Xuyên Việt Chi Tu Chân Nữ Hoàng

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Đang Cập Nhật
Thể loại: Nữ tôn (Thế giới nữ tôn, nam ti), NP, xuyên không, huyền huyễn Nàng, Hoàng Tố Yên, đại tiểu thư tập đoàn Hoàng thị, nàng cao quý ưu nhã, lại lạnh lùng như băng, nàng 22 tuổi, ở tuổi người kh …
Xem Thêm

Chương 44: Xuất Hiện Uy Hϊếp
An ủi Băng Mặc một lúc lâu, Hoàng Tố Yên để hắn về tẩm cung nghỉ ngơi trước, chính nàng đi tới trước mặt vật màu đen gì đó. Hơi khẽ động, trên bàn tay bạch ngọc liền bao trùm một tầng băng lam sắc linh khí, nhẹ nhàng nhặt “Cổ trùng” kia lên, tỉ mỉ quan sát một chút, hình như cũng không có gì đặc biệt, chỉ là dáng vẻ buồn nôn mà thôi, mặt ngoài thân thể cổ trùng kia có một tầng dịch mỏng trắng mịn, chắc là độc nước thôi? Mềm, giống như không có công kích, đương nhiên đây là dáng vẻ sau khi nó chết, khi còn sống có thể chui vào bên trong thân thể của con người.

“Ảnh” Mắt không rời khỏi cổ trùng, Hoàng Tố Yên nhẹ nhàng hô một tiếng, một bóng đen xuất hiện ở trước mặt nàng, “Ngươi đi gọi Uyển Tùy đến.”

“Dạ.” Xoay người vừa định đi, lại bị Hoàng Tố Yên gọi lại.

“Chờ một chút, cũng gọi Lãnh Nhan đến đây đi!” Đột nhiên nghĩ một việc không giải quyết được, Hoàng Tố Yên quyết định vẫn nên gọi các nàng cùng nhau đến, giải quyết nhanh lên một chút cũng tốt.

“Dạ.“

Trong tay cầm cổ trùng, con ngươi Hoàng Tố Yên tia lạnh càng ngày càng lên…

Ngự thư phòng…

“Tiểu thư, ta nói, người dời tẩm cung đến ngự thư phòng này luôn sao?” Hạ Vân vừa vào cửa đã lên tiếng.

Nhíu nhíu mày, Hoàng Tố Yên nghi ngờ nhìn về phía Lãnh Nhan, ta hình như không có gọi ngươi mang nha đầu Hạ Vân này đến!

Lãnh Nhan bất đắc dĩ nhún vai, ta cũng không muốn a!

“Được rồi, các ngươi không cần ‘Mắt đi mày lại’, có được không? Nói chính sự đi!” Hạ Vân chịu không nổi ánh mắt trách cứ a! Mỗi lần đều làm việc bên ngoài, nàng chỉ là thỉnh thoảng “Hành sự bất lực” mà thôi a!

“Được rồi! Lãnh Nhan, Uyển Tùy, còn nhớ Âm giáo không?” Ngón tay gõ nhẹ tay vịn trên ghế ngồi, Hoàng Tố Yên quyết định bỏ qua sự tồn tại của Hạ Vân.

Sửng sốt, Lãnh Nhan và Uyển Tùy liếc mắt lẫn nhau, đồng thời từ mắt đối phương đều thấy sự kinh ngạc, gật gật đầu.

Hạ Vân tò mò, có thể làm cho Lãnh Nhan và Uyển Tùy kinh ngạc cũng không có nhiều a! Âm giáo này, nàng cũng chỉ nghe nói, nổi danh là nuôi nấng cổ trùng với giáo phái giang hồ, nhưng bởi vì cách Hoàng Nguyệt quốc rất xa, trên cơ bản cũng không uy hϊếp được đến các nàng, cho nên không đi tìm hiểu. Lần này tiểu thư nhắc tới, chắc hẳn đã có thứ “Thú vị” xảy ra!

Trầm ngâm một chút, Hoàng Tố Yên nhìn chằm chằm Lãnh Nhan nói: “Ngươi lần trước tra thế nào?”

Hơi nhíu mày, “Các nàng ẩn giấu rất tốt, đến nay vẫn không thể tra ra được nhiều thứ, chỉ biết hiện tại các nàng giống như xuất hiện nhiều ở hoàng thất các quốc gia.“

Kỳ thực, từ khi ở Ngạo Thiên quốc trở về, các nàng đã điều tra giáo phái này, bởi vì lần trước nữ hoàng Ngạo Thiên trúng da^ʍ độc chính là xuất phát từ giáo phái này, loại da^ʍ độc này được chế từ phương pháp đã thất truyền từ lâu, lần này xuất hiện lần nữa cũng không phải là chuyện tốt gì.

“Hơn nữa…” Lãnh Nhan cau chặt mày bổ sung thêm, “Các nàng giống như đã có mặt ở khắp nơi, ngoài Hoàng Nguyệt chúng ta và Ngạo Thiên ra, khắp nơi đều có thể tra được tung tích của các nàng. Còn có, các nàng hình như…”

“Hình như chỉ nhằm vào hoàng thất đúng không?” Nhàn nhạt nói một tiếng, Hoàng Tố Yên rút ra mấy cuốn giấy trên bàn sách, mặt trên chính là báo cáo mấy ngày nay của Tác Hồn, trên giấy rõ ràng viết gần đây tra được Âm giáo “Hoạt động”, mặc dù sự việc có phải âm giáo gây nên hay không vẫn chưa biết được, nhưng có thể khẳng định, nó đã dần dần trở thành uy hϊếp đối với nàng!

“Dạ, chỉ là rất kỳ quái, nàng lại không tiếp xúc với thành viên hoàng thất của quốc gia ta. Chỉ có mấy vương gia giống như rất bất an muốn liên lạc với các nàng.” Lãnh Nhan cẩn thận liếc Hoàng Tố Yên một cái.

“Hừ! Các nàng chiếm không được ngôi báu.” Hoàng Tố Yên nặng nề mà cầm cuốn giấy trong tay ném lên bàn, hừ lạnh một tiếng, Hoàng di này sẽ gây phiền cho nàng, chính sự không thấy các nàng làm được gì, tranh quyền đoạt lợi mấy chục năm “Nhiệt tình không giảm”! Đột nhiên nghĩ đến một người, “Phái người chú ý đến hoàng tỷ một chút!”

“Dạ.”

Liếc nhìn vẻ mặt ngưng trọng của Lãnh Nhan, khóe miệng Hoàng Tố Yên hơi nhếch lên, “Nhan, ngươi không cần khẩn trương như vậy, hoàng tỷ ta vẫn tin tưởng nàng, nàng sẽ không làm gì bất lợi đến quốc gia.” Mà gϊếŧ nàng quốc gia sẽ rơi vào hỗn loạn, liếc mắt nhìn cuốn giấy, “Ta chỉ muốn ngươi chú ý xung quanh hoàng tỷ một chút, Âm giáo có thể sẽ liên hệ với nàng.”

Giương mắt do dự nhìn Hoàng Tố Yên, trong lòng Lãnh Nhan vẫn cảm thấy Hoàng Lan Chanh có hiềm nghi rất lớn.

“Làm theo lời ta bảo.” Không muốn nhiều lời, nhắm hai mắt lại, trong đầu Hoàng Tố Yên lại nghĩ tới ngày đó nghe thấy “Cố sự”, cho nên nàng tin hoàng tỷ!

“Dạ.” Biết tiểu thư tự nhiên có lý do của nàng, Lãnh Nhan tạm thời bớt lo lắng.

“Ừ. Uyển Tùy, ngươi tới đây nhìn một chút.” Mở mắt, ý bảo Uyển Tùy mở một hộp gỗ hồng trên bàn.

Nghi ngờ đi lên phía trước, Uyển Tùy mở hộp liếc mắt nhìn, kinh ngạc há to miệng, “Tiểu thư, ngươi từ đâu mà có thứ này?”

“Có vấn đề gì không?” Khó thấy được biểu tình này của Uyển Tùy, Hoàng Tố Yên cũng ý thức được sự việc không bình thường.

“Cổ trùng này được gọi là hoàn cổ, bị nó cắn được, không, chỉ cần đυ.ng vào nó thì độc của nó đυ.ng vào da, hai canh giờ như nếu không có thuốc giải toàn thân thối rữa mà chết. Hơn nữa cho dù chỉ dính vào y phục của người, nhưng bởi vì độc này có tính ăn mòn rất mạnh, y phục bình thường căn bản không thể chống chọi được lâu, độc sẽ xâm nhập vào da, thế nhưng… Độc này cũng là đã biến mất từ lâu!” Trong lòng đột nhiên có cảm giác không tốt, Uyển Tùy cau chặt mày nhìn về phía Hoàng Tố Yên.

“Phải không?” Tựa như lẩm bẩm, Hoàng Tố Yên lẳng lặng nhìn chằm chằm cổ trùng trong hộp, da^ʍ độc, hoàn cổ! Âm giáo rốt cuộc có mục đích gì đây?

“Đều cùng Âm giáo có liên quan a!” Rốt cuộc tìm được cơ hội nói chuyện, Hạ Vân kinh ngạc nhìn cổ trùng trong hộp gỗ hồng, “Thật đúng là không phải khó coi bình thường!”

Không để ý tới những lời Hạ Vân đang nói, Hoàng Tố Yên quay đầu nhìn Lãnh Nhan, “Nhan, thông tri cho Tử Nguyệt và Hi, chú ý nhiều hơn sự việc của Âm giáo.”

“Dạ.”

“Tiểu thư, bằng không giao cho ta đi! Tử Nguyệt có Hồng môn, Ảnh Hi có ám môn, chúng ta cũng không có khả năng bởi vì một Âm giáo mà để những chuyện khác xuống!” Hạ Vân xung phong nhận việc nói.

“Ngươi không…”

Phất tay ngăn cản lời muốn nói của Uyển Tùy, Hoàng Tố Yên nghĩ nghĩ, gật gật đầu, “Được rồi! Hạ Vân, ngươi phụ trách điều tra chuyện của Âm giáo.” Kỳ thực đừng xem Hạ Vân bình thường dáng vẻ tùy tiện, vô tâm vô phế, nhưng nàng “Đường ngang ngõ tắt” bản lĩnh cũng không phải ít, chuyện này giao cho nàng hẳn là có thể.

“Ha ha ha, nghe thấy không? Tiểu thư vẫn biết rõ bản lĩnh của ta. Ngươi chỉ sợ ta đoạt công lao của ngươi đi!” Hạ Vân như có như không không liếc nhìn Uyển Tùy.

Uyển Tùy quay đầu đi, làm như không nhìn thấy.

Mắt thấy Hạ Vân và Uyển Tùy trong lúc hỗ động, Hoàng Tố Yên và Lãnh Nhan liếc mắt nhìn nhau, trong lòng cũng thoải mái một ít.

Nguyên ảnh cung…

“Nữ hoàng bệ hạ giá đáo.”

Không đợi thị vệ báo tin, Hoàng Tố Yên liền bước vào cửa điện.

“Thần thϊếp khấu kiến bệ hạ. “

“Đứng lên đi!” Tiến lên nâng Băng Mặc dậy, Hoàng Tố Yên kéo hắn đi tới trước bàn, thấy trên bàn để tổ yến, “Đã trễ thế này, còn chưa nghỉ ngơi sao?”

“Dạ, thần đang đợi bệ hạ.” Lần lượt Hoàng Tố Yên ngồi xuống, Băng Mặc buông tay nàng ra, bưng tổ yến trên bàn lên đưa đến bên môi của nàng.

“A! Ngươi biết trẫm đêm nay sẽ đến sao?” Há mồm ăn tổ yến do Băng Mặc đút tới, Hoàng Tố Yên nhíu mày, nàng hình như không có nói là muốn tới a?!

Nghiêm túc nhìn về phía nữ hoàng, Băng Mặc gật đầu khẳng định, “Dạ, ta biết.”

Thân thể khẽ chấn động, Hoàng Tố Yên lẳng lặng nhìn chằm chằm Băng Mặc. Băng Mặc cũng buông tổ yến xuống, con ngươi trong suốt, cứ ngồi yên tĩnh như vậy để Hoàng Tố Yên tùy ý nhìn chằm chằm.

Ở trong mắt hắn, nàng chỉ thấy được quanh quẩn tình yêu say đắm nhàn nhạt, Hoàng Tố Yên bỗng nhiên cười nhẹ ra tiếng, “Ha ha, nói cho ta biết…” Tiếng nói biến mất ở chỗ tiếp xúc đôi môi…

“Ưmmm…” Không nghĩ đến nữ hoàng lại đột nhiên hôn hắn, Băng Mặc trừng lớn đôi mắt đẹp.

“Bệ… Bệ hạ, Ưmm… Chờ một chút…” Thở hồng hộc đè “Sắc thủ”, của Hoàng Tố Yên đã với vào bên trong áo hắn, hai mắt Băng Mặc đã bị tìиɧ ɖu͙© mê hoặc, nhưng vẫn cố duy trì vẻ thanh tỉnh cuối cùng, “Bệ hạ, thần thϊếp còn chưa chuẩn bị tốt!”

Con ngươi đầy tìиɧ ɖu͙© dần dần tiêu tan, Hoàng Tố Yên nhìn chằm chằm Băng Mặc một hồi, đột nhiên ôm lấy hắn, đi vào bên trong phòng.

“Bệ hạ.” Kinh hô lên tiếng, Băng Mặc bất lực nắm chặt lấy y phục nữ hoàng, khẩn trương nhắm hai mắt lại.

Để Băng Mặc nhẹ nhàng nằm trên giường, Hoàng Tố Yên cũng nằm theo.

“Bệ hạ” Trong giọng nói mang một tia cầu xin, mặc dù hắn rất thích nữ hoàng, nhưng… Hắn thực sự còn chưa chuẩn bị sẵn sàng a!

Thở dài, Hoàng Tố Yên vỗ tay Băng Mặc đang chặt cầm lấy tay nàng, “Hôm nay trẫm sẽ không cưỡng bức ngươi, nghỉ ngơi thật tốt đi!” Nói xong đem Băng Mặc ôm vào trong lòng, nhắm hai mắt lại.

Trong mắt giống như sắp sửa miêu tả sinh động cái gì, Băng Mặc cố sức nháy nháy mắt, vùi đầu vào trong lòng Hoàng Tố, vai hơi lay động…

Một lúc lâu, nghe thấy tiếng hít thở đều đều trong lòng truyền ra, Hoàng Tố Yên mở mắt, cúi đầu nhìn Băng Mặc đang ngủ yên ổn trong lòng, khóe miệng nhếch lên…

Thêm Bình Luận