Chương 1.2

Kiếp trước, gia đình Chung Cảnh Huy rất giàu có, đến lúc lớn tuổi cha mẹ mới có cậu, nên ở nhà cậu được chiều chuộng hết mực, áo đến tay đưa, cơm đến há mồm cuộc sống xa hoa sinh hoạt xa xỉ. Bên cạnh cậu không thiếu nữ nhân, nữ nhân bên cạnh, cậu xem như quần áo tùy ý thay đổi dẫn đến chuyện sau khi chia tay họ đều sinh ra oán hận với cậu, cho nên hiện tại cậu gặp báo ứng. Bị tai nạn xe cộ xuyên đến nơi này.

Ở hiện đại, Chung Cảnh Huy cũng chưa từng tới nông thôn, chớ đừng nói chi là nhóm lửa nấu cơm, nói cách khác... Vốn dĩ đầu óc cậu cũng không tệ ,xuyên đến nơi này thì cuộc sống vẫn không có vấn đề. Nghĩ đến chuyện này , cả người cậu liền bực bội, tự nhiên cũng không có sắc mặt tốt. Nơi này đều coi trọng vấn đề "Bách thiện hiếu vi tiên" !!

* Bách thiện hiếu vi tiên : trong trăm cái thiện thì hiếu thảo là việc tốt đẹp nhất.

" Ngươi không có chứng cứ không thể nói lung tung! Huống hồ ngươi có chính mắt nhìn thấy ta thông đồng dã hán tử sao ?" Chung Cảnh Huy không khách khí phản bác, cậu cảm thấy đây chính là nguyên nhân chính dẫn đến bi kịch của các ca nhi trong xã hội cổ đại.

Nguyên thân từ nhỏ đã được dạy dỗ ở nhà hiếu thảo với cha mẹ, sau khi lấy chồng phải hiếu thuận với gia đình nhà chồng, cho nên cậu sống sờ sờ như này lại phải "Thủ tiết", không làm sai nhưng vẫn phải xin lỗi. Thậm chí còn phải làm trâu làm ngựa cho nhà chồng, nhẫn nhục chịu khó không một câu oán giận. Sở dĩ cậu về muộn là do nghe tin a sao ngã bệnh, vì vậy liền lén lút chạy trở về xem thử. Nhưng cậu lại chẳng có địa vị gì trong nhà nên bị tẩu tử chế giễu một phen.

Cuộc sống ban đầu của nguyên thận cũng không quá dễ, bởi vì so với những thôn dân khác cậu xinh đẹp khuôn mặt tương đối trắng trẻo. Bởi vì là "Quả phu" xinh đẹp , nên nhiều lúc bị một số hán tử hoặc tiểu hài tử trêu chọc. Điều này làm cho danh tiếng của cậu trong thôn không quá tốt, dần dần họ bắt đầu xa lánh , huống chi còn có a ma luôn ghét bỏ cậu, còn nguyên thân vì sao lại chết, cậu không biết, chỉ là lúc tỉnh lại cậu đã ở trong thân thể này.

Chung Cảnh Huy tự giễu , e rằng nguyên thân đã ở trong thân thể của cậu, mà cậu lại ở trong thân thể của nguyên thân, nói cách khác, linh hồn của họ trao đổi cho thân thể của nhau.

Bản thân cậu đều có thể yêu cả nam lẫn nữ, nhưng mà lại càng yêu thích nữ nhân mềm mại hơn. Xuyên tới đây, chỉ có thể bị ép bất đắc dĩ tiếp thu sự thật, lẽ nào muốn cậu đi tự sát một lần sao? Nếu chết thì tốt rồi, nhưng lỡ không chết mà bán thân bất toại thì sao, cậu rất sợ đau, nhưng dằn vặt bản thân như vậy hì không được, khoa học kỹ thuật ở đây còn lạc hậu như vậy.

"A! Ngươi còn dám mạnh miệng!" Chung Túc trợn đôi mắt thật lớn, lửa giận bùng lên. Vốn cảm thấy người này lúc thường im lìm không lên tiếng cũng không tệ lắm, không nghĩ tới bị trói lại một đêm đã dám phản bác lời hắn.

"Tranh luận thì làm sao? Không bằng gọi trưởng thôn bọn họ đến phân xử thử, coi như ta là phu lang nhà ngươi, ta cũng có nhân quyền!" Chung Cảnh Huy phản bác.

Sau đó nhìn thấy a sao ngẩng đầu lên muốn đánh cậu, vì vậy lớn tiếng kêu to, "Gϊếŧ người! a ma gϊếŧ người! Gϊếŧ người!"

Hàng xóm láng giềng ở gần, nghe câu kêu, của không có đóng chắt liền bị đẩy , "Thẩm, ngươi kiềm chết một chút, Đừng bắt nạt Cảnh ca nhi nữa... Hắn tốt xấu gì cũng là phu lang nhà ." Một phu lang trung niên đi đến nói, tiếp theo sau đó lần lượt mấy vị phu lang hán tử cũng tiến đến.