Chương 14: Phương Hoa và Hàn thị (trung)

Editor: Aubrey.

Phương Hoa chịu thiệt thòi, trong lòng tất nhiên là vạn phần tức giận, nàng hùng hùng hổ hổ đi về nhà. Vừa về đến nhà, liền nhìn thấy Nguyên Căn Thạc ngồi ở trong sân vừa hút thuốc lá vừa phơi nắng lại rất không vui, nhất thời liền nổi trận lôi đình. Nàng xông tới, vung tay lên liền đem thuốc lá trong tay Nguyên Căn Thạc dẫm nát trên mặt đất: "Đánh đánh đánh! Cũng chỉ biết đánh! Lão bà của ngươi bị người ta khi dễ, ngươi cũng không nghĩ cách làm gì để cho ta hả giận coi!"

Nguyên Căn Thạc lớn lên trông khá là đoan chính, nhưng mà trong mắt lại chợt loé lên một tia khôn khéo khiến người khác rất không thích. Vốn dĩ hắn đang ở đây nghỉ ngơi, lại bị Phương Hoa nháo một trận liền muốn lập tức phát hoả. Bất quá, khi nghe những lời Phương Hoa nói, lại nhìn đến dáng vẻ chật vật của nàng, liền hiếu kỳ hỏi: "Này cũng thật là kỳ quái, ai dám khi dễ ngươi?"

Phương Hoa hung tợn nói: "Chính là cái con Vương Hương Tú đáng chết kia! Không phải là ỷ lại vào việc chính mình có gia thế lớn sao? Có cách nào để chúng ta bắt được nàng không a?"

Nguyên Căn Thạc vừa nghe là Vương Hương Tú, hắn cũng rất là sợ sáu huynh đệ nhà kia: "Ngươi không có chuyện gì lại đi trêu chọc nàng làm chi?"

Phương Hoa lập tức tức giận đến mức giọng nói cũng cất cao: "Ta trêu chọc nàng cái gì? Là do nàng nguyền rủa nhi tử của ta!" Nói xong, nàng liền đem những lời đám nữ nhân kia đã nói kể lại một lần với Nguyên Căn Thạc.

Đối với chuyện mình hãm hại Nhị ca, Nguyên Căn Thạc vẫn luôn để trong lòng, nhưng hắn cũng không có hối hận. Hắn chỉ có Nguyên Đại Phú là đứa con trai duy nhất, ký thác vào nó kỳ vọng rất lớn, nào có chuyện sẽ để cho người khác nguyền rủa nó. Hắn liền làm biểu tình hung tợn nói: "Ngươi chờ đi! Ta nhất định sẽ báo thù cho ngươi."

Phương Hoa xem thường hừ một tiếng, sau đó lại hỏi: "Đại Phú đâu? Thằng nhóc kia chạy đi đâu rồi?"

Nguyên Căn Thạc cảm thấy kỳ quái: "Ngươi tìm Đại Phú làm cái gì?"

Phương Hoa chống nạnh, tức giận hít sâu: "Hừ! Con đàn bà chết tiệt kia không phải nói Đại Phú nhà chúng ta kiểm tra không đạt sao? Ta liền dẫn nó đi cho các nàng nhìn một phen."

Nguyên Căn Thạc liền nghi hoặc: "Không phải chúng ta đã nói sẽ đưa Đại Phú đi đến Tư Thục học tập sao?"

"Đi Tư Thục là chuyện của mùa xuân năm sau, trước tiên nên cùng tiểu tử An Bình kia học một vài chữ. Thời điểm phu tử nhìn thấy nó, nó so với người khác sẽ vượt trội hơn nhiều, còn có thể được coi trọng một chút thì sao?" Trong lòng Phương Hoa vẫn rất biết tính toán.

Nguyên Căn Thạc có chút chần chờ: "An Bình vốn hận nhà chúng ta, nó sẽ chịu thu Đại Phú sao?"

Phương Hoa phấn khích mười phần nói: "Nó không phải đã nói rồi sao? Chỉ cần hài tử trong thôn đều đáp đúng các vấn đề của nó, thì nó sẽ thu. Chúng ta cũng là dân trong thôn mà, không phải sao? Chỉ cần Đại Phú trả lời tốt, nó nếu không dám thu, xem ta trừng trị nó như thế nào!" Nói xong liền chuyển giọng đắc ý nói tiếp: "Chờ nó thu nhận Đại Phú xong, ta sẽ đưa cho nó một cân lương thực hỗn tạp. Nó cũng đâu có nói muốn đưa cho nó cái gì, với lại Đại Phú của chúng ta cũng không phải chỉ học được ở chỗ của nó."

Nguyên Căn Thạc đối với ý nghĩ của tức phụ mình thì rất là tất thành: "Vậy được rồi, ngươi đi tìm Đại Phú đi." Trước giờ hai vợ chồng bọn họ chưa từng nghĩ tới, nếu con trai của mình trả lời các vấn đề không được thì phải làm sao bây giờ. Ở trong lòng họ, Nguyên Đại Phú chính là thông minh tuyệt đỉnh, trạng nguyên tài năng, những đứa trẻ bình thường khác đều có thể đi học được, vậy con trai của họ thì tất nhiên không thành vấn đề.

Bên này đang thảo luận, thì Nguyên An Bình bên kia đang ngồi trong sân tắm nắng, hắn đột nhiên chú ý tới đại môn bỗng nhiên xuất hiện thêm vài người nữ nhân, họ đang đứng ở ngoài cửa nhìn đám học sinh bên trong. Mặc dù họ có nói chuyện, nhưng âm thanh lại rất nhỏ, một chút cũng không ảnh hưởng tới những hài tử trong sân. Hắn tập trung nhìn kỹ, liền phát hiện ra đều đã từng gặp qua họ.

Cũng vừa khéo, đúng lúc ngày hôm nay cửa mở rộng. Nếu là mấy hôm khác, thì đại môn trước sân nhà hắn nhất định sẽ bị đóng chặt, nhưng ngày hôm nay là ngày cuối cùng thu nhận học sinh, nếu đóng kín cửa mà bị người tới gõ ầm ầm thì cũng rất là phiền toái. Hắn liền đơn giản đem đại môn mở rộng ra, ngược lại là tạo cơ hội cho mấy người này đến xem hài tử nhà mình học.

Vương Hương Tú nhìn con mình đang cúi đầu nghiêm nghiêm túc túc viết chữ lên hộp đựng cát, trong lòng liền rất vui vẻ a. Nếu không phải vì phải chú ý không nên quấy rầy đến hài tử, thì nàng nhất định sẽ mừng rỡ đến mức cười ha ha.



Trương Tiểu Liễu không chớp mắt nhìn chằm chằm song nhi nhà mình, Hoắc Tiểu Tây đang cùng học chữ với Bàn Đôn, khuôn mặt nhỏ trông vô cùng nghiêm túc, tình cảnh này làm cho y cảm động đến nỗi muốn bật khóc. Trương Tiểu Liễu nhìn về phía Nguyên An Bình đang híp mắt tắm nắng ở trong sân, bọn họ nợ hắn một cái ân tình rất lớn.

Mấy người bọn họ ở bên ngoài đều nhìn chằm chằm hài tử nhà mình, thỉnh thoảng cũng đều thấp giọng trò chuyện với nhau vài tiếng. Cứ như thế liền trôi qua nửa giờ, nhưng họ cũng không cảm thấy chán.

Bên này, Phương Hoa mang theo Nguyên Đại Phú không quá tình nguyện đi đến nhà của Nguyên An Bình, trên đường lại đυ.ng phải Hàn thị cũng mang theo Hoắc Phú Quý đi đến nhà của Nguyên An Bình. Vừa vặn gặp nhau như vậy, quan hệ hai người vốn không tệ, cùng nhau tính kế rồi mang theo lương thực đi tới.

Phương Hoa thấy mấy người Vương Hương Tú liền hừ lạnh một tiếng, một bộ dạng xem thường sẽ đi nói chuyện với các nàng. Vương Hương Tú vì không muốn quấy rầy đến nhi tử, nên đành nhịn.

Phương Hoa mang theo một cân lương thực, liền bắt đầu cười ha ha rồi làm ra vẻ rất là thân thiết với Nguyên An Bình: "Tiểu An Bình a! Thím nghe nói ngươi ở đây dạy người khác biết chữ, ngươi xem đệ đệ ngươi ở nhà nhàn rỗi cũng không có việc gì làm, đành phải đưa nó đến đây học tập với ngươi một chút." Nói xong liền đẩy Nguyên Đại Phú lên, Nguyên Đại Phú mới đành bất đắc dĩ kêu một tiếng đường ca.

Vừa nghe đến âm thanh của Phương Hoa là Nguyên An Bình liền cực kỳ không ưa, những người khác khi thấy hài tử đang trong giờ học đều sẽ theo bản năng tự động giảm âm thanh nói chuyện xuống, nhưng người này lại làm ngược lại, liều mạng muốn thu hút sự chú ý về phía con trai mình.

Hắn không có phản ứng gì với Phương Hoa, mắt lạnh quay sang trừng những hài tử kia, giở giọng khiển trách: "Tiếp tục học đi! Chỉ là tiếng chó tiếng mèo kêu mà thôi, vậy mà cũng có thể hấp dẫn được các ngươi?!"

Mấy đứa trẻ kia lập tức sợ đến mức rụt cổ một cái, liền cúi đầu tiếp tục học.

Phương Hoa nghe Nguyên An Bình nói như vậy, ngay lập tức liền muốn phát hoả. Hàn thị vội vã ngăn cản nàng, làm căng với Nguyên An Bình thì có lợi ích gì, cũng không có gì tốt thì đi kiếm chuyện với nó làm gì.

Nàng chỉ đi ngăn cản Phương Hoa, nhưng lại quên mất còn có Nguyên Đại Phú.

Chỉ thấy Nguyên Đại Phú đích thực là được di truyền từ nương nó, nghe thấy Nguyên An Bình dám nói như thế với nương mình, lập tức há mồm lớn tiếng chất vấn: "Nguyên An Bình ngươi dám nói thế với nương ta?!"

Nguyên An Bình đến một cái liếc mắt nhìn nó cũng lười quăng, hắn nằm ở trên ghế, híp mắt lười biếng hỏi: "Ta khi nào thì nhắc tới nương ngươi? Sao ta lại không biết?"

Nguyên Đại Phú tức giận đến mức giơ tay chỉ vào hắn: "Ngươi..."

Hàn thị lập tức giảng hoà nói: "Ấy! An Bình ngươi đừng để ý đến Đại Phú. Đứa nhỏ này chỉ là quá hiếu thuận, không chịu được người khác nói xấu nương nó. Ngươi là đường ca của nó, Đại Phú vẫn còn nhỏ, đừng đi chấp nhặt với nó mà."

Nguyên An Bình híp mắt nhìn về phía Hàn thị, ngươi này xem ra thật biết cách ăn nói. Hắn muốn tính sổ với Nguyên Đại Phú, hoặc nói thẳng ra là không muốn thu Nguyên Đại Phú, đó chính là do tâm tính thằng nhãi này quá ích kỷ, không có lương tâm.

Hàn thị bị Nguyên An Bình nhìn như vậy liền có chút bỡ ngỡ, ngẫm lại có khả năng là do khí trời quá lạnh, nàng làm sao có khả năng sẽ đi sợ một tiểu tử *chưa ráo máu đầu.

*chưa ráo máu đầu: ý chỉ còn non dại, chưa biết gì, mang hàm ý coi thường.

Nguyên An Bình âm thầm hừ lạnh, sau đó hỏi: "Ngươi cũng đưa hài tử đến học chữ?"



Hàn thị liền vội vàng cười gật đầu: "Đây là Phú Quý, rất là thông minh đấy. Nó vẫn luôn rất sùng bái ngươi, nói ngươi lợi hại như vậy, nếu có thể đi theo bên cạnh ngươi học chữ thì là quá tốt rồi. Lúc trước không có cơ hội tới, mấy ngày nay lại vẫn luôn nháo đòi tới đây. Chỉ là mấy ngày trước bị bệnh, không thể nói được, cho nên không có dẫn nó đến đây."

Nguyên An Bình không có hứng thú xem vở kịch của nàng, hắn trực tiếp nói: "Các ngươi đến hơi trễ, bây giờ hài tử đã quá nhiều, gian nhà ta cũng không chứa được nhiều người như vậy. Các ngươi đã không tới sớm, vậy thì ta chỉ có thể nói rằng, nhiều nhất chỉ thu thêm một người mà thôi. Hôm nay tới hai người, vậy thì cũng chỉ có thể chọn một người trong hai người bọn nó."

Hàn thị vừa nghe như vậy liền rất hồi hộp, cười nói: "Xem ngươi nói kìa! Viện tử này lớn như vậy, lúc này cũng chỉ mới có vài hài tử a, đâu phải không còn chỗ cho thêm hai đứa bé a."

Nguyên An Bình không để ý tới ẩn ý trong lời nói của nàng: "Thôi nói dong dài đi! Ta còn phải lên lớp, trong nhà của ta không thể chen chúc quá nhiều người."

Phương Hoa nghe thế liền rất không vui: "Ngươi rõ ràng là mượn cớ! Đừng cho là ta không biết ngươi đang suy nghĩ cái gì, không muốn thu Đại Phú nhà chúng ta chứ gì. Vốn ta đang nghĩ đến dù sao ngươi cũng từng được học ở Tư Thục, được nghe qua phu tử giảng bài. Lại không ngờ ngươi lại nhỏ nhen như vậy, ngươi căn bản không xứng đáng dạy hài tử viết chữ, kẻ nào học theo thứ đạo đức này của ngươi thì cũng quá xui xẻo rồi."

Nguyên An Bình hừ lạnh một tiếng, cũng không cùng nàng chứng minh hắn có xứng đáng hay không: "Ta nghĩ hai người các ngươi nếu đã không linh thông tin tức, thì chính là không hề quan tâm đến chuyện ta thu nhận học sinh. Ngày hôm qua ta đã nói, bởi vì hài tử bất ngờ đến rất nhiều, các hài tử đều thừa dịp ngày hôm qua mà được đưa tới. Qua ngày hôm qua, trước lúc hoàng hôn ngày hôm nay ta chỉ có thể thu thêm một người, các ngươi đã tới chậm, cũng chính là do các ngươi không thèm để ý đến chuyện của con mình, đừng có mà đổ hết lên người ta."

Lý Tự ở một bên cũng hô một tiếng: "Các nàng nhất định là không thèm để ý đến chuyện học chữ của con mình, nếu không thì tại sao những người khác đều biết, chỉ có các nàng là không biết?"

Những hài tử khác cũng phụ hoạ theo nhóc, mấy ngày qua cha nương của bọn họ đều vẫn luôn nói ra nói vào về chuyện học chữ. Ngày hôm qua, có rất nhiều hài tử đều được vội vội vàng vàng đưa tới, từng người bọn họ đều rất vui mừng vì đã tới kịp.

Phương Hoa lại không thèm để ý, Hàn thị thì lại cảm thấy rất sơ sót, sở dĩ nàng không biết đến chuyện này là do không có ai nói cho nàng biết.

Hàn thị nghĩ một hồi rồi nói rằng: "An Bình! Ngươi xem, dù ngoài thôn hay trong thôn ngươi cũng đều thu, vậy thu nhiều thêm một chút người trong thôn thì có vấn đề gì đâu a? Ngươi đều phải thu hai đứa bé này chứ! Thêm vài người cũng đâu chiếm bao nhiêu gian phòng đâu."

Nguyên An Bình cười cười: "Ban đầu ta cũng không quy định chỉ có thể thu nhận người trong thôn, ta cũng chưa từng nói chỉ thu nhận bé trai. Mà ta nói là ngày hôm nay trước khi hoàng hôn, chỉ có thể thu nhận thêm một người! Hơn nữa, vị đại tỷ này, ngươi cho rằng dù là thứ vớ va vớ vẩn gì ta cũng đều thu a? Hai đứa tụi nó cũng phải trải qua kiểm tra, ai trả lời tốt thì ta liền lưu lại. Nếu như cả hai đều trả lời không tốt, thì dù có một đứa ta cũng không thu, mà chờ những người khác đưa hài tử đến. Nếu như trước khi mặt trời lặn, chưa hài tử nào trả lời được thì quên đi. Ta nói những điều này là muốn để cho các ngươi rõ ràng một chuyện, lục tục đưa tới nhiều hài tử như vậy, không phải ai cũng đều được lưu lại."

Nguyên Đại Phú không vui nói: "Kiểm cái gì mà kiểm? Ta không cho ngươi dạy! Đầu xuân năm sau, cha nương ta sẽ đưa ta đi Tư Thục, so với phu tử thì ngươi là cái thá gì?!"

Nguyên An Bình không thèm để ý, cười nói: "Ngươi đi lại vừa vặn, như vậy thì cơ hội của Hoắc Phú Quý sẽ cao hơn một chút. Hơn nữa, bây giờ ngươi đi cũng xem như là hành động thông minh đấy, miễn cho trả lời vấn đề không được, mà còn ở trước mặt nhiều người như vậy thì mất mặt lắm a."

Hàn thị tất nhiên nghĩ rằng Nguyên Đại Phú sẽ rời đi thật, với cả nhà nàng cũng không có tiền đưa nhi tử đi Tư Thục, liền thừa cơ hội này muốn con mình được học chữ, nàng nói với Phương Hoa: "Phương tỷ tỷ! Ngươi xem, nếu không thì ngươi đem cơ hội này nhường cho Phú Quý nhà ta đi. Đại Phú nhà ngươi có tiền đồ lớn như vậy, có được học chữ ở đây hay không thì cũng không đáng kể."

Phương Hoa lại không vui, có lời nói trước đó của Nguyên An Bình, Đại Phú cũng lấy làm kinh hãi không thôi. Huống hồ, nàng chính là muốn Đại Phú đến đây thể hiện một chút, để cho những nữ nhân bên ngoài kia xem nhi tử nhà mình thông minh đến cỡ nào, cho bọn họ đố kị chết luôn!

Vì vậy, nên khi nghe Hàn thị nói như thế thì nàng rất là không vui: "Như vậy không được! Cái gì mà không đáng kể? Nếu như ngày hôm nay Đại Phú nhà ta đi, mấy người kia còn không đến nói xấu dìm chết con ta mới là lạ. Lại nói, nếu để cho người khác nghĩ rằng Đại Phú nhà ta sợ là không sánh bằng với Phú Quý nhà ngươi nên mới đi, thì chúng ta biết đi đâu nói lý lẽ đây? Ngươi đừng có vội đắc ý!"

Trước đó, Hàn thị đều là nói tốt cho Phương Hoa, nhưng giờ nghe nàng nói như vậy, Hàn thị cũng rất là mất hứng, con cái nhà mình thì ai mà không thương! Ngữ khí của nàng cũng liền biến thành không tốt: "Ngươi nói lời này là có ý gì a? Phú Quý nhà ta sao lại không thể thông minh hơn Đại Phú nhà ngươi a?! Ngươi đừng tưởng rằng suốt ngày ngươi đem Đại Phú khen lên trời, thì liền thật sự cho rằng nhà ngươi có cái *sao Văn Khúc!"

*sao Văn Khúc: chòm sao mang lại sự may mắn, phú quý, thành đạt. Người có mệnh sao Văn Khúc thường rất thông minh, sắc sảo, có thiên phú về nghệ thuật.