Tần Miễn liếʍ liếʍ môi cố gắng không để lại vết mỡ, nhìn nhìn quần áo trên người, lựa chọn dùng lá sen lau miệng, ước chừng miệng hết mỡ mới vứt lá sen đi.
Lôi Thiết chú ý tới động tác của hắn, môi dưới mấp máy, ánh mắt phút chốc dao động.
Trời chiều ngã về tây, ánh nắng dịu nhạt xuyên qua tầng mây chiếu rọi xuống, nhuộm những áng mây thành màu hoặc sáng hoặc tối, phảng phất như bị thuốc màu rực rỡ tô lên. Nước trong hồ cũng bị chiếu thành màu da cam, theo gió di động, dập dờn khoan thai. Một đám chim bay ngang qua không trung, để lại tiếng kêu lanh lảnh. Ngoài đồng người người tất bật ra về, cố về nhà trước lúc trời tối, bận rộn xong việc nhà là có thể nghỉ ngơi. Chỉ có trẻ nhỏ *** nghịch không biết ưu sầu, đuổi đuổi đánh đánh trên đồng ruộng, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười vui vẻ, lỡ không cẩn thận vấp té cũng không để ý, hi hi ha ha bò lên, tiếp tục đùa giỡn. Mấy con chó ta như thấy thú vị chạy theo băng băng, phe phẩy cái đuôi.
Lôi Thiết không thích nói chuyện, Tần Miễn cũng không tìm y nói chuyện, đánh giá cây cung kia của y. Thân cung màu xám, không biết làm bằng gỗ gì, nhìn có vẻ rất rắn chắc, tỏa sáng bóng loáng tất nhiên là do thường được lau chùi bảo dưỡng, được chủ nhân yêu quý. Túi tên cũng may bằng vải màu xám, bên trong có mười cây tên, rất sạch.
“Ai ui, cùng tân nương về nhà, thật ân ái nha.” Từ con đường mòn đồng ruộng, một phụ nhân quần vải bố cài trâm gai đi tới, vai khiêng cái cuốc, cười tủm tỉm nhìn Tần Miễn và Lôi Thiết, khóe mắt dừng tại dã lộc trong gánh giỏ một chút. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Tần Miễn thấy rõ ràng, người này trông hoà nhã nhưng ánh mắt không hề che dấu khinh bỉ.
Phụ nhân tiếp tục nói “Con mồi lớn như vầy, một nhà các ngươi không cần lo mười ngày nửa tháng không có thịt ăn rồi. Tiểu Tần đệ đệ, ngươi vừa đến Lôi gia còn chưa biết nhỉ? Trù nghệ mẹ chồng ngươi đứng nhất nhì thôn ta đấy! Đêm nay ngươi có lộc ăn rồi.”
Phía sau phụ nhân không xa có vị phụ nhân khác mang một rổ rau xanh, che miệng cười không rõ hàm súc “Nhà Lưu Đại, cần gì trêu chọc người chứ? Người nào trong thôn chẳng biết Lôi tẩu tử tề gia cần kiệm?”
Lôi Thiết như bịt tai không nghe, không nhanh không chậm cất bước. Tần Miễn âm thầm thở dài, đi nhanh vài bước.
Hai người vào cửa chính, Đỗ thị đúng lúc đi ra, bước chân dừng lại, liếc về phía rổ, thấy con mồi, trên mặt lộ vẻ hài lòng, lại nhìn củi trong cái rổ khác, sắc mặt liền tối đi.
“Nhà lão Đại, cả buổi chiều mà ngươi chỉ chặt chút củi như vậy à?”
Tần Miễn núp phía sau Lôi Thiết “Nương, con còn nhỏ không có sức, mong người thứ lỗi.”
“Ta tha thứ ngươi, ai tha thứ ta? Buổi tối không được ăn cơm! Cả đám chẳng có ai để ta vào mắt.” Ánh mắt Đỗ thị dừng ở dã lộc, giọng điệu nói với Lôi Thiết cũng dịu đi “Lão Đại, ngươi xử lý thứ này đi.”
“Đại ca về rồi.” Một nam tử áo vải thô bước từ trong nhà ra, mặt mày vui mừng nhìn dã lộc, đôi tam giác mắt loé sáng, khóe mắt còn có hai nếp nhăn không rõ “Lớn như vậy sao, đêm nay được ăn mặn rồi. Nương, tối nay nấu thịt lộc hầm khoai nhé?”
Lôi Hướng Nhân nhỏ hơn Lôi Thiết một tuổi, nhưng nhìn lớn hơn Lôi Thiết bốn năm tuổi, Lôi Hướng Nghĩa trông cũng lớn hơn Lôi Thiết. Nếu ba người cùng nhau ra ngoài, người không biết sẽ cho rằng Lôi Thiết mới là đệ đệ hai người kia. Đây cũng là một trong những nguyên nhân Tần Miễn luôn cảm thấy trên người Lôi Thiết có gì đó không thích hợp. Hắn khá là tò mò với mười năm Lôi Thiết bỏ đi.
Triệu thị ở trong phòng nghe được động tĩnh, bước nhanh ra, kéo cánh tay Đỗ thị cười, có vẻ vô cùng thân mật “Nương, chúng ta có lộc ăn rồi. Thịt hầm nương làm luôn ngon, nhớ lúc con sinh Tiểu Bảo nương làm món thịt lợn rừng hầm củ cải, đến giờ nhớ lại con còn chảy nước miếng.”
Tần Miễn suýt nữa đã cười ra tiếng. Nói lời này thật không phải muốn ám chỉ Lôi gia đã lâu không ăn thịt à?
Trong phòng bếp, Tiền thị đang nấu cơm liếc mắt nhìn bộ dáng Triệu thị qua khe hở song cửa sổ, khinh thường cười nhạo, nhỏ giọng nói thầm “Có thể ăn được mới lạ.”
Lôi Hướng Nghĩa vừa bước vào đúng lúc nghe được Triệu thị nói, cũng chờ mong nhìn Đỗ thị. Suốt ngày đều là rau xanh củ cải khoai lang, hắn ta ngán lắm rồi.
“Ăn cái gì mà ăn?” Đỗ thị hung hăng trừng mắt Triệu thị, không cho phép nghi ngờ “Đều đem ướp chờ đến vụ thu hoạch ăn dần.”
Lúc này Lôi Thiết mới có cơ hội mở miệng “Sáng mai đem bán.” Nói xong, y mặc kệ phản ứng của những người khác, bỏ gánh xuống một bên, mang dã lộc đến cạnh giếng xử lý.
Đỗ thị, mấy người Lôi Hướng Nhân đều ngây ngẩn.
Lôi Hướng Nghĩa không đặc biệt để ý, trực tiếp vào nhà.
“Lão Đại” Đỗ thị đi qua “Mùa thu hoạch mọi người cần cung cấp chất béo, lưu trữ thịt dã lộc này đến lúc đó không cần tiêu tiền mua thịt nữa. Nghe nương, thịt này chúng ta giữ lại.”
Lôi Thiết ngồi xổm bên cạnh giếng, không biết từ chỗ nào cầm ra một cây đao, nhanh nhẹn rạch bụng lộc, chuẩn bị lột da, vẫn là câu nói kia “Sáng mai đem bán.”
Tần Miễn chờ xem kịch vui. Tuy hắn và Lôi Thiết mới ở chung vài ngày nhưng đã nhìn ra tính cách Lôi Thiết nói một thì không có hai, chỉ cần là chuyện y đã quyết định thì rất khó lay chuyển. Đỗ thị sẽ ứng phó sao đây?
“Đại bá, Đại bá xem sao Đại bá cứ phải đối nghịch với nương? Làm nương tức giận” Triệu thị dùng giọng điệu trách cứ “Vì sao Đại bá nhất định phải đem bán thịt lộc?”
“Ta và tiểu Miễn cần có thêm vài bộ quần áo.” Lôi Thiết nhàn nhạt trả lời, động tác tay vẫn không ngừng, mùi máu lộc tản ra khắp sân.
Đỗ thị đột nhiên quay đầu.
Tần Miễn thầm nghĩ không ổn.
“Được a!” Đỗ thị bước hai bước xông đến trước mặt hắn, chỉ vào mũi hắn kêu to, khóe mắt muốn nứt phảng phất như bị uỷ khuất cùng cực “Ta cứ thắc mắc sao lão Đại cố chấp như thế? Nguyên lai là ngươi đứng sau châm ngòi! Tần thị, ngươi muốn làm mẫu tử chúng ta bất hòa phải không?”
“Không có, không liên quan đến ta.” Tần Miễn linh hoạt phi nhanh đến cạnh Lôi Thiết lấy y làm tấm mộc, không hề áy náy chút nào, tâm nói: Ai bảo huynh không chịu hoà ly?
Không phải hắn không có cách đối phó Đỗ thị, nhưng hai chữ ‘hiếu đạo’ đè chết người, nếu hắn thật sự chống đối Đỗ thị hoặc làm gì Đỗ thị, không chỉ Lôi gia, e là toàn thôn đều không dung tha hắn. Đối phó Đỗ thị phải theo hướng khác.
“Không có?” Đỗ thị đuổi lại đây, khí thế bức người “Không phải lão Đại nói muốn mua quần áo cho ngươi sao? Lôi gia ta cấm ngươi ăn hay cấm ngươi uống? Đến thời điểm thích hợp còn không biết thêm quần áo cho ngươi sao? Có phải ngươi không nhìn được cả nhà hoà hoà khí khí đúng không? Lão Đại, ngươi tránh ra!” Với tính tình của bà, căn bản không muốn nhường nhịn Lôi Thiết. Nhưng từ khi Lôi Thiết bỏ nhà ra đi, không ít người trong thôn chỉ trỏ sau lưng bà. Hướng Lễ chưa cưới tức phụ, Xuân Đào cũng chưa định thân, vì thanh danh chúng, bà chỉ có thể chịu đựng, không thể gây khó dễ trực tiếp cho Lôi Thiết thì lấy Tần thị khai đao.
-Hết chương 7-
———-