"Có thể chứ? Nhưng mà ta không quen biết với Thông ca nhi." Ương ca nhi nói. Kỳ thật trong thôn các hán tử cơ bản đều biết nhau, tỷ như khi hỏi Lục Phong rằng Lục Khởi là ai, hắn tất nhiên sẽ biết, chỉ là bọn họ sẽ không giống như Lục Duy, luôn mang theo Tiểu phu lang đi ra ngoài kết giao bằng hữu, hán tử ngày thường sẽ tụ tập bàn việc, ca nhi đều sẽ không làm phiền bọn họ, cho nên phu quân biết nhiều người, phu lang không biết cũng không phải việc gi kì lạ.
Lưu Hi ngẩng đầu nhẹ nhàng nói: "Có thể a, Thông ca nhi tốt lắm, ta cảm thấy y chính là ca nhi đẹp nhất tốt nhất trong thôn chúng ta ".
"Hi Nhi, ai đẹp nhất?" Lục Duy cùng Lục Phong đi vào, đột nhiên nghe thấy Tiểu phu lang khen người khác đẹp,bắt đầu ghen tuông hỏi.
Lưu Hi xoa xoa tay,trước tiên uốn gối hành lễ với Lục Phong, ngượng ngùng mà nói: "Là Thông ca nhi đẹp, không phải hán tử đẹp."
"Có sao? Ta lại cảm thấy Hi nhi nhà ta là đẹp nhất?" Lục Duy nhướng mày, mỉm cười nói.
Tiểu phu lang không biết phu quân sẽ trước mặt người khác mà khen y, túng quẫn không biết nói gi cho đúng, vội vàng hướng phu quân cầu xin tha.
"Rồi, rồi, không đùa ngươi nữa." Lục Duy buồn cười nói, lại cúi xuống, khuông mặt tiểu phu lang nóng đến độ có thể chiên được một cái trứng gà rồi, da mặt mỏng như vậy, nhưng buổi tối lại rất dốc sức hầu hạ hắn, quả thực là đại bảo bối.
Lục Phong ước lượng đồ vật trong tay, nói: "Đây, mật ong của ngươi, là lấy từ một hán tử chuyên nuôi ong mật, tuyệt đối thuần khiết."
Lục Duy cười cười, tiếp nhận vại mật ong trên tay hắn, nói: "Đa tạ ngươi, bao nhiêu tiền?"
"Ba mươi đồng hai vại." Lục Phong nói, liếc mắt lại thấy trong đình viện có hai cái băng ghế nhỏ cùng Cam Lãm, liền hiếu kỳ hỏi:"Mà hai người các ngươi đang làm gì vào buổi tối thế?"
Lưu Hi nghe hỏi liền không được tự nhiên,y không dám nói y cùng phu quân làm cái gi, nhưng thật ra Lục Duy lại cười đến ý vị thâm trường: "Đương nhiên là cùng phu lang tăng tiến tình cảm rồi."
"......"
"Chờ ta một chút, ta đi lấy tiền cho ngươi." Lục Duy đem mật ong xách vào nhà, liền lấy tiền ra trả cho Lục Phong.
Lưu Hi cầm cái chậu, đưa cho Ương ca nhi một ít Cam Lãm, sau đó liền tiễn bọn họ ra cửa. Đóng cửa lại quay đầu lại phát hiện, phu quân đang đứng ở nơi đó mỉm cười nhìn y, chung quanh tràn ngập ánh trăng, làm phu quân càng anh tuấn, phu quân thật quá tiêu xái.
"Phu quân." Lưu Hi bước từng bước nhỏ đến trước mặt hắn, ngoan ngoãn kêu một tiếng, mắt mở to nhìn hắn, khuôn mặt hồng hồng, y còn nhớ rõ bản thân lúc nãy đã đáp ứng phu quân làm chuyện kia ở trong sân, nhắc đến liền muốn thử nha.
"Đi nào, Hi Nhi không phải là gấp đến độ không chờ được nữa sao?" Lục Duy hài hước mà cười cười, trực tiếp đem người bế lên, đi trở về phòng, nói như thế nào thì sân cũng quá trống trải đi, hắn cũng không muốn làm quá mức "lộ thiên", dù sao, đêm còn rất dài không phải sao?
Đêm-đích thực còn rất dài, âm thanh mềm mại của tiểu phu lang đến giữa khuya mới dần nhỏ lại, mà cùng lúc đó, trong nhà Lục Phong cũng đang làm một việc trọng đại, đến khi nến đỏ vụt tắt, thỉnh thoảng còn có thể nghe được tiếng của Ương ca nhi vì kɧoáı ©ảʍ không khống chế được mà phát ra âm thanh, giọng nhỏ giống như tiếng mèo kêu.
Lục Duy hôm nay dậy rất sớm, bên ngoài mới vừa ló hiện ra tia nắng đầu tiên, sau khi hắn làm xong cơm sáng, liền đem một phần đậu mà hôm qua tiểu phu lang mua về ra dùng trước, muốn hôm nay nấu cho phu lang nếm thử hương vị của nước đậu.
Trong phòng bếp, Lục Duy đem một phần đậu đỏ cùng đậu xanh bỏ vào trong chén, bo bo cũng rửa sạch sẽ đặt ở môt chỗ, gạo kê trước vẫn giữ lại, khi nào rảnh liền nấu cháo gạo kê, định bụng hôm nay sẽ làm, đáng tiếc lại quên mất, bằng không liền có thể để tiểu phu lang nếm thử cháo gạo kê, tốt cho dạ dày, còn có thể dưỡng bụng.
Nhìn thấy có nhiều đậu xanh như vậy, trái tim yêu thích ẩm thực của Lục Duy lại bắt đầu rục rịch, đã lâu chưa ăn giá, không bằng thử xem?
Lục Duy đi đến phòng tạp vật, liền lấy ra một cái sàng, trước kia ở cô nhi việc hắn cũng được phát đậu giá, chỉ cần giữ cho ướt, không tiếp xúc với ánh nắng, khoảng một tuần là có thể ăn.
Lục Duy rửa sạch cái sàng, đem một phần đậu xanh để lên, rưới một chút nước,để một thùng gỗ ở phía dưới hứng nước lại, để nước chậm rãi nhỏ giọt xuống, bởi vì cái sàng khe hở rất nhỏ, mặt trên vẫn còn một tầng bọt nước, lại mang tới một miếng vải đen, cẩn thận trùm lên, để vào một góc trong phòng bếp.
Không biết có thành công hay không, dù sao Tiểu phu lang nói cây đậu dễ trồng, thử một chút cũng không sao. thành công thì có đồ ăn, nghĩ như vậy Lục Duy liền vui sướиɠ trong lòng.
Còn có một túi đậu nành to, Lục Duy có điểm khó xử, đậu nành thì có thể làm gi được? Tuy rằng hắn thích ăn mấy món làm từ đậu, nhưng để làm được thì cũng phải có công cụ, nên làm gi đây, hay là làm sữa đậu nành? Nếu vậy phải đi tìm nguyên liệu, không được, quá phiền toái, hay là làm đậu hủ? Lục Duy vội vàng dùng 0.1 giây đem ý tưởng suy nghĩ nát óc, hắn cũng không phải toàn năng, làm đậu hủ yêu cầu cần phải cố công cụ cùng tay nghề, mà hắn thì chỉ biết ăn là giỏi.
Thời điểm phiền não, đầu Lục Duy chợt lóe lên linh quang, hắn nhớ lúc còn học trung học, ở thư viện có đọc một câu chuyện cổ tích - sự tích về chao.
Nghe nói nguồn gốc là do một vị phụ mẫu định nấu cây đậu, bởi vì trong nhà có sự trì hoãn, quên mất cây đậu đã được nấu chín, từ đó lên men, vài ngày sau, cây đậu liền biến thành một loại đậu hủ đen như mực, họ gọi đó là chao.
Lục Duy lắc lắc đầu, nói đơn giản hơn, chính là không ai biết làm thế nào cây đậu lại trở nên đen như vậy. Hắn còn nhớ lúc hắn ở siêu thịt mua tương ớt, bất quá khi nghe nói nếu bỏ thêm tiêu sẽ ngon hơn chút, còn có dầu muối, hạt mè, còn bỏ thêm gi nữa hay không thì hắn không biết.
Lục Duy vẫn muốn thử một lần, tuy rằng không quá hiểu cách làm,mà nhà trữ nhiều đậu nành như vậy, ngày thường có thể đem ra nấu canh, không thì làm đậu nành xào thịt, nếu không chỉ có nước bỏ, mà mua cũng đã mua rồi, bỏ đi có hơi tiếc. Cho nên hắn rất chú tâm, để một lượng lớn đậu nành vào nồi, cho thêm nước, rồi bắt đầu đốt lò thổi lửa.
Trong khoảng thời gian này, phòng bếp có hơi thiếu chút củi, đột nhiên có điểm chột dạ, mỗi ngày làm đồ ăn nhiều như vậy, không mau hết mới lạ. Nói đi cũng phải nói lại, nguyên chủ đốt củi đủ để sử dụng trong ba tháng liền, mà hiện giờ mới có một tháng đã gần như hết sạch.
Bất quá cũng không cần lo lắng, ngày mai lại ra sau núi, dùng không gian, lấy ra một ít củi,cũng không cần làm tiểu phu lang thêm vất vả, quả là một cách hoàn mỹ.
Lục Duy đang ngồi xổm trên ghế canh lửa, nghĩ mỗi ngày đều phải làm việc, tuy rằng đều là mấy chuyện lặt vặt, nhưng cũng phải làm cho tốt. Hắn liếc mắt nhìn sang, vừa đúng lúc lại thấy một rổ khoai lang cùng khoai tây, rất tự nhiên mà lấy hai củ ném vào trong lửa, cũng lâu rồi hắn chưa ăn khoai lang nướng, trước kia hắn thường xuyên ăn, quả thật rất ngon.
"Phu quân, ngươi đang làm gì?" Lưu Hi rời giường liền không phát hiện phu quân, sau khi rửa mặt xong liền đến phòng bếp, quả nhiên thấy phu quân đang làm gi đó, xoa xoa đôi mắt, mơ mơ màng màng, tóc cũng chưa kịp chảy cột cho gọn ràng.
"Thức rồi sao, có mệt hay không, lại đây phu quân ôm một chút." Lục Duy đem người túm ngồi trên đùi, nhẹ mổ một ngụm trên má y, giúp y sửa sang lại đầu tóc hỗn độn, dùng dây cột tóc cố định thắt một nút kết, may mắn đầu tóc tiểu phu lang dài mượt, không cần lược đều có thể chảy gọn, xong việc hắn cười nói: "Xong rồi, Hi Nhi trông thật đẹp."
Lưu Hi nhẹ nhàng dựa vào trên người phu quân, đem củi lửa nhét vào bếp, ngửi thấy được mùi khoai chín, cười nhẹ nói: "Phu quân ngươi nước khoai lang sao? Thơm quá."
"Ừ, đúng lúc thấy nên thuận tay ném vào, hẳn là mau chín, buổi chiều cho ngươi uống thử nước đậu." Lục Duy lại cười nói, cẩn thận đặt tay trên eo tiểu phu lang, nhẹ nhàng xoa bóp cho y, tuy rằng Tiểu phu lang không nói, hắn cũng hiểu y khẳng định rất mệt, ăn xong đương nhiên muốn săn sóc một chút, bằng không làm sao giữ được tính phúc đây?
Bất quá
Lục Duy cảm thụ một chút trên da thịt mềm mại, bất đắc dĩ mà bĩu môi: "Hi Nhi vẫn thật gầy, nuôi sao cũng không thấy mập lên, được cái sắc mặt tốt lên không ít, về sau buổi sáng không cần uống nước đường đỏ nữa, thay vào đó là nước pha từ mật ong, biết không? Ta lo lắng uống nhiều đường đỏ sẽ nóng trong người, trước đó mấy ngày uống mật ong thay đổi khẩu vị."
"Hi Nhi nhớ rồi, phu quân một hồi chỉ Hi nhi nấu nước đường được không? Hi Nhi học xong sẽ nấu cho phu quân uống." Lưu Hi thả lỏng thân thể, mềm như bông mà dựa vào trên người phu quân, có một chút xấu hổ, rõ ràng mới vừa thức, vậy mà y lại muốn ngủ nữa rồi, đúng thật là quá lười.
"Được, nấu nước đường rất đơn giản, Hi Nhi thông minh như vậy, khẳng định vừa nhìn sẽ nhớ. Đậu nành ta nấu một nửa,còn chưa biết có thành công hay không, chờ thêm mấy ngày lại nói cho Hi Nhi biết thứ ta làm là cái gi." Lục Duy cười khẽ, vui vẻ cùng tiểu phu lang nói ra việc buổi sáng: "Còn có, Hi Nhi nhìn thấy góc kia không, đó là ta đang làm giá, à không, nói dễ hiểu thì kaf mầm đậu xanh, bảy ngày này Hi nhi phải nhớ kỹ, sang trưa chiều đều phải rưới một chút nước, ta sợ ta hay quên, đến lúc đó sẽ ăn không ngon."
"Ân, Hi Nhi biết rồi, phu quân giao cho Hi Nhi đi, ta sẽ làm tốt." Lưu Hi tò mò mà nhìn miếng vải đen đậy trên cái sàng, tuy rằng không biết phu quân muốn làm cái gì, nhưng vẫn là ngoan ngoãn nghe theo, phu quân làm cái gi cũng đều đúng.
"Thật ngoan, dùng cái kẹp gắp than gắp khoai ra xem đã chín chưa? Ta ngửi thấy mùi thơm rồi" Lục Duy từ bên cạnh đưa cho tiểu phu lang một cái kẹp gặp than, sau đó liền ôm y, ở một chỗ nhìn y làm.
Lưu Hi thuần thục mà từ đống than hồng gắp ra hai của khoai lang cùng hai củ khoai tây, nhìn lớp vỏ cháy xém bên ngoài, thực khẳng định mà nói: "Phu quân, đều chín cả rồi, có thể ăn nha."
"Được, vậy trước ăn cơm sáng đi, một hồi ngươi đi giặt quần áo, gà vịt để ta cho ăn, ngươi không phải còn muốn cùng Ương ca nhi đi tìm Thông ca nhi sao? Trước giờ cơm trưa nhớ trở về" Lục Duy đem người thả trên đất, đi qua đem l*иg hấp cơm sáng mang tới, là một chén hành thái xào trứng, còn có một chén rau ngâm, cùng mấy cái màn thầu.
"Ân." Lưu Hi cười lên tiếng, đối với việc phu quân săn sóc y cũng không còn nơm nớp lo sợ như trước đây, mà là thản nhiên mà tiếp nhận, sau đó vội vàng đi giúp phu quân.
___________________________________________________
Có một sự nhằm lẫn các bác ạ, bộ này không chỉ dừng lại ở chương 47 như ở đầu trang tôi viết đâu các bác, thật ra là hơn đấy, vì 47 là số chương trên wiki, trong đó một vài chương bị xóa do không phù hợp và tôi phải đột kích vào nhà tác giả lấy về cho đủ số lượng đấy "v"), cỡ 50 chương hoặc hơn đấy các bác ạ. Khen tôi đi! Khen tôi đi!!!!!! Cầu được khen a!!!! "v")9
Nếu các bác thích bộ này và phong cách văn chương của tôi thì đừng ngại cho tôi một vote nha, mong bộ sắp tới của tôi cũng sẽ mang lại hài lòng cho các bác "v")