Chương 38: Trăng lên sáng đẹp, người đẹp yêu kiều

Nguyên văn là:

Nguyệt xuất hạo hề!

Giảo nhân lão (liễu) hề!

Thư ẩu thão (thụ) hề!

Lao tâm thảo hề!

_________________________________________________

Lưu Hi nhẹ nhàng cười, đi theo bên cạnh phu quân, tay nhỏ rất ra sức đẩy xe, Lục Duy nhìn mà dở khóc dở cười, đại bảo bối nhà hắn cũng ra sức quá rồi, y mà mệt chết người đau lòng cũng vẫn là hắn thôi.

"Hi Nhi, đừng quá sức, nếu làm bản thân mệt, phu quân sẽ đau lòng chết mất." Lục Duy trêu ghẹo nói, trên tay âm thầm sử dụng lực để giảm bớt trọng lượng bên kia cho y. Cũng may mắn mặt đất tương đối bằng phẳng, nếu còn lồi lõm, còn cần phải ra sức nhiều hơn nữa.

Lưu Hi ngẩng đầu, ngơ ngác mà nhìn phu quân, sau đó phản ứng lại, khuôn mặt lại đỏ, thật ra vừa rồi y không phải cố sức như phu quân nghĩ, chỉ là cố chấp không chịu buông tay, y nghĩ mình nhất định phải hỗ trợ hắn.

Lục Duy cũng để y tùy thích, không có gì quan trọng hơn việc để Tiểu phu lang được vui v, hơn nữa, Tiểu phu lang có này phần tâm tư dành cho hắn, điều này cũng đủ làm hắn cao hứng cả ngày. Thử hỏi, có cái gi vui hơn việc người ngươi thích cũng thích ngươi, cứ nghĩ đến lại càng vui vẻ.

Hoàng hôn lười nhát treo ở phía tận chân trời, lưu lại một chút dư vang ở phía luân đạo ánh sáng, xe đẩy ở trên đường phát ra tiếng kẽo kẹt, nghe tới hết sức hài hòa, giờ khắc này,quả thật có một cảm giác cùng với phu lang già lão một đời.

Còn chưa tới nhà, từ xa đã thấy Tiểu Hoàng cẩu chạy tới, phe phẩy cái đuôi, Lục Duy buồn cười, xem ra không uổng công nuôi nó, bộ dáng ngoan ngoãn của nó thật rất giống Tiểu phu lang.

Lưu Hi hiển nhiên cũng thấy Tiểu Hoàng, thời điểm nó phóng tới, có chút vui sướиɠ, ngồi xổm xuống thuận tay xoa xoa lớp lông mềm như khen thưởng, trên mặt mang theo ý cười: "Tiểu Hoàng, có ngoan ngoãn giữ nhà hay không đó?"

"Gâu gâu gâu"

Tiểu Hoàng cẩu không có ngốc, nghe y hỏi thì lập tức đáp lại, ý muốn nói "ta giữ nhà rất giỏi nha".

Lục Duy nhìn cảnh tượng một người một cẩu đối đáp thì buồn cười,sau này đem tiểu Hoàng Cẩu nuôi tốt, lớn lên cũng sẽ thành một Đại Cẩu trung thành, ngày thường để nó theo Tiểu phu lang cũng yên tâm chút, tiểu phu lang tính tình vốn ngốc nghếch, phản xạ với mọi vật cũng chậm hơn so với người khác.

"Hi Nhi dẫn theo Tiểu Cẩu vào nhà trước đi." Lục Duy đem bắp đến đình viện sắp xếp, sau khi Tiểu phu lang mang theo Tiểu Hoàng đi vào nhà, liền đem cửa đóng lại, tuy rằng người dân chất phác, những ngày thường hắn vốn có thói quen khóa cửa. Nhìn đồ vật chất đống nhiều vô kể, rốt cuộc bọn họ cũng được xem như tầng lớp tiểu phú nông rồi.

"Phu quân, bắp sau khi phơi khô có thể lấy để lấy nấu cơm, cùi bắp có thể dùng để nhóm bếp, Hi nhi lại đem bắp lột vỏ hết,toàn bộ là để ở phòng cách gian hết sao?" Lưu Hi hỗ trợ đem đồ vật dỡ xuống tới, ôn thanh hỏi.

Lục Duy nghĩ, bắp có thể dự trữ lâu, phơi khô cũng không dễ dàng móc meo,nói đến phơi khô, nếu muốn ăn, trước đó chỉ cần ngâm nước một đêm, rất tiện lợi, sở dĩ hắn không đem toàn bộ bắp nghiền thành bột là vì trong nhà đã có cũng đủ bột ngô, mặt khác hắn muốn giữ lại một ít thỉnh thoảng nấu chút canh cho tiểu phu lang bồi bổ.

Cho nên Lục Duy suy tư một hồi, nói: "Ừm, treo trong gian phòng kia đi, đến lúc đó muốn ăn liền trực tiếp lấy, chỉ là sau khi phơi, bắp có chút cứng, ngâm nước một lúc là được."

"Ân." Lưu Hi cười nhẹ đáp.

"Bắp cứ để lại đây, đêm nay chúng ta cùng nhau lột, hiện tại đi nấu cơm trước đi, lấy chút đồ qua đây, phu quân nấu canh cá cho ngươi ăn." Lục Duy cười nói.

Cơm chiều là do chính tay Lục Duy làm,đem đầu cá trắm cỏ đi nấu canh, để vào chút đương quy cùng nấm, cần thêm chút gia vị như dầu muối, muốn canh được nấu ngon tốt nhất thời điểm nấu phải để lửa lớn, đấy là lúc mùi hương của cá hòa cùng nấm và đương quy tỏa ra đến mức tối đa, càng đừng nói bên trong còn có hương vị dược liệu, làm cho phu lang ngày thường rụt rè ít ăn cũng phải ăn trực tiếp đến hai chén. Dư lại thịt cá, Lục Duy trực tiếp đem đi hấp, để vào chút khương hành tỏi, thêm chút tía tô và bạc hà, toàn bộ phòng bếp khắp nơi đều là hương thơm của cá.

Lục Duy tự nhận năng lực làm bếp của mình là độc nhất vô nhị, trong nhà nguyên liệu có đủ, nếu không phải điều kiện hạn chế, hắn có thể đối viết ra thêm nhiều cách chế biến nữa, như vậy còn có thể mỗi ngày thay đổi khẩu vị của tiểu phu lang, đáng tiếc, nơi này không có đậu tương.

Bất quá, nhờ mấy chiêu thức trù nghệ bếp núc đơn giản, quả thật đã thu phục được một fan não tàn như tiểu phu lang nhà hắn, hắn cũng thỏa mãn, nhìn Tiểu phu lang ăn đến bụng nhỏ phình to, vội vàng đem người đuổi đi rửa chén, giúp tiểu hóa giãn khí, đỡ phải một hồi trướng khó chịu.

Nguyệt xuất hạo hề!(*)

Giảo nhân lão (liễu) hề!

Thư ẩu thão (thụ) hề!

Lao tâm thảo hề!

Nguyệt xuất chiếu hề!(**)

Giảo nhân liệu hề!

Thư yểu thiệu hề!

Lao tâm thiếu (thảm) hề!——《 Kinh Thi Nguyệt Xuất 》

Lục Duy cùng Tiểu phu lang cùng nhau ngồi ở đình viện lột bắp, lúc này ánh trăng đẹp đến câu hồn người, nhìn khuông mặt Tiểu phu lang ngoan ngoãn, Lục Duy thế nhưng cầm lòng không được mà nhớ tới bài Kinh Thi 《 Nguyệt Xuất 》này.

Đầu bài thơ viết về những cái đẹp về người, về trăng, về tình cảm. Năm đó thời điểm học đại học, hắn vì thích bài thơ này, liền cố ý đi sao chép một lần, nó viết mỹ nhân dưới ánh trăng đẹp có một phong thái kiều mị diễm lệ, mà thời khắc này, hắn cảm thấy, mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành này đó cũng chỉ có như thế, tiểu phu lang của hắn thực chất mới là "đệ nhất liêu nhân".

Lưu Hi cảm giác được gi đó, ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt phu quân nơi đối diện, vẻ mặt thâm tình như muốn dìm y vào bể xuân tình vô hạn, mấy ngày này, thời điểm phu quân làm mấy chuyện xấu hổ kia cũng sẽ nhìn y như vậy, bất quá khi đó có chút bá đạo không cho phép y cự tuyệt, mà hiện tại lại tất cả đều là nhu tình. Y lặng lẽ đỏ ửng vành tai, âm thanh ôn hòa mà mở miệng: "Phu quân, sao lại nhìn ta như vậy?"

Lục Duy phục hồi tinh thần, khẽ câu môi: "Không cho nhìn sao, ta phát hiện Hi Nhi thật là đẹp mắt, nên muốn nhìn thêm vài lần."

Lưu Hi lúc này không chỉ có lỗ tai đỏ,mà khuông mặt nhỏ cũng nhịn không được mà đỏ hồng, chỉ biết nhỏ giọng lên tiếng, lại tiếp tục lột bắp, muốn che giấu sự thất thố của bản thân. Mỗi lần nghe được phu quân khen, trái tim nhỏ bé của y sẽ lại đập thật nhanh, nhưng lại rất vui mừng.

Bóng đêm lạnh như nước, âm thanh của ve sầu cất lên, thời điểm vốn mọi thứ đều thanh tịnh, tới khi từ trong một tòa đình viện sau núi phát ra âm thanh, như một tiếng động tình rêи ɾỉ ngâm nga, chất giọng non nớt như của một chút mèo con mới sinh, khi thì thấp thấp mà nức nở, khi thì vui thích cực kỳ, bất lực cùng kɧoáı ©ảʍ đan chéo, cho đến đêm khuya,âm thanh mới dần tan đi.

Sáng sớm ngày kế tiếp, Lưu Hi vẫn tỉnh lại như thường ngày, nằm ở trong lòng ngực phu quân mà tỉnh, tay nhỏ xoa xoa đôi mắt, hô hấp của phu quân ở bên tai y, y lén lút bò dậy, phía sau đã không có việc gì, trừ bỏ hai chân có chút mềm,chẳng lẽ làm riết thành quen? Tiểu phu lang đáng xấu hổ mà đỏ mặt, tối hôm qua y cũng không bị làm đến ngất, thanh tỉnh mà cảm nhận được phu quân động tác mãnh liệt của phu quân, hơn nữa phu quân còn buộc y nói rất nhiều lời đáng xấu hổ.

Lưu Hi bưng bồn gỗ, xoay người đóng cửa lại, đem Tiểu Hoàng cẩu đi theo, lúc này mới chậm rãi dạo bước đi vào trong thôn, y muốn tìm Thông ca nhi một chút, nói với y về nấm, nếu không chỉ sợ bản thân quên mất.

Thời điểm Lưu Hi vào nhà Thông ca nhi, phát hiện y đang phơi quần áo, không thấy phu quân y Lục Khởi ở nhà, chỉ thấy tiểu cẩu đùa giỡn xung quanh, Tiểu Hoàng cẩu thấy vậy cũng chạy đến chơi cùng.

"Thông ca nhi, ngươi giặt quần áo xong rồi sao?" Lưu Hi cười nhẹ gọi một tiếng.

Thông ca nhi nghe thấy có người kêu y, quay đầu lại thoáng nhìn qua, phát hiện là Lưu Hi, vội vàng buông quần áo trên tay, đem người mời vào nhà, cười nói: "Hi Nhi, ngươi tại sao qua đây sớm như vậy? Có việc gì thế?"

Lưu Hi nhẹ nhàng gật đầu, đem mấy việc về nấm hôm qua phu quân nói liền kể lại với Thông ca nhi, còn dặn dò cẩn thận mấy cây nấm độc.

Thông ca nhi nghe xong mặt mày hớn hở: "Đúng thật là có thể ăn a, tối hôm qua ta hỏi phu quân, hắn cũng không xác định, không nghĩ tới phu quân của ngươi thế mà lại biết, vậy về sau phơi khô cũng có thể ăn đúng không?"

Lưu Hi gật đầu cười: "Đúng rồi, về sau chúng ta còn có thể thường xuyên lên núi hái nấm, tối hôm qua ta cùng phu quân đem nấm nấu canh, rất ngon a."

"Cái gì ăn rất ngon?" Buồng trong truyền đến một thanh âm sang sảng, sau đó Lục Khởi bước ra, thấy là Lưu Hi, hắn cũng cười cười: "Hi ca nhi, tại sao chỉ có một mình ngươi qua đây, Lục Duy đâu?"

Lưu Hi đứng dậy uốn gối hành lễ, lúc này mới mở miệng nói: "Phu quân còn chưa có thức, ta đi giặt quần áo, thuận tiện qua đây nói một chút việc về cây nấm."

"Nấm? Là mấy cái mà hôm qua Thông ca nhi hái về sao?" Lục khởi hiếu kỳ hỏi, ngày hôm qua hắn thấy một rổ đồ vật hình dạng kỳ quái,thứ đó chưa từng có người ăn qua, hắn cũng không dám tùy tiện ăn thử, hiện giờ nghe thấy có thể ăn, tự nhiên cũng muốn lấy một ít nấu.

Thông ca nhi gật đầu, vỗ vỗ cái ngực nhỏ, định liệu trước nói: "Đúng rồi, phu quân, Hi Nhi vừa rồi đều đem cách dùng cùng phân loại nói hết cho ta biết,một hồi ta sẽ chỉ cho ngươi làm."

Lục khởi cười nói: "Tốt, vậy cũng nên đa tạ Hi ca nhi rồi. Mà phu quân của ngươi khi nào xới đất, hai ngày nay tại sao không thấy hắn?"

Lúa nhà Lục Khởi cũng không ít, bất quá không phải ở cách vách nhà Lục Duy, mà là phía sau hắn, không có cố ý đi tìm, cũng không nhất định sẽ tìm được, hơn nữa hắn ngày hôm qua cũng vừa đem đi cấp phiên, dư lại liền đem cấy mạ.

Lưu Hi nhẹ nhàng gật đầu: "Hôm nay xới đất, ngày mai liền có thể cấy, phu quân nói không vội, Lục Khởi đại ca, các ngươi đã làm xong hết rồi sao?"

Thông ca nhi tiếp lời cười nói: "Mấy ngày trước đã làm xong hết rồi, bây giờ chỉ chờ cấy mạ, đến lúc đó chúng ta có thể làm cùng nhau, hai nhà chúng ta cũng cách nhau không quá xa"

Lưu Hi nhẹ nhàng gật đầu: "Chúng ta làm cũng nhanh, hiện tại không còn sớm, Lục Khởi đại ca, Thông ca nhi, ta phải đi về."

Thông ca nhi cũng biết Lưu Hi là cố ý đến đây nói về nấm cho y biết, trong lòng ấm áp, nghe thấy y phải đi, liền luyến tiếc tiễn người ra cửa.

____________________________________

Hahahahah, đẩy nhanh tiến độ để đào hố mới nào, hố mới cũng thuộc loại ngọt sâu răng nhé các bác, suy nghĩ kĩ trước khi lốt hố...

Bài thơ ở trên là 2 phần trong bộ " Kinh Thi Nguyệt Xuất" của thời kỳ nhà Chu. Vì bản QT nó khó hiểu nghĩ cũng đọc không vần nên tôi đi tìm bản này cho các bác, dưới đây là chú thích của mỗi khổ ( Nguyệt Xuất: Trăng Ló.)

(*)Trăng lên sáng đẹp,

Người đẹp yêu kiều,

Làm sao (cho được gặp nàng để) cởi mở nỗi tình sầu uất xa xôi.

Cho nên ta phải nhọc lòng ưu sầu.

(**)Trăng lên chiếu rạng,

Người đẹp tươi sáng,

Làm sao (cho được gặp nàng để) cởi mở nỗi tình sầu uất xa xôi.

Cho nên phải nhọc lòng ưu sầu.