Chương 22: Mua lừa

Chương 22: Mua lừa





Hôm sau, hai ông cháu Tây Viễn cùng Tôn đông gia ngồi xe ngựa về thôn. Gia gia vừa nhìn liền biết tối qua ngủ không được ngon, nội tâm Tây Viễn có chút áy náy, y thế nào lại đi uống rượu, không hảo hảo giải thích với gia gia chuyện cổ phần này nọ.

Ngược lại, Tôn đông gia ngồi trong xe ngựa lại thực cao hứng. Hôm qua hắn đã tính toán thử, cảm thấy vịt nướng kiểu mới này có thể thu được lợi nhuận rất cao, tới lúc đó hắn không chỉ mở thêm chi nhánh ở Ô Mã thành, mà còn chạy tới cả Tân Giang thành. Cho nên hôm nay hắn hứng trí bừng bừng, nói chuyện phiếm cả một đường cùng Tây Viễn tới tận lúc về tới nhà y. Bất quá Tây Viễn lại chẳng mấy nguyện ý trả lời hắn, ai bảo hắn hôm qua cứ ép y uống rượu cho bằng được, khiến đầu y tới tận bây giờ vẫn còn đau. Tây Viễn bỗng nghĩ rượu quả là đòi mạng người mà!

Xe ngựa chạy rất nhanh, chỉ mất có một canh giờ đã tới được thôn Liên Hoa. Tây Viễn không chút ngoài ý muốn, phát hiện hai tiểu thân ảnh nho nhỏ đang ngồi im dưới tàng liệu, mắt đảo xung quanh ngóng trông mình về. Tây Viễn gọi một tiếng, bảo xa phu dừng lại, sau đó y liền xuống xe ôm hai tiểu tử kia lên. Tuy quãng đường còn lại không dài, nhưng y vẫn muốn cho hai tiểu tử được đã nghiền. Xe ngựa lần này của Tôn đông gia không giống với xe ngựa lần trước của Triệu thúc thúc, bên trong thùng xe xa hoa lộng lẫy hơn nhiều.

Tây Viễn vừa về tới nhà, người Tây gia liền bắt đầu một trận gà bay chó sủa. Tây Viễn chỉ điểm cho Tôn đông gia và sư phụ làm bếp cách gϊếŧ vịt sao cho đúng, đầu tiên là phải cắt tiết, sau đó thả vào nước sôi, đợi một lúc mới vớt ra nhổ lông, rửa sạch, lấy nội tạng, súc ruột,... Đương nhiên là Tây Viễn chỉ biết đứng ở một bên lý luận, chứ người thực hành thao tác là Tây Minh Văn.

Tôn đông gia và Nghiêm sư phụ lắng nghe hết sức nghiêm túc, còn lấy cả sổ và bút ra ghi. Kế tiếp cần phải bảo quản lạnh, nhưng hôm nay không làm được, cho nên Tây Viễn liền dẫn hai người tới chỗ bếp lò, cùng Tây Minh Văn giải thích qua nguyên lý làm việc của nó, những hạng mục công việc cần chú ý, và cách nướng làm sao để không bị hỏng .

Làm xong mọi việc, Tôn đông gia thấy trời cũng không còn sớm nữa, liền vội cáo từ một nhà Tây Viễn, lên Vạn Đức trấn thuê một khách điếm trụ lại, hắn hôm nay không có ý định quay về Ngạn Tuy thành.

Tây Viễn cũng không giữ bọn họ, vì y hiện giờ còn đang vội đi giải thích với người nhà. phải hắn còn vội vã an ủi trong nhà đại nhân nào. Ngay cả cha nương gia gia nãi nãi đang ở bên trong, đều không rõ sao Tây Viễn mất công đi một chuyến lại không mang được đồng nào về, ngược lại còn đem bí phương nói cho người khác biết! Rốt cuộc Tây Viễn và Tôn đông gia đã bàn bạc những gì.

Đợi đến khi Tôn đông gia đã đi xa, Tây Viễn mới mời người trong nhà vào lại phòng, kỹ càng tỉ mỉ giải thích ngọn nguồn cho bọn họ nghe, cách thức chia tiền lời ra sao.

"Như vậy cũng được sao? Hắn sẽ không quỵt nợ chúng ta chứ?" Nãi nãi lo lắng không phải không có đạo lý. Có khá nhiều người cùng nhau kết phường làm ăn buôn bán nhỏ, nhưng cuối cùng không phải chỉ vì chút lời mà đánh nhau đến vỡ đầu đó sao.

"Sẽ không, khế ước đã viết rõ cả rồi. Tới lúc đó mà hắn dám không thủ tín, chúng ta sẽ lên nha môn báo quan. Tửu lâu của hắn lớn như vậy, sẽ không tham chút tiền cỏn con này với chúng ta." Tây Viễn lên tiếng an ủi mọi người.

"Vậy từ giờ chúng ta không phải nướng vịt nữa sao?" Nương Tây Viễn mở miệng hỏi. Vốn gia đình bọn họ đã chuẩn bị tâm lý cả rồi, ai biết đứa nhỏ Tây Viễn lại cho người lớn một đạo sấm sét giữa trời quang mây tạnh như vậy.

"Không có vịt, thì vẫn còn gà mà nương. Chúng ta có thể dùng gà để làm ra món mới, bất quá mấy ngày nay Tôn đông gia vẫn còn phải qua lại nhà ta nhiều lần, cho nên không thể thực hiện trước mặt họ. Đợi đến khi bọn họ đi rồi, ta sẽ thử xem sao." Tây Viễn cố gắng an ủi nỗi bất an trong lòng người nhà. Không có biện pháp, thôi thì cứ chờ tới lúc thu lời, có lẽ bọn họ sẽ hiểu cách làm của y hơn.

"Thôi thôi, chuyện vịt nướng xong rồi, sau này chúng ta cũng đừng nhắc tới nữa. Đợi tiểu Viễn nghĩ ra món mới, chúng ta lại thử coi sao." Nãi nãi không muốn để đại tôn tử nhà bà khó xử, liền vội giải vây cho y.

"..." Hảo! Tây Viễn khẽ nâng tay xoa trán. Chờ đến lúc được chia hoa hồng, có lẽ mọi chuyện sẽ ổn cả thôi, bây giờ xem ra ý có cố giải thích thế nào cũng đều vô dụng cả. Bất quá... Ngày mai Tôn Diệp lại đây, y có nên dạy hắn cách nấu món tiết canh vịt, rồi thu tiền bí phương không nhỉ? Ân, xem ra cũng là một lựa chọn không tồi đâu!

Liên tục vài ngày, Tây Viễn đều vội vội vàng vàng dạy Tôn Diệp phương pháp chế tác vịt nướng sao cho đúng, sau đó lại đem bí phương món tiết canh vịt bán cho hắn, thu về trong tay mười lượng bạc, Tây Viễn giải thích-- đây là cách lợi dụng mọi bộ phận trên thân con vịt để kiếm tiền, bằng không vứt đi sẽ rất lãng phí. Món tiết canh vịt Tây Viễn nghĩ ra này, như một cái bánh nhân thịt từ trên trời rơi xuống, loảng xoảng đập vỡ đầu Tôn đông gia.

Tôn đông gia vui tươi hớn hở, một bên im lặng lắng nghe Tây Viễn giảng giải về món ăn này, một bên chậm rãi thưởng thức tới mức chóp mũi còn ứa ra một đống mồ hôi. Hắn thật sự không thể tưởng tượng nổi, là tại sao Tây Viễn lại có thể nghĩ ra nhiều món ăn ngon như vậy. Vì thế thực sảng khoái thanh toán luôn mười lượng bạc cho y. Nãi nãi và gia gia thấy đại tôn tử nhà mình không có bị Tôn Diệp lừa, mà còn kiếm về được mười lượng bạc liền bắt đầu an tâm hơn. Dù sao cũng chỉ có cái bí phương mà còn thu của người ta những mười lượng, đại tôn tử nhà họ có phải rất không phúc hậu hay không? Tây Viễn mà biết bọn họ nghĩ vậy, chắc chắn sẽ tự hỏi trong lòng là:

"Lão gia tử lão thái thái, các ngươi rốt cuộc đang đứng về phía bên nào đây?"

Tôn Diệp qua qua lại lại nhà Tây Viễn tổng cộng mất sáu ngày. Trước lúc rời đi, hắn còn cho tiểu nhị về tiệm mang hai xe ngựa tới, bên trong đặt l*иg sắt, mang hết đống vịt ngỗng đang có trong nhà Tây Viễn đi, bằng không trời lạnh, người Tây gia phải lấy lương thực có sẵn trong nhà mình ra để uy bọn nó. Trong nhà y hiện tại cũng chỉ còn ít kê, cho gia cầm ăn hết thì chẳng mấy chốc đến người cũng phải nhịn đói, cho nên Tây Viễn ngay từ lúc ký hợp đồng đã nói rõ Tôn đông gia phải mua hết số vịt và ngỗng có sẵn trong nhà y, còn biện pháp chăm sóc chúng như thế nào thì hắn phải tự mình tìm tòi lấy, chứ chuyện này không liên quan gì tới Tây Viễn.

Thịt vịt và thịt ngỗng được bán với giá mười văn tiền một cân. Bởi Tây gia bán là thịt gia cầm còn sống, hơn nữa Tây Viễn đã nói rõ là muốn lấy lại nội tạng, cánh và chân, cho nên hai bên thương lượng hạ giá xuống thấp một chút. Bất quá Tôn Diệp cũng không làm khó bọn họ, thẳng thắn định giá mua vịt là bảy văn tiền một cân, ngỗng là sáu văn tiền một cân. Gia cầm nhà Tây Viễn được y chăm sóc rất tốt, nên trung bình mỗi con vịt nặng khoảng bốn cân, mỗi con ngỗng nặng khoảng tám cân. Cho nên 95 con vịt được bán với giá 2860 văn tiền, 99 con ngỗng được bán với giá 4750 văn tiền, hơn nữa gia gia và cha còn nhặt được một đống gỗ về, bán hết lấy thêm được 2000 văn tiền, tổng cộng thu được 9610 văn tiền.

Bọn Tôn Diệp vừa rời đi, trong nhà lập tức trở nên thanh tịnh. Nuôi gia cầm suốt nửa năm, bây giờ phải mang bán thực khiến người trong nhà có chút luyến tiếc, tổng cảm thấy cuộc sống sinh hoạt hàng ngày bỗng dưng thiếu đi điều gì đó. Ngay cả tới Tiểu Đậu và Tiểu Hổ những lúc rảnh rỗi còn hay chạy tới chỗ ngày trước nuôi vịt, nhìn xung quanh, ngửi ngửi chỗ này ngửi ngửi chỗ khác.

Bất quá Tây Viễn không để mọi người phiền muộn bao lâu, y liền bắt tay vào kế hoạch kiếm tiền mới.

Tôn Diệp ở nhà Tây Viễn tổng cộng sáu ngày, mỗi ngày Tây Viễn nướng năm con vịt, gọi tiểu nhị của Tụ Đức lâu tới mang về bán. Tôn diệp nghe theo đề nghị của Tây Viễn, trong ba ngày đầu tiên, mỗi ngày sẽ miễn phí ăn thử cho ba mươi khách hàng may mắn, mỗi người được một phần vịt nướng đặc biệt, một chiếc bánh xuân loại nhỏ kèm hành tươi và sốt cà chua. Kết quả hôm sau Kỳ chưởng quầy bảo tiểu nhị tới báo cáo, nói phản ứng của khách hàng vô cùng tốt, có rất nhiều người hỏi thăm tới khi nào mới chính thức cho món mới lên sàn, thậm chí người giàu còn hận không thể mua hết về nhà.

Tôn Diệp vừa nghe tiểu nhị nói vậy, lập tức cong cong khóe miệng, ánh mắt nhìn Tây Viễn cũng tràn đầy thưởng thức hơn. Hiện tại hắn đã hoàn toàn không còn xem Tây Viễn là tiểu hài tử nữa, ngược lại còn cho rằng đó là bạn làm ăn lâu dài của mình. Hiện tại lò nướng bên Tụ Đức lâu đã dựng xong, phương pháp chế biến vịt nướng cũng đã nắm chắc trong tay, Tôn Diệp vội vội vàng vàng cáo từ người nhà Tây Viễn rồi quay về Ngạn Tuy thành, muốn thừa dịp lửa đang nóng phải rèn giũa ngay.

Trước khi đi, Tây Viễn nhắc lại chuyện sẽ thuê một tiểu nhị tới cửa tiệm nhà hắn. Tôn Diệp không nói hai lời liền đồng ý ngay, còn bảo nếu Tây Viễn cần hắn có thể đề cử vài tiểu nhị giỏi trong Tụ Đức lâu cho y, giúp y nhanh chóng bán hết đồ ăn mới. Tiểu nhị nhà hắn đều đã bán đứt khế ước rồi, nên hoàn toàn có thể yên tâm sử dụng. Giống như vị Nghiêm sư phụ lần này Tôn Diệp mang tới học nghề, thực chất cũng là gia nô trong nhà hắn, như vậy cho dù có học phương pháp chế biến xong cũng không lo về sau người ta dám phản bội lại mình. Nô bộc nơi này đều là như vậy, khế bán thân bị chủ nhân nắm chặt trong tay, sau này có chạy thế nào cũng không thoát nổi.

Tây Viễn lúc này cũng đang đau đầu không biết phải cử ai đến Tụ Đức lâu bán đồ ăn đây, trong nhà chỉ có mình y biết chữ, chẳng lẽ muốn y ngày ngày đi bộ lên Ngạn Tuy thành bán đồ ăn à? Trong lúc y đang sầu muộn, thì vừa vặn Tôn Diệp lại nói có thể cho y mượn tiểu nhị nhà hắn. Tây Viễn nghe vậy lập tức đồng ý, bất quá nói trước là tiền công sau này của tiểu nhị kia sẽ do nhà y trả. Tôn Diệp cũng không có dị nghị gì, bởi lẽ hắn biết người như Tây Viễn sẽ không đi tham chút tiện nghi nho nhỏ, cũng như không muốn thiếu tình ai bao giờ.

Hiện tại đã không còn người quấy rầy, Tây Viễn liền bắt tay vào làm công tác chuẩn bị. Đầu tiên là chỉ huy vợ chồng Tây Minh Văn gϊếŧ gà. Sau khi đã làm sạch mọi thứ xong, thì mới chính thức chế biến.

Dùng dao chặt đứt cánh, chân và đùi xong, thoạt trông cả người con gà chỉ còn lại một hình bầu dục. Mang phần thân còn lại này tới nơi râm mát thông gió để hong khô trong vòng hai canh giờ. Hong khô xong, sẽ đổ một lớp nước đường mạch nha lên toàn thân gà, sau đó bỏ vào nồi đem chiên. Chiếc nồi này là do Tây Viễn nhờ gia gia tới chỗ thợ rèn, đặt làm theo ý mình, không chỉ lớn vừa đủ bao phủ thân gà, mà sau khi chiên xong còn tự lọc mỡ được (?).

Tiếp đó lần lượt thả nguyên liệu theo tỉ lệ đã chia sẵn vào bên trong, theo thứ tự là bát giác, hoa tiêu, trần bì, quế, thìa là, khấu nhục (tớ tra cái này thì có vẻ như là thịt ba chỉ hay mông lợn gì đấy), sa nhân, đinh hương, bạch chỉ, thảo qua, chiên qua một lúc rồi vớt ra gói vào vải bông cho thấm bớt dầu. Tiếp đó bắc nồi lên bếp, đổ tầm nửa nồi nước xong bắt đầu cho gia vị bao gồm: gói đồ chiên vừa rồi, muối, đường, gừng, nước tương, rượu gia vị, mỡ heo. Cuối cùng là cho gà vào nồi, đun với lửa lớn trong vòng một khắc, sau đó cho bé lửa dần, tiếp tục nấu trong vòng hai canh giờ là xong. Nước luộc gà còn thừa có thể lưu trữ tới lần sau dùng tiếp.

Gà vừa bắc ra tỏa hương thơm ngào ngạt, nước dùng sóng sánh béo mà không ngấy.

Còn lại đống chân gà vịt ngan ngỗng và nội tạng của nó, Tây Viễn lấy ra một nửa đem đi uớp tiêu, một nửa đem đi ướp cay.

Bởi vì đây là lần bán đầu tiên, cho nên Tây Viễn không làm nhiều, mà chỉ chuẩn bị sẵn một ít, hôm sau thuê xe cùng Tây Minh Văn lên Ngạn Tuy thành. Hai người đi cả buổi sáng, đến đúng giữa trưa mới tới được Tụ Đức lâu. Bên trong cửa tiệm, Tôn Diệp đã chuẩn bị sẵn cho Tây Viễn một cái giá bán đồ nho nhỏ, dựa theo yêu cầu của y có rất nhiều ô vuông.

Tây Viễn đem túi đồ mở ra, sau đó bỏ mỗi loại một ít ra đĩa, đặt vào bên trong các ô vuông nho nhỏ. Trước mỗi đĩa Tây Viễn sẽ ghi rõ tên món ăn và giá cả của nó. Trước mỗi tên Tây Viễn lại viết hai chữ Tây Ký nho nhỏ, ví dụ Tây Ký tràng vịt cay, Tây Ký cánh gà tiêu... Tây Viễn muốn dùng hai chữ Tây Ký này để xâm nhập vào nhân tâm quần chúng, về sau nếu y có mở tiệm cũng sẽ dễ dàng hơn.

Gà quay được Tây Viễn cắt thành các khối nho nhỏ, bày ra giữa quầy. Y làm giống hệt hôm trước, sẽ cho hai mươi khách hàng may mắn đầu tiên được ăn thử, sau hai mươi miếng mới bắt đầu thu phí. Một chân gà nướng có giá năm văn tiền, tính ra cũng không đắt, cho nên có vài người thích uống rượu, liền mua hẳn một bó về bàn, ngoài ra còn gọi thêm chút đồ ăn vặt khác nữa. Chậm rãi vừa ăn vừa uống, bọn họ lập tức phát hiện ra những món ngày đều rất ngon, càng ăn càng nghiện, cho nên có khá nhiều người vừa ăn hết xong lại gọi thêm hẳn một đĩa nữa. Tây Viễn tin tưởng, thứ có thể khiến người hiện đại một khi đã ăn liền khó quên, chắc chắn sẽ được hoan nghênh ở nơi này.

Kỳ thật, cách mà Tây Viễn sử dụng là đánh vào thị giác người tiêu dùng, mua một cái chân gà đúng là chẳng đáng giá bao nhiêu tiền, nhưng nếu gom thành một đĩa thì giá thành lại cao hơn những loại đồ ăn khác rất nhiều, tuy nhiên cũng chẳng có mấy người nhận ra chuyện này.

Thấy phương thức kiếm tiền của y, Tôn Diệp và Kỳ chưởng quầy đang đứng một bên lập tức há hốc mồm, đứa nhỏ này nếu thực muốn đoạt sinh ý của tiệm họ, thì họ chưa chắc đã là đối thủ của y.

Buổi tối, Tây Viễn và cha không trở về nhà, từ chối lời mời của Kỳ chưởng quầy xong, hai cha con liền tìm đại một khách điếm trụ lại. Hôm nay là ngày bán hàng đầu tiên, nên Tây Viễn muốn cân nhắc thử xem có điểm nào cần cải biến không.

Bận rộn suốt cả ngày trời, khiến Tây Viễn vừa vào tới phòng đã gục xuống kháng thượng ngủ mất. Tây Minh Văn thấy vậy liền vội vàng bê nước sạch ra rửa chân cho y, lau sạch sẽ xong lúc này mới dám đem chăn đắp cẩn thận lên người Tây Viễn.

Vốn còn tưởng rằng phải bán tới ba ngày mới hết được hàng, ai ngờ tới giữa trưa ngày thứ hai đã hết sạch sành sanh.

Tây Viễn và Tây Minh Văn nhanh chóng dẹp đường hồi phủ lấy hàng tiếp. Người một nhà lại bận rộn cả đêm, tới trưa hôm sau Tây Viễn mang hai quầng mắt đen xì xuất hiện ở cửa Tụ Đức lâu. Lần này đi cùng y còn có một tiểu nhị khác do Tôn Diệp giới thiệu. Tiểu nhị này tên là Trương Tài, Tôn Diệp nói hắn rất thông minh, không chỉ làm việc nhanh nhẹn mà còn ăn nói giỏi giang. Tây Viễn đem từng hạng mục công việc kỹ càng giảng lại cho hắn, việc hắn nắm bắt thông tin khá nhanh thực khiến Tây Viễn vừa lòng. Bởi vì số lượng đồ ăn và giá cả đã có sẵn cả rồi, nên Tây Viễn ước định ba ngày sẽ tới đưa hàng một lần. Y cũng không lo bị gian lận tiền lời của mình, bởi nhìn bề ngoài Tôn đông gia không giống mấy kẻ sẽ làm chuyện đó.

Bữa trưa qua đi, cha con Tây Viễn liền ly khai Tụ Đức lâu, ra xem ngựa ở thành tây. Bởi vì từ nay về sau còn phải lên thị trấn nhiều, sắc trời mùa đông lại sáng ngắn, không thể hôm nào cũng lãng phí tiền đi thuê phòng trọ được, cho nên người trong nhà liền đồng ý với đề nghị mua một con lừa nhỏ của Tây Viễn.

Vừa tới chợ ngựa, y đã ngửi được một cỗ mùi hôi đặc trưng của nơi này. Tây Viễn nâng tay áo lên che mũi, y không muốn tỏ vẻ khó chịu, nếu không chỉ sợ sẽ bị người ta nhạo báng. Phụ tử hai người vừa đi vừa hỏi giá vài con lừa. Có con thấp nhất là ba lượng bạc, cao nhất là bảy lượng bạc. Tây Minh Văn xem trọng một đầu lừa trị giá năm lượng bạc, nhưng tổng cảm thấy hơi đắt, vốn còn định quay sang hỏi Tây Viễn nhưng lại thấy y chẳng vội vàng gì cả, chậm chạp dạo hết từ dãy này đến dãy kia. Tây Viễn nghĩ, dù sao cũng phải hiểu biết chỉnh thể một chút thì mới dễ xuống tay được.

"Ai, ai..." Lúc Tây Viễn đang cùng phụ thân đi dạo một vòng, thì bỗng thấy có người kêu to. Y không mấy để ý, mà chỉ gọi người bán gia súc tới chỉ cho hắn xem.

"Hình như người ta đang gọi các vị đó!" Người bán gia súc chỉ nhìn một cái, liền trả lời Tây Viễn như vậy. Y có chút nghi hoặc quay đầu nhìn xem là ai đang gọi mình, chợt thấy xa xa có một người đang vội vàng đi tới, vừa đi còn vừa vẫy tay với bọn họ. Tây Viễn cẩn thận đánh giá một chút, liền nhận ra đó chẳng phải là Triệu thúc thúc, người đánh xe lần trước đưa hai ông cháu y từ Tân Giang thành về sao.

"Triệu thúc thúc." Tây Viễn mở miệng chào hỏi một câu.

"Ai. Ta nhìn từ xa thấy giống các ngươi, cứ thế đuổi theo sau mãi, hô cả nửa ngày trời vẫn không nhớ tên hài tử là gì." Triệu thúc một bên nói một bên vung vẩy roi ngựa.

"Triệu thúc, tên ta là Tây Viễn." Tây Viễn nghe hắn nói vậy liền vui vẻ giới thiệu tên mình.

"Ta biết ngươi họ Tây rồi, chỉ là không nhớ danh tự thôi. Các ngươi tới đây làm gì vậy?" Triệu thúc hỏi.

"Nhà ta định mua một đầu lừa, về để hàng ngày kéo hàng." Tây Minh Văn trả lời.

"Đã nhìn trúng con nào chưa, cái này ta hiểu rất rõ, người ở đây ta cũng quen thuộc, đi nào, để ta dẫn các ngươi đi thử một vòng coi sao." Lão Triệu nhiệt tình nói.

Ba người lại lượn một vòng nữa. Có lẽ bởi họ là nông dân nên trời sinh thân quen với gia súc gia cầm. Tuy chưa nuôi dưỡng lần nào, nhưng mắt nhìn gia súc của Tây Minh Văn lại không hề kém, cuối cùng đến cả Triệu thúc cũng phải nói con lừa Tây Minh Văn nhìn trúng lúc đầu kia rất được. Triệu thúc đi thương lượng giá cả với người ta, cuối cùng mua được với giá bốn lượng bảy. Làm thủ tục xong, ba người một bên dắt lừa về, một bên chậm rãi tán gẫu.

"Vậy mọi người có cần mua xe không, nếu mua thì định mua dạng gì?" Triệu thúc hỏi.

"Nhà ta vốn định nhờ thợ mộc trên trấn làm cho một cái, nhưng nếu ở đây có cái nào giá cả tiện nghi thì xem qua một chút cũng được." Tây Viễn tiếp lời, công việc chính của Triệu thúc là chở thuê, cho nên chắc hẳn phải biết rõ về lĩnh vực này.

"Người quen của ta có một chiếc xe ba gác cũ, nhưng giá cả hơi đắt đỏ một chút, tính toán phỏng chừng phải tới ba lượng bạc." Triệu thúc có chút do dự nói thông tin này cho hai cha con Tây Viễn nghe. Chiếc xe kia của bạn ông chuyên dùng để chở người, tuy không lớn nhưng dùng để kéo củi vẫn được. Ông biết nhà Tây Viễn trồng trọt khá nhiều, nên chắc hẳn muốn mua lừa về để chở lương thực vào thời điểm thu hoạch. Chiếc xe ba gác này lại hơi nhỏ, chỉ sợ sẽ không được cha con người ta nhìn trúng.

"Không sao cả, bây giờ chúng ta cứ qua xem thử luôn đi, nếu không được thì về cũng chưa muộn." Tây Viễn đáp.

"Hảo, vậy hai người mau đi theo ta thôi." Triệu thúc dẫn hai cha con Tây Viễn đi về hướng bắc chợ ngựa. Mất tầm khoảng hai khắc thì ra khỏi thành, tới nhà bằng hữu mà ông vừa nhắc tới. Căn nhà trong viện có chút rách nát, tường bao bên ngoài còn có vài lỗ thủng.

"Nhà bạn ta lúc đầu vốn rất khá, nhưng không hiểu sao tự dưng hắn lại sinh bệnh, mua thuốc suốt nửa năm mà vẫn không chữa khỏi, đến lừa cũng phải bán đi, công việc chở thuê cũng không làm nổi nữa. Trong nhà hắn hiện tại chỉ còn một lão nương (mẹ già), thân thích thì chẳng trông cậy vào ai được!" Nói đến người nhà này, Triệu thúc có chút thổn thức.

"Xuyên Tử có nhà không?" Lão Triệu đứng ngoài cửa viện, hô to một tiếng.

"Ai đấy?" Từ trong phòng vọng ra một thanh âm già nua, đến quá nửa ngày sau mới có một lão thái thái, tóc mai hoa râm, chống quải trượng từng bước từng bước một đi ra ngoài.

"Lý đại nương, ta là lão Triệu đây. Hôm nay Xuyên Tử có nhà không ạ?"

"Có, có, nó đang nằm ngủ trên kháng thượng kia kìa." Lý đại nương mở cửa viện ra để Tây Minh Văn dắt lừa vào bên trong, buộc dây vào một cái cọc gần đó.

"Ai u, đây là?" Lão thái thái vừa thấy hai cha con Tây Viễn liền lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.

"Không phải nhà người có xe cần bán à. Hai cha con bọn họ vừa lúc muốn mua, nên ta mới dẫn thử qua đây coi sao. Chính là nó, cái xe ở dưới mái hiên ý." Triệu thúc chỉ cho Tây Minh Văn xem. Lúc này, từ trong phòng một có một thanh niên cao gầy chậm rãi đi ra. Thanh niên sắc mặt nhợt nhạt, ánh mắt mệt mỏi vô thần.

"Xuyên Tử, ngươi sao lại ra đây, mau vào phòng đi kẻo lại trúng gió." Lão thái thái vội vàng khuyên bảo người thanh niên đó.

"Không có việc gì đâu nương." Xuyên Tử nhếch miệng cười với bọn họ.

Xe ngựa nhà Xuyên Tử tuy không lớn, nhưng nhìn qua còn khá mới, có vẻ rất ít khi sử dụng, nguyên liệu đóng xe cũng không tồi. Tây Minh Văn lúc đầu còn thấy mới lạ, bất quá nghĩ tới thời điểm thu hoạch không thể sử dụng được lại hơi do dự .

"Nếu ngươi thực lòng muốn mua, ta sẽ hạ giá cho." Xuyên Tử nói. Xe của hắn đã sớm muốn bán từ lâu rồi, nhưng người tới xem lại

thấy không thích hợp, giá cả còn hơi đắt.

"Nào, nào, mau vào nhà ngồi uống chén nước, rồi có gì chậm rãi thương lượng." Lão thái thái vội vàng tiếp đón mọi người.

Tây Viễn theo cha đi vào trong phòng. Lúc này, y rốt cục cũng cảm nhận cảm nhận được cái gọi là "nghèo rớt mồng tơi" rồi. Trừ bỏ một cái kháng thượng, bên trên đặt hai tấm chăn bông cũ ra, thì trong nhà không còn cái gì nữa.

Thấy ánh mắt Tây Viễn tràn đầy kinh ngạc, vẻ mặt Xuyên Tử lập tức đỏ bừng.

"Để chữa bệnh cho ta, trong nhà có gì đáng giá đều đem bán hết rồi." Xuyên tử mở mồm giải thích, ánh mắt cũng ảm đạm dần đi.

"Rốt cuộc ngươi mắc phải bệnh gì vậy ?" Tây Minh Văn hỏi.

"Cũng không rõ nữa, ta đã hỏi thầy thuốc rồi nhưng người ta bảo không nói cụ thể ra được." Nương Xuyên Tử một bên rót nước mời ba người, một bên đáp.

"Vậy bình thường ngươi hay gặp phải triệu chứng như thế nào?" Tây Viễn mở miệng hỏi. Y đã nhìn qua bộ dạng Xuyên tử, cảm thấy chắc hẳn là do thiếu ăn nên dẫn tới cơ thể không đủ dinh dưỡng.

"Cả người ta lúc nào cũng cảm thấy vô lực, đi được vài bước đã nhũn cả chân ra, tốc độ tim đập cũng nhanh hơn người khác. Uống thuốc suốt nửa năm trời mà vẫn không thấy khỏe lên tí nào." Xuyên Tử kể lại những triệu chứng mà mình hay gặp.

"Sư phụ ta là thầy thuốc..." Tây Viễn chỉ nói tới đây liền dừng lại.

"?" Xuyên Tử và nương hắn đều quay ra nhìn Tây Minh Văn. Tuy không hỏi hẳn ra miệng, nhưng mặt lại lộ vẻ nghi vấn rất rõ ràng.

"Đúng vậy, cả thôn ta chỉ có một thầy thuốc duy nhất là thầy Lý, hiện tại tiểu Viễn đang theo ông ta học dược."

"Vậy, sư phụ ngươi chữa bệnh có tốt không?" Lão thái thái thấy vậy vội vàng hỏi.

"Cũng được ạ, nhà ông ý có mấy phương thuốc cổ truyền tổ tiên để lại, chữa bệnh rất linh." Tây Viễn đáp.

"Vậy bệnh của Xuyên Tử nhà ta, liệu ông ta có trị khỏi không?" Lão thái thái một bên lôi kéo tay Tây Viễn, một bên kích động hỏi.

"Không cần phải tới tận nơi mời sư phụ ta về đâu. Bệnh của nhi tử người giống hệt một bệnh ta đã từng đọc trong sách thuốc."

"Vậy tiểu thầy thuốc, ngài có thể trị giúp bệnh cho nhi tử nhà ta không?" Hai bàn tay lão thái thái đều run cả lên, Xuyên Tử đang ngồi một bên cũng lộ ra vẻ mặt trông ngóng.

"Được thôi ạ, tuy ta không dám bảo đảm có thể chữa khỏi, bất quá nếu người tin ta thì có thể thử xem sao." Tây Viễn cũng không dám mở miệng đảm bảo một trăm phần trăm với người ta.

"Ta tin ngài, ngài mau chữa cho con ta đi. Cho dù có phải đập nồi bán sắt, ta cũng sẽ cố kiếm đủ tiền chữa bệnh cho hài tử nhà mình."

"Không việc gì phải đập nồi bán sắt cả, bây giờ người chỉ cần ra chợ mua ít xương lợn về đấy, sau đó đem ninh tầm một hai canh giờ gì đó, rồi cho thúc thúc uống. Cứ uống từ giờ tới gần năm mới phỏng chừng sẽ thấy rõ hiệu quả, nếu không được thì ta sẽ lại tới đây một chuyến nữa." Tây Viễn một hơi đem hết những kiến thức trong đầu nói cả ra, suýt thì nghẹn tới chết.

"Các người cứ yên tâm. Thầy Lý thôn ta có sở trường là trị cốt thương." Tây Minh Văn đang ngồi bên cạnh lập tức bổ sung giúp y. Tây Viễn nghe vậy lập tức nghẹn cười tới cả đau ruột, lão cha à, rốt cuộc xương hầm và cốt thương thì có liên quan gì với nhau vậy.

"Ra là thế, đợi chốc nữa ta sẽ ra chợ mua xương về ninh cho hắn." Lão thái thái mở miệng đáp ứng y .

Có tin hay không thì đành tùy vào bọn họ vậy, Tây Viễn cảm thấy chính mình chỉ có giúp được tới mức này.

Đã thấy qua tình huống nhà Xuyên Xử, cha con Tây Viễn cũng không muốn tiếp tục thương lượng thêm nữa, mà trực tiếp trả hắn ba lượng bạc xong đem xe rời đi. Tây Minh Văn vốn còn lo lắng bên trong xe quá nhỏ, bất quá sau khi nghe Tây Viễn nói về nhà sẽ mang ít gỗ qua nhờ thợ mộc sửa to ra, liền an tâm hơn.

Xuyên Tử trực tiếp đem xe và vài đồ đạc linh tinh bên trong cho Tây Viễn hết, Triệu thúc còn giúp bọn họ buộc con lừa vào trước xe. Sau khi hoàn tất, hai cha con Tây Viễn ngồi vắt vẻo trên xe lừa, tạm biệt Triệu thúc và hai người Lý gia xong liền đánh xe một đường về thẳng nhà.

Trên con đường cái lúc này chỉ còn những tiếng "đinh đinh đang đang" phát ra từ cái chuông nhỏ trên cổ con lừa nhà Tây Viễn.