Chương 36: Xây nhà mới

Thời điểm Lôi Thiết đi mời người phụ, Tần Miễn cũng dặn y mời cả bốn người Lôi Đại Cường, Lôi Hướng Nhân, Lôi Hướng Nghĩa và Lôi Hướng Lễ. Ngỏ lời mời họ là để bày tỏ thái độ, nếu không mời, ngộ nhỡ cái mũ ‘bất hiếu’ chụp xuống đầu, thanh danh của hắn và Lôi Thiết ở trong thôn liền đi tong. Mấy người Lôi Đại Cường có bằng lòng đến hay không thì là chuyện của họ. Chỉ cần duy trì mặt mũi cho hai nhà là đủ.

Thừa dịp chưa tới ngày khởi công, Lôi Thiết đeo cung tên và sọt đi lên núi, nếu săn được ít con mồi thì không cần mất tiền mua nữa.

Lôi Thiết cầm gậy gộc ở phía trước đả thảo kinh xà, chiếc sọt sau lưng còn chứa thêm cái sọt mới nhỏ hơn.

Tần Miễn hai tay trống trơn đi phía sau, theo ý tưởng của hắn, Lôi Thiết là cao thủ võ công, bọn hắn ở trên núi không có khả năng gặp nguy hiểm, bèn muốn làm chuyến du ngoạn trong núi. Hai ngày trước trời đổ một trận mưa thu, trong bụi cỏ ướŧ áŧ, từng bụi nấm như những hàng ô chen chúc với nhau, sức sống hăng hái vươn thẳng lên cao khiến người nhìn vui mắt.

Tần Miễn cầm cái xẻng để trong sọt ra đào nấm tươi. Tuy hắn và Lôi Thiết không có trao đổi, nhưng cùng lên núi nhiều lần, sớm đã ăn ý với nhau. Lôi Thiết cầm cung tên di chuyển quanh đó tìm con mồi. Chỉ chốc lát sau, y săn được một thỏ hoang nặng hơn ba cân. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Người nhà nông lo xong đồng áng liền rãnh rỗi, hai người cũng không vội, chờ Tần Miễn đào hết nấm xung quanh thì cả hai tiếp tục đi sâu vào núi.

Chỉ là sương sớm quá dày đặc, dù cả hai đều thòng thêm một chiếc quần, ống quần vẫn bị thấm ướt nhẹp, dán sát vào da thịt.

Phần quần từ đầu gối trở xuống của Lôi Thiết cũng ướt đẫm, nhưng y không thèm để ý.

“Trong núi có thú lớn à? Nếu săn được một đại gia hoả thì có thể lấy da thú làm mấy cái bao đầu gối, vừa giữ ấm vừa chống thấm nước.” “Có. Đi sâu vào trong chút nữa.” Lôi Thiết liếc thấy bên trái Tần Miễn có một con rắn nâu im hơi lặng tiếng ló ra đầu khỏi lùm cỏ, tỉnh bơ khua cây gậy trong tay một cái, rắn kia liền bị hất bay xa.

“Sao vậy?” Tần Miễn nghe tiếng lá cây xào xạc, thấy quái lạ, ngẩng đầu lên.

“Không có việc gì.”

Mu bàn tay chợt nhói đau, Tần Miễn cúi đầu, ra là bị một nhánh cây quẹt xước tay. Một cái cây cao cỡ người, kết quả đỏ to cỡ hạt lúa mì, vỏ ngoài có gai mọc chi chít trên nhánh cây dài hơi nghiêng.

“Sao lại không cẩn thận như vậy?” Lôi Thiết thấy vết trầy nhỏ dài trên mu bàn tay hắn, mày chau lại.

“Đây là…” Tần Miễn không thể tin vào hai mắt mình. Mấy hôm trước hắn còn cảm thán sao thế giới này không có hoa tiêu, hôm nay lại phát hiện ra nó ở trong núi. Kiếp trước vườn rau nhà ông ngoại hắn trồng ba cây hoa tiêu.

Lôi Thiết: “Quả tê.”

Lại là một danh từ mới mẻ. Tần Miễn dở khóc dở cười, hái một quả bỏ vào miệng, quả nhiên là vị tê cay quen thuộc.

Lôi Thiết đột nhiên nắm tay hắn “Sao thứ gì ngươi cũng cho vào miệng?”

Đây là lần đầu tiên y dùng giọng điệu nghiêm khắc nói chuyện với Tần Miễn. Tần Miễn vừa ngạc nhiên, hoá ra người này cũng có lúc nóng nảy, vừa hơi rối rắm, nhếch miệng cười với đối phương “Đây là cây hoa tiêu, quả của nó là một loại gia vị. Ta có dự cảm chúng ta lại có thêm một đường tài lộc. Huynh nhớ làm ký hiệu chỗ này, lúc về thì chúng ta đào cây này về nhà.”

Sau khi Lôi Thiết nhìn hắn một lúc lâu, không nói một tiếng cầm cái xẻng trong sọt ra, cũng không thèm nhìn, đâm mạnh lên cái cây khô bên cạnh một cái rồi xoay người đi. Thân cây bị đâm nứt xuống một mảng vỏ khô lớn, lộ ra lớp lõi vàng nhạt.

Tần Miễn có ảo giác như chính lớp da mình bị lột xuống, sống lưng chợt lạnh, nghi hoặc nhìn bóng dáng nam nhân. Không phải người này nổi giận đó chớ?

Hắn đi nhanh vài bước đuổi theo, thò đầu quan sát sắc mặt Lôi Thiết — mặt không hề thay đổi, biểu cảm lạnh nhạt.

Thực sự giận hả? Tần Miễn kinh ngạc cực kỳ, mơ hồ ý thức được gì đó, lại đuổi lên, nâng cánh tay vắt qua bả vai Lôi Thiết, khi y nhìn sang thì cười thật tươi. Vì chiều cao chênh lệch nên tư thế này hơi kỳ quặc, nhưng hắn không thả tay ra.



“Ta biết chừng mực, sẽ không tùy tiện ăn thứ gì lạ lẫm. Hoa tiêu vừa nãy ta cũng chưa ăn, chỉ dùng đầu lưỡi liếʍ một chút.”

Lúc này vẻ mặt Lôi Thiết mới dịu đi.

“Thứ đó ở đây gọi là quả tê? Các ngươi không biết nó có thể dùng làm gia vị à?”

“Vị tê cay, lão nhân cho rằng có độc.”

“Ra vậy.” Đôi con ngươi Tần Miễn xoay tròn, cười ngoác miệng đến mang tai.

Khoảng hơn hai giờ chiều, hai người vác bụng đói xuống núi. Thu hoạch của nửa buổi khá phong phú, một con thỏ hoang, ba con gà rừng, hai con hươu bào đoán chừng là anh em, đều nặng hơn bốn chục cân, một sọt nấm và hạt dẻ. Bởi quá nhiều thứ nên hai tay Tần Miễn cũng không rảnh. Cây hoa tiêu tạm thời không đào, chờ xây nhà xong mới chuyển nó về trồng. Tần Miễn hái không ít (hạt hoa tiêu).

Về tới nhà, cả hai đều ướt đẫm mồ hôi. Hiện tại sức khoẻ Tần Miễn rất tốt, không thấy quá mệt mỏi, có điều cánh tay mỏi nhừ, ngồi nghỉ chốc lát mới đi làm cơm.

Lôi Thiết sớm biết tức phụ không có thịt không vui, chưa cần bị sai đã tự động xách một con gà đi làm lông.

Tần Miễn vừa lòng nhìn y đi ra bờ sông, quyết định bữa trưa làm gà hầm hạt dẻ.

……

Chớp mắt đã đến ngày khởi công xây nhà. Trời tốt, ánh nắng chói chang.

Tần Miễn mời Trương tẩu và một người tay nghề tương đối khá là Vương thẩm đến nấu cơm. Vương thẩm hơn bốn mươi tuổi, tài nấu cơm đứng nhất nhì trong thôn, bình thường nhà nào trong thôn lo ma chay hỉ sự đều mời thẩm đến quản bếp. Trương tẩu quan hệ tốt với Vương thẩm, thay mặt Tần Miễn đi mời, thẩm cũng lập tức đồng ý.

Sáng sớm, hai người ăn xong bữa sáng ở nhà thì cùng nhau qua nhà Tần Miễn, thuận tiện mang ít bát đũa theo. Vì bát đũa nhà Tần Miễn không đủ nên phải mượn thêm của nhà khác.

Đêm trước đó Tần Miễn đã chuẩn bị tốt bột gạo, rau củ dùng cho bữa nay, cẩn thận dặn dò Trương tẩu và Vương thẩm nấu bữa trưa thế nào.

Hai người có nghe nói Tần Miễn tính làm hai mặn hai chay, nhưng lúc nhìn thấy gà, trong bếp thì vẫn kích động, giữa trưa họ cũng sẽ được ăn mấy món này.

Món chính là màn thầu, hai mặn hai chay lần lượt là thịt thỏ hầm khoai tây, gà rừng hầm nấm, ngải cứu xào và cà tím xào.

Trương tẩu, Vương thẩm đều là người làm việc nhanh nhẹn, xắn tay áo lên, rửa tay rồi bắt đầu vào việc.

Dặn hai người đừng quên nấu nước pha trà, Tần Miễn vội vàng đi tới chỗ xây dựng.

Nhóm người giúp vần công đều là người thành thật, không ai cố ý tới trễ, ăn xong bữa sáng liền đến. Lúc Tần Miễn tới nơi, mọi người đã công việc lu bù. Lôi Thiết đang cầm tờ giấy nói gì đó với Trương Đại Xuyên.

Cách đống gạch ngói không xa bày hai cái bàn và vài cái ghế dựa, hẳn là Lôi Thiết mượn về.



Tần Miễn bước nhanh qua.

Trương Đại Xuyên thấy hắn, cười nói với Lôi Thiết: “Bức vẽ này không phải do tức phụ ngươi vẽ đấy chứ?” Các căn nhà trong thôn cấu tạo cơ bản đều giống nhau — nền đất ba gian chia thành ba phần đều nhau, ở giữa nhà chính, hai bên làm phòng ngủ. Nhưng bản vẽ của Tần Miễn lại chia nền đất ba gian làm bốn gian phòng, hai lớn hai nhỏ, hai gian phía Bắc có lối đi nhỏ, mở thêm một cửa sau. Kết cấu như vầy là độc nhất vô nhị trong thôn nên Trương Đại Xuyên mới ngạc nhiên.

Lôi Thiết không phủ nhận.

“Trương ca.” Tần Miễn chào hỏi Trương Đại Xuyên, không có lập tức đến gần mà thầm đánh giá nhóm người giúp vần công, nở nụ cười cất giọng nói: “Các vị thúc bá đại ca, đa tạ mọi người đã nể mặt đến giúp đỡ. Món ăn bữa trưa hôm nay là thịt thỏ hầm khoai tây, gà rừng hầm nấm, ngải cứu xào và cà tím xào, đảm bảo cho đủ mỡ. Mọi người nhớ ăn nhiều cho có sức, trưa nay chúng ta đúng giờ ăn cơm.”

Trông thiếu niên có vẻ gầy yếu vô dụng, vậy mà lời nói ra trôi chảy dứt khoát, lại còn bình thản hào phóng, một đám đại nam nhân lập tức thu hồi ý nghĩ xem thường.

Có tiểu tử cá tính sôi động thậm chí còn đi đầu vỗ tay.

Không khí nháy mắt nóng lên, mọi người *** thần hăng hái vừa đào móng, chuyển gạch, trộn hồ, vừa xả giọng nói chuyện phiếm. Tiểu hài tử bị động tĩnh bên này hấp dẫn lục tục chạy tới, chơi đùa vòng quanh chồng gạch, không cẩn thận chắn đường đi của người lớn bị quát to vài câu cũng không sợ, hi hi ha ha né tránh. Vô cùng náo nhiệt.

Trương Đại Xuyên cười ha hả nói nhỏ với Lôi Thiết “Nhà của ngươi rất lợi hại.”

Lôi Thiết nhìn thoáng qua thiếu niên đang đi về phía này, gật đầu với Trương Đại Xuyên.

“Trương ca.” Tần Miễn đứng bên cạch Lôi Thiết, thân thiện nói “Ta và Thiết ca đều không có kinh nghiệm gì về phương diện này, phải phiền ca hôm nay vất vả nhiều, giúp chúng ta trông coi một chút.”

Trương Đại Xuyên sảng khoái nói: “Việc này là tất nhiên, yên tâm đi. Ta qua bên kia xem sao.”

“Nơi này không cần ngươi phụ, trễ một chút hãy đưa nước trà qua đây.” Lôi Thiết nói với Tần Miễn.

Tần Miễn nói: “Biết, huynh để ý bên này, những chuyện khác để ta lo.”

Hắn không thấy người bên lão trạch đâu, còn tưởng họ sẽ không tới, lúc sắp đi mới nhìn thấy ba người Lôi Hướng Nhân, Lôi Hướng Nghĩa và Lôi Hướng Lễ đi tới bên này. Không có Lôi Đại Cường.

Hắn không để ý, không giúp được gì ở đây, bèn xoay người trở về.

Trương tẩu, Vương thẩm đã có phân công, một sơ chế thức ăn, một nhồi bột, làm việc đâu vào đấy, hắn chen tay không được bèn thôi không vào bếp luôn.

Hành động sảng khoái này khiến Trương tẩu, Vương thẩm cảm nhận được sự tín nhiệm của hắn, trong lòng dễ chịu.

Tần Miễn làm việc nhà, cầm quần áo của hắn và Lôi Thiết đi giặt, giặt xong phơi xong lại cho trâu uống nước ăn cỏ, sau đó trốn vào phòng, lấy giấy bút ra viết chữ vẽ tranh.

Hiện mới đầu tháng Mười mà thời tiết đã tương đối lạnh, dự tính mùa đông nơi này sẽ rất lạnh. Hắn cảm thấy cần phải có giường lò trong phòng. Cách làm loại giường lò kia hắn biết rõ, hồi trước đến Đông Bắc chụp ảnh cho chương trình mỹ thực hắn ở nhờ hai ngày trong một hộ gia đình Đông Bắc, vì hiếu kỳ nên hỏi qua.

-Hết chương 36-

[Xuyên việt chi miễn vi kỳ nam]