Chương 22: Lo lắng

Từ trong không gian có thể thấy rõ được tình cảnh bên ngoài, Đường Xuân Minh ở trong không gian khoảng chừng mười phút, sau khi xác định hẻm nhỏ này vẫn không có ai xuất hiện, mới ôm A Lâm ra khỏi không gian, đột ngột xuất hiện trong hẻm nhỏ, đổi trở về trang phục ban đầu, Đường Xuân Minh thả A Lâm xuống, nắm tay của hắn đi ra khỏi ngõ nhỏ.

“A Lâm, nói cho A Mẫu, muốn ăn cái gì, A Mẫu đều mua cho con.” Một tay khác của Đường Xuân Minh không có chút khí thế nào giơ giơ, bán đồ trong không gian xong hắn có được hơn năm mươi lượng bạc, hắn có thể hào phóng một lần, đầu tiên muốn thỏa mãn nhu cầu của con trai.

A Lâm biết A Mẫu đã bán rau dưa ra ngoài, cũng vô cùng hài lòng, ngẩng đầu con mắt sáng long lanh nói: “A Mẫu, con có thể mua kẹo hồ lô cho Đại Mao cùng Nhị Mao không?”

“Thực sự là con trai ngoan của ta, đương nhiên có thể, A Mẫu lập tức liền mua cho con, sau khi về nhà liền tự mình đưa cho Đại Mao Nhị Mao được không?” Đường Xuân Minh lập tức khen ngợi sự hào phóng của con trai, hắn cũng không muốn đem con trai bồi dưỡng thành một ca nhi lòng dạ hẹp hòi

“Được!” Triệu Lâm tiểu ca

nhi đem đầu nhỏ không ngừng gật gật như gà con ăn thóc..

Một lớn một nhỏ lại trở về chợ tây, nhìn sắc trời mà ước lượng khoảng thời gian hẹn cùng Trầm phu lang, Đường Xuân Minh sau khi mua cho A Lâm ba que kẹo hồ lô để vào bên trong túi đeo trên lưng, chuẩn bị bắt đầu dạo chợ.

Khi hắn mang theo con trai đến trước cửa hàng bán thịt lợn, hai con mắt đều sắp tỏa sáng, tuy rằng có canh xương cùng thỉnh thoảng ăn chút gan heo đỡ thèm, nhưng còn cách những tháng ngày ăn từng miếng thịt lớn còn khá xa vời, lần này hầu bao rộng rãi, Đường Xuân Minh quyết định phải được ăn thịt, vung tay lên, liền để cho ông chủ bán thịt lợn cắt cho hai mươi cân thịt ba chỉ, khí phách tiến lên mua khiến cho ông chủ bán thịt lợn hoài nghi có phải là gặp phải tên lừa đảo hay không.

Mười bốn văn một cân thịt ba chỉ, Đường Xuân Minh sảng khoái thanh toán 280 đồng tiền, đến tận khi thu được tiền ông chủ bán thịt lợn mới lộ ra nụ cười, tâm tình vô cùng tốt

lại tặng kèm

mấy cục xương không có chút thịt nào, dùng lá sen gói kĩ lại cho hắn, đương nhiên, lúc Đường Xuân Minh đem thịt cất vào trong túi trên lưng, thịt bên trong đã được cất vào trong không gian.

Tiếp theo, đường, muối, giấm, bột mì, gạo… Đường Xuân Minh đều mang theo con trai càn quét một đường, ngay cả đồ ăn vặt cho con trai Đường Xuân Minh cũng mua vài loại, cuối cùng còn chạy đến cửa hàng văn phòng tứ bảo mua giấy cùng bút, lúc này mới vội vã chạy tới quán ăn đã hẹn trước, còn chưa tới cửa, liền đυ.ng phải Lý Phong vì không yên lòng mà chạy ra ngoài tìm bọn họ.

Một lớn một nhỏ mặt đều đỏ bừng bừng, bởi vì do chạy trời nắng, cũng bởi vì do hưng phấn, A Lâm bị hành động của a mẫu ảnh hưởng, không nhát gan sợ sệt giống như trước nữa.

Thấy Lý Phong trầm mặt, Đường Xuân Minh vội vàng xin lỗi, “Xin lỗi, xem nhiều thứ quên thời gian, các ngươi có chờ lâu không?”

A Lâm thì lại vui vẻ kêu lên, “Phong thúc thúc!”

Lý Phong không biết nên hình dung cảm giác hiện tại của mình như thế nào, từ khi thả hai mẫu tử đơn độc này xuống hắn vẫn luôn không yên tâm, chợ tây nhiều người náo nhiệt, Đường Xuân Minh lại mang theo trẻ con rất dễ bị đi lạc, hơn nữa vùng này hạng người nào cũng có, bao gồm cả bọn buôn người, hai người lớn nhỏ này tướng mạo đều không tồi, rất dễ bị những người như vậy để ý, sớm biết vậy đã mang theo Dư Mộ, có hắn nhìn chăm chằm một lớn một nhỏ này hắn sẽ không cần phải lo lắng có chuyện gì xấu.

Đương nhiên, tâm tư của hắn trừ khi tự bản thân hắn bộc lộ ra, bằng không Trầm phu lang không thể nào biết được, nhưng mà cũng may Trầm phu lang biết được để một lớn một nhỏ này ở bên ngoài không quá an toàn, vì vậy lúc đi dọc đường cũng không tốn nhiều thời gian. Hai người đi xe bò đến trước quán ăn, quét qua các bàn một lượt đều không phát hiện được bóng dáng một lớn một nhỏ kia, Lý Phong liền không nhịn được nắm chặt nắm đấm, Trầm phu lang cũng không tìm thấy được cả người cũng suốt ruột, Lý Phong

liền chủ động nhận nhiệm vụ ra ngoài tìm người.

Bây giờ nhìn thấy người hoàn hảo không chút tổn hại

đứng ở trước mặt mình, nắm đấm vẫn luôn xiết chặt của Lý Phong rốt cuộc cũng dần được thả ra, nhưng biết mình không có lập trường chỉ trích gì, khom lưng vỗ nhẹ lên đầu A Lâm nói: “Ngoan.” Sau đó đưa tay về phía Đường Xuân Minh.

Đường Xuân Minh không hiểu vì sao, nghi hoặc mà nhìn một bàn tay to lớn đưa đến trước mặt mình, lớn gần như gấp đôi hắn, rất thô ráp.

“Túi đồ.” Thanh âm trầm thấp của Lý Phong vang lên, Đường Xuân Minh giờ mới hiểu được ý của hắn, hóa ra là người này muốn giúp hắn vác đồ vật, đúng là một người tốt, được rồi, mặc dù mình cũng là đàn ông, hầu hết đồ vật cũng đều được bỏ vào trong không gian, bên ngoài chỉ chừa một phần làm che giấu, nhưng bận bịu

một trận thân thể này dù đã được điều dưỡng một thời gian nhưng vẫn cảm thấy mệt mỏi, liền cũng không khách khí đem túi trên lưng giao cho hắn cầm, cũng nói một tiếng: “Cảm ơn.”

Lý Phong vừa một tay cầm lấy túi đồ, vừa cúi người xuống ôm lấy A Lâm, lúc này mới trả lời vấn đề ban đầu của Đường Xuân Minh: “Không bao lâu, Trầm phu lang ở bên trong.” Dứt lời liền xoay người đi trước dẫn đường.

Đường Xuân Minh thấy hắn xoay người đi ở phía trước, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, chẳng biết vì sao, lúc trước Lý Phong đứng trước mặt hắn, dùng cặp kia đen không thấy đáy

nhìn hắn, hắn thực sự cảm thấy vô cùng áp lực, hiện tại ngẩng đầu nhìn thân hình cao lớn trước mặt, có thể là do chênh lệch chiều cao khiến cho hắn cảm thấy áp lực đi, thân cao cùng thể trạng như vậy là chuyên môn đến đả kích hắn

đúng không, không biết rất dễ khiến hắn chảy nước miếng

sao?

Đường Xuân Minh tay không đi theo sau Lý Phong, đi vào quán ăn, liếc mắt liền thấy Trầm phu lang đang nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy Lý Phong cùng ôm lấy đứa bé trên tay, trên mặt lộ ra

nụ cười.

Lý Phong đi tới đem đứa bé giao cho Trầm phu lang, lại thuận tay đem túi xách hắn vẫn luôn cầm trên tay để lên một cái bàn khác bên cạnh, lúc này Trầm phu lang mới nhìn thấy bên trong giỏ đựng không ít đồ, cười nói: “Xem ra ngươi mua không ít thứ a.”

“Có kẹo hồ lô.” A Lâm giơ lên một que kẹo hồ lô vẫn còn lại một ít.

Ba người bọn hắn ở chỗ này nói chuyện, bên kia Lý Phong sau khi thả túi xách xuống liền đi thu xếp đồ ăn cho bọn họ, một người một bát canh thịt lớn, Đường Xuân Minh kinh ngạc ngẩng đầu lên nói tiếng cảm ơn,người này làm việc đều là ngoài dự đoán mọi người, ở loại xã hội hán tử vi tôn này, hán tử im lặng không một tiếng phục vụ ca nhi như vậy không nhiều. Đặc biệt là hắn còn tỉ mỉ bảo ông chủ mang đến một bát nhỏ không có gì, để cho A Lâm ăn mì sợi,Trầm phu lang trêu ghẹo cười nói: “Không nghĩ tới Phong tiểu tử

trầm lặng, lại là một người biết chăm sóc người khác, sau đó sẽ là người yêu thương ca nhi a, không biết ai có phúc khí này a.”

Đường Xuân Minh nhìn về phía bát mì rồi phân ra bát

không, hai mẫu tử chia nhau ăn là được rồi, lại cầm đôi đũa để A Lâm tự ăn, đem kẹo hồ lô trong tay nó thu hồi

trước đã, nghe nói như vậy, tuy rằng trên gương mặt phản chiếu ánh sáng hiện ra màu đồng của hắn không có một tia khác thường, nhưng Đường Xuân Minh lại cảm thấy mặt của hắn đỏ, trong lòng không khỏi vui vẻ lên.

Lý Phong cắm đầu ăn mì sợi, giống như không nghe Trầm phu lang trêu ghẹo, Trầm phu lang cũng không cảm thấy khác thường, biết người này tuy mặt nhìn đáng sợ, nhưng là một người thiện tâm, chỉ cần nhìn cách

hắn đối xử A Lâm

liền có thể thấy được.

Canh thịt tuy rằng mùi vị bình thường, nhưng Đường Xuân Minh ăn say sưa ngon lành, hơn nữa số lượng vô cùng đủ, cùng A Lâm chia nhau một bát lớn, một lớn một nhỏ cũng ăn no bụng. Nhưng mà hán tử đến cùng không giống nhau, sau khi ăn xong một bát lớn, còn ăn hai cái bánh bao lớn mới dừng lại, Đường Xuân Minh nhìn ra đều thầm đoán, sợ người này còn chưa hoàn toàn no bụng đi.

Sau khi ăn bánh xong liền chia các khoản, Đường Xuân Minh móc năm đồng tiền, Lý Phong cũng không khách khí từ chối, điều này khiến cho Đường Xuân Minh cảm thấy dễ dàng tiếp thu chút, tuy rằng hiện nay hắn không có điều kiện, tuy nhiên nên chiếm không tiện nghi của người khác.

Sau khi rời quán ăn, Trầm phu lang đi cùng Đường Xuân Minh, Lý Phong thì đi làm chuyện của mình, Trầm phu lang ôm A Lâm, nói cho Đường Xuân Minh rõ, “Trong nhà Phong tiểu tử còn cần mua một ít thứ, có vài thứ trong huyện vẫn là tiện nghi chút, lại nói chỗ chúng ta cũng cách trên trấn khá xa.” Lời này chính là nói thật, đến trên trấn ngồi xe bò mất hơn một canh giờ, gia súc nhà Lý Chính chính là la lớn, mất hai canh giờ mới có thể đến huyện, đương nhiên ngồi xe bò liền mất nhiều thời gian hơn, nếu như muốn đi một chuyến đến huyện, sợ là hết ngày chỉ có thể vội vã quay lại, ở trong huyện cũng không ở được lâu, nhà Lý Chính chính là cân nhắc đến hai tiểu tử đọc sách ở trong

huyện mới đặt mua con la này.

Theo như Trầm phu lang nói, trong huyện giá vải tiện nghi hơn một chút so với trấn, vì lẽ đó hắn liền đi huyện một chuyến, có một số ca nhi quen biết liền nhờ hắn mang một chút vải bố về, trên đường tới đây Trầm phu lang cũng có đề cập tới việc này, vì vậy trước đó Đường Xuân Minh mua không ít thứ, chỉ có cửa hàng vải là chưa xem qua.

A Lâm nằm trên lưng Trầm phu lang, mí mắt đều muốn nhắm tịt với nhau rồi, hai người lớn chậm rãi đi đến cửa hàng vải Trầm phu lang hay mua. Trong kế hoạch của Đường Xuân Minh cần không ít vải, áo bông tạm thời không cần để ý đợi đến nửa cuối năm liền nghĩ sau, sau khi thời tiết bắt đầu ấm áp lên, hắn cùng A Lâm đều cần đổi áo

mới, còn có cái bụng này thực sự là không thể không để ý, còn có chăn drap giường trong nhà các loại, dưới cái nhìn của hắn nếu như có thể hoàn toàn đổi mới là tốt nhất.

Cửa hàng vải Cát Tường cũng không phải là cửa hàng cao cấp, chủ yếu nhằm vào bách tính bình thường cùng với những nông thôn hương dân, cho nên nhìn thấy hai người Trầm phu lang đi vào liền rất nhiệt tình, giới thiệu các loại vải vóc trong cửa hàng cho hai người. Trầm phu lang thường đến, khá là quen thuộc liền để cho tiểu nhị đi tiếp đón những khách nhân có tiền khác, sau đó liền chọn hai khối vải bông tương đối tốt cho hai đứa con trai.

“Minh ca nhi, loại vải này không tồi, ta dự định làm hai bộ áo đơn cho hai tiểu tử nhà ta, không phải là ngươi nói mua cho A Lâm sao, ta thấy loại này có chất lượng không tồi, không bằng ngươi chọn loại có màu sắc sáng chút.” A Lâm còn nhỏ, trong thời gian giữ đạo hiếu yêu cầu thoải mái hơn người lớn nhiều, vì vậy Trầm phu lang mới nói như thế, đối với Đường Xuân Minh hắn sẽ không đề cử màu sắc cùng loại vải.

Trong tay Trầm phu lang là vải bông màu xanh, Đường Xuân Minh cảm thấy màu sắc này không tệ, hắn thực sự không thể giống như những ca nhi khác yêu thích các loại màu sặc sỡ như hồng nhạt gì đó, đương nhiên A Lâm còn nhỏ, làm thế nào cho đáng yêu là được rồi. Cho nên dựa theo gợi ý của Trầm phu lang nói liền chọn cho A Lâm mấy loại màu rõ ràng chất liệu mềm lại là được, sau đó lại chọn lấy vải bông màu xanh cùng màu trắng, vải bố cũng mua chút, dù sao cũng phải làm việc, quần áo vẫn phải chịu đựng ma sát mới tốt.

Những này vải vóc này tốn của Đường Xuân Minh gần một lượng bạc, không nói Trầm phu lang, ngay cả Đường Xuân Minh cũng cảm thấy mí mắt giật giật mấy lần, cộng với những đồ linh tinh trước đó, ngày hôm nay hắn đã tiêu hơn sáu lượng bạc, đặc biệt là mấy loại bút lông cùng giấy có tính chất tương đối phổ thông kia, mới là khoản chi lớn nhất, trước còn cảm thấy đại gia một chút, hiện tại mới phát hiện theo như tốc độ này, bạc trong tay căn bản không dùng được bao nhiêu.

Trầm phu lang không nhịn được khuyên nhủ: “Minh ca nhi, trong tay ngươi nếu có thể tiết kiệm được thì tiết kiệm chút, sau này sinh con, nửa cuối năm lại phải nộp thuế, đúng rồi, hết xuân lại còn phải lao dịch, những khoản này phải chuẩn bị tốt.”

Đường Xuân Minh chỉ đành nhắm mắt giải thích với hắn: “Những khoản bạc kia ta đều để riêng rồi, sẽ không thiếu, ngươi cũng biết, hiện tại trong sân ta đã chuẩn bị trồng rau, đến lúc đó cũng có thể thu hoạch rau sớm, còn có gà trong nhà, nếu như nuôi được ta cũng chuẩn bị nuôi thêm một ít, đến lúc đó mặc kệ là bán trứng gà hay là bán gà cũng có nguồn thu vào, ta nghĩ rồi, chỉ dựa vào tiết kiệm cũng không thể khiến cho hai mẫu tử chúng ta sống tốt đẹp qua ngày.”

Trầm phu lang nghe thấy Đường Xuân Minh

sắp xếp liền biết được trong lòng hắn đã có tính toán, lúc này mới yên lòng vỗ vỗ tay của hắn nói: “Ta thấy những chủ ý này cũng không tệ, năm nay ngươi cũng không thể làm ruộng được, thực sự không bằng đem sức lực đặt vào những thứ khác, nhưng mà nuôi gà cần phải chăm sóc tỉ mỉ một chút”

Buổi chiều, một xe tràn đầy đồ vật, ba lớn một nhỏ liền trở về, A Lâm trực tiếp ngủ một đường trong l*иg ngực của Trầm phu lang, mãi đến tận khi xe la dừng trước cửa nhà Đường Xuân Minh mới bị Đường Xuân Minh đánh thức.

Vừa mới mở cửa ra, Tiểu Hoa liền phóng ra đầu tiên, A Lâm vẫn còn dụi mắt, Tiểu Hoa đã không ngừng đảo quanh chân hắn, Đại Nhi Mao cũng chạy ra sau đó.

Hết chương 22