Editor: Aubrey.
Lý Tự đứng dậy đi mở cửa, Bàn Đôn cũng hiếu kỳ theo sau chạy ra ngoài. Kết quả chỉ một lát sau, liền thấy Bàn Đôn chạy như bay trở về, sau đó hạ thấp giọng nói với Nguyên An Bình: "An Bình ca ca! Đại nãi của ngươi đến, còn có Tiểu Sơn thúc thúc cùng phu lang của hắn, có cả nhi tử của họ là Nguyên Phúc Viễn."
Nguyên An Bình nghe xong xác thực rất kinh ngạc, mới nói qua không bao lâu người đã tới cửa. Tuy rằng nhìn dáng dấp hẳn là đưa hài tử tới học chữ, nhưng mà hai nhà xem như là có cừu oán, cũng không biết cha cái thân thể này có nhúng tay vào chuyện gì không.
Dù sao cũng là trưởng bối, Nguyên An Bình đứng dậy đi ra nghênh đón. Mở cửa gian nhà chính ra, liền nhìn thấy một lão phụ nhân tóc trắng xoá cùng hai người nam tử trẻ tuổi ở phía sau, một người trong đó có chút gầy gò, trong tay còn lôi kéo một hài tử thoạt nhìn khoảng sáu, bảy tuổi.
Trên mặt Nguyên An Bình liền lộ ra một nụ cười chân thành, sau đó nhiệt tình nghênh đón bọn họ vào nhà: "Đại nãi nãi, người vào trong phòng sẽ thấy ấm hơn một chút." Sau đó cũng chào hỏi với hai nam tử sau lưng hắn: "Tiểu Sơn thúc, thẩm thẩm."
Nguyên Phúc Viễn cũng đàng hoàng gọi Nguyên An Bình một tiếng đường ca, Nguyên An Bình thấy bé lớn lên kháu khỉnh khoẻ mạnh thật khiến người ta yêu thích, liền cũng cười cười với bé.
Thấy thái độ Nguyên An Bình nhiệt tình, trong lòng ba người lớn đều thở phào nhẹ nhõm, đồng thời tiến vào gian nhà chính.
Nguyên lai là sau khi gia gia của Lý Tự đem chuyện Nguyên An Bình muốn chiêu nạp hài tử học chữ truyền đến trong thôn, họ nghe xong xác thực rất kinh ngạc. Những nhà có hài tử đến tuổi đều muốn đi thử một chút, xem có thể được chọn hay không, nếu được nhận sẽ đưa chút đồ tốt đến. Đồng dạng, có ba đứa cháu trai, nhưng lại không có đứa nào biết chữ, Trương thị cũng liền suy nghĩ đến vấn đề này. Bởi vì sự tình của Nguyên Tiểu Sơn con trai bà, nên bà cực hận Nguyên Căn Thạc cùng nương hắn. Đồng thời, trong lòng bà cũng rất thống hận ông nội của Nguyên An Bình, bởi vì vào lúc ấy ông nội của nó lại không hề ra mặt.
Trương thị nhìn nhi tử mình dù cho chịu khổ cũng không hận bọn họ, bà cũng chẳng hề quá hận gì với Nguyên Căn Thịnh cùng Nguyên Căn Tốt, tính tình hai người này so với nương của bọn hắn lại không giống nhau chút nào. Nguyên Căn Thịnh nhẹ dạ, mà Nguyên Căn Tốt lại là một người có tâm địa thiện lương, sau khi trải qua cuộc sống tốt, cũng có giúp đỡ cho nhà họ một chút. Trong lòng bà tuy có giận chó đánh mèo, nhưng cũng không thể quên được cái ân tình đó.
Trương thị có chút bận tâm Nguyên An Bình sẽ bởi vì quan hệ của hai nhà mà không muốn thu nhận cháu trai của bà, sau khi cùng hai đứa con trai thương lượng một phen, bà liền quyết định tự mình đến một chuyến. Nếu như Nguyên An Bình không muốn nhận, bà sẽ buông tha nét mặt già nua này mà cầu xin nó. Bởi vì đứa cháu lớn nhất đã thành thân, đứa cháu thứ hai cũng đã mười bốn tuổi, tính đến sức lao động trong nhà, duy nhất thích hợp cũng chỉ có tiểu nhi tử nhà con trai mình, tuổi của Nguyên Phúc Viễn cũng đã đủ. Hiện tại thấy được thái độ của Nguyên An Bình rất tốt, xem như là yên tâm nó sẽ chịu gánh vác.
Mấy người họ vào trong phòng, ba đứa bé ngoan đứng một bên rất có lễ phép thưa với bọn họ một tiếng, rồi không nói gì nữa. Trương thị nhìn bọn chúng, cảm thấy rằng thực sự rất hiểu chuyện, quả là hài tử được học chữ không giống với những người khác. Sau đó bà nhìn những chữ được viết trên tường, trong lòng lại càng quyết định dù có như thế nào cũng phải làm cho tôn tử được học chữ với Nguyên An Bình.
Nguyên An Bình để bọn họ ngồi xuống, rót một chút nước nóng: "Ngày hôm nay trời rất lạnh, các ngươi uống chút nước nóng làm ấm thân thể."
Trương thị uống một hớp, sau đó trực tiếp nói với Nguyên An Bình: "An Bình a! Ta nghe nói ngươi sẽ thu nhận hài tử trong thôn học chữ, không biết ngươi có nguyện ý thu nhận Nguyên Phúc Viễn hay không?"
Nguyên An Bình cười trả lời: "Ta tất nhiên là nguyện ý, nhưng mà trước tiên ta vẫn cần phải kiểm tra đệ ấy một chút."
Trương thị nghe xong liền gật đầu: "Ta cũng nghe nói ngươi xác thực rất quy củ, cũng cảm thấy có chút đạo lý, ngươi kiểm tra đi."
Nguyên An Bình nhìn về phía Nguyên Phúc Viễn: "Phúc Viễn! Đến đứng trước mặt ta."
Phúc Viễn liếc mắt nhìn cha mình một cái, Hàn Thanh Mễ vỗ vỗ lên tay nhi tử, Nguyên Tiểu Sơn cũng gật đầu cổ vũ cho nhi tử.
Nguyên Phúc Viễn đi tới trước mặt Nguyên An Bình, cảm thấy đường ca này thật là uy nghiêm.
Nguyên An Bình cất tiếng bình thản hỏi: "Ngươi mấy tuổi?"
Nguyên Phúc Viễn đáp: "Bảy tuổi."
Nguyên An Bình tiếp tục hỏi: "Vậy ba năm trước ngươi mấy tuổi?"
Nguyên Phúc Viễn đếm trên đầu ngón tay một chút: "Ba năm trước ta bốn tuổi."
Nguyên An Bình gật đầu, hỏi tiếp: "Ngươi có thể đếm tới bao nhiêu?"
Nguyên Phúc Viễn suy nghĩ một chút: "Ta có thể đếm tới mười lăm."
Nguyên An Bình nhíu mày lại hỏi: "Tại sao vừa nãy ngươi muốn đếm một chút mới trả lời câu hỏi của ta?"
Nguyên Phúc Viễn bị hắn hỏi đến sửng sốt một chút, có chút chột dạ nói: "Kỳ thực, ta có thể đếm tới hai mươi, chỉ là phần sau có chút không quen, ta lo lắng nếu nói không tốt ngươi sẽ không nhận ta."
Nguyên An Bình nở nụ cười: "Ngươi xem ra cũng rất khéo léo, nhưng mà ta không thích như vậy. Nhớ kỹ, ngươi có thể làm không tốt, nhưng cũng không cần nói dối với ta."
Nguyên Phúc Viễn căng thẳng không thôi, cảm thấy rằng bởi vì trò đùa giỡn khôn vặt của mình nên Nguyên An Bình sẽ không muốn nhận bé. Trương thị cùng phu phu Nguyên Tiểu Sơn cũng rất khẩn trương, muốn nói vài tiếng giúp bé, thì Nguyên An Bình lại tiếp tục nói: "Đếm từ một đến hai mươi cho ta nghe. Nhớ kỹ, giọng nói phải lớn hơn nữa."
Nguyên Phúc Viễn kích động vội vã gật đầu, sau đó liền như rống lên bắt đầu đếm, mười lăm số đầu quả thực đếm rất lưu loát, phần sau lại có chút nói lắp. Tuy nhiên cuối cùng vẫn đếm xong, sau khi rống xong, Nguyên Phúc Viễn thấy Nguyên An Bình gật gật đầu với bé, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm. Mà Trương thị bọn họ cũng rất là cao hứng.
Nguyên An Bình lại hỏi thêm một vấn đề: "Phụ thân ngươi bao nhiêu tuổi?"
Nguyên Phúc Viễn trả lời rất nhanh: "Ba mươi mốt."
Nguyên An Bình gật đầu biểu thị thoả mãn, hắn đứng dậy nghiêm túc nói: "Không sai! Sau bốn ngày ngươi hãy đến đây học chữ với ta. Tuy nhiên, mấy ngày nay ngươi có thể trước tiên đi tìm Lý Tự hoặc Bàn Đôn học chữ, bởi vì đối với học sinh mới, ta không định dạy lại bọn họ những chữ lúc trước đã học. Còn nữa, ngươi phải nhớ kỹ, chờ sau khi ngươi đã học được mười ngày, ta sẽ thống nhất kiểm tra các học sinh mới. Nói cách khác, ngươi không chỉ học chữ ở chỗ ta, mà còn phải về nhà học lại, nếu như thành tích kiểm tra quá kém, ngươi có khả năng sẽ bị thôi học. Hiểu chưa?"
Nguyên Phúc Viễn mãnh liệt gật đầu: "Ta sẽ cố gắng học tập!"
Thái độ Nguyên An Bình đối với bé coi như thoả mãn, sau đó cười nói với Trương thị: "Đại nãi nãi! Có mấy lời ta muốn nói trước, nếu các ngươi đã đem đệ ấy giao cho ta, vậy thì phải tuân theo quy củ của ta. Sau này nếu như đệ ấy học không tốt mà bị trừng phạt, thì các ngươi cũng đừng bởi vì đau lòng mà tìm đến ta nói lý. Nếu như vậy, ta chỉ đành lựa chọn không dạy đệ ấy."
Trương thị không có ý kiến gì liền gật đầu đồng ý, ai đến Tư Thục học mà không bị tiên sinh đánh, việc này không có vấn đề gì. Về phần phu phu Nguyên Tiểu Sơn lại có chút bận tâm, nhưng cũng chỉ có thể trước tiên đem lo lắng dằn xuống đáy lòng. Hàn thuyên một chút, vì không muốn làm lỡ việc dạy học của Nguyên An Bình, người một nhà liền hài lòng ly khai.
Tiễn Trương thị đi rồi, Nguyên An Bình liền quay đầu nói với ba đứa nhỏ: "Nghỉ ngơi đủ rồi chứ? Tiếp tục lên lớp."
Thời gian sau này, hắn lại thấy thêm mấy nhà hài tử lục tục tới, kiểm tra qua một chút cũng đều thu nhận hết. Đang trong lúc nghỉ ngơi, hắn lại nghe được Lý Tự nói tới một vài chuyện ở thế giới này.
Nguyên lai quốc gia này gọi là Lâm Thịnh quốc, quốc hiệu hiện tại là Chính Thanh, hoàng đế đang trị vì chính là Chính Thanh đế, một tên hoàng đế rất thích ăn chơi rượu chè. Lý Tự nói tên hoàng đế này hậu cung có hơn một vạn phi tử, mấy năm nay liên tục sai người tuyển một lượng lớn tú nữ tiến cung, làm cho dân chúng lầm than, tràn ngập tiếng oán than của bách tính. Tuy Chính Thanh đế vẫn tiếp tục hưởng lạc như cũ, nhưng người dân vẫn tin tưởng hắn có thể trị vì đất nước thái bình an yên.
Nghe xong, Nguyên An Bình cũng có chút kỳ vọng với dân chúng, hi vọng Chính Thanh đế kia sớm chết trên giường của mỹ nhân, để người có đầu óc tỉnh táo lên thay thế ngôi vị hoàng đế.
Nguyên An Bình thấy thời gian không sai biệt lắm, liền bảo ba hài tử dừng lại: "Hảo! Các ngươi có thể tan học về nhà. Nhớ phải hảo hảo ôn tập bài học ngày hôm nay, cùng những bài học trước đó các ngươi cũng phải thường xuyên ôn tập. Các ngươi cũng có thể ôn tập cùng nhau, Lý Tự, Bàn Đôn, nhớ phải về chỉ lại cho Đại Hà."
Bàn Đôn dùng ngữ điệu vui vẻ nói: "An Bình ca ca yên tâm đi, ta nhất định sẽ dụng tâm dạy cho Đại Hà ca ca." Lý Tự cũng biểu thị mình cũng sẽ ôn tập, Đại Hà nghe được liền rất cảm động.
Ba đứa trẻ ly khai nhà Nguyên An Bình, cùng nhau giao hẹn hai ngày sau sẽ cùng ôn tập với nhau, liền chia ra về nhà.
Lý Tự cũng giống như thường ngày, sau khi chạy về nhà liền cầm lấy cành cây nhỏ mà bà nội đã làm cho nhóc, lập tức vọt vào trong gian phòng của mình, sau đó đem năm chữ mới vừa học xong ở trên giường nghiêm nghiêm túc túc viết xuống. Chờ sau khi viết xong, các đệ đệ muội muội trong nhà đều tiến vào trong phòng của nhóc. Lý Tự liền trưng ra khuôn mặt nghiêm túc làm tiểu lão sư, dựa theo trình tự dạy học của Nguyên An Bình, trước tiên dạy chữ, sau đó dạy số. Ngược lại cũng có chút ra dáng một tiên sinh.
Lý Phú Khang rút ra một điếu thuốc lá, nghe âm thanh của cháu trai cùng cháu gái đang học tập, trong lòng cực kỳ thấy thoải mái. Các nhi tử của ông nghe thấy âm thanh của hài tử nhà mình, đều nói chuyện nhỏ giọng, chỉ sợ sẽ quấy rầy đến chuyện học tập của hài tử. Mà những tức phụ ở trong phòng bếp làm việc, cũng đang mặc sức tưởng tượng đến tiền đồ tương lai của nhi tử, nữ nhi cũng có thể vì được biết chữ mà gả tốt một chút, trong lòng tràn đầy mong đợi.
Mà ở bên này, Nguyên Đại Hà chỉ mới vừa học một ngày vừa về tới nhà liền bị "chúng tinh phủng nguyệt" vây lại, mẹ bé còn bưng cho bé một đĩa bánh bột ngô, làm cho bé thụ sủng nhược kinh.
*chúng tinh phủng nguyệt: trăng sao vây quanh. Ý nói được quan tâm, sủng ái, là tâm điểm của mọi người.
Thạch Đầu tính tình nóng nảy, thấy Nguyên Đại Hà trở về, lập tức liền hỏi: "Đại Hà! Ngày hôm nay ngươi được học cái gì?"
Nguyên Căn Thịnh cũng rất quan tâm hỏi: "An Bình dạy cho con tất cả mọi thứ sao?"
Đại Hà rất không quen, Đại Trụ lại hiểu khá rõ người đệ đệ này, vội vã làm cho mọi người trước tiên dừng nói: "Cha! Các ngươi đều đừng vội hỏi, trước hết nên để cho Đại Hà đem những thứ học được viết lên trên tường đi. Con nghe nói tiểu tử nhà họ Lý chính là làm như vậy, vừa có thể dạy cho cả nhà, chính mình cũng có thể thường thường nhìn đến để tránh bị quên mất."
Đại Hà liền vội vàng gật đầu: "Lý Tự cũng có nói biện pháp này với con, hắn và Bàn Đôn đều làm như vậy."
Nguyên Căn Thịnh gật đầu: "Vậy con mau viết đi."
Đại Trụ thì lại đi ra ngoài giúp bé đem cành cây nhỏ đốt lên thành than. Đại Hà thấy tất cả mọi người quan tâm mình như vậy, lại có chút sốt sắng, nhưng vẫn cố nén lại rồi đem chữ viết lên, thêm vào tên của bé cùng hai cái tên của Lý Tự và Bàn Đôn, tổng cộng là mười hai chữ.
Nguyên Tiểu Vũ nhìn chữ trên tường cảm thán nói: "Đại Hà! Ngày hôm nay ngươi học được nhiều chữ như vậy a, tất cả đều học xong, thật là lợi hại!"
Đại Hà ngại ngùng cười cười: "Mỗi ngày đường ca dạy năm chữ, liền dạy ta viết tên của chính mình, Bàn Đôn cùng Lý Tự cũng đều dạy ta một chữ, cho nên mới học được mười chữ. Lý Tự bọn họ lợi hại hơn nhiều, đã học được hai mươi lăm chữ, còn có thể đếm tới một trăm năm mươi. Ta học một chút, miễn cưỡng chỉ có thể đếm tới sáu mươi, đường ca nói ta đếm rất trôi chảy, muốn ta nghiêm túc học thêm, như vậy cho dù không cần ca ấy dạy ta cũng có thể đếm được càng nhiều."
Nguyên Tiểu Vũ nghe xong lại tiếp tục thở dài, nói: "An Bình này cũng thật là lợi hại a! Tại sao trước đây ta không nhìn ra được?"
Đại Trụ cười cười: "Tính tình An Bình thích yên tĩnh, không như những người khác thích khoe khoang. Trước đây không phải cũng từng nghe hắn được phu tử khen à?"
Nguyên Căn Thịnh cũng gật đầu: "An Bình đọc sách rất tốt. Nhị thúc con trước đây thường nói muốn An Bình được đi học, nhất định có thể đi thi tú tài, như vậy thì thuế trong nhà sẽ được miễn, nhưng đáng tiếc..."
Thạch Đầu không vui khi bọn họ đều khen An Bình, không đáp lại lời nói của bọn họ mà là hỏi Đại Hà: "Đại Hà! Ngươi viết được tên của mình, vậy tại sao không kêu An Bình dạy cho ngươi viết hết tên của chúng ta a?"
Đại Hà liếc mắt nhìn Nhị ca của bé một cái, bé biết Nhị ca cũng muốn viết tên của chính mình, nhưng mà: "Ta có hỏi Lý Tự bọn họ, bọn họ cũng không dám bảo đường ca đem hết tên người nhà họ viết ra. Lý Tự nói rằng muốn cùng đường ca học chữ thì phải tuân theo quy củ, đường ca dạy cái gì, chúng ta học cái đó, không thể hỏi lung tung. Bọn họ đều nói đường ca sẽ dạy chúng ta rất nhiều chữ, sau này khẳng định chữ gì chúng ta cũng biết viết."
Thạch Đầu không vui: "Tuân theo cái gì mà quy củ? Ngươi là đường đệ của hắn, cùng hắn học nhiều thêm vài chữ thì như thế nào?! Nhà chúng ta lại còn đối tốt với hắn như vậy!"
Nguyên Căn Thịnh nghe vậy liền khiển trách: "Thạch Đầu con câm miệng đi!" Sau đó lại căn dặn Đại Hà: "Tiểu tử nhà họ Lý nói không sai, người đọc sách đều rất có quy củ. Đại Hà! Sau này con đều nghe lời đường ca, nó gọi con làm cái gì thì làm cái đó, đừng tự ra quyết định."
Đại Hà gật đầu: "Đường ca đối với con rất tốt, đường ca thu thêm học sinh mới đều chưa cho theo học tập với chúng con, muốn bọn họ sau bốn ngày nữa mới đến học chung. Hơn nữa đường ca còn nói, những chữ đã dạy qua ca ấy sẽ không dạy lại, nếu muốn học thì phải tự thân đi tìm Lý Tự cùng Bàn Đôn học. Còn nói chờ sau khi học được mười ngày sẽ kiểm tra, nếu kết quả quá kém thì sẽ đem người trả về, cũng sẽ không dạy hài tử kia."
Nguyên Căn Thịnh cau mày, sau đó hỏi: "Vậy nếu như con thi không tốt, An Bình có phải hay không cũng sẽ không dạy con?"
Đại Hà gật đầu: "An Bình ca kêu con nên dành thêm thời gian ôn tập, con cùng với Lý Tự bọn họ cũng đã nói xong rồi. Mỗi buổi sáng sẽ cùng nhau học, đem những chữ chưa được học bù đắp thêm."
Đại Trụ vỗ vỗ lưng của đệ đệ: "Yên tâm đi, nhất định ngươi có thể học tốt, đại ca chờ ngươi trở về hảo hảo dạy lại cho chúng ta."
Đại Hà liên tục gật đầu: "Ta nhất định sẽ hảo hảo học, tuyệt đối sẽ không để đường ca không muốn dạy ta!"
Nguyên Tiểu Vũ cũng cổ vũ hắn, nói: "Ngươi cứ học cho tốt, ta bán được chút đồ, nếu dư tiền sẽ mua giấy bút cho ngươi."
Đại Hà cực kỳ cảm động: "Cảm tạ tỷ!"
Thạch Đầu có chút đố kị, có chút tiếc nuối vì bản thân không chịu đi học chữ. Nhưng mà nghĩ đến việc muốn làm gì cũng phải nghe An Bình, bé liền không vui, nghĩ thầm rằng thôi thì cứ theo chân đệ đệ mình học đi.