- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Xuyên Việt Chi Quả Phụ Làm Ruộng
- Chương 2.2
Xuyên Việt Chi Quả Phụ Làm Ruộng
Chương 2.2
Trước mắt Chung Cảnh Huy chỉ có thêm ký ức của nguyên chủ, bất quá cậu biết, nếu thừa dịp này tổn hại thanh danh a ma, thì cuộc sống sau này của cậu sẽ càng tệ hơn.Nếu như cậu có "Năng lực", nhất định sẽ quay người rời đi. Nhưng kiếp trước cậu chỉ là công tử bột mười ngón tay không dính nước mùa xuân, đừng nói xuống ruộng làm việc, cho dù là nhóm lửa làm cơm, e là cũng không làm được, cũng chỉ có thể tạm thời ở lại nhà a ma này, chờ sau này tìm đường lui khác.
Đối với một "Quả phu" mà nói việc bỏ nhà chồng đi , rất dễ bị lưu manh bắt nạt, cậu lại là một phu lang tay không tấc sắt, cẩn thận vẫn hơn. Cậu không biết nguyên thân lớn lên thành hình dáng ra sao, chắc chắn là không tệ. Nếu không thì làm gì có giá hai mươi lượng, người trong thôn một lượng bạc ít nhất cũng có thể dùng một tháng, có thể tưởng tượng được thu nhập cuộc sống bây giờ ra sao.
Chung Cảnh Huy vừa nghĩ tới chính mình từ thiếu gia nhà giàu bây giờ biến thành "Phu lang" nhà người ta, thậm chí còn bị a ma bắt nạt, trong lòng liền buồn bực một hơi, cảm thấy đặc biệt khó chịu, nếu ông trời đã cho cơ hội sống, thế nào cũng phải sống cho qua ngày đi.
"Thông đồng dã hán tử?" Dù là Chung Linh cũng giật mình, này Cảnh ca nhi thật sự không cần danh tiếng nữa sao? Thậm chí ngay cả chuyện như vậy đều có thể nói ra.
Chung Túc thấy chính cậu tự đi tìm đường chết, vì vậy liền không khách khí nói, "Không sai, chính là thông đồng dã hán tử, tối hôm qua tất cả mọi người đều ngủ rồi, hắn mới trở về, đây không phải là thông đồng dã hán tử sao?"
"Làm gì có phu lang nhà ai lại về trễ như vậy ? Dù cho tiểu tử nhà ta đã chết, nhưng chỉ mới một năm mà thôi, tiện nhân kia liền không thể chờ đợi được nữa muốn thông đồng dã hán tử, mọi người phân xử thử, ta giáo huấn hắn có sai sao?"
Vốn là các vị phu lang nhiều ít đều có chút đồng tình Chung Cảnh Huy, vừa nghe đến thông đồng hán tử, mỗi phu lang trên mặt đều có chút không vui, thân là phu lang, lại không có chút tự giác, dù cho cậu vẫn luôn thủ tiết, nhưng cũng không thể không tuân thủ phu đạo không phải sao? Huống hồ Chung Hoằng Nghị mới chết một năm này, phu lang nhà hắn liền... Coi như là dưới suối vàng có biết, chỉ sợ cũng là mặt mũi tối tăm đi.
"Ta không có!" Chung Cảnh Huy "Nhu nhược" phản bác, cậu biết lời mình nói ra hoàn toàn ngược lại với a ma , nhưng cậu đương nhiên phải vì chính mình đòi công đạo , "Ta đi nhìn a sao nhà ta, nếu như các ngươi không tin, có thể hỏi một chút người của Hoành gia thôn, có phải đã nhìn thấy ta không."
Chung Cảnh Huy rõ ràng, nếu như bảo họ đi hỏi nhà mẹ đẻ, chỉ sợ sẽ không có bao nhiêu người tin tưởng, nhưng mà hỏi người trong thôn, sẽ chẳng có ai nói dối vì cậu.
Quả nhiên sau khi cậu giải thích, nhiều người biểu tình hòa hoãn rất nhiều.
"Sao chổi, ngươi còn dám biện giải, ta..." Chung Túc lời còn chưa nói hết cũng đã bị cắt đứt.
Chung Cảnh Huy ngước mắt lên, sắc bén nhìn lão phu lang trước , "a ma, từ khi ta gả tới, hán tử đương gia còn chưa từng gặp mặt bao giờ, thì ta có thể làm gì có lỗi với nhà ngươi chứ?"
"Tại sao ngươi nhất định phải đem tội danh khắc phu đổ lên đầu ta, huống chi hán tử đương gia chết trên chiến trường, thì liên quan gì đến một ca nhi như ta chứ? Ngươi làm sao lại đem hết thảy tất cả uất ức đều phát tiết trên đầu ta?"
"Ta biết a ma không thích ta, đã như vậy, chờ qua ba năm, ta tự nhiên sẽ rời đi."
Lời ấy thế nhưng lại chọt trúng tâm Chung Túc, làm cho hắn cả người đều run rẩy, hắn cũng biết mình là giận chó đánh mèo, thời điểm chưa thú phu lang này, tiểu tử nhà hắn còn yên ổn trên chiến trường, không nghĩ tới đem người thú vào cửa một tháng, lại truyền đến tin tức hán tử nhà hắn đã chết, đây không phải tên sao chổi thì là cái gì?
"Ta xem ngươi là muốn sớm rời khỏi đây đi, bây giờ chịu nói ra tiếng lòng của ngươi rồi sao?" Chung Túc ngữ khí không tốt nói, trừ phi hắn tình nguyện, nếu không hắn tuyệt đối không buông tha Chung Cảnh Huy
Chung Cảnh Huy từng chữ từng câu phản bác, "a ma, ta không có nghĩ như vậy, là ngươi vẫn luôn bôi xấu thanh danh của ta, lẽ nào thanh danh của ta hỏng, đối với ngươi mới có lợi gì sao? Đối với hán tử đã chết có lợi gì sao?"
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Xuyên Việt Chi Quả Phụ Làm Ruộng
- Chương 2.2