Ngày hôm sau chính là ngày đại hỷ Phong gia chủ nghênh đón con dâu cho Phong gia, không ít bá tánh thành Khánh Vân đã dậy từ sớm, ra đường lớn chờ xem náo nhiệt.
Phong gia tổ chức hỷ sự, chắc chắn sẽ phô trương, còn Bạch gia, bọn họ đều không trông mong gì, không thấy Phong gia giăng đèn kết hoa mà Bạch gia không có động tĩnh gì sao?
Không ai biết rằng, sáng sớm nay Bạch gia cũng suýt chút nữa lộn tùng phèo, bởi vì ngày cưới đã đến, gia chủ Bạch dù không muốn, cuối cùng cũng nhớ tới đứa con trai cả bị ông ta vứt bỏ một bên khiến ông ta mất mặt, bèn dặn dò vợ ông ta chuẩn bị việc đưa dâu.
Bạch phu nhân ngẩn người nói với ông ta, người ta vẫn còn ở trang trại bên ngoài, chẳng lẽ không phải ra trang trại bên ngoài nghênh đón sao?
Gia chủ Bạch lập tức cãi nhau với vợ, ông ta không muốn quản, cho rằng những việc vụn vặt này gia chủ phu nhân sẽ xử lý tốt.
Sắp nghênh đón dâu rồi, người ta còn chưa vội vàng đón về từ trang trại, chẳng lẽ muốn để Bạch gia hoàn toàn trở thành trò cười hay sao?
Bởi vì ông ta cuối cùng cũng nhớ ra, Phong gia quận Cao Dương sẽ phái người tới tham dự hôn lễ, tặng lễ mừng, nếu biết Bạch gia hời hợt qua loa như vậy, liệu có cho rằng Bạch gia có ý kiến với cách làm của Phong gia quận Cao Dương hay không?
Đó là gia thế mà trước đây Bạch gia muốn leo lên cũng không leo lên được, gia chủ Bạch nào dám đắc tội với gia tộc cao môn thế gia như vậy.
Đều là do đứa con trai cả không nên thân, nếu nó không xảy ra chuyện, nếu nó cẩn thận hơn một chút, bây giờ sẽ đến lượt nó bị cả thành ghen tị, bởi vì Bạch gia sẽ kết thông gia với Phong gia quận Cao Dương, cho dù đứa con trai này cũng là ở rể, cũng tốt hơn kết quả hiện tại gấp vạn lần.
Chỉ kém một chút, kết quả lại là hai thế giới.
Bạch phu nhân cũng tức giận, người cha ruột này còn không hỏi han, bà ta là kế mẫu thì xen vào làm gì?
Hơn nữa bản thân bà ta vốn đã có oán khí với Bạch Kiều Mặc, Bạch Kiều Mặc vừa trở về, bà ta đã đánh chủ ý lên gia sản của Bạch Kiều Mặc, kết quả bị Bạch gia chủ ngăn lại, Bạch phu nhân tức giận vô cùng.
Dù bà ta là Bạch phu nhân, kỳ thực mỗi tháng cũng có định lệ, không thể vô hạn độ sử dụng tài nguyên của gia tộc.
Để cho con trai ruột Bạch Kiều Lam có được nhiều tài nguyên tu luyện hơn, bà ta liều mạng nghĩ cách bớt ra một chút, vì thế không tiếc để con trai đi theo đuổi tên phế vật song nhi của Phong gia.
Chỉ vì Phong gia quá giàu có, hơn nữa nhiều tài nguyên như vậy sau này đều là của một mình tên phế vật song nhi, cưới nó vào cửa, chẳng khác nào cưới về một cái chậu vàng.
Đương nhiên bản thân tên phế vật song nhi Phong Minh, Bạch phu nhân rất xem thường, trong suy nghĩ của bà ta, sau này cưới vào cửa cung phụng nó là được rồi.
Nhưng không thể để nó sinh con, ai bảo tư chất của nó quá kém, phải nạp thêm mấy người phụ nữ có tư chất tốt hơn về, sinh con nối dõi.
Bà ta nghĩ hay ho lắm, cũng không chịu nổi sự thay đổi của tình thế, con trai bà ta không chỉ không theo đuổi được tên phế vật song nhi mà bà ta xem thường, Bạch Kiều Mặc mà bà ta coi là cái gai trong mắt, còn phải ở rể vào Phong gia.
Cho dù hắn là một tên phế nhân, bà ta cũng cảm thấy khối gia sản kếch xù của Phong gia đều bị Bạch Kiều Mặc cướp mất.
Với tâm lý như vậy, bà ta làm sao có thể lo liệu việc đưa dâu cho Bạch Kiều Mặc, Bạch gia chủ không quan tâm, vậy nên bà ta coi như chuyện này không tồn tại.
Nhưng hiện tại Bạch gia chủ đã đích thân dặn dò, bà ta không thể không bận bù đầu, người của Bạch gia, từ trên xuống dưới cũng vội vàng hành động, trang hoàng phủ đệ, phái người đến trang trại đón người về, dù sao cũng không thể thật sự để Phong gia đến trang trại bên ngoài nghênh đón dâu.
Tuy Bạch Kiều Mặc là ở rể, nhưng dù sao đi nữa, Bạch gia và Phong gia từ hôm nay cũng là quan hệ thông gia, không nể mặt Bạch Kiều Mặc thì thôi, nhưng không thể không nể mặt Phong gia.
Bạch gia chủ không muốn để người ngoài xem trò cười, không biết rằng sự bận rộn sáng sớm của Bạch gia, người ngoài đều nhìn thấy, ngược lại xem như một trò cười, Bạch gia chủ không chỉ lạnh lùng vô tình, hơn nữa tâm địa quá hẹp hòi.
Phong Kim Lâm luôn chú ý đến tình hình Bạch gia, nhận được tin tức Bạch gia cuối cùng cũng có động tĩnh, cười khẩy một tiếng, đừng trách ông xem thường Bạch gia chủ, chỉ bằng tác phong này của ông ta, dựa vào cái gì để người ta xem trọng?
Đương nhiên ông ta có động tĩnh, đối với Phong gia cũng là chuyện tốt, nếu không Phong gia phải phái người đến nơi cách thành hai mươi dặm nghênh đón dâu, trên đường sẽ trì hoãn không ít thời gian, hơn nữa ông không nỡ để Minh nhi đích thân đi nghênh đón.
Bây giờ ở trong thành thì dễ rồi, để Phong Minh ra ngoài nghênh đón một chút là được rồi.
Phong Minh sáng sớm đã dậy chải chuốt trang điểm, đương nhiên không cần cậu động tay, có người hầu hạ, cậu chỉ cần làm một khúc gỗ mặc cho người ta sắp đặt là được.
Phong Kim Lâm đích thân đến nói với cậu chuyện này: "Bạch gia có động tĩnh rồi, muốn đón người về thành, như vậy cũng không cần Phong gia chúng ta ra khỏi thành nghênh đón, ban đầu cha muốn phái người khác thay con đi."
Phong Minh toát mồ hôi hột, nếu thật sự như vậy, cũng không biết Bạch Kiều Mặc có chịu đựng nổi hay không.
"Bộ não của Bạch gia chủ cuối cùng cũng xoay chuyển được rồi sao?"
Phong gia chủ bật cười, chẳng phải sao, thật không dễ dàng.