Chương 20: Trở lại bộ lạc [ tứ ]…
Mễ Lai Khắc nhìn kim mao lão hổ quen thuộc ở đối diện, liền đứng dậy, hưng phấn kêu lên:”Ca ca, đã lâu không thấy, ngươi vừa mới săn thú trở về sao?”
Kim mao lão hổ nghe câu hỏi của Mễ Lai Khắc mới hồi phục tinh thần, sau đó nhìn Lục Văn Thụy
trong mắt không chút che dấu nồng đậm hứng thú cùng kinh diễm, nói với Mễ Lai Khắc:
“Đúng vậy, Mễ Lai Khắc, đệ đệ của ta, ngươi rốt cục đã trở lại a!”
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy kim quang chợt lóe, kim mao lão hổ mất đi bóng dáng mà thay vào đó là
một nam nhân cao lớn tóc vàng mắt vàng. Nam nhân này so với Mễ Lai Khắc thì càng giống tộc trưởng hơn, mũi cao thâm mục, ngũ quan rõ ràng, anh tuấn phi phàm. Hiện tại trên mặt hắn lại mang theo tươi cười sang sảng làm cho người ta cảm giác rất thân thiết. Khi hắn nhìn chăm chú vào ngươi, sẽ làm cho ngươi có một loại cảm giác giống như mộc xuân phong. Đó là một người
khiến cho người ta rất có hảo cảm ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, đương nhiên đây chỉ là cảm giác của Lục Văn Thụy
mà thôi.
Nhìn giống cái xinh đẹp đang chăm chú nhìn vào hắn mà lộ ra biểu tình trầm tư, nam nhân tiếp tục mở miệng nói:
“Mễ Lai Khắc, không giới thiệu cho ta biết một chút về vị giống cái xinh đẹp bên canh ngươi sao?”
“Nga, ca ca, đây là Thụy, Lục Văn Thụy, hôm nay vừa mới gia nhập bộ lạc của chúng ta. Thụy, đây là ca ca ta, hắn gọi Ngải Tư Đặc, là đệ nhất dũng sĩ trong bộ lạc nga, rất lợi hại!”
Mễ Lai Khắc một mặt vì hai người giới thiệu, một mặt không quên khoe ca ca mình
một chút, trong giọng nói mang theo đầy vẻ tự hào.
Lục Văn Thụy
tự nhiên là nghe ra trong giọng nói của Mễ Lai Khắc mang theo chút
tính khoe khoang của trẻ con, đột nhiên cảm thấy đối phương sao lại đáng yêu như vậy, ha ha! Nghĩ như thế, khóe miệng liền mỉm cười sủng nịch, thu hồi tầm mắt đặt trên khuôn mặt
Mễ Lai Khắc, hắn quay đầu, nói với Ngải Tư Đặc:
“ Xin chào Ngải Tư Đặc, ta là Thụy, thật cao hứng nhận thức ngươi!”
Nói xong, hắn vươn tay ra nhưng lập tức nhớ tới hiện tại hắn không ở địa cầu, liền lập tức thu tay trở về.
Ngải Tư Đặc nhìn nụ cười trên khóe miệng của Lục Văn Thụy
, trong lòng nghĩ, giống cái này cười rộ lên càng thêm hấp dẫn, cảm giác giống như cả người đều sáng lên, bên trong cặp mắt màu tím lóe lên *thâm thúy ánh sáng ngọc*, làm cho người ta không tự giác muốn lâm vào trong đó.
Chú ý tới ánh mắt đầy nghi vấn của Lục Văn Thụy
cùng đệ đệ nhà mình, Ngải Tư Đặc liền thu hồi tầm mắt của mình, sau đó cười tươi, lễ phép ân cần thăm hỏi nói:
“Thụy, ta cũng thật cao hứng nhận thức ngươi, hoan nghênh ngươi gia nhập bộ lạc chúng ta, ngươi thật sự là giống cái xinh đẹp nhất mà ta từng thấy.”
Nghe giọng nói ca ngợi của Ngải Tư Đặc, có lẽ là bởi vì hắn cười rất rạng rỡ nên Lục Văn Thụy
không có cảm giác được một chút ngả ngớn nào, ngược lại cảm thấy đối phương rất thân thiết, cho nên hắn cũng lễ phép cười với đối phương, nói lời cảm tạ. Tiếp theo nghiêng đầu, nói với Mễ Lai Khắc đang ở bên cạnh:
“Mễ Lai Khắc, hiện tại phòng ở đều sửa sang lại tốt lắm, ngươi trước cùng ca ca ngươi về nhà đi. Chạy nhiều ngày đường sau đó
còn giúp ta quét tước lâu như vậy, ngươi nhất định cũng mệt mỏi, trở về hảo hảo nghỉ ngơi một chút đi. Ta cũng muốn tắm rửa, nghỉ ngơi một chút.”
Tại trước mặt người nhà của Đại Thước, Lục Văn Thụy
vẫn theo bản năng gọi đối phương là Mễ Lai Khắc.
Mễ Lai Khắc nghe được lời nói thân thiết của Lục Văn Thụy
, lại nhận ra
lực chú ý của ca ca đều tập trung trên người y, trong lòng đột nhiên dâng lên một loại cảm giác nguy cơ. Vốn đang nghĩ sẽ ở
tại nơi này thêm một hồi nhưng giờ hắn lập tức trả lời rõ ràng:
“Ừm, Thụy, ngươi nhất định là mệt chết đi. Vậy ngươi cũng hảo hảo nghỉ ngơi a, có chuyện gì thì có thể tới nhà của ta tìm ta, ngươi chắc cũng đã biết đường rồi phải không. Chúng ta đi, ngày mai gặp!”
Nói xong học bộ dáng mà Lục Văn Thụy
trước kia đã làm, đối với y phất phất tay, sau đó một phen kéo ca ca của hắn đi ra ngoài cửa, đi đến bên ngoài “Sân” còn không quên cẩn thận đóng cửa lại.
Lục Văn Thụy
nhìn Mễ Lai Khắc dùng tư thế hiện đại hoá nói lời từ biệt cùng động tác cẩn thận cuối cùng của đối phương, không tự giác lộ ra tươi cười ôn hòa, Đại Thước thật sự rất săn sóc, rất ôn nhu.
Mang theo tâm tình sung sướиɠ, Lục Văn Thụy
lấy ra đại mộc dũng chính mình đặc chế, bắt đầu nấu nước tắm rửa. Đợi cho nước sôi liền lục tục rót vào trong mộc dũng. Tiếp theo,
hắn phóng vào bên trong một ít hoa Oải Hương khô
mà hắn mang theo. Đóa hoa vào trong nước ấm lập tức tỏa ra hương khí tràn ngập toàn bộ căn phòng. Hít vào một hơi thật sâu, ân, thơm quá. Trên mặt Lục Văn Thụy
lộ ra nụ cười say mê. Nhìn một cái bàn nhỏ bằng trúc bên cạnh mộc dũng, đó là hắn làm ra lúc nhàm chán, bình thường dùng để phóng một ít đồ linh vụn vặt. Nó cùng kiểu với loại bàn nhỏ ở địa cầu. Hiện tại nhìn độ cao của nó, ân, thấp hơn mộc dũng một chút, Lục Văn Thụy
giật mình, đi vào phòng bếp, lấy ra hoa quả trích được trên đường đi, tái mang theo cá chính hắn đặc chế, thịt cùng một ít khoai lang linh tinh, thuận tay lấy ra thêm một ống trúc nước trái cây còn sót lại. Lục Văn Thụy
mang hết mấy thứ này nhanh chóng trở lại phòng, bày chúng ra trên bàn trúc, đem quần áo sạch sẽ cùng khăn mặt treo lên bình phong bằng trúc trước mộc
dũng, đóng cửa phòng, xoay người thoát quần áo, nhấc chân, bước vào trong mộc dũng, thân thể chìm xuống, lập tức cảm giác được nước ấm từ bốn phương tám hướng hướng chính hắn vọt tới, toàn thân ấm áp, tựa hồ ngay cả lỗ chân lông đều thư giãn mở ra, thật sự là thư thái không nói nên lời a! [ Y-H
: thật biết hưởng thụ nha]
Ngâm mình ở trong nước nóng hầm hập, tay phải Lục Văn Thụy
còn không quên mò qua
bàn trúc bên cạnh, một lúc lấy ra vài món ăn vặt, một hồi cắn một chút hoa quả, thỉnh thoảng còn không quên uống một ngụm nước trái cây. Ai, cuộc sống nên như vậy a, vừa thích ý vừa thoải mái, tóm lại một chữ, chính là “Thích”!. Nếu có âm nhạc liền rất tốt, đáng tiếc điều kiện nơi này không cho phép, là
một sinh viên khoa máy tính, hắn không thể phát minh ra thiết bị nghe nhạc a, cho nên hiện tại chỉ có thể hồi tưởng đến âm nhạc mà thôi.
Bất quá nếu là người thì nên cảm thấy đủ. Tuy rằng nơi này không có các loại đồ điện, nhưng nơi này lại có không khí tươi mát và không ô nhiễm, thực phẩm tươi xanh thì chỗ nào cũng có, đương nhiên nơi này còn có Đại Thước……
Lục Văn Thụy mãi lo suy nghĩ miên man nên không phát hiện ra rằng ngoài những điều kiện ưu đãi ở nơi này so với địa cầu, trong suy nghĩ của hắn còn có sự hiện diện của Đại Thước đồng học.[ thanh: Thụy! ngươi thật đúng là một người trì độn đến cực điểm a, Đại Thước, ta đồng tình với ngươi]
Sau khi tắm xong vẫn không ngừng ăn vặt, Lục Văn Thụy
cảm giác hắn đã muốn no rồi, xem ra hôm nay không cần nấu cơm chiều, tắm xong trên người liền cảm thấy có chút lười biếng, hiện tại vừa lúc bớt việc.
[Y-H: ẹc, có cảm giác LVT bị nữ tính hóa hay sao ấy].
Nghĩ như vậy, hắn phủ thêm một kiện áo ngủ da thú tự chế có vẻ khinh bạc, sửa sang lại đồ vật một chút, tiếp theo lấy ra một chén nước bạc hà tự chế để súc miệng. Hắn lại đi ra ngoài cửa lớn, cài then sau đó trở về phòng, quan thượng cửa phòng, đi vào bên giường, phủ chăn da thú,
nhắm lại hai mắt, chốc lát sau liền ngủ.
Đây là đêm đầu tiên Lục Văn Thụy
ở tại bộ lạc Thái Cách, thực bình thường nhưng cũng thực thích ý.
Đọc toàn từ hán việt, dịch nửa nạc nửa mỡ như này đọc chán thiệt đó