Chương 19: Càng ngày càng giống phu phu

Điền Phi Dung đứng ngây người tại chỗ một lúc lâu để tiêu hóa sự thật này, sau đó xoa xoa khuôn mặt tuấn tú của mình đi về phía nhà bếp.

Ở nhà hắn ta chưa bao giờ bén mảng đến nơi này, hiện tại sao, là đến xem náo nhiệt.

Không ngờ Trì Trường Dạ sau khi chữa khỏi vết thương trên mặt lại có dung mạo như vậy, nếu để cho cặp song sinh kia, đặc biệt là Cổ Tinh nha đầu kia nhìn thấy, không biết sẽ hối hận đến mức nào.

Nhìn hai người này càng ngày càng giống tiểu phu thê, kỳ thực, nam tử thành hôn với nam tử ở nơi này cũng không phải là không có, còn lưu truyền không ít truyền thuyết và thoại bản về đồng tính luyến ái.

Có điều như tu chân gia tộc ở Viễn Dương trấn, lại tương đối coi trọng việc truyền thừa hậu đại, hy vọng có thể sinh ra hậu đại có tư chất tốt hơn, mới có thể phát triển gia tộc lớn mạnh, cho nên rất ít khi xảy ra trường hợp cưới nam thê hoặc là gả làm nam thê, thông thường đều bị người khác xem thường.

Điền Phi Dung ghé vào cửa bếp nhìn hai người bận rộn, động tác ăn ý vô cùng, tò mò hỏi Cổ Dao:

"Cổ Dao, ngươi chưa từng hiếu kỳ về khuôn mặt này của Trì huynh sao? Ngươi đã sớm biết hắn ta có dung mạo như vậy rồi?"



Lúc này Cổ Dao mới ngẩng đầu lên đánh giá kỹ lưỡng dung mạo của Trì Trường Dạ, sau đó quay đầu lại nhìn Điền Phi Dung với ánh mắt kỳ quái:

"Có gì phải hiếu kỳ? Dạ đại ca vốn dĩ không phải là như vậy sao, chẳng lẽ bởi vì vết thương trên mặt Dạ đại ca khỏi rồi, ngươi liền không nhận ra nữa?"

Khó trách lúc nãy lại kêu la om sòm như vậy, thì ra là mắt nhìn người kém như vậy, đồng thời Cổ Dao rất hài lòng với hiệu quả của thuốc, còn tốt hơn so với dự đoán của cậu.

Ngón tay Trì Trường Dạ khẽ động, sau đó mỉm cười.

Thì ra là vậy, khó trách ánh mắt Cổ Dao nhìn hắn luôn bình thản như vậy, không giống như những người khác hận không thể cách hắn thật xa, cho rằng hắn đáng ghét, thì ra từ đầu đến cuối trong mắt Cổ Dao, trên mặt hắn có sẹo hay không có sẹo đều như nhau.

Điền Phi Dung thiếu chút nữa ngã sấp mặt, trước kia và bây giờ sao có thể giống nhau được? Cổ Dao này mắt mù đến mức nào mới có thể cho rằng giống nhau chứ.

"Không đúng, sao lại đột nhiên khôi phục? Chẳng lẽ là mua được đan dược trị thương rồi?"

Không phải hắn ta không muốn hỗ trợ, mà là người này trước kia toàn thân là thương, muốn chữa khỏi triệt để, đan dược uống trong không thể có phẩm cấp quá thấp, thuốc bôi ngoài cần phải bôi toàn thân, lượng càng không thể ít, cho nên Điền nhị thiếu mới vẫn luôn không có động tĩnh.

Trì Trường Dạ nhìn về phía Cổ Dao, thuốc là do Cổ Dao điều chế, có nên nói ra hay không còn phải xem ý tứ của Cổ Dao.

Cổ Dao thản nhiên nói: "Là thuốc ta điều chế, ngươi muốn sao?"

Đột nhiên hai mắt sáng lên, nhìn chằm chằm Điền Phi Dung:

“Loại thuốc này có thị trường không? Có thể bán ra ngoài không? Có thể bán được bao nhiêu bạc?"

Thí nghiệm của cậu cần phải tốn không ít bạc và linh châu, không thể nào cứ để một mình Trì Trường Dạ bán linh phù, hiện tại bọn họ coi như là quan hệ hợp tác, lúc nào cũng để Trì Trường Dạ bỏ tiền ra, cậu sẽ ngại ngùng.

Trì Trường Dạ gật đầu nói: "Không sai, là thuốc do Tiểu Dao điều chế, đối với việc chữa trị thương thế ngoài da có hiệu quả rất tốt, chắc hẳn trong số tu sĩ cấp thấp sẽ rất được ưa chuộng."

Được rồi, hai người này đều là kẻ hám tiền, Điền Phi Dung càng nhìn hai người này càng thấy giống phu phu.

Hắn ta sờ cằm nói: "Có thuốc thành phẩm không? Ta mang về cho đại ca ta xem thử, kỳ thực không nói đến bên ngoài, chính Điền gia chúng ta cũng rất cần thuốc trị thương ngoài da và các loại đan dược."

Muốn mua được đan dược phẩm cấp cao từ trong tay Cổ gia không phải là chuyện dễ dàng.

“Có điều có một chuyện, đây là thứ ngươi học được ở Cổ gia sao? Nếu là đồ của Cổ gia, sợ là Cổ gia sẽ gây phiền toái."

Cổ Dao nheo mắt cười: "Yên tâm, không phải là đồ của Cổ gia, là của một mình ta, sau khi ăn cơm ta sẽ điều chế cho ngươi hai chai, ngươi mang về xem thử."

"Vậy thì tốt quá, ha ha!"

Điền Phi Dung đã có thể tưởng tượng ra Cổ gia sẽ hối hận đến mức nào.

Xem ra Cổ Dao tuy rằng tư chất tu luyện kém, nhưng lại có thiên phú rất cao về đan thuật, đáng tiếc, tư chất tu luyện đã kéo chân sau, về sau trên con đường đan thuật cũng khó mà có phát triển lớn.

Sau khi ăn cơm, Cổ Dao đi vào phòng loay hoay chưa đến nửa canh giờ đã đi ra, đưa cho Điền Phi Dung hai cái lọ sứ.

Điền Phi Dung vội vàng cáo từ, mang theo thuốc về nhà, nếu như loại thuốc này thật sự có hiệu quả tốt, công lao của Điền Phi Dung hắn ta lần này không nhỏ, nghĩ đến đây, hắn ta thiếu chút nữa bay lên.

Đương nhiên lúc Điền Phi Dung rời đi cũng mang theo linh phù mà Trì Trường Dạ chế tác được, đồng thời để lại một vạn lượng ngân phiếu.

Một tấm linh phù cấp thấp có giá trị một trăm lượng bạc, cho nên đối với tu sĩ mà nói, bạc căn bản không đáng là bao, có thể thấy được trước kia Cổ Dao sống ở Cổ gia là loại ngày tháng gì.

Trì Trường Dạ đưa toàn bộ ngân phiếu cho Cổ Dao: "Hiện tại ta không có gì cần phải tiêu, đệ luyện đan cần dùng đến bạc, đệ cầm lấy trước đi."

Cổ Dao do dự một chút rồi nhận lấy, Trì Trường Dạ nói không sai, cậu đúng là có nhiều chỗ cần dùng đến bạc, nói không chừng nghĩ cách chữa khỏi nội thương cho Trì Trường Dạ là được rồi:

"Vậy được, trước tiên để chỗ ta, huynh cần dùng thì nói với ta một tiếng."