“Khụ khụ –” Lôi Hướng Nhân bị sặc đến ho khan, nước trà trong miệng phun ra ngoài một chút, gã lau lau miệng, trộm liếc nhìn sắc mặt cha nương, muốn cười lại không dám cười “Bà mối Kim, nhất định ngài nói sai người rồi.”
Mặt mày Lôi Đại Cường đỏ bừng, không biết là xấu hổ hay tức giận.
Triệu thị và Tiền thị cúi đầu cười trộm, nghẹn cười nghẹn tới mức mặt mũi đỏ bừng.
Lôi Hướng Nghĩa và Lôi Hướng Lễ hai mặt nhìn nhau. Cha họ đến tôn tử tôn nữ cũng có ba đứa, vậy mà vẫn có người làm mai.
Lôi Hướng Nghĩa ấp úng nói: “Có phải bà mối Kim lầm người rồi không?” (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Bà mối Kim giống như không phát hiện sắc mặt quái dị của họ, xua tay nói: “Sao có thể lầm được? Nếu nói sai người chẳng phải là tự đập bảng hiệu của mình ư? Cô nương kia cũng biết tình hình nhà các ngươi, rất hài lòng. Không phải ta thổi phồng chứ dung mạo cô nương kia là nhất đẳng, tính cách dịu dàng dễ gần, đặc biệt trù nghệ cũng hạng nhất, thật sự gả đến nhà các ngươi, cả nhà các ngươi đều có thể hưởng phúc đấy.” Bà vừa nói vừa nhìn Lôi Đại Cường.
Lôi Đại Cường đi không được, ngồi lại cũng không xong, như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than. Bất quá ‘dịu dàng’ ‘xinh đẹp’ và ‘hai mươi lượng bạc’ ba từ này cứ xoay vòng vòng trong đầu ông ta.
Lúc này Đỗ thị rốt cuộc lấy lại *** thần, phủi đất đứng lên, hung ác trừng bà mối Kim “Ngươi cút cho ta! Cô nương tốt như vậy ngươi nói cho người khác đi!”
Nụ cười trên mặt bà mối Kim nhạt dần, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng dừng trên mặt Đỗ thị, bình tĩnh nói: “Lôi đại muội cần gì nóng giận lớn như vậy? Lôi huynh đệ còn chưa nói gì mà.” “Ngươi cút cho ta, lão nương –”
“Nương!” Lôi Hướng Lễ cả kinh, cuống quít ngăn bà lại, cấp tốc nói nhỏ bên tai bà “Người đừng xúc động! Nếu đắc tội bà mối Kim, việc thành thân của ta, ngũ đệ và tiểu muội làm sao đây?”
Lửa giận như muốn ăn mòn Đỗ thị, căn bản nghe không hiểu Lôi Hướng Lễ nói gì “Việc thành thân của các ngươi can hệ gì đến bà ta? Ngươi tránh ra!”
Bà mối Kim an ổn ngồi đó, mỉm cười nhìn Lôi Hướng Lễ. Cuối cùng cũng có người có đầu óc.
Lôi Hướng Lễ sốt ruột nói: “Người hãy nghe ta nói. Bà mối Kim là bà mối trứ danh trấn trên, nhất định quen biết các bà mối khác. Người ngẫm lại xem, chỉ cần bà nói bậy với các bà mối khác một câu về chúng ta, hậu quả sẽ thế nào? Ta và ngũ đệ là nam tử coi như bỏ qua, nhưng thanh danh của tiểu muội trăm ngàn lần không thể bị huỷ.”
Đỗ thị giật mình, đầu óc cuối cùng tỉnh táo, nghĩ mà sợ không thôi. Nhưng phẫn nộ và không cam tâm trong lòng không biến mất.
“Bà mối Kim, đương gia chúng ta không có ý cưới bình thê, mời ngài đi cho.” Đỗ thị kiềm nén lửa giận, tay phải hướng ngoài cửa khoa tay múa chân. Nếu có thể, Đỗ thị hận không thể nhấc bà mối Kim lên ném ra ngoài.
Bà mối Kim thầm cười lạnh. Người mời bà ra mặt hứa hẹn sau khi việc thành sẽ trả thù lao tám lượng bạc, nhiều gấp đôi so với làm mai cho nhà bình thường. Tuổi Lôi Đại Cường và cô nương kia chênh lệch quá lớn, vốn bà cũng không quá tin tưởng, nhưng xét thái độ của Đỗ thị hôm nay đối với bà, bà không thể không hoàn thành mối này.
Bà không để ý Đỗ thị, nhìn về phía Lôi Đại Cường “Lôi huynh đệ, hôm nay ta đến không có ác ý. Các ngươi nghe tên tuổi bà mối Kim ta liền có thể biết xưa nay ta không nói lời bịa đặt. Bằng không tên tuổi ta cũng đâu thể vang danh như thế. Ngài thấy ta nói có đúng không?”
Lôi Đại Cường không hồ đồ, chuyện Lôi Hướng Lễ cố kỵ đồng dạng ông cũng cố kỵ, tiểu nhi tử và khuê nữ độc nhất đều là bảo bối của ông, ông không dám đắc tội bà mối Kim, đành xấu hổ gật gật đầu “Phải phải, ta biết bà mối Kim đây có ý tốt, nhưng…” Ông và Đỗ thị chung sống nhiều năm như vậy, cảm tình khá sâu, đột nhiên cưới bình thê cũng quá tệ.
Mắt Đỗ thị như muốn nứt nhìn chằm chằm ông “Lão nhân, ngươi để ý bà ta làm gì?”
Bà mối Kim nhìn Lôi Xuân Đào sợ tới mức sững sờ, ôn hòa nói: “Vẫn nên để tiểu cô nương này lui trước đi.”
Lôi Xuân Đào sớm đã bị bầu không khí gay gắt ép tới kinh hồn táng đảm, vội vàng trở về sương phòng.
Bà mối Kim chân thành nói với Lôi Đại Cường: “Trước khi đến nhà các ngươi ta đã hỏi thăm qua. Không nói nhà các ngươi còn ba người chưa định thân, mặc kệ gả hay cưới đều cần tiền. Ngũ công tử đang đọc sách, dùng tiền lại càng nhiều. Mỗi một chỗ bút tiền đều không nhỏ. Đỗ muội tử là quản gia, nhưng tiền không phải tiết kiệm mới sinh lời.” Bà ý vị thâm trường nghiêm khắc liếc Đỗ thị. Đúng là bà xem thường Đỗ thị ‘keo’, keo với người khác thì thôi, với người nhà mà cũng keo kiệt như vậy.
Đỗ thị lạnh lùng nói: “Bà mối Kim, một người ngoài như bà không có tư cách nhúng tay vào chuyện nhà chúng ta.”
“Lôi huynh đệ, cô nương kia vào cửa đối với các ngươi là trăm lợi mà không có một hại” Bà mối Kim nói tiếp “Sao ngươi không nghe ta nói hết rồi hãy tính? Nếu ngươi không đồng ý, chẳng lẽ ta có thể ép ngươi cưới nàng ta ư? Ta thấy Đỗ muội tử có vẻ không thoải mái, không bằng mời muội ấy vào nghỉ ngơi trước.”
Lôi Đại Cường nhìn Triệu thị, Tiền thị nói: “Đỡ nương các ngươi về phòng.”
Đỗ thị càng lúc càng thấy không ổn “Lôi Đại Cường, ngươi dám!”
“Còn không đi!” Lôi Đại Cường trừng mắt, Triệu thị và Tiền thị cuống quít một trái một phải kéo Đỗ thị rời đi.
Lôi Hướng Nhân, Lôi Hướng Nghĩa và Lôi Hướng Lễ cũng không đi. Bà mối Kim đột ngột xuất hiện, rất kỳ quái, khiến họ hơi hồ nghi, cũng muốn nghe xem rốt cuộc bà muốn làm gì.
Vẻ mặt bà mối Kim dịu lại, cười càng chân thành tha thiết “Ta luôn ăn nói thật tình, nếu có chỗ không dễ nghe còn thỉnh Lôi huynh đệ thứ lỗi.”
Thái độ bà mối vẫn luôn hoà nhã, lòng Lôi Đại Cường không thoải mái cũng chẳng phát tác được, gật gật đầu “Bà mối Kim quá lời, có lời gì ngài cứ việc nói.”
Bà mối Kim nói: “Tiền, không phải tiết kiệm mới sinh lợi. Lôi huynh đệ còn có ba đứa cháu, các ngươi để tay lên ngực tự hỏi nếu nhà các ngươi vẫn tiếp tục tình trạng như vậy, có thể gom tiền thành thân cho ba người sao? Được, coi như hiện tại ngươi đủ tiền dùng, thế sau này vẫn muốn nhi tử ngươi, tôn tử ngươi tiếp tục sống cực khổ như vậy à? Còn hai cháu dâu ngay cả trang sức cài tóc cũng không có. Các ngươi không muốn đối tốt với tức phụ mình một chút à?”
Lôi Hướng Lễ không lên tiếng, hắn ta biết trong tay cha nương có chút tiền, nhưng không đủ lo cho cả ba người thành thân, hơn nữa lão Ngũ đọc sách chỗ cần dùng tiền nhiều. Sở dĩ Đỗ thị keo kiệt, nguyên nhân chủ yếu là vì lão Ngũ.
Lôi Hướng Nhân, Lôi Hướng Nghĩa đều khẽ gật đầu.
“Tiền cất một chỗ không sinh ra tiền, mà phải nghĩ cách để tiền sinh tiền.” Bà mối Kim nói chuyện thành khẩn dễ khiến người buông lỏng cảnh giác “Ta muốn nói cho Lôi huynh đệ, vị cô nương này là nha hoàn hồi môn của một tiểu thư nhà giàu, vị tiểu thư kia rất coi trọng nàng, vốn đã nói sẽ cho phép nàng ra ngoài xuất giá, song vị tiểu thư lập gia đình rất nhanh đã mang thai, cô nương kia phải ở bên cạnh tiểu thư thêm ba năm. Không dễ gì chờ đến lúc vị tiểu thư thả người, phụ thân nàng lại chết bệnh, không thể không giữ đạo hiếu ba năm. Nay cô nương đã hai mươi sáu, bởi nhiều nguyên nhân nên lớn tuổi mà vẫn chưa nói chuyện cưới gả. Nhưng cô nương này quả thật là nhất đẳng, theo bên cạnh tiểu thư học hỏi không ít, bao gồm chế biến bữa ăn điều dưỡng thân thể, nhất là ở phương diện quản gia, nhanh nhẹn gọn gàng.”
Dừng một chút, bà mới nói tiếp: “Nói thế này cũng kỳ, nhưng nếu không phải cô nương này lớn tuổi, khó định thân, người ngoài như ta cũng không đành làm mai cho Lôi huynh đệ ngươi.”
Nói vậy càng có vẻ thật tình.
Lúc này Lôi Đại Cường đã có chút động tâm. Chế biến bữa ăn điều dưỡng thân thể? Vậy không phải thân thể ông có thể trở nên càng khỏe mạnh, tương lai sống được càng lâu?
Bà mối Kim hoả nhãn kim *** sao nhìn không ra, lại cho thêm củi “Lôi huynh đệ ngẫm lại xem. Cô nương này kiến thức rộng, quản sự giỏi, một khi vào cửa nhất định khiến nhà các người phát đạt hưng thịnh. Niên kỷ Lôi huynh đệ không lớn, nếu có thể cao tuổi có con cũng là một đại hỉ sự.”
Ba huynh đệ Lôi Hướng Nhân ngươi xem ta, ta xem ngươi, trong lòng buồn bực. Là bà mối Kim nói quá giỏi hay bọn hắn dễ bị xúi giục? Đáy lòng cả ba đều cảm giác cô nương kia quả thật không tệ. Nhưng sự việc liên quan đến thân cha thân nương, ba người cũng không dám phát biểu ý kiến, thỉnh thoảng lén nhìn Lôi Đại Cường.
Lời nên nói đều nói xong, bà mối Kim không nói gì thêm, chậm rãi uống trà, cho Lôi Đại Cường thời gian suy xét.
Lôi Đại Cường trầm mặc một hồi lâu, hỏi: “Phương diện sính lễ thì sao?”
Bà mối Kim nói: “Vệ cô nương khéo hiểu lòng người, nàng nói không kém hơn người bình thường nhiều quá là được.” Lúc này bà mới nói ra họ của vị cô nương đó.
Lôi Đại Cường lại thử nói: “Nếu có thể gặp nàng một lần…”
Bà mối Kim cười sang sảng “Việc này cũng dễ lo. Định ngày, ta sẽ gọi người tới trấn trên để ngươi xem mặt từ xa.”
“Lôi Đại Cường, ngươi dám!” Trong sương phòng truyền ra tiếng thét chói tai của Đỗ thị. Nguyên lai bà vẫn luôn nghe lén.
Vài giây sau, bà từ trong sương phòng vọt ra.
Lôi Đại Cường vừa nghe nhiều lời nói tốt về Vệ cô nương, lúc này nhìn phản ứng của Đỗ thị, lại cân nhắc Đỗ thị trước kia làm ra nhiều hành vi gây rối vô cớ, tâm càng nghiêng về Vệ cô nương, quát lớn một tiếng “Ngươi ồn ào cái gì?”
Uy nghiêm gia chủ bạo phát, Đỗ thị nhất thời không dám lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt không dám tin si ngốc nhìn ông.
Bà mối Kim đứng lên “Ta đi về trước, buổi sáng ngày mốt ta bồi Vệ cô nương đến quán trà ngồi một lát.”
Lôi Đại Cường khách khí tiễn người ra đến cửa sân “Làm phiền bà mối Kim quá.”
Kim bà mối vừa rời khỏi, Đỗ thị rốt cuộc bùng nổ, quát to một tiếng, bổ nhào vào người Lôi Đại Cường “Lôi Đại Cường, ta liều mạng với ngươi—-”
Cổ Lôi Đại Cường bị móng tay của bà cào rách, lưu lại một vệt máu dài, đau đến nhe răng, ông đẩy Đỗ thị ra, che cổ cả giận nói: “Ngươi là mụ đàn bà chanh chua!”
“Ầm!” Đỗ thị đυ.ng vào bàn, té ngã ra đất.
“A –” Đỗ thị lại đứng lên xông tới Lôi Đại Cường, hai người xoay vào đánh nhau.
“Cha!”
“Nương!”
Nhà chính loạn thành một nùi.
…….
Tần Miễn ngồi sau quầy, vừa thu tiền vừa lén cười hả hê. Hôm nay là ngày bà mối Kim đến lão trạch, chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng sẽ xuất hiện ở Lôi gia, hắn liền vui.
Khách nhân tới ăn trong tiệm đều buồn cười nhìn hắn.
Trịnh Lục thấy tâm trạng Tần Miễn tốt, cười hì hì đến gần quầy tiền “Đại lão bản, đêm nay ăn malatang nhé?” Bởi vì buôn bán bận rộn, trong tiệm bao luôn cơm trưa và cơm chiều của nó và Vương Thuận, nhưng bình thường không phải ăn món trong tiệm mình. Tần Miễn rất hiếm khi chủ động giữ họ lại ăn trong tiệm.
-Hết chương 50-
——-