Chương 44: Phong ba khi mua sách

Editor: Aubrey.

Lâm Dịch mở miệng nói: "An Bình ca ca! Ta muốn đi đến Thiên Kiều chơi, nơi đó khẳng định rất náo nhiệt."

Bàn Đôn cũng có ý kiến giống như vậy: "Đúng đó a! Đi Thiên Kiều chơi đi, nơi đó có rất nhiều chỗ vui chơi, ta muốn đi xem biểu diễn xiếc, còn muốn được chơi với hầu tử a."

Nguyên An Bình cố ý đùa với bé: "Ngươi muốn xem diễn xiếc mà không trả tiền cho người ta, còn muốn xem người ta biểu diễn không công như vậy sao?"

Bàn Đôn tranh luận đáp: "Có thể, có thể những người khác cũng không trả tiền a. Có thể không cần trả tiền mà phải không?"

Hoắc Tiểu Hàn hiếu kỳ hỏi: "Xem biểu diễn xiếc phải trả tiền sao? Ta không có tiền a."

Lâm Dịch cảm thấy hai người bọn họ thật sự rất ngốc, nên liền đắc ý giải thích: "Xem biểu diễn xiếc có trả tiền đều được coi là một việc khích lệ cho người ta, nhưng cũng có thể không cần trả tiền. Yên tâm đi, sẽ không có ai nói gì chúng ta đâu, An Bình ca ca nói như vậy nhất định là đang đùa các ngươi đấy."

Hoắc Tiểu Hàn dùng ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Nguyên An Bình, Bàn Đôn thì lại rất trực tiếp hỏi Nguyên An Bình, bé trợn trắng mắt biểu thị bản thân rất bất mãn.

Nguyên An Bình giật giật khoé miệng, hắn chẳng qua là muốn chọc cười mà thôi, lẽ nào bộ dạng của hắn không giống như đang nói đùa hay sao? Tại sao một người thì luôn nhìn ta chằm chằm, một người còn lại thì... Khinh bỉ ta?

Nguyên An Bình vỗ vỗ Bàn Đôn: "Biểu tình đó của ngươi là gì?"

Bàn Đôn cười hắc hắc, trong lòng âm thầm tưởng tượng: "Không nói cho ngươi biết đâu."

Lâm Dịch ở một bên che miệng cười trộm.

Nguyên An Bình tỏ vẻ bản thân không chấp nhặt với hai tiểu hài tử, tiếp tục lôi kéo Lâm Dịch đang hăng say nói chuyện với Hoắc Tiểu Hàn: "Thiên Kiều là một địa phương rất náo nhiệt, lúc trước ta từng đi qua một lần. Nào là biểu diễn xiếc, hát hí khúc, kể chuyện, còn bán rất nhiều đồ chơi nhỏ, lại còn có rất nhiều sạp hàng bán đồ ăn, rất nhiều người đều thích đi đến nơi đó chơi. Bất quá, ngày hôm nay khí trời tương đối lạnh, cũng không biết có còn náo nhiệt giống như trước nữa không."

Hoắc Tiểu Hàn nghe bé nói như vậy, liền vô cùng mong đợi: "Ta chưa từng được xem biểu diễn xiếc, hát hí khúc với kể chuyện cũng chưa từng được xem. Hôm nay có cơ hội nhất định phải xem thật kỹ một chút, có phải rất hấp dẫn không a?"

Nguyên An Bình nhìn về phía hai đứa nhỏ: "Ngươi hỏi hai người bọn họ đi, bọn họ biết tương đối nhiều."

Hai đứa trẻ vừa thấy có cơ hội được biểu hiện, lập tức dồn dập nói ra những gì mà mình biết.

Lâm Dịch giành nói trước: "Ta rất thích xem biểu diễn xiếc, bọn họ thật là lợi hại, có thể phun ra lửa a. Chính là từ trong miệng phun lửa ra, có phải rất lợi hại hay không? Còn có, còn có một cái sào tre rất dài, bọn họ còn có thể leo lên đó a. Còn nữa, bọn họ còn có thể đè lên từng người một, đè lên cao thật cao a."

Hoắc Tiểu Hàn nghe vậy liền khó mà tin nổi, y trợn mắt lên không dám tin tưởng mà hỏi lại Lâm Dịch: "Phun lửa? Con người làm sao có thể phun ra lửa được?"

Lâm Dịch rất khẳng định gật đầu: "Thật sự có thể phun lửa a, ta đã tận mắt nhìn thấy, còn được nhìn thấy hai lần đó nha!"

Bàn Đôn cũng vội vàng biểu thị: "Ta cũng nhìn thấy, ta cũng nhìn thấy, thật sự có thể phun lửa! Nhưng mà không thấy bọn họ nhét cây đuốc vào miệng bằng cách nào, lẽ nào bọn họ ăn lửa sao? Rồi sau đó sẽ phun ra?"

Hoắc Tiểu Hàn cảm thấy có gì đó không đúng: "Lửa làm sao mà ăn được? Lửa thêu người rất đau a!"

Lâm Dịch biểu thị: "Vậy nên mới nói bọn họ rất lợi hại, chúng ta là người bình thường cho nên không thể ăn lửa. Còn bọn họ thì rất lợi hại, nên bọn họ có thể ăn."

Bàn Đôn cũng rất tán thành gật đầu: "Ân! Chúng ta với bọn họ không giống nhau."

Hoắc Tiểu Hàn rất dễ dàng tiếp nhận cái lý do này: "Cũng phải, người bình thường thì không thể phun lửa được."

Nguyên An Bình ở một bên biết được chân tướng của việc phun lửa lại không cảm thấy có cảm giác ưu việt gì, chẳng qua là hắn cố nhịn không đi phá hoại cảm giác kinh ngạc trong lòng bọn họ. Cái này cũng giống như ảo thuật, chỉ cần phơi bày ra thì không còn ý nghĩa gì nữa, thà không biết gì để giữ lại phần cảm giác kinh sợ kia còn hơn.

Chỉ là, hắn thuận tiện dặn dò một câu: "Biễu diễn xiếc đều là những chuyện rất nguy hiểm, tiểu hài tử các ngươi không được học theo, có biết không?"

Hai đứa trẻ đều gật đầu.

Hoắc Tiểu Hàn thì lại không nhịn được hiếu kỳ hỏi: "An Bình ca! Ngươi có biết vì sao bọn họ lại lợi hại như vậy không? Có phải bọn họ tu luyện nội công gì đó cho nên mới lợi hại như vậy không?"

Vừa nhắc tới võ công, cũng chính là thứ khiến cho Lâm Dịch cảm thấy hứng thú nhất, bé nhìn về phía Nguyên An Bình tò mò hỏi: "An Bình ca! Có phải bọn họ tu luyện thần công gì đó hay không?"

Nguyên An Bình cảm thấy hắn cần phải giải thích với bọn họ một chút: "Đúng là những người biểu diễn xiếc đều có luyện công, nhưng lại không hề liên quan tới cái loại thần công gì đó mà các ngươi nghĩ tới. Bọn họ có bản lĩnh, có sở trường của chính mình, nhưng lại không liên quan tới đại hiệp hoặc là các cao thủ võ lâm. Cái ngươi xem cảm thấy mới mẻ là được rồi, tuyệt đối đừng học theo, rất nhiều trò biểu diễn xiếc đều tương đối nguy hiểm."

"Ồ." Lâm Dịch có hơi thất vọng.

"Ta sẽ không học." Bàn Đôn tiếp tục đề tài lúc trước, nói với Hoắc Tiểu Hàn: "Ta rất thích chơi đùa với hầu tử, khỉ con rất thông minh a. Ta cảm thấy rất có khả năng bọn chúng chính là Tôn hầu tử mà An Bình ca ca đã kể. Tiểu Hàn ca ca! Lát nữa ngươi thấy khẳng định cũng sẽ thích."

Tâm tình Lâm Dịch không tốt cố ý giội cho bé một gáo nước lạnh: "Hôm nay rất có thể sẽ không được chơi với hầu tử."

Bàn Đôn vừa nghe như vậy liền cảm thấy sầu não không thôi: "Vậy phải làm gì bây giờ a?"

Hoắc Tiểu Hàn mỉm cười nói với bé: "Không sao, lần này không được xem, có thể chờ lần sau xem lại. Không phải nói ở Thiên Kiều rất náo nhiệt sao? Không được chơi với hầu tử thì có thể đi xem cái khác."



Nguyên An Bình cảm thấy Bàn Đôn không cần thiết phải buồn rầu: "Chờ ngươi vừa đến đó nhất định sẽ chơi vui đến quên cả trời đất."

Hoắc Tiểu Hàn nghe không hiểu: "Cái gì vui?"

Nguyên An Bình ý thức được mình dùng thành ngữ không đúng lúc: "Không có gì, ta nói là sau khi tới nơi, Bàn Đôn sẽ cao hứng đến mức phiền não gì đó đều quên hết."

Nói xong, hắn thấy cách đó không xa có bán bánh đường, liền hỏi bọn họ: "Các ngươi có muốn ăn bánh đường hay không?"

Bàn Đôn trả lời đầu tiên: "Ta muốn ăn!"

Lâm Dịch nhìn về phía sạp hàng bán bánh đường: "Ta cũng muốn ăn."

Nguyên An Bình nhìn về phía Hoắc Tiểu Hàn, Hoắc Tiểu Hàn liền vội vàng lắc đầu: "Ta không cần."

Nguyên An Bình dẫn bọn họ đi đến sạp hàng của đối phương, trước tiên hỏi giá tiền một chút, bởi vì dùng nhiều đường và dầu nên bánh đường này không được rẻ cho lắm, một cái tám văn tiền nhưng chỉ to bằng cái nắm tay. Bất quá, đa số người lớn đều chỉ mua cho hài tử ăn, thấy sạp hàng này quạnh quẽ như vậy liền biết sinh ý không quá hảo.

Nghĩ đến trời lạnh nên ăn một chút đồ nóng, nên hắn cũng không để ý đến giá tiền, liền mua bốn cái. Bởi vì còn chưa làm xong nên bọn họ cần phải chờ một chút, Nguyên An Bình thấy cách đó không xa có một thư viện, liền nói với Hoắc Tiểu Hàn: "Ta đi đến thư viện một chút, ngươi với bọn họ ở đây chờ."

Hắn nói xong, liền đem tiền giao cho Hoắc Tiểu Hàn: "Ta đi mua mấy quyển sách, rất nhanh sẽ trở về."

Bàn Đôn dặn dò nói: "An Bình ca ca! Ngươi mua xong phải nhanh chóng trở lại a."

Lâm Dịch nói theo: "Phải a! Chúng ta còn phải đi Thiên Kiều chơi đó, ngươi đừng ở mãi trong đó mà quên mất chuyện đi chơi a. Gia gia ta nói, thư sinh rất thích xem sách, còn có thể xem tới quên ngủ quên ăn cơm."

"Yên tâm đi, ta sẽ đi nhanh về nhanh." Hắn nói xong liền dặn dò Hoắc Tiểu Hàn: "Ngươi trông chừng chúng nó cho tốt, đừng để cho chúng nó chạy loạn."

Hoắc Tiểu Hàn thân thủ kéo tay hai đứa bé: "Hảo! Ta sẽ trông chừng bọn họ thật kỹ, sẽ không để cho bọn họ chạy loạn."

Lâm Dịch có chút bất mãn nói với Nguyên An Bình: "Ta không phải hài tử không biết nghe lời."

Bàn Đôn cũng gật đầu: "Ta cũng rất nghe lời."

"Nghe lời là tốt rồi, chỉ cần nghe lời thì lát nữa sẽ mua cho các ngươi hai món đồ chơi làm bằng đường." Thấy bọn họ thành thật như vậy, Nguyên An Bình cũng liền yên tâm mà đi đến thư viện.

https://aubreyfluer.wordpress.com

Nguyên An Bình đi vào thư viện, cùng những người khác lật xem các loại điển tịch bất đồng, hẳn đây là những quyển sách tạp nham đi? Như là các loại sách về yêu ma quỷ quái, các loại du kí, dã sử, thần thoại đều là những thể loại mà hắn thích nhất. Còn có điển tịch của các danh gia vọng tộc, nhưng hắn tạm thời không có tâm tư muốn tìm hiểu. Hơn nữa, hắn còn chưa chắc có thể hiểu được thâm ý của đống kinh tự khó hiểu kia.

Thư viện không giống với những nơi khác, trong đây vô cùng yên lặng, ai đọc sách thì đọc sách, ai tìm sách thì tìm sách, cho dù muốn trò chuyện thì cũng là nhỏ giọng. Nguyên An Bình cảm thấy bầu không khí này quả thực rất không tệ, tìm được hai quyển sách tốt, thời điểm hắn đang định trả tiền rời đi, thì lại nhìn thấy có một nhóm thư sinh đang đến đây.

Họ trò chuyện với nhau rất vui vẻ, từng người từng người đều có bộ dạng rất hăng hái. Nguyên An Bình ngược lại không quá chú ý đến bộ dáng của bọn họ, chỉ là thấy bọn họ đang mùa đông mà mang theo quạt ra ngoài, trông một bộ rất cao ngạo, liền không còn hứng thú muốn bắt chuyện nữa.

Nguyên An Bình cầm hai quyển sách đi đến chỗ quầy hàng, đem sách đặt ở phía trên: "Xin hỏi, hai quyển sách này bao nhiêu tiền?"

Thời điểm chưởng quầy đang muốn tính tiền cho hắn, thì mấy người thư sinh kia lại xuất hiện. Người dẫn đầu liếc nhìn hai quyển sách mà Nguyên An Bình đặt trên quầy hàng, đưa tay cầm lấy một quyển, hỏi chưởng quầy: "Dị Quốc Chí? Hai ngày nay ta luôn đi tìm quyển sách này, chỗ của các ngươi còn quyển nào khác không?"

Thái độ của chưởng quầy rất khách khí trả lời: "Chương công tử! Thật là không khéo, đây là cuốn cuối cùng, nếu muốn bổ sung hàng thì còn phải chờ thêm mười ngày."

"Ta không muốn chờ nhiều ngày như vậy." Chương Sĩ Danh nói xong liền nhìn về phía Nguyên An Bình: "Vị huynh đệ này, đem quyển sách này nhường cho ta được không?"

Nguyên An Bình đối với cái tên Chương Sĩ Danh vô cùng tuỳ ý cầm lấy quyển sách mà hắn đã chọn vốn không có cảm tình gì, huống hồ cái tên này mặc dù đang dùng giọng điệu thương lượng, nhưng lại trưng ra thái độ như đã xác định rất chắc chắn, ngạo khí từ trong xương tuỷ cho dù có giả bộ thì cũng không thể che giấu được.

Tuy nhiên, cho dù hắn rất không thích người này nhưng tất nhiên cũng sẽ không biểu hiện ra mặt. Vì vậy, hắn mỉm cười, dùng giọng điệu bất hoà khí đáp: "Xin lỗi! Ta cũng đã tốn rất nhiều thời gian mới tìm được quyển sách này, thực sự rất khó nhịn đau mà cắt thịt a."

Kỳ thực, hắn đối với quyển sách này cũng chỉ có hứng thú bình thường thôi, bất quá đối với một kẻ mà hắn cảm thấy chướng mắt, dĩ nhiên hắn sẽ không nguyện ý nhường cho đối phương.

Một người thư sinh đi cùng với Chương Sĩ Danh lên tiếng: "Ngươi có biết vị công tử này là ai không? Hắn là thiếu gia của Chương gia, trong thị trấn này ai mà không biết Chương lão gia là tiểu thúc của hắn. Cho nên a, những lời này của ngươi vẫn nên suy nghĩ cho kỹ rồi nói lại đi."

"Chương lão gia? Không phải là cái người tên Chương Lâm Dịch kia sao? Không nghĩ tới đối phương còn có một đứa cháu trai tuổi tác không chênh lệch bao nhiêu với hắn." Nguyên An Bình thầm nghĩ trong lòng, nhìn đến Chương Sĩ Danh trong mắt mang theo vẻ đắc ý, hắn chắp tay nói: "Cháu trai của Chương lão gia? Thật sự là thất kính, thất kính, bất quá..."

Hắn mỉm cười nói tiếp: "Cái gọi là quân tử không đoạt thứ người khác thích, ta muốn có quyển sách này từ rất lâu rồi, hi vọng Chương công tử bao dung."

Khoé mắt Chương Sĩ Danh bốc lửa nhìn về phía Nguyên An Bình, hắn không nghĩ tới đối phương lại không biết điều như vậy. Chương Sĩ Danh cười cười, mở quạt ra hỏi: "Ở trong mắt của ta, bất kỳ thứ gì trên đời cũng đều có giá trị riêng của nó, nếu như ta trả cho ngươi một cái giá thì ngươi có nguyện ý bỏ qua hay không? Nói đi, ngươi muốn bao nhiêu tiền thì mới chịu từ bỏ món đồ mà ngươi thích?"

Cặp mắt của Nguyên An Bình híp lại một chút, mặt dù trước mặt đang mỉm cười nhưng trong lòng hắn lại thầm nghĩ "Nói cho cùng thì, mấy quyển sách này vẫn còn chưa được trả tiền nên không tính là của ta. Nhưng người này lại cố ý bày ra loại thái độ muốn dùng tiền trấn áp ta, có phải ta nên cảm thán một câu quả không hổ danh là cháu trai của Chương lão gia, giàu nức đổ vách hay không?"

Kỳ thực, dựa theo tính cách của Nguyên An Bình, thật sự không quá để ý đến loại chuyện dây dưa kéo dài thời gian này. Đối với chuyện bị người khác lấy tiền ra trấn áp, đặt vào tình thế trước đây, có lẽ hắn còn có thể hi vọng đối phương vung tiền mạnh tay hơn một chút. Chỉ là, bản thân còn dự định muốn đi thi lấy công danh, như vậy thì ngày hôm nay không thể có chuyện vì tiền mà khom mình được.



Coi như lúc này hắn muốn biểu hiện rộng lượng không muốn đối phương trả tiền sách cho hắn, nhưng đó là trước khi Chương Sĩ Danh tỏ rõ thân phận thì còn nói được. Nếu như lúc này lại nói là nhường lại cho đối phương, người khác sẽ cho rằng hắn muốn nịnh bợ Chương Sĩ Danh. Nguyên An Bình thầm nghĩ "Xem ra ngày hôm nay hắn đã đắc tội người này rồi."

Thấy Nguyên An Bình không nói lời nào, Chương Sĩ Danh quay qua hỏi chưởng quầy: "Quyển sách này bao nhiêu tiền?"

Chưởng quầy liền trả lời: "Cả hai đều năm trăm ba mươi văn tiền."

Chương Sĩ Danh nhìn về phía Nguyên An Bình: "Ta cho ngươi mười lượng bạc, huynh đài có nguyện ý từ bỏ quyển sách này hay không?"

Ra giá cao như vậy? Nguyên An Bình biết rõ người nọ đây là muốn lấy tiền ra để nhục mạ hắn, bởi vì hắn không biết thời biết thế. Hắn cười cười, cầm ra mười lượng bạc đặt trên quầy, nói với chưởng quầy: "Làm phiền ngươi thối lại tiền còn dư."

Chưởng quầy nhìn đến Chương Sĩ Danh trên mặt không mang một chút ý cười nào, lại nhìn đến Nguyên An Bình đang nhìn mình mỉm cười, do dự không biết nên làm gì.

Tuy rằng hắn cũng có thể vì lấy lòng Chương Sĩ Danh mà mở miệng nói sẽ không đem sách bán cho Nguyên An Bình, chỉ là, nếu như hắn thật sự làm như thế, việc này mà để cho lão bản biết được, rất có thể sẽ đem hắn đuổi đi. Dù sao, lão bản thư viện này cũng không cần nhìn sắc mặt người nhà họ Chương mà làm việc. Vì vậy, chưởng quầy liền nhanh chóng chủ động đem tiền lẻ trả lại cho Nguyên An Bình.

Sau khi Nguyên An Bình cầm lại tiền thối, liền cười nói với Chương Sĩ Danh: "Xin lỗi! Ta không nhẫn tâm để cho Chương công tử bỏ tiền ra uổng phí như vậy, không bằng ngươi đợi thêm mười mấy ngày nữa đi. Hoặc là, trong thị trấn này cũng đâu phải chỉ có một thư viện đâu nhỉ?"

Chưởng quầy cũng hùa theo nói: "Chương công tử! Ngài có thể đi thư viện khác xem xem, chỗ đó hẳn là có quyển sách này."

Chương Sĩ Danh không để ý tới tên chưởng quầy kia, hắn nhìn chằm chằm Nguyên An Bình, sau đó nở nụ cười hỏi: "Xin hỏi tôn tính đại danh của huynh đài?"

"Ta chỉ là một thôn dân hương dã, danh tính không đáng nhắc tới. Xin lỗi! Còn có người đang chờ ta, xin phép đi trước một bước."

Nguyên An Bình đi ra khỏi thư viện, thầm nghĩ "Nói tên cho ngươi nghe? Chẳng phải để cho ngươi tìm đến nhà ta hay sao? Ta cũng không ngốc."

Sắc mặt Chương Sĩ Danh không tốt nhìn thân ảnh Nguyên An Bình rời đi.

Một người thư sinh nói rằng: "Cũng không biết tên thất phu này đến từ nơi sơn dã nào, người như vậy không có tý kiến thức gì cả, chẳng biết cân nhắc là gì."

Một người thư sinh khác cũng nói: "Tôn huynh nói đúng lắm, ta quan sát hành vi cử chỉ của người này, tất nhiên là một kẻ có kiến thức rất nông cạn. Chương huynh không cần chấp nhặt với hắn, chẳng phải là quá đề cao hắn hay sao?"

"Triệu huynh nói rất đúng." Những người khác cũng dồn dập đồng ý nói.

Chương Sĩ Danh lạnh mặt nói: "Đi thôi! Đi Quần Phương Các."

Hứng thú của đám thư sinh này lại lập tức tăng vọt, vừa nói vừa cười đi ra khỏi thư viện. Sau khi ra ngoài, Chương Sĩ Danh liền dặn dò tuỳ tùng của mình: "Ngươi đi hỏi thăm một chút, xem người kia có lai lịch gì."

Tuỳ tùng nghe xong dặn dò liền ly khai.

Nguyên An Bình tất nhiên sẽ không nghĩ tới Chương Sĩ Danh còn cho người đi theo hắn, hắn đi đến sạp hàng bán bánh đường, nơi Hoắc Tiểu Hàn bọn họ đang chờ. Vừa hay bánh đường vừa ra lò, tâm tình của hắn liền trở nên rất tốt: "Thực sự là đến sớm không bằng đến kịp lúc." Nói xong, liền đưa tay cầm bánh đường đưa cho hai đứa trẻ.

Hoắc Tiểu Hàn cười nói: "Ngươi may mắn thôi."

Nguyên An Bình đem bánh đường chia ra, mỗi người một phần, nói với Hoắc Tiểu Hàn: "Cầm đi! Cũng không thể chỉ có chúng ta ăn mà để cho ngươi xem được."

Hoắc Tiểu Hàn không muốn tiếp nhận cho lắm.

Lâm Dịch nhìn đến sách trong tay Nguyên An Bình, hiếu kỳ hỏi: "An Bình ca ca! Có phải ngươi mua sách có rất nhiều chuyện xưa không?"

Nguyên An Bình nghĩ đến nội dung trong sách, liền nói: "Quả thực có không ít chuyện xưa."

Lâm Dịch bỗng dưng tỉnh ngộ: "Úc! Khó trách ngươi có thể kể được nhiều chuyện xưa như vậy a, ta cũng muốn mua sách cho gia gia, để gia gia kể chuyện xưa cho ta nghe."

Bé suy nghĩ một chút liền lắc đầu: "Còn nếu để cho gia gia mua sách, nhất định sẽ mua rất nhiều kinh văn, điển tịch a."

Bàn Đôn ở một bên không lên tiếng cắn một miếng bánh đường: "Ha! Thật là nóng."

Hoắc Tiểu Hàn nhìn sang: "Thế nào? Nóng lắm sao?"

Bàn Đôn lắc lắc đầu: "Không có, ta chỉ cắn một miếng nhỏ thôi."

Lâm Dịch truyền thụ kinh nghiệm cho bé: "Nước đường bên trong bánh đường đặc biệt nóng, không nên cắn một miếng lớn. Chờ nó nguội một chút, là có thể ăn nhân đường bên trong, ngọt lắm a."

Bàn Đôn lĩnh ngộ: "Ta biết rồi, ta chỉ cắn một miếng nhỏ thôi."

Hoắc Tiểu Hàn nghe Lâm Dịch nói như vậy, cũng học theo cắn một miếng nhỏ trên bánh. Cho dù chưa ăn được chỗ ngọt, nhưng vẫn cảm thấy nó rất thơm.

Về phần Nguyên An Bình, bữa sáng trước đây của hắn thường thường sẽ là bánh bao, bánh quẩy, thỉnh thoảng sẽ có bánh đường nên tất nhiên là kinh nghiệm mười phần. Hắn ăn không sợ nóng, thành ra là người thứ nhất ăn xong bánh đường.

Sau đó, trong lòng hắn thầm cảm khái một câu "Nơi này đường rất quý, căn bản không có tý nước đường nào." Chỉ có một chút như vậy, hắn hảo tiếc nuối a.