- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Xuyên Việt Chủng Điền Chi Mãn Đường Xuân (Đường Xuân Xuyên Qua Làm Ruộng)
- Chương 21: Bán thức ăn
Xuyên Việt Chủng Điền Chi Mãn Đường Xuân (Đường Xuân Xuyên Qua Làm Ruộng)
Chương 21: Bán thức ăn
“Chờ chút, ” Thấy Tiểu Xuyên Tử lại muốn đem người đuổi ra ngoài, chưởng quỹ vội vã gọi lại, tự mình đi ra ngoài xem xem, hắn biết tâm tư của chủ nhân, có lúc thu chút tranh chữ của thư sinh không phải là bởi vì bản thân tranh chữ của bọn họ đáng giá, mà là một cách biến tướng để giúp đỡ một chút những thư sinh có gia cảnh bần hàn, dù sao cũng không thể nói chắc chắn được trong những người đó không có người về sau lại cao hơn một cái đầu, như vậy dù chủ nhân có phí bao nhiêu bạc cũng đều đáng giá, “Ngươi chào hỏi khách khứa đi, ta tới xem một chút.”
Chưởng quỹ đi tới cửa, nhìn thấy một vị thư sinh mặc trường sam bị chắp vá mấy chỗ, người có chút ngại ngùng, nhìn thấy chưởng quỹ
đi ra, vẫn là trước tiên liền giải thích: “Chưởng quỹ, tại hạ Đào Hằng, có chút quấy rầy, sau khi tại hạ trở về đã khổ luyện một quãng thời gian, muốn xin quý đông gia (*chủ nhân, ông chủ*) xem lại một chút.”
Chưởng quỹ làm ăn nhiều năm như vậy cũng coi như có được nhãn lực, nhìn ra được thư sinh này chỉ sợ không còn cách nào mới đến Thính Cảnh Các bọn họ, trước mắt sắp đến viện thí, rất có thể là vì chuẩn bị lộ phí đi thi đi, nghĩ đến chủ nhân, chưởng trên mặt chưởng quỹ mang theo nụ cười ôn hòa nói: “Đào công tử, ta theo chủ nhân không ít thời gian, chủ nhân hiện tại đi xa không ở nhà, không nếu như để trước tiên để cho ta xem một chút, bên trong tửu lâu này ta vẫn có thể làm chủ được.”
Trước đó thư sinh nghe được hiện tại chủ nhân không có ở đây, trên mặt lộ vẻ thất vọng, vừa nghe đến chưởng quỹ có thể làm chủ được, liền vội vã lấy ra một bức tranh chữ lớn “Đa tạ chưởng quỹ, vậy thì mời chưởng quỹ
giúp ta xem một chút.”
“Đào công tử trước tiên xin mời vào.” Chưởng quỹ làm động tác mời, thư sinh vui vẻ nhấc chân đi vào.
Đường Xuân Minh cùng cùng A Lâm đang đứng đang bên đường của Thính Cảnh Các, trước tiên nhìn thấy một
thư sinh nghèo giao thiệp cùng với tiểu nhị, sau đó chưởng quỹ đi ra đem thư sinh mời vào, cuộc đối thoại của ba người hắn nghe được mơ hồ, chỉ biết thư sinh mang theo bức tranh đến van cầu xem, cũng không biết bên trong đến cùng là làm sao, nhưng mà chưởng quỹ này thật không có vì thư sinh nghèo khó mà để hắn bên ngoài. Hắn đang muốn chờ xem bộ dáng của thư sinh sau khi ra thế nào, A Lâm đã nhấc tay chỉ về Thình Cảnh Các, nói: “A Mẫu, nhà này.”
Đường Xuân Minh
kinh ngạc nói: “Vì sao?”
A Lâm sao có thể nói ra được rõ ràng, chỉ nhướng mày lên nói: “Nhà này được, bá bá tốt.”
Đường Xuân Minh nhịn cười, ôm lấy đại bảo bối của chính mình nói, nói: “Được, A Mẫu liền nghe A Lâm, chúng ta chờ một chút có được không?”
“Được!” Thấy A Mẫu nghe chính mình, A Lâm vô cùng vui vẻ lớn tiếng đáp.
Không để hai mẫu tử chờ trong thời gian dài, trong chốc lát thư sinh liền được chưởng quỹ đưa ra, thư sinh không có vẻ quẫn bách như lúc ban đầu, mà trên mặt mang theo vẻ vui sướиɠ cùng cảm kích, đi tới cửa thư sinh quay đầu lại nói: “Trần chưởng quỹ xin dừng bước, tại hạ vô cùng cảm kích, nếu như quý đương gia trở về xin truyền lời tại hạ hướng đông gia vấn an.”
“Được rồi, Đào công tử lên đường bình an, lời công tử
ta nhất định sẽ chuyển đạt lại cho đương gia chúng ta, nếu như Đào công tử lại có thêm các tác phẩm khác nhất định phải ưu tiên cho Thính Cảnh Các chúng ta, ta tin rằng nhất định đương gia chúng ta sẽ rất thích.”
“Đa tạ!” Thư sinh chắp tay cảm ơn rồi rời đi, trên thực tế trong lòng hắn cũng rõ ràng, đương gia cùng chưởng quỹ người ta chịu mua tranh chữ của hắn chẳng khác nào là tặng ngân lượng cho hắn, cũng không phải là do tranh hắn tốt đến mức nào, kỳ thực là bởi vì chưởng quỹ nhìn ra hoàn cảnh quẫn bách của hắn, thư sinh mang theo đầy lỏng cảm kích rời đi, nghĩ rằng ngày sau nhất định phải tìm cách báo đáp lại ân huệ này.
Đường Xuân Minh nhìn thấy thư sinh sau khi ra thì bước chân cũng mạnh dạn hơn hẳn, cả người cũng thả lỏng không ít, từ khi nhìn thấy hầu bao
thấp thoáng bên người của hắn, Đường Đường Xuân Minh mơ hồ rõ ràng được chuyện gì, không khỏi đánh giá cao
Thính Cảnh Các cao hơn một chút, trong lòng có quyết định, đứng dậy kéo tay A Lâm lên, nói: “A Lâm, chúng ta rời đi trước, đợi lát nữa trở lại.”
“Được, A Mẫu.” A Lâm ngoan ngoãn nghe lời, hắn biết A Mẫu muốn tìm nơi đem rau củ lấy ra, không muốn cho người khác biết được.
Ước chừng khoảng hai khắc sau, trên con phố phồn hoa này liền xuất hiện một chiếc xe trâu, trước xe trâu
có một ca nhi người hơi đen mặc quần áo dày dắt trâu đứng trước Thính Cảnh Các, mà đằng sau chiếc xe chất đầy cái sọt, trên mỗi sọt đều dùng rơm rạ che lại, trong lúc nhất thời không thấy rõ được bên trong chứa cái gì.
Thời gian này, Thính Cảnh Các đã có vài người khác nhân đến đây ăn cơm, nhưng mà rõ ràng, con số khác tới không bằng một phần của khác đến Minh Lan Cư phía đối diện. Tiểu Xuyên Tử đứng đón khách ở cửa lớn vừa nhìn thấy một chiếc xe trâu dừng lại trước cửa liền muốn tới mắng người, cái người này này dừng ở đây là muốn che tửu lâu của mình, không chỉ ngăn cản khách đến mà còn làm hỏng hình tượng của tửu lâu. Nhưng mà miệng còn chưa mở ra liền nhớ đến lời giáo huấn của chưởng quỹ trước đó, suy nghĩ một chút vẫn là đi ra vài bước, thét to, “Này này, ngươi làm gì vậy, không biết là sẽ ngăn cản khách đến tửu lâu của chúng ta sao?”
Người đến không phải người nào khác, chính là Đường Xuân Minh trước đó đã khảo sát thực tế, muốn bán rau dưa đương nhiên không thể ở trước mặt mọi người trực tiếp lấy ra được, hơn nữa muốn lập tức tận lực lấy rau dưa ra hắn không thể chỉ dựa vào một mình bàn tay của mình, cho nên hắn liền tìm một nơi hẻo lánh không có người đến liền mang theo A Lâm vào không gian, trước tiên tiến hành thay đổi diện mạo của mình, mặc trên người chính là áo bông lớn Triệu Đại Hổ để lại, điều chế đồ xong liền bôi lên mặt cùng người mình da liền lập tức biến thành màu đen tối, còn dùng tro than củi bôi vào lông mày trên mặt để thay đổi gương mặt, không nên kỳ quái vì sao hắn lại làm như vậy, rất nhanh liền xuất hiện một gương mặt mới, hắn cũng từng có đi cos* qua, hắn chính là muốn để cho người khác không nhận ra được mình, xấu chút cũng không liên quan, sau khi làm xong A Lâm còn chuyển vài vòng quanh hắn, con mắt trợn tròn lên, Đường Xuân Minh liền vui vẻ hôn vài cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nó.
(* cosplay)
Sau khi hóa trang xong hắn liền để cho A Lâm ở trong không gian, thỉnh thoảng thông qua lực lượng tinh thần trò chuyện cùng nó, sợ nó ở một mình bên trong sẽ sợ hãi. Chính hắn thì lại tìm tới chỗ thuê xe trước đó thuê một cái xe trâu, đem gần mười lượng bạc của mình đều tiêu hết, thành bại chính là một lần này.
Sau khi thuê xong xe liền đến nơi ẩn giấu đem các loại rau dưa đã sớm chuẩn bị nhanh chóng chuyển lên xe trâu, liền kéo đến trước cửa Thính Cảnh Các, trong lòng Đường Xuân Minh cũng âm thầm lau mồ hôi trong lòng.
“Vị đại ca này, ta có chút chuyện làm ăn muốn bàn với chưởng quỹ của ngươi, không biết có được không?” Đường Xuân Minh có lễ hỏi.
Tiểu Xuyên Tử nghi ngờ nhìn nhìn Đường Xuân Minh, nhìn một chút cũng không giống như người đến nói chuyện làm ăn,
rất quê mùa, lại nhìn về phía sau xe đẩy của hắn, hỏi: “Ngươi cuối cùng muốn bán cái gì thì nói cho ta biết một chút, ta mới có thể giúp ngươi nói với chưởng quỹ một câu, chưởng quỹ của chúng ta rất bận rộn, không phải người nào đều có thể thấy.”
Tiểu ca này nhìn cũng không lớn tuổi lắm, cũng tầm mười lăm, mười sáu tuổi, nhưng mà cũng không có bộ dáng hung hăng bá đạo, trong lòng nghĩ cái gì đều có thể viết hết ra mặt, Đường Xuân Minh suy nghĩ một chút liền mời hắn đến gần. Tiểu Xuyên Tử hoài nghi liếc mắt nhìn hắn, lớn mật đi lên phía trước, chẳng lẽ hắn còn sợ hắn? Đường Xuân Minh vạch một khe nhỏ ở cái sọt gần nhất, lộ ra màu xanh biết bên trong, Tiểu Xuyên Tử nhất thời trợn tròn mắt, không chờ được đẩy ra càng nhiều, sau khi xác định được cái gì ở bên trong, ngay cả nói một câu với Đường Xuân Minh cùng không có liền xoay người một cái chạy vội vào trong tửu lâu.
Đường Xuân Minh bình thản, tiểu nhị này thực sự là một chút cũng không che lấp tâm tư của mình, từ phản ứng của hắn là có thể phán đoán ra được, bên trong tửu lâu của bọn họ thực sự là cần rau dưa mới mẻ, đối với cuộc mua bán này Đường Xuân Minh vô cùng nắm chắc. Quả nhiên, không mất một lúc, Tiểu Xuyên Tử liền lôi kéo chưởng quỹ chạy ra, chưởng quỹ đã vào tuổi trung niên làm sao chịu được lôi kéo như vậy, đi tới ngoài cửa liền giật khỏi tay Tiểu Xuyên Tử tức giận nói: “Sau này ngươi còn như vậy thì liền lập tức về nhà hầu hạ a mẫu của ngươi đi, xông vào khách mời thì sao một câu xin lỗi liền có thể xong việc?”
Tiểu Xuyên Tử gấp đến độ giơ chân, chỉ vào phía trước
xe trâu nói: “Ta còn không phải là sốt ruột để ngươi xem một chút đồ trên xe sao.” Sau đó ghé sát vào bên tai chưởng quỹ lẩm bẩm một câu, sắc mặt chưởng quỹ nhất thời đại biến, vẻ giận dữ lúc trước liền không còn một chút nào, kinh ngạc liếc mắt nhìn người đang mỉm cười đứng nhìn hắn cùng Tiểu Xuyên Tử.
Chưởng quỹ không lo lắng chào hỏi người kia trước, nhanh đi lên vài bước xốc lên một tấm rơm trong đó, vẻ vui mừng trong lúc đó không thể kiềm chế được để lộ ra, nhưng mà dù gì cũng là chưởng quỹ nhiều năm, hắn liền nhanh chóng che giấu vẻ vui mừng trên khuôn mặt, nếu không phải là Đường Xuân Minh liên tục nhìn chằm chằm hắn, rất có khả năng liền bỏ qua. Nhưng mà hắn hẳn là phải cảm ơn tiểu nhị có lẽ có quan hệ không tồi với hắn, tiểu nhị có thể không có được sự khôn ngoan như chưởng quỹ, vì vậy Đường Xuân Minh vô cùng khẳng định, Thính Cảnh Các này đang rất cần rau dưa mới mẻ, vì vậy căn bản không lo bán không được hoặc là bán không được giá tiền cao.
Chưởng quỹ
nhanh nhẹn che tấm rơm lại, tuy rằng trên mặt khôi phục yên tĩnh, nhưng ngón tay vừa chạm qua rau dưa mới vẻ dưới lớp rơm rạ lại khẽ run lên, mới mẻ, tuyệt đối mới mẻ, hơn nữa phẩm chất tuyệt đối là vượt qua những rau dưa được đưa đến định kỳ. Lại ngẩng đầu nhìn về phía Đường Xuân Minh, liền thấy Đường Xuân Minh vẫn cứ mỉm cười nhìn hắn cùng Tiểu Xuyên Tử, chưởng quỹ
nhất thời tỉnh ngộ, người đến sớm đã đem phản ứng của Tiểu Xuyên Tử nhìn vào trong mắt, biết bọn họ đang cần hàng.
Chưởng quỹ
âm thầm trừng vì Tiểu Xuyên Tử không có tiền đồ một chút, xoay người đối với Đường Xuân Minh cười nói: “Vị phu lang này, không bằng chúng ta đi hậu viện trao đổi được không? Xin ngươi yên tâm, tửu lâu chúng ta luôn luôn phúc hậu, chắc chắn sẽ không để phu lang thất vọng.”
“Tốt lắm, xin mời chưởng quỹ
dẫn đường.”
Đường Xuân Minh dẫn xe trâu đi theo sau chưởng quỹ, sau khi nói chuyện được vài câu liền biết được chưởng quỹ này họ Trần, liền gọi hắn là Trần chưởng quỹ, mà khi Trần chưởng quỹ hỏi đến nên xưng hô với hắn như thế nào, Đường Xuân Minh trực tiếp dùng tên của A Lâm đối phó, tự xưng họ Lâm, liền thành Lâm phu lang trong miệng Trần chưởng quỹ.
Trần chưởng quỹ bắt Tiểu Xuyên Tử trở về, có tên tiểu hỗn đản này ở chỉ có thể làm hỏng việc, Trần chưởng quỹ biết hiện tại quyền chủ động đã rơi vào tay người khác, nhưng mà không thể không đem người đưa vào trong, bằng không để Minh Lan Cư phía đối diện nhìn thấy không biết là sẽ xảy ra sóng to gió lớn gì nữa. Hơn nữa, vị Lâm phu lang này ở trong mắt hắn, tuy rằng màu da biến thành màu đen quần áo cũ nát, rất khó khiến người ta tin tưởng đươc có thể cùng lúc lấy ra được nhiều rau dưa mới mẻ như vậy, nhưng người này đứng ở nơi đó mỉm cười, ánh mắt trong trẻo, giống như là mình đang mặc tơ lụa vậy, thái độ dương dương tự đắc, càng ngày càng khiến người ta không dám coi khinh bất cẩn.
Nếu như Đường Xuân Minh biết được tâm trạng hiện tại của Trần chưởng quỹ, tiểu nhân trong lòng nhất định sẽ đắc ý ngửa mặt lên trời cười to, ha ha, cái này gọi là skill trang bức (* kiểu như là kĩ năng tỏ vẻ nguy hiểm ý*), không nghĩ tới một người hiện đại như hắn cũng có thể lừa gạt được người cổ đại a.
Xe trâu đến hậu viện, Đường Xuân Minh
đem từng sọt từng sọt bỏ tấm phủ ra, nói: “Trước hết mời Trần chưởng quỹ kiểm tra hàng, ta dám bảo đảm toàn bộ huyện An Bình này không tìm ra được rau dưa mới mẻ ngon lành như thế này, dùng rau dưa của ta, bảo đảm chuyện làm ăn của Thính Cảnh Các của các ngươi phát triển không ngừng, khách ăn rồi còn muốn ăn nữa.”
Đường Xuân Minh không chỉ nói không, còn có hành động thực tế, dùng sự thực nói chuyện mới là cách làm tốt nhất khiến cho người khác tin phục. Liền lấy ra một quả dưa chuột trong sọt, “Răng rắc”
một tiếng bẻ thành hai nửa, chính mình trực tiếp cắn lấy một nửa trong đó, nửa kia đưa cho Trần chưởng quỹ, “Trần chưởng quỹ nếm thử mùi vị liền biết được ta có nói quá hay không.”
Phần bên trong trong veo như nước khiến cho người ta nhìn thấy cũng cảm thấy vui vẻ,, thấy Lâm phu lang tự tin như thế, Trần chưởng quỹ tiếp nhận nửa kia cũng cắn một miếng, nhất thời một mùi thơm tràn đầy khoang miệng, dưa chuột này, Trần chưởng quỹ cũng không biết nên hình dung như thế nào, chính là tất cả những dưa chuột hắn từng ăn đều không có mùi vị tốt như vậy. Hắn lại xé ra một loại rau dưa khác cho vào trong miệng thử nghiệm, con mắt càng ngày càng sáng, hắn dám đánh cuộc, có đám rau dưa này, Thính Cảnh Các bọn họ căn
bản không cần lo lắng bị Minh Lan Cư phía đối diện chèn ép, thậm chí có thể vượt qua Minh Lan Cư.
“Không biết Lâm phu lang định giá bao nhiêu? Trong nhà có còn hay không?” Trần chưởng quỹ là người khôn khéo, đám rau dưa này chỉ sợ đến mùa cũng thuộc loại tốt nhất, nếu như có thể trường kỳ cung hàng cho Thính Cảnh Các hoặc là Thính Cảnh Các có thể triệt để nắm giữ con đường tiêu thụ này, chuyện làm ăn của Thính Cảnh Các thực sự không không lo sẽ không phát triển.
Đường Xuân Minh cũng là người từng đi bán hàng, sao lại không hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Trần chưởng quỹ, hắn là người hiểu rõ cách giả bộ hồ đồ, chuyện làm ăn như vậy chỉ làm một lần, giả vờ hào phóng
vung vung tay nói: “Đi một chuyến đến huyện An Bình thật không dễ dàng, vì vậy liền tạm thời mang theo một chút ra vậy, còn giá tiền, ta tin Trần chưởng quỹ là người phúc hậu, sẽ cho ta một giá cả phúc hậu khiến cho ta trở về dễ nói với đương gia, nếu như đương gia của ta thỏa mãn, không chừng sau này sẽ để ta đi bàn chuyện ăn với người phúc hậu như Trần chưởng quỹ.”
Khóe miệng Trần chưởng quỹ giật giật, không ngừng nhắc đến người phúc hậu, nghe những lời này, nếu như giá tiền lần này không hài lòng, như vậy lần sau liền không có cơ hội bàn chuyện làm ăn với đương gia nhà hắn. Đối với đương gia trong miệng Đường Xuân Minh, Trần chưởng quỹ cũng không có hoài nghi, bởi vì trời lạnh chỉ có trồng trong phòng ấm mới có thể trồng ra được rau dưa tươi mới, mà chi phí phòng ấm không thấp, đương gia cũng có phòng ấm của chính mình, nhưng mà căn bản không đủ để đưa đến tửu lâu, mà tạo hình của Đường Xuân Minh căn bản không giống như người có thể có được phòng ấm.
“Vậy ta cũng không ép giá, cứ dựa theo giá thu mua như thường lệ của chúng ta tăng lên năm phần mười được không? Đồng thời ta cũng hi vọng Lâm phu lang có thể tiếp tục cung cấp hàng cho tửu lâu nhà chúng ta.”
“Năm phần mười?” Đường Xuân Minh không biết giá cả bình thường là bao nhiêu, nhưng từ việc đề cao năm phần mười cũng biết được giá cả không thấp, giả vờ sảng khoái
nói: “Được rồi, ta thấy Trần chưởng quỹ cũng là người sảng khoái, ta cũng không cò kè mặc cả, ngươi để cho người đến kiểm tra hàng đi, bảo đảm bên trong cũng có chất lượng như bên ngoài, chúng ta cùng Trần chưởng quỹ đều là người phúc hậu, chắc chắn sẽ không làm ra hành động lừa dối.”
Trần chưởng quỹ không nói gì, ca nhi này hình như rất thích ba chữ người phúc hậu này, hơn nữa một ca nhi ra bên ngoài giao tiếp với người khác, ngôn ngữ cử chỉ còn giống như là hán tử, trong lời nói lại kín kẽ không có một kẽ hở, nói từ đầu đến giờ cũng không thấy hắn nói ra đương gia là ai, đi từ đâu đến, Trần chưởng quỹ cũng chỉ có thể trước hết nhận đám rau dưa này rồi cân nhắc sau, nói chung phải cho đối phương một cái giá vừa ý mới có thể làm cho sau này nếu như đối phương có rau dưa mới mẻ sẽ cẫn nhắc Thính Cảnh Các bọn họ trước tiên.
Trần chưởng quỹ kêu người đến kiểm tra hàng cùng đếm số lượng, chính hắn cầm sổ sách cùng bàn tính, đem từng con số báo lên ghi chép lại cẩn thận, những loại rau dưa khác nhau đương nhiên có giá tiền khác nhau, giống như giá của dưa chuột thì cao hơn giá của cải củ, cuối cùng tổng cộng Đường Xuân Minh kéo đến được hơn năm trăm cân, tổng cộng đến một ngàn bốn trăm hai mươi hai, vẻ mặt Đường Xuân Minh vẫn nhàn nhạt, trên thực tế tiểu nhân trong lòng đã vui đến ngất trời.
Trần chưởng quỹ quả nhiên là người phúc hậu, lúc Đường Xuân Minh cẩn thận thu tiền kéo xe trâu rời đi còn không quên cùng người phúc hậu cười nói: “Trần chưởng quỹ mời trở về đi, ta nhất định sẽ nói lời tốt cho Thính Cảnh Các của các ngươi với đương gia, lần sau lại hướng về phía Thính Cảnh Các của các ngươi.”
Sau đó phủi mông một cái rời đi, phía sau
Trần chưởng quỹ còn hi vọng tràn đầy, không biết rằng người này đi rồi sẽ không quay lại nữa, dù cho tìm kiếm như thế nào cũng không thể tìm kiếm được một ca nhi có nước da đen như vậy.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Xuyên Việt Chủng Điền Chi Mãn Đường Xuân (Đường Xuân Xuyên Qua Làm Ruộng)
- Chương 21: Bán thức ăn