Chương 3: Ác Chiến

Đợi cho Tô Nhan Tịch bình phục lại từ trong cảm giác khϊếp sợ, hắn không thế không một lần nữa sinh ra coi trọng với thế giới này.

Nghĩ lại thời điểm quyết định chơi trò chơi, mục đích của hắn đơn giản chỉ là xem xem chơi chơi một chút, thuận tiện tìm nam nhân, rồi làm một hồi.

Khi hắn biết bản thân đã xuyên đến dị giới, mục đích của hắn liền biến thành sinh tồn ở tại thế giới lại lẫm này.

Xác định rõ ràng mục tiêu, Tô Nhan Tịch liền liều sức làm việc, hắn muốn làm thật tốt chức chưởng môn này.

Hắn phải nghiên cứu thật kỹ bảng hệ thống này, đây chính là ưu thế duy nhất của hắn để sinh tồn ở thế giới này.

Cẩn thận xem qua phần kiến trúc môn phái và phần mua đạo cụ, thấy nước xa không cứu được lửa gần, hắn liền dùng ba khối Linh thạch tứ phẩm mua một cái tường lửa cấp thấp.

Tác dụng của phù này là đem mục tiêu vây ở trong tường lửa, vừa có thể công kích tốt, lại có thể ngăn được hành động của đối phương.

Tuy vừa mới xem đã lấy mất của hắn ba khối Linh thạch tứ phẩm, làm cho Tô Nhan Tịch không có biện pháp xây dựng kiến trúc gì hết, nhưng có cái tấm phù này, hắn không tin Tào Trọng Bác có thể sống mà rời đi!

Hôm sau, Tô Nhan Tịch ở trong phòng mình tiếp tục nghiên cứu bảng hệ thống, quy hoạch con đường phát triên trong tương lai của môn phái. Đột nhiên có người gõ cửa, người đến đúng là Sở Hàn Thanh.

“Đại sư huynh, nhị sư huynh vẫn đang ở Thúy Liễu trấn dưới chân núi, vẫn chưa rời đi, ta muốn đi tìm hắn trở về.” Sở Hàn Thanh đi thẳng vào vấn đề.

Tô Nhan Tịch nghe này liền nhiếu mày, xem ra tuy rằng Chu Bất Trác đã rời phái Càn Dương, những hai người này vẫn giấu hắn mà vụиɠ ŧяộʍ liên hệ, mà vị tiểu sư đệ ở trước này, rõ ràng có khuynh hướng nghiêng về Chu Bất Trác. Chính mình là đại sư huynh nhưng uy tin cơ hồ cũng không bằng.

Đã từng làm quản lý nên Tô Nhan Tịch tự nhiên biết tầm quan trọng của uy tín lãnh đạo, giờ phút này liền nghiêm mặt, lớn tiếng nói: “Hôm qua là chính hắn tự rời đi phái Càn Dương, hắn từ nay về sau đều không phải để tử của phái Càn Dương.”

“Nhưng là…”

Thiếu niên mở miệng như vẫn còn muốn nói, chỉ là miệng vừa động, Tô Nhan Tịch liền biết tâm tư của hắn, xua cách tay cắt ngang lời hắn, “Việc này không cần thương lượng nữa, nếu ngươi lại thay hắn nói chuyện, đừng trách ta đem ngươi cũng đuổi khỏi sư môn.”

Quả nhiên, ánh mắt Sở Hàn Thanh liền ảm đạm xuống, tuy rằng ánh mắt có phẫn nộ cùng không cam lòng, nhưng vẫn nhịn xuống, “Vâng.” Nói xong, xoay người liền rời khỏi.

“Chậm,” Tô Nhan Tịch gọi hắn lại, “Nếu xưa ai cũng có bối phận tôn ti, nếu ta đã là trưởng môn, thì từ nay về sau, hy vọng người có thể đổi giọng gọi ta một tiếng trưởng môn sư huynh.” Tô Nhan Tịch dừng một chút, còn nói, “Nếu như ngươi thừa nhận lời nói của người chưởng môn đây.”

Trong nhất thời, sắc mặt Sở Hàn Thanh thay đổi lại thay đổi, sư huynh nguyên bản thành thật lại có chút yếu đuối, đã trở nên nghiêm khắc lại xa lạ, không còn là người thay hắn gánh vác trách phạt của sư phụ, không còn là đại sư huynh một lần lại một lần dạy hắn kiếm pháp.

Nghĩ như vậy, hắn dừng lại bước chân, xoay người chắp tay thi lễ, “Vâng, chưởng môn sư huynh.”

Bốn chữ cuối cùng, nói đặc biệt nghiến răng nghiến lợi.

Tô Nhan Tịch gật đầu, coi như vừa lòng, chẳng quan tâm có phải đối phương chỉ có bề ngoài cung kính hay không, ít nhất hắn đã tạo được uy tín chưởng môn, là thành công bước đầu. “Ân, không còn việc gì, người đi xuống trước đi.”

Ba ngày đến rất nhanh, Tào Trọng Bác như đã nói lại lên núi khiêu chiến.

Khi hắn nhìn thấy đi ra ứng chiến chỉ là hai hậu bối, trong long tự nhiên rõ ràng, không khỏi cất tiếng cười to: “Cái lão thất phu Tô Minh đâu, sao vẫn chưa ra gặp bổn đại gia?”

“Im miệng!” Sở Hàn Thanh vẫn coi sư phụ như phụ thân của mình, làm sao chịu được lời chửi bới cảu hắn.

“Ha ha! Đừng nói là bắt nạt hậu bối, chỉ cần hai đứa nhóc các ngươi rời khỏi núi Càn Dương, Tào Trọng Bác ta sẽ không gây khó dễ cho các ngươi, còn nếu không…”

“Thù gϊếŧ cha không thể không báo, Tào tặc, chịu chết đi!” Sở Hàn Thanh hô, cần kiếm chủ động nghênh địch. Cũng không phải tại hắn tuổi trẻ lỗ mãng, mà là trong lòng hắn biết thực lực của Tô Nhan Tịch, nếu chính mình không dùng cả tính mạng mà chống lại, chỉ sợ một chút cơ hội cũng không có.

Mà Tô Nhan Tịch thấy hai người phía trên dây dưa, cũng vội lấy ra linh phù. Chỉ thấy ngón trỏ cùng ngón giữa kẹp lấy linh phù, trong miệng lẩm bẩm, tiếp theo lại hét lớn một tiếng!

Má, sao không có phản ứng?

Tuy rằng Tô Nhan Tịch đã đem khẩu quyết đọc làu làu, nhưng rốt cuộc vẫn là chưa bao giờ thực sự dùng thử linh phù, không biết sử dụng linh phù, chỉ có thể dựa vào linh lực để kích hoạt, chứ không phải chỉ tùy tiện niệm vào câu khẩu quyết là có thể.

Thế nhưng Tô Nhan Tịch chưa bao giờ tu tập qua tiên pháp làm sao có thể biết được, giờ phút này cũng không thể cân nhắc nhiều như thế, cầm linh phù trong tay, lại tiếp tục niệm khẩu quyết.

Tô Nhan Tịch thử vài lần đều không có hiệu quả, trên trán ứa ra mồ hôi, mà tình huống của Sở Hàn Thành đã không mấy lạc quan, Thực lực của hắn vốn kém xa so với đối thủ, nếu không phải là Tào Trọng Bác muốn trêu chọc hắn một phen, chỉ sợ hắn hiện tại đã chết.

Mà hắn đồng thời cũng oán thầm trong lòng, không biết tại sao sư huynh vẫn chậm chạp không cùng hắn công kích Tào tặc. Không phải là sư huynh đã thông đồng cùng với Tào tặc chứ, đây là tính đem sơn môn tặng cho đối phương? Hoặc sư huynh oán hận mình đã lâu, muốn mượn tay Tào tặc đem mình trừ bỏ.

Sở Hàn Thanh tâm ngày càng loạn, kiếm phát cũng ngày càng không có tiết tấu. Mà Tào Trọng Bác cũng chơi đủ trò mèo vờn chuột rồi, xuống tay càng tàn nhẫn.

“A…”

Tô Nhan Tịch chỉ nghe một tiếng hét thảm, chỉ thấy cả người Sở Hàn Thanh đều bay ra ngoài.

Trong lòng Tô Nhan Tịch ngày càng gấp, mắt thấy Tào Trọng Bác nhe răng cười đầy mặt, chậm rãi đi tới chỗ hắn, thời khắc tính mạng nguy cấp, hắn chỉ có thể đem toàn bộ hy vọng ký thác ở linh phù trên tay.

Lần nữa niệm khẩu quyết, hắn chỉ cảm thấy linh phù giống như một con quái thú, đem tình thần của hắn hút đi, thấn thể như bị tháo nước, thần kinh đau đớn từng cơn, Nhưng hắn vẫn kiên trì đem khẩu quyết niệm xong, rồi hét lớn một tiếng: “Đi!”

Tào Trọng Bác còn chưa hiểu việc gì đang xảy ra, hơi thể nóng rực đã đập vào mặt mà đến, thân thể của chính mình bị vây trong biển lửa.

“A! Chuyện gì thế này! Yêu pháp! Nhất định là yêu pháp!”

Bốn phía đều là lửa lớn thiêu đốt, vây hắn ở bên trong. Tào Trọng Bắc chưa bao giờ gặp tình cảnh quỷ dị như này, trong lòng lấy làm kinh ngạc.

Dưới bản năng cầu sinh, hắn không để lửa lớn thiêu đốt hừng hực, căng da đầu mà xông ra ngoài. Hắn có thể cảm thấy mùi lông tóc, vải vóc bị đốt trụi, lửa va chạm với làn da đau đớn, nhưng vì sống sót, hắn chỉ có thể cố gắng.

Đáng tiếc, hắn mới thoát khỏi tường lửa, một thanh lợi kiếm đã chờ đợi lâu ngày, nhắm ngay vị trí tim hắn, một kiếm đâm xuống.

Cho đến khi sắp chết, Tào Trọng Bác vẫn chưa hiểu rõ, tại sao một môn phái võ học nho nhỏ, lại có được yêu pháp lợi hại như vậy.

“Nhiệm vụ nhánh: đánh bại Tào Trọng Bác hoàn thành.”

Bên tai truyền đến tiếng của hệ thống, Tô Nhan Tịch không kịp thăm dò, cũng bất chất thân thể mệt mỏi, mà trực tiếp đi kiểm tra Sở Hàn Thanh không rõ sống chết nằm trên mặt đất.

“Hô, may mắn còn sống.” Tô Nhan Tịch phát hiện hắn vẫn còn thở, liền nhẹ nhàng thở ra. Tuy rằng chỉ ở cùng tiểu gia hỏa này mấy ngày ngắn ngủi, nhưng vừa rồi thấy hắn chắn ở trước mặt mình, làm cho Tô Nhan Tịch không khỏi sinh ra vài phần thưởng thức.

Nghĩ như thể, Tô Nhan Tịch hơi hơi nâng khéo miệng, đem thiếu niên ở dưới đất ôm lấy, đưa về phòng.

Có điều… Thật là nặng a…