơn: “Nhìn Phong tiểu tử xem, trong phòng bếp có ca nhi
là được, hắn đi xem náo nhiệt gì, cái gì cũng tranh làm… Sau này ca nhi còn không phải là bò lên đầu hắn!” Được rồi, Minh ca nhi cũng rất tốt, nhưng chủ ý cũng rất lớn, sau này trong nhà còn có chỗ cho Phong tiểu tử nói chuyện?
Đại Sơn nhịn cười nói: “Đại bá ngươi yên tâm, Phong tiểu tử biết tốt xấu, còn không phải là sợ thân thể Minh ca nhi mang thai không tiện, ngay cả Trương Tú nhà ta đến đây cũng vào hỗ trợ luôn, Phong tiểu tử cũng chỉ là giúp châm lửa thôi.”
Được rồi, lời này khiến Lý Chính thoải mái chút, Đại Sơn này tuy rằng tính tình thành thật, nhưng Tú ca nhi ở bên ngoài vẫn nghe lời hán tử nhà mình, tuy rằng a mẫu Đại Sơn bất công nhà lão đại, nhưng mà A Tú cùng không hề bất kính hắn, điều này khiến cho người trong tộc nhìn cũng cảm thấy thư thái.
Trầm phu lang đến
nhà bếp liền đuổi Lý Phong ra ngoài: “Mấy ca nhi chúng ta nói chuyện, một hán tử như ngươi ở làm gì, đi ra ngoài cùng đại bá của ngươi nói chuyện đi.” Lý Phong bất đắc dĩ rửa tay ra ngoài, Trầm phu lang mới cười nói với Đường Xuân Minh cùng Trương Tú, “Trong lòng đương gia nhà ta còn có chút nhọt a, sau này Minh ca nhi cũng đừng cho hắn sắc mặt tốt.”
“Đừng, ” Đường Xuân Minh cười xua tay, “Lý Chính đại bá đối với ta vẫn rất chăm sóc, hắn chỉ là thấy ta làm gánh nặng của A Phong thôi.” Ở trước mặt người ngoài, hắn mới không kêu cái gì mà Phong ca, vốn gọi là Lý chính đại thúc, hiện tại cũng theo Lý Phong gọi đại bá.
“Đại bá hắn thực sự là coi Phong tiểu tử như là chất tử mà đối xử, bằng không sau lại vì hắn nghĩ trước nghĩ sau, chỉ sợ Minh ca nhi của chúng ta bắt nạt
Phong tiểu tử, ” Trương Tú
nói tới đây tự hắn cũng vui vẻ lên, “Nhung mà đại bá sao, bên Lý gia kia lại không nói gì với chuyện của Phong tiểu tử?”
Trầm phu lang thay Lý Phong ngồi dưới nhóm lửa, vừa đưa đầu ra thở dài nói: “Làm sao lại không nói gì, các ngươi không biết từ khi Phong tiểu tử mang ngựa từ trên trấn về có biết bao nhiêu người đỏ mắt đâu, đặc biệt là cả nhà Lý Hạ Căn này, đều tìm đến trên người lão tộc trưởng tố cáo a, thật giống như Phong tiểu tử lừa dối bọn hắn vậy, thật là nể bọn hắn còn nói được, nếu như là ta, ta đã sớm đuổi bọn họ ra ngoài rồi.” Chính bởi vì Trầm phu lang có tình tình như vậy, nhà Lý Hạ Căn mới không tìm tới nhà Lý Chính, mà cầu những lão nhân kia, kể lể mình khổ sở như thế nào, có lão nhân mềm lòng, dù sao cũng là tiểu bổi lớn lên dưới mắt mình, nếu như thật sự buông tay mặc kệ cũng không được, có một ít người liền chuyển lời đến Lý Chính.
Có lẽ nhìn thấy hiện tại Phong tiểu tử cũng không tính là chịu thiệt, những tháng ngày trải qua cũng rất tốt, còn bám vào chuyện ngày xưa nói làm gì.
“Thì có mấy lão nhân thích lo chuyện bao đồng, tự nhiên lại chạy đến
chất vấn đương gia nhà ta, Phong tiểu tử này có phải thực sự là là muốn ở rể không, dù thế nào bọn họ cũng không đồng ý, cái này còn không phải là ném mặt mũi của Lý gia sao, sau này Lý gia bọn họ sao có thể giao thiệp với những người trong thôn cùng những người bên ngoài. Phi! Không phải ta nói, nếu như bọn họ thật sự giúp nhà Lý Hạ Căn bắt nạt Phong tiểu tử a, lúc này mới thực sự là khiến cho Lý gia thật mất mặt a, chuyện năm đó có ai là không rõ ràng, Phong tiểu tử có thể kiếm về một cái mạng sống sót trở về chính là ông trời có mắt, bọn họ còn không thấy ngại mà vung tay múa chân, ta trực tiếp mắng bọn họ một trận, quản bọn họ nói cái gì mà bất kính trưởng bối, chính mình già mà còn không đứng đắn còn không biết xấu hổ!”
Trầm phu lang chửi đến sảng khoái, mắng xong mới nhớ tới hiện tại chuyện của Phong tiểu tử cũng có liên quan đến Minh ca nhi, Minh ca nhi nghe xong sẽ không tức giận đi, vội vã nói: “Minh ca nhi ngươi đừng vội vàng, những người thực sự hiểu lý lẽ trong thôn sẽ đứng về phía ngươi, còn bên kia, cứ kệ bọn họ nói đi, chỉ cần sống những ngày an nhàn của mình là được.”
Đường Xuân Minh chuẩn bị làm cá kho, cá trước đó đã được ướp muối cùng những gia vị khác, hiện tại chỉ cần nấu là được, loạt xoạt một tiếng cho cá vào nồi mới cười nói: “Bọn họ nói thì kệ bọn họ, ngay cả người Triệu gia ta cũng không để ý, huống hồ là những người không có quan hệ này, cứ coi như bọn họ muốn tìm tới cửa cũng là A Phong đối phó bọn họ, hiện tại ta còn chưa tính là người của Lý gia a, ha ha.”
“Đúng vậy, để Phong tiểu tử đi đối phó với những người không nói lý kia.” Trương Tú
vừa nghe lời này cũng vui vẻ, bất quá, đến thời điểm cuối năm sang năm, Minh ca nhi mới trở thành người của Lý gia, quan hệ cũng gần với hắn hơn, nghĩ tới đây Trương Tú liền cảm thấy vui vẻ.
Minh ca nhi đều không để ý hai người cũng đem chuyện này bỏ sau đầu, đồng thời nhìn về phía cá trong nồi. Minh ca nhi dùng chảo rán vàng hai mặt cá rồi mới cho thêm gia vị, gừng tỏi hành lá, lại còn rượu và nước tương, gia vị nào cũng đều phải bỏ tiền ra mua, nhưng mà chờ đến khi mùi hương bay ra, hai người cũng nóng lòng nếm thử mùi vị của con cá này.
Bây giờ, ba đứa bé chơi đùa ở trong sân cũng ngửi thấy được mùi liền nhanh chóng chạy vào trong phòng bếp, nhìn chằm chằm kệ bếp, Đường Xuân Minh cười cười xoa xoa đầu con trai nói, “Chạy đi nói với mấy người trên nhà một chút, sắp có cơm rồi, nhanh chóng thu dọn bàn đi.”
“Vâng!” Ba đứa bé vui sướиɠ chạy ra ngoài, trong phòng bếp đều có thể nghe được âm thanh kêu gào vội vã của bọn nó.
Bữa trưa này mọi người ăn đương nhiên vô cùng hài lòng, đặc biệt món cá kho, hai con cá đều được ăn hết trước tiên, nhìn thấy Lý Phong thầm nghĩ, Minh ca nhi đều không ăn được mấy đũa, ngày mai lại bắt thêm hai con nữa dành riêng cho Minh ca nhi ăn, đương nhiên còn có A Lâm, A Lâm cũng ăn giống như a mẫu nó.
Cơm ăn được một nửa tốc độ mới chậm lại, bắt đầu nói đến chính sự, Lý Phong nhân cơ hội nói đến chuyện mua núi với Lý Chính, Lý Chính nghe được liền sửng sốt, “”Mua núi? Mua núi để làm cái gì? Coi như khai hoang cũng không cần phải mua cả một đỉnh núi chứ? Đây là chủ ý của ngươi hay là của Minh ca nhi.”
“Đương gia, chủ ý của Phong tiểu tử cũng giống như là của Minh ca nhi, tuy rằng ta cũng mơ hồ, nhưng mà tốt xấu gì bọn họ cũng nghĩ kĩ rồi mới nói cho chúng ta, làm gì có chuyện chúng ta phải đối a.” Trầm phu lang trừng mắt nhìn đương gia một chút.
“Được rồi, các ngươi nói, ta nghe.” Lý Chính bất đắc dĩ nhìn phu lang một chút, chuyên môn chống đối mình, càng ngày càng không nể mặt mình, cái gì cũng muốn quản a! Nếu như nói chủ ý a, hắn dám khẳng định, nghĩ kế
khẳng định là Minh ca nhi.
Lý Chính đoán đúng nhưng mà Lý Phong liếc mắt nhìn Minh ca nhi liền đoạt luôn việc giải thích: “Các ngươi cũng nhìn thấy, tuy rằng hiện tại mới xây thêm sân, nhưng mà gà cùng dê căn bản không nuôi được nhiều, hơn nữa dê đều nuôi ở trong chuồng cũng không được, đến lúc đó đỉnh núi này, phía dưới nuôi gà cùng dê, phía trên trồng chút cây ăn quả, ra quả liền mang đến thành bán, nhất định có thể bán được giá cao.”
Lý Chính không nói, trong lòng thầm suy nghĩ lời của Lý Phong, những điều này trước kia bọn họ chưa từng ai nghĩ đến, thật sự làm được không? Nếu như thực sự có thể làm, đương nhiên sẽ không sợ lỗ vốn, nhưng sợ là nghĩ tốt nhưng không làm được, đến lúc đó thực sự là ném bạc vào trong nước, còn khiến cho bọn họ trở thành trò cười cho những người lân cận, vì làm trưởng bối của bọn họ, Lý Chính cảm giác mình nên lo lắng cho bọn họ nhiều chút.
“Trong thôn chưa từng người làm như vậy, xung quanh
cũng không có, thật sự có thể kiếm được tiền sao?” Lý Chính hỏi khá là ôn hòa.
“Nhất định có thể, đại bá nhìn gà nuôi trong sân cũng biết rồi, chờ đến khi đó liền gϊếŧ một con cho ngươi ăn thử, ” Lý Phong cũng chưa từng ăn nhưng có thể đảm bảo mùi vị nhất định hơn hẳn những nhà khác trong thôn, mà sự tự tin này, chính là từ biểu hiện tự tin của Minh ca nhi, “Bên phía Cẩm Ký cũng đồng ý rồi, nếu như có thể nuôi được, bọn họ sẽ thu.”
Câu nói phía sau mới là câu quan trọng nhất với Lý Chính, có Cẩm Ký đảm bảo nỗi lo trong lòng Lý Chính cũng giảm xuống nhiều, “Có đủ bạc không? Nếu như không đủ…”
“Đủ, chính là nhờ đại bá nhìn giúp chúng ta xem hết bao nhiêu bạc, đến lúc đó liền đem đỉnh này để dưới danh nghĩa Minh ca nhi, cũng đỡ phải để cho những người bên Lý gia kia nháo đến nhà ngươi.” Bạc đều giao cho Minh ca nhi, mua cái gì đương nhiên cũng coi như của Minh ca nhi, đương nhiên nói ra những người khác nghe cũng sẽ nhầm tưởng rằng Minh ca nhi cũng xuất bạc.
Mặt gì của Lý Chính đỏ ửng, không nghĩ tới những chuyện bên Lý gia kia Phong tiểu tử cũng biết được, không được tự nhiên ho khan
một tiếng nói: “Những lời kia người không cần phải để ý đến, không có ta đồng ý bọn họ cũng chỉ có thể nháo, nháo đến trước mặt ngươi cũng không cần để ý tới bọn họ.”
“Ta biết đại bá cùng bá sao vì muốn tốt cho ta, bọn họ nói cái gì ta không ngại, cũng không thể có ý đồ nhắm vào ta, nếu như bọn họ lại đến chỗ ngươi nháo, đại bá liền nói cho bọn họ biết lúc đầu ta đi phương bắc có thể sẽ không trở về, nếu như không phải gặp quý nhân, ta đã thật sự…” Lời còn chưa nói xong, quay đầu nhìn Minh ca nhi, may là hắn sống sót trở về.
Đường Xuân Minh không nhịn được vỗ vỗ tay Lý Phong, những thân thích bên kia của hắn nói không chừng cũng không khác gì so với Triệu gia, đều là kẻ giống nhau. Đều suýt chút nữa hại đến mệnh người khác, nếu như Lý Phong vẫn là hướng về những người này chịu thua, hắn cũng không lọt nổi mắt người này. Theo như lời của hắn chuyển đến mọi người, nói sau khi mua xong núi cũng cần không ít người đến giúp thanh lý cỏ dại trên núi. Vì vậy hắn có thể xác định, mua đỉnh núi tuy rằng sẽ có người đỏ mắt nói mát, nhưng mà hầu hết mọi người sẽ cật lực tranh thủ cơ hội kiếm tiền này.
Lý Chính cũng nhắc Đường Xuân Minh chú ý đến vấn đề quy hoạch đỉnh núi cùng an toàn, có Lý Phong ở đây hắn cũng không cần quá lo lắng, chỉ cần thường xuyên thu thập những dã vật cỡ lớn trên núi, phương diện này Lý Phong còn có kinh nghiệm hơn Lý Chính nhiều.
Chờ đến khi ăn cơm xong hai người Lý Phong vẫn kiên trì chủ ý của mình, Lý Chính cũng không nhiều lời nữa, nhiều nhất cũng chỉ có thể giúp đỡ một chút, cũng ngăn cản những người bên Lý gia này một chút, cũng phải đi nha môn nhìn xem bọn họ muốn mua toàn bộ đỉnh núi cần bao nhiêu bạc, khai hoang còn có thể miễn thuế ba năm, còn núi hoang cũng phải có cái gì chứ.
Lý Phong cũng đi theo, mang tới
đầy đủ
ngân lượng. Lúc gần đi ba đứa trẻ không quên nhắc nhở Lý Phong một chuyện, đó chính là chuyện mua tiểu mã câu, Trương Tú
suýt chút nữa mang kéo lỗ tai của hai đứa con mình lôi về nhà, lại còn nhớ mãi không quên chuyện này.
Chờ khi Lý Phong điều khiển xe ngựa cùng Lý Chính đi xa, Trương Tú mới nói với Đường Xuân Minh: “Hai đứa bé này đều bị nuôi hỏng
rồi, cũng thật sự là không coi chính mình là người ngoài.”
Đường Xuân Minh cười ha ha: “Không coi như người ngoài mới tốt, lại nói Đại Mao Nhị Mao cũng coi như chất tử của A Phong đấy, tiểu mã câu này là A Phong đồng ý với A Lâm, ngươi còn không biết bây giờ hắn cái gì cũng đồng ý với A Lâm đấy.”
Trương Tú cùng Trầm phu lang đều bật cười, có thể không như vậy sao, chính liều mạng dùng biểu hiện để cho A Lâm nhận hắn làm cha đây, phỏng chừng hận không thể đem A Lâm sủng lên trời cao a. Hai người để cho Đường Xuân Minh cùng mấy đứa trẻ, bọn họ đi tới nhà bếp thu dọn bát đũa.
Sau khi thu thập xong liền nói với Đường Xuân Minh một tiếng, hai người đều còn có việc bận trong nhà, dặn dò Đại Mao Nhị Mao không chỉ lo chơi mà còn cần phải chăm sóc Minh a sao, bằng không chờ đến khi Phong thúc thúc của bọn nó về nhất định sẽ trách phạt.
Hai người mới vừa đi tới cửa viện, liền nhìn thấy một chiếc xe ngựa từ ngoài thôn đi vào, đi ngang qua cửa nhà Đường Xuân Minh cũng không ngừng lại, hai người liền ngạc nhiên: “Đây là xe ngựa nhà ai
a? Gần đây thực sự là thường xuyên nhìn thấy xe ngựa ra vào.” Thường ngày đại la nhà Lý Chính cũng đã được coi là gia súc rất tốt.
“Hẳn là đi về phía Triệu gia đúng không? Ngoại trừ nhà hắn cũng chỉ có chỗ Minh ca nhi mới xuất hiện xe ngựa.” Trương Tú
ngẩng đầu nhìn phương hướng của xe ngựa, động tĩnh không nhỏ, rất nhiều người đều đi ra khỏi nhà đề nhìn rõ, nhìn thấy hàng xóm
liền đứng ở cửa nói chuyện cùng người khác.
Phương hướng kia, thực sự đúng là Triệu gia, sau khi đứng ở cửa Triệu gia, trên xe liền có hai người nhảy xuống dùng sức đập cửa ầm ầm.
“Triệu gia này thức sự xảy ra chuyện rồi? Xem ra người đến thực sự là có khí thế hùng hổ.” Người tới gần đều có thể nhìn ra được tức giận khi đập cửa.
“Gõ cái gì gõ, đập cho ta!” Trong xe ngựa còn có người chưa xuống, tức giận nói ra từ trong xe ngựa
Hai người kia quả nhiên tuân lệnh bắt đầu đập phá, còn chưa chờ Triệu gia ra mở cửa cửa liền bị đập hỏng, một thanh âm tức giận nói, “Triệu gia ngươi khinh người quá đáng! Hôm nay nếu như không cho Trầm gia ta một lời giải thích hợp lý, dù cho có lên nha môn, Trầm gia ta cũng không phải người dễ bắt nạt.”
Trầm gia? Là Trầm gia muốn kết thân cùng Triệu gia? Không phải đều bàn xong việc hôn nhân rồi sao bây giờ lại đến nháo chuyện? Triệu lão ma vốn đang hùng hùng hổ hổ muốn đi chất vấn người đến, vừa nghe đến là người Trầm gia ánh mắt đều có chút né tránh, hoảng loạn
kêu tên Triệu lão tam.
Hai hán tử cao to xông vào, cuối cùng là một nam tử trung niên mặc áo lụa đi vào.
&&&
“Thực sự là Triệu gia xảy ra vấn đề rồi!” Trương Tú
cùng Trầm phu lang hai mặt nhìn nhau, Trầm phu lang nói một tiếng với Đường Xuân Minh rồi nhanh chóng về nhà, vừa đi vừa nói, “Không biết có người đến gọi đương gia nhà ta hay không, hắn vừa mới đi, ta phải trở về xem một chút.” Miễn cho khiến người ta cho rằng đương gia cố ý tránh né không ra mặt a. Làm Lý Chính trong tay chuyện lớn chuyện nhỏ cũng cần phải có chút uy tín, nhưng cũng có không ít chuyện phiền toái, giống như bây giờ có người ngoài tiến vào trong thôn vậy, Lý Chính nhất định phải ra ngoài bảo vệ người trong thôn.
Mặc dù cách khá xa nên không nghe được những người bên kia nói cái gì, nhưng xem bộ dáng này cũng không phải là thoải mái lắm, hắn cảm thấy bây giờ Triệu lão tam cũng đã thi đỗ tú tài nên chuyện có thể dính đến Triệu gia đương nhiên chắc chắn cũng không nhỏ, không khỏi có chút vui mừng khi đương gia đã ra ngoài, bằng không thực sự là khó giải quyết.
Trở về nhà
Đại Sơn cũng chạy tới, giao cho hai đứa bé: “Đừng đi xem trò vui, đừng dính vào, Minh ca
nhi nhớ đóng kĩ cửa, có động tĩnh gì nhà chúng ta sẽ biết trước.” Bởi vì quan
hệ với Lý Phong, Đại Sơn cũng không khỏi càng chăm sóc Minh ca nhi hơn một chút, cho nên dặn dò.
“Yên tâm đi, ta cũng lười đi xem trò vui, ngược lại sau khi xảy ra cũng sẽ có người nói cho ta.” Đường Xuân Minh ngáp một cái, miễn cưỡng nói, phất tay một cái tiễn bọn họ đi, quay người đóng cửa lại, nói với ba đứa bé: “Ta ngủ một chút, các ngươi là muốn cùng ta đi ngủ trưa hay là muốn chơi đùa? Nhưng mà không thể ra khỏi sân a.”
Ba đứa bé nhìn lẫn nhau, sau đó A Lâm đứng ra nói: “A Mẫu, chúng con đi xem dê đi.” Ngựa lớn không ở, cũng chỉ có thể cưỡi dê thôi.
“Được rồi, nhưng mà không được quá dằn vặt biết không?” Tuy rằng dê mẹ rất hiền, có nhưng mà cũng phải căn dặn một chút.
“Biết, Phong thúc thúc cũng đã nói với chúng con!” Ba đứa trẻ lập tức ưỡn ngực bảo đảm.
Ăn no mệt rã rời, lại là mùa xuân, càng dễ buồn ngủ hơn, Đường Xuân Minh một đường ngáp trở lại trong phòng, vỗ vỗ gối bông rồi nằm xuống đi ngủ.
Sau khi tỉnh lại mặt trời cũng bắt đầu hướng về phía tây, Đường Xuân Minh xoa xoa con mắt, cảm giác như vừa mới ngủ mà đã qua thật, từ khi Lý Phong đến đây, hắn thực sự là càng ngày càng lười biếng, thật giống như là toàn thân không có sức gì, một ngày hầu hết thời gian đều ngủ vậy, Trương Tú biết cũng bảo đây là do hắn chuyển từ sơ kỳ mang thai đến trung kỳ, trước đó biết mình không thể nằm nghỉ nên cái gì cũng cần phải làm, vì vậy thân thể cũng trở nên căng thẳng, hiện tại bệnh trạng lười biếng liền trở lại.
Đường Xuân Minh nghe được chỉ có thể âm thầm nhổ nước bọt, giời ạ
bệnh trạng kỳ mang thai.
Nhưng mà hắn cũng cảm giác bụng có chút đói, còn khát cực kì, Đường Xuân Minh thấy Lý Phong không ở vội vàng lấy hoa quả từ không gian ra, còn A Lâm thì đành để tối cho nó ăn.
Ăn một đống hoa quả mới thoải mái hơn một chút, Đường Xuân Minh đứng dậy từ trên giường, còn phải làm bữa tối nữa, không biết lúc nào Lý Phong mới về.
Ba đứa bé chụm đầu vào nhau ở trong sân không biết đang làm trò gì, Đường Xuân Minh vừa ra liền biết được, A Lâm vội vàng chạy tới, kêu lên: “A Mẫu, ta rót nước cho ngươi uống, Phong thúc thúc nói cần phải uống nước.” Phong thúc thúc căn dặn nó phải chăm sóc a mẫu.
Đường Xuân Minh mừng rỡ hưởng thụ chăm sóc của con trai, miễn cưỡng ngồi ở trên ghế tre. Nhị Mao chạy tới nằm nhoài bên chân Đường Xuân Minh, tranh công nói: “Minh a sao, buổi chiều chúng ta cũng đều không ra ngoài
.”
“Ngoan nào, có đói bụng không? Dưa chuột đằng sau nhà đã hái dược rồi đấy.”
Hết chương 39.