Chương 36: Ngủ trưa

Lục Duy chọn lựa cẩn thận, nghiêm túc mà giảng giải một ít loại nấm đơn giản, rốt cuộc ngay cả hắn cũng không biết hết, trừ bỏ mấy loại trước kia thường xuyên ăn, cũng may hắn cũng không phải loại phú nhị đại, ít nhiều cũng biết được chút kiến thức.

Hiện tại hắn đã hiểu câu " Thực sắc tính dã" là ý gi, sau khi xuyên đến đây, trừ bỏ cái ăn, hắn cũng chỉ cùng tiểu phu lang sinh hoạt êm ấm như vậy, cổ nhân quả thực thâm thúy, đồ ăn cùng sắc dục chính là phương thức sinh hoạt chủ yếu.

"Đây là nấm hương, rất có dinh dưỡng, có thể trực tiếp xào ăn, nhưng cũng có thể phơi khô tránh bị ẩm mốc, như vậy sẽ ăn được lâu hơn, vả lại cũng có thể xào chung với rau, lại có thể nấu canh. Đây là nấm bình, còn cái này là hạnh bào nấm, rất ít ai phơi khô nó, sẽ bị teo, đều thuận tiện ở chỗ chỉ cần để ở nơi mát mẻ, liền có thể trực tiếp lấy ăn. Nấm là một loại thức ăn rất có dinh dưỡng, có thể ích khí khai vị, đề cao miễn dịch." Lục Duy cười khẽ, dùng bàn tay dính nước nhéo nhéo khuông mặt nhỏ của phu lang, ôn thanh nói: "Chính là giúp Hi nhi ít sinh bệnh."

Lưu Hi khuôn mặt hồng hồng, không nghĩ tới bản thân còn có thể giúp được phu quân như vậy, trong lòng cao hứng đến nhảy dựng lên, nhu nhu mở miệng nói: "Phu quân thích ăn, về sau Hi Nhi hái thêm chút."

"Ừ, lần sau phu quân mang ngươi vào núi còn có thể hái nhiều chút." Ôn nhu trong mắt Lục Duy như làn nước muốn tràn, sau đó lại cầm một cây nấm có màu sắc rực rỡ đưa cho Tiểu phu lang xem:"Hi Nhi, lần sau không cần hái loại này biết không? Cái này có độc, không thể ăn."

Lưu Hi cẩn thận phân biệt một chút, gật gật đầu đáp: "Mấy cây nấm có màu sắc đẹp không được hái đúng không?"

"Đúng vậy, mấy loại này đa số đều có độc." Lục Duy thuận tiện thò lại gần hôn hôn khóe miệng Tiểu phu lang, trong mắt mang theo ý cười hỏi,:"Hi Nhi hôm nay rất ngoan, muốn phu quân thưởng cho cái gi không?"

Lưu Hi cười nhẹ nhìn lại phu quân, con ngươi đều bóng hình của hắn, tràn đầy tình yêu cùng thẹn thùng, nhẹ giọng mở miệng nói: "Hi Nhi không cần khen thưởng, phu quân thích là được rồi"

"Vậy phu quân đêm nay dạy ngươi làm món ăn mới." Lục Duy câu môi cười, nhanh nhẹn đem nấm rửa sạch, cũng cẩn thận vứt bỏ nấm có độc.

"Trước đem bình nấm cùng hạnh bào nấm bỏ vào phòng bếp, đây là đồ ăn đêm nay. Ta đem nấm hương phơi ở đình viện, buổi tối lại thu hồi lại, ban ngày thì lấy ra, chờ mấy ngày hoàn toàn rút nước, chúng ta lại bỏ vào bình cất." Lục Duy dùng nước trong cái lu ra tưới rau, cũng chỉ là nước thôi, sử dụng thế nào mà chẳng được, mà nước trong giếng thời gian này thật quá quý,nhất định không được lãng phí.

"Hi Nhi đã biết." Lưu Hi cười lên tiếng, đem đồ vật cầm đi vào, lại đem nơi toàn bộ rác dọn dẹp sạch sẽ.

Lục Duy đem nấm hương đặt ở đình viện liền mặc kệ nó, đi đến nơi nuôi gà nhìn mấy con gà mái trông thật có tinh thần, cơ hồ mỗi ngày đều có trứng gà, hắn nhớ rõ trong rổ còn thừa tới hơn mười quả, như vậy có thể mỗi ngày bồi bổ cho tiểu phu lang, mà gà con cũng trưởng thành không ít, cũng dần đủ lông đủ cánh.

Lúc ấy chỉ mua sáu con, coi bộ vẫn thiếu, khi nào đi lại mua nhiều hơn mấy con, dù sao trong nhà vẫn có chỗ nuôi, chờ đến khi gà mái già không thể đẻ trứng nữa, liền có thể gϊếŧ lấy thịt.

Lục Duy ngồi xổm ở chuồng thỏ, nhìn Tiểu Ngũ mấy ngày trước bị thương, phát hiện không có gì đáng ngại, sức ăn của nó không ít hơn mấy con khác là bao, tựa hồ còn có thể đi hai bước, mặt khác năm con còn lại rất vui vẻ mà ở trong ổ lăn qua lăn lại, cũng không sợ người, thấy có ăn liền vây quanh, thực sự rất đáng yêu, khó trách Tiểu phu lang thích như vậy.

Mặc kệ ai nếu thấy nhà mình ngăn nắp, đồ ăn không lo, còn có lương thực dự trữ, đều sẽ cao hứng, Lục Duy cũng vậy, hắn mỉm cười, cái này coi như xứng đáng với công sức lao động, về sau hắn cùng phu lang đều không cần lo đến cái ăn cái mặc

"Phu quân." Lưu Hi nhẹ nhàng gọi một tiếng, bởi vì phu quân cùng y lại đem thêm đồ về nhà nên trong nhà có vẻ đầy đủ hơn trước, mi mắt cong cong, đây là y cùng hắn đang tạo gia đình nha.

"Hi Nhi lại đây." Lục Duy duỗi tay đem người kéo vào trong lòng ngực, cười nói, "Về sau phu quân sẽ giúp Hi Nhi không cần lo về việc ăn mặc, cho Hi nhi một cuộc sống thật tốt."

"Hi Nhi tin tưởng phu quân." Lưu Hi nhẹ nhàng gật đầu, duỗi tay cầm tay phu quân, không biết từ khi nào, y đã không còn lo việc phu quân sẽ không cần y nữa, cũng hiểu được những việc nhỏ có thể lấy lòng phu quân.

"Lần hái bắp này cứ để lại trong nhà dự trữ, đảm bảo được nguồn cơm sáng, cũng có thể nấu canh, ngày mai ta bắt đầu đi xới đất. Chờ đến thời điểm cấy mạ, chúng ta liền có gạo, cũng không sợ không có ăn, Hi Nhi còn đang suy nghĩ việc gi sao?" Lục Duy khẽ cười, cùng Tiểu phu lang của mình trao đổi một ít chuyện nhỏ nhặt trong nhà cũng là một loại hạnh phúc.

Lưu Hi cười nhẹ, đôi mắt thanh triệt trong sáng, thanh âm vẫn trước sau như một ngoan ngoãn thuận theo: "Có thời gian, Hi nhi đi kiếm chút củi,thuận tiện hái thêm nấm."

"Không cần đi một mình, phu quân đi cùng ngươi." Lục Duy cúi đầu trên môi y mổ nhẹ một ngụm, mặc dù hắn biết Tiểu phu lang trước kia cũng đi đốn củi thế này, nhưng hiện tại hắn chỉ cần tưởng tượng đến tiểu phu lang xách cái thân thể này đi bổ củi liền đau lòng chết đi được.

Lưu Hi có chút kinh ngạc, sau đó kinh hỉ mà phản ứng lại, phu quân nói muốn cùng y đi đốn củi là thật sao? Y mở to mắt nhìn phu quân, ngữ khí không che giấu được sự vui sướиɠ: "Hi Nhi nhớ kỹ, tạ phu quân thương tiếc."

"Bảo bối ngốc." Lục Duy sủng nịch mà ôm sát y: "Về sau làm cái gì đều nói trước một tiếng, phu quân có rảnh liền đi cùng ngươi, không được đi một mình."

"Ân." Lưu Hi cười đến mặt họa như tranh, linh động giống một con mèo nhỏ.

Bộ dáng này của Tiểu phu lang trong mắt Lục Duy chẳng khác nào thuốc kí©ɧ ŧìиɧ, vẫn là muốn gi làm đó, hắn đem người gắt gao ôm, hôn lên cánh môi y, không chút khách khí mà xâm chiếm, thẳng đến khi Tiểu phu lang đã thất lực nằm liệt trong lòng ngực hắn, lúc này mới từ bỏ, ngữ khí bá đạo: "Về sau Hi Nhi ở bên ngoài không được lộ ra bộ dáng câu dẫn thế này."

Lưu Hi vẫn chưa kịp phản ứng lại sau cái hôn nóng bỏng, cả người phát ngốc, nghe được phu quân nói, lỗ tai vẫn luôn hồng hồng, ngoan ngoãn mà đáp: "Hi Nhi nhớ kỹ."

Lục Duy cẩn thận đem người bế lên, liền trở về phòng, mặc kệ, trước ngủ trưa cái, hắn rốt cuộc cũng hiểu được "Từ đây quân vương không lên triều" là cảm giác gi, thật là một chút cũng không muốn làm việc.

(Từ đây quân vương không lên triều: Bản gốc-Từ đây quân Vương bất tảo triều.)

Lưu Hi cười, y tựa hồ biết lời phu quân vừa nói là có ý gì, phu quân là ghen sao? Sợ y bên ngoài cũng trưng ra bộ dáng như vậy câu dẫn nam nhân, thân là phu lang tốt, đương nhiên không thể làm phu quân phiền não vì việc này, vì thế y quyết định lấy lòng phu quân một chút, nói cho hắn biết y sẽ không làm như vậy, mà y chỉ có thể là của một mình hắn.

Thời điểm tiểu phu lang bị bế lên liền ôm cổ phu quân, bế trở lại phòng, lại ngoan ngoãn mà giúp phu quân cởϊ áσ, chính mình cũng cởi ra, thân thể trắng nõn bởi vì thẹn thùng mà trở nên phấn hồng, y ngượng ngùng, dùng ngữ khí thường ngày của phu quân mở miệng nói: "Hi Nhi không ngoan, về sau sẽ không ở bên ngoài làm như vậy, phu quân không ăn giấm được không, Hi Nhi chỉ là của một mình phu quân."

Lục Duy buồn cười mà nhìn y, đại bảo bối thế mà còn nhìn ra được hắn đang đố kị, ai, cái gi mà ăn dấm chứ, hắn cũng không biết mình có phải đang ghen hay không, chỉ không muốn mị lực của phu lang không thể bị người nào nhìn trúng, không nghĩ tới Tiểu phu lang còn lấy lòng hắn như vậy, bữa tiệc lớn đã đưa tới cửa, còn chần chừ không ăn thì ra thể thống gi.

Lục Duy nhịn đã lâu nên mới không kiềm chế được đem người ăn sạch, một lần lại muốn thêm một lần, tuy là như vậy, Tiểu phu lang cũng đều đã thất lực nằm ở trong lòng ngực hắn, cả người còn đắm chìm đắm trong kɧoáı ©ảʍ vừa rồi, trên mặt còn vươn chút nước mắt. Lục Duy ôm Tiểu phu lang đi tắm lại, lúc này mới thong thả ung dung trở lại phòng, Tiểu phu lang trên mặt còn mang theo đỏ ửng.

Quả nhiên si hán không dễ chọc, đặc biệt là đại si hán chỉ biết lo ăn uống.

"Ân, nghỉ ngơi một chút, buổi chiều mang ngươi xuống ruộng, nếu di chuyển không tiện, vậy ở nhà nghỉ ngơi." Lục Duy vừa nói vừa xoa cái mông ám chỉ một phen, thành công làm Tiểu phu lang ngượng chín, trên mặt dần chuyển thành một quả cà chua nhỏ.

Nồi nào úp vung nấy, tính tình phu lang thế nào Lục Duy chắc chắn biết, khẳng định là muốn đi theo hắn, hơn nữa chỉ cần là việc của mình, Tiểu phu lang đều sẽ không phản đối, bằng không cũng không vì làm hắn ăn giấm mà chạy tới chủ động cầu hoan.

Quả nhiên, Tiểu phu lang chớp mắt xê dịch về phía hắn, làm hắn càng thuận tiện ôm y, quả thực chính là dung túng cho hành vi của con sắc lang nào đó,mà y chỉ ôn thanh nói: "Hi Nhi còn đi được, muốn cùng phu quân xuống ruộng." Thanh âm không giống ngày thường, mang theo chút tìиɧ ɖu͙© đã nhuốm đầy dư vị thoải mãn.

Lục Duy nhếch môi cười, đem người vòng ở trong ngực, thưởng thức mái tóc đen của y, lười biếng nói: "Phu quân cũng thích được Hi nhi bồi bên cạnh."

"Phu quân, hôm nay Thông ca nhi cũng hái thật nhiều nấm, một lát Hi nhi sẽ nói cho y biết loại nấm nào có thể ăn, nấm rất ngon y cũng nên nếm thử." Lưu Hi nhắm mắt lại, khóe miệng cong cong, đầu nhỏ tự giác ở trong lòng ngực phu quân cọ cọ tìm vị trí thoải mái.

Lục Duy bật cười, Tiểu phu lang cọ cọ liền cọ ra lửa, bất đắc dĩ mà đem người ôm vào trong ngực, trêu chọc nói: "Hi Nhi mau ngủ, bằng không sẽ không thể ngủ."

Lưu Hi túng quẫn mà cúi đầu, tự giác nằm yên trong lòng ngực phu quân không dám tự tiện cử động, đầu nhỏ còn đang suy nghĩ có nên hay không lại hầu hạ phu quân thêm lần nữa, kết quả không thắng nổi buồn ngủ, cứ như vậy liền bị Chu Công kéo đi đánh cờ.

Lục Duy trong lòng cảm thấy buồn cười, trước kia không cảm thấy hắn là một người túng dục quá độ, chẳng lẽ là gần đây cuộc sống quá vui vẻ, cho nên mới thường rảnh mà làm mấy việc này?

Hắn cúi đầu nhìn Tiểu phu lang ngủ, thực ngoan ngoãn, chính là tư thể ngủ vừa rồi của y,mặt đối mặt với hắn, tay nhỏ cũng co lại để ở trước ngực, hơi hơi cuộn tròn, có chút giống tư thế thai nhi ở trong bụng mẹ. Lỗ tai nhỏ vẫn hồng hồng, đôi mắt to xinh đẹp nhắm chặt, lông mi nhẹ run lên, Lục Duy cũng nghiêng thân, để mộ bàn tay kê dưới đầu y làm gối, một bàn tay vươn đi, nhẹ nhàng nhéo nhéo khuôn mặt Tiểu phu lang, dưỡng nhiều này như vậy, so với lúc ban đầu thì hồng nhuận không ít, nhưng không có bao nhiêu thịt, bất quá nhìn thân thể này của tiểu phu lang, phỏng chừng cũng không phát triển nhiều, về sau chỉ có thể thay đổi một chút, cho y ăn nhiều đồ ngon một chút, tốt xấu gi cũng phải tăng lên chút thịt.

Sau khi các hán tử ăn cơm xong, còn có rất nhiều người đều ở ngoài đồng làm việc, bọn họ đều phải nuôi gia đình, đều phải dựa vào manh đất chấm cơm. Ca nhi cũng phải ở nhà cho gà ăn hoặc làm một vài đồ thủ công bán. Giống Lục Duy ôm Tiểu phu lang cùng nhau nghỉ trưa vẫn là một việc thật sự hiếm lạ.

Bất quá Lục Duy ngủ trưa hoàn toàn là do thói quen, trước kia đã nhìn quen mấy người liều mạng kiếm tiền rồi, nhiều người mệt chết nhưng vẫn không dám nghỉ, không chỉ thân thể suy sụp, mà còn phải nuôi tiền thuốc thang, hoàn toàn không sinh tiền mà còn hao tiền.

Lục Duy chính là không phải loại người này, chỉ cần sinh hoạt có bảo đảm, quản nhiều như vậy làm gi, trước hưởng thụ cái đã, dù trời có sập xuống, không phải còn có cái ô dù to sao? Lại nói một giấc ngủ trưa rất quan trọng, Lục Duy đặc biệt chú trọng đến sức khỏe, hắn mới không làm mấy việc hao tổn thân thể này. Tiểu phu lang cũng không thể mệt, phải dưỡng y cho thật tốt, vì thế yên tâm thoải mái mà kéo Tiểu phu lang cùng nhau ngủ.

________________________

2 ngày qua bận quá các bác ạ. Sẵn tiện tôi đã tìm được vị trí đào hố kế tiếp rồi nhé, bảo đảm các bác sẽ hài lòng, ngọt sủng hài, không ngược. ="))))). Hai bộ lận các bác ạ, đào từ từ, giờ đẩy nhanh tốc độ lấp hố bộ này nào.