“Vậy sao được? Ca chặt nhiều như vậy cũng không dễ.” Tần Miễn vội từ chối. Một bó củi to từng cây đều được chặt nhỏ, hơn nữa có thể thấy đều đã phơi khô, ít nhất đốt được năm sáu ngày. Trương Đại Xuyên này quả thật là người nhiệt tình.
Lôi Thiết nghe tiếng đi ra “Trương ca, đa tạ. Chúng ta có củi rồi.”
“Cho các ngươi thì các người cứ nhận đi. Ta đã khiêng tới, chẳng lẽ lại khiêng về sao” Trương Đại Xuyên lau mồ hôi trên trán, cười sang sảng.
Tần Miễn đành phải nhận lấy “Vậy đa tạ Trương ca. Trương ca, vào nhà ngồi chơi một lát nhé. Đúng rồi, sao ca biết chúng ta đã phân gia?”
Trương Đại Xuyên vẫy tay ý bảo không cần vào ngồi “Không chỉ mình ta, người trong thôn đều biết. Đại khái là nghe thím Triệu gia nói.” (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Lôi Đại Cường và Đỗ thị dù sao cũng là cha mẹ Lôi Thiết, trước mặt Lôi Thiết hắn ta cũng không tiện nói nhiều lời.
“Các ngươi bận rộn, ta về đây, trong ruộng còn có việc.”
“Cám ơn Trương ca, Trương ca đi thong thả.”
Tiễn vài bước, Tần Miễn quay lại hong khô quần áo. “Ghế dựa huynh sửa xong chưa? Đồ cần mua thêm nhiều lắm, ngay cả bát đũa ăn cơm cũng không có. Tốt nhất nên sớm đi trấn trên một chuyến.”
“Được.”
Lôi Thiết nhìn bóng lưng hắn kiễng mũi chân hong khô quần áo trên cây chốc lát, tới bờ ao rửa tay, lấy một xâu chìa khóa từ trong lòng ra, đi vào phòng, mở chiếc rương gỗ nhỏ hơn trong hai cái, từ bên trong cầm ra một túi tiền màu xám, đưa cho Tần Miễn cùng với xâu chìa khóa.
“Tức phụ, ngươi cầm.”
Tần Miễn thấy tay hơi nặng, đoán được là tiền bạc, vội đẩy trở lại “Thôi huynh giữ đi. Còn nữa, đừng gọi ta là tức phụ”
Lôi Thiết không cầm, cũng không đáp ứng không gọi ‘tức phụ’, đi tới cửa, nhàn nhạt nói:“Đi?”
Tần Miễn cầm túi tiền, cảm giác hơi phỏng tay, chẳng hiểu sao tim cũng đập nhanh hơn bình thường. Lôi Thiết không sợ hắn cầm tiền chạy? Là tin tưởng hắn, hay cảm thấy hắn chạy cũng sẽ bị bắt trở lại? Vấn đề này, hắn không muốn nghĩ nhiều. Lúc trước thành thân với Lôi Thiết, người Lôi gia tìm lý chính làm hộ tịch cho hắn, cũng nhập hộ tịch hắn vào Lôi gia, thân phận là ‘thê tử’ Lôi Thiết. Chưa lo chuyện hộ tịch xong thì hắn không thể rời đi. Hơn nữa hiện tại hắn mới mười bốn tuổi, một mình lang bạt bên ngoài cũng không an toàn, tạm thời lưu lại thôn Thanh Sơn là lựa chọn tốt nhất, nhìn từ phương diện này, thân phận ‘thê tử’ Lôi Thiết không hẳn không có chỗ tốt. Trong khoảng thời gian này, hắn không thể cứ ăn không trả tiền, hơn nữa cần kiếm thêm tiền dự phòng. Tạm thời cầm số tiền này cũng tốt.
Nghĩ vậy, hắn liền bình thường trở lại.
“Bên trong có bao nhiêu?”
Lôi Thiết: “Hai mươi lượng, còn có chút bạc vụn.”
“Muốn mua đất cần bao nhiêu? Xây nhà cần bao nhiêu?”
Lôi Thiết có hỏi tất đáp: “Nền nhà ba gian, mười hai lượng Xây nhà, hơn một lượng.” Nhà này ý chỉ nhà cỏ tranh.
Tần Miễn thầm tính toán, không khỏi cảm khái một câu: Thật nghèo.
“Không vội, trước tiên cần xem xét nên mua những thứ nào.”
Lôi Thiết nghe, lại cùng vào phòng.
Nhà bếp cần mua những gì không cần kiểm kê, vì cái gì cũng thiếu. Tần Miễn đi thẳng vào phòng của họ.
Hắn nhìn giường trước, vẫn là chiếc giường kia, trải tấm đệm giường cũ màu xanh đậm, tấm chăn xơ cứng xếp trên cùng “Chăn cần mua một tấm. Tấm cũ xơ cứng thì thay cho đệm giường, được không?” Thật ra hắn muốn mua thêm hai cái chăn, nhưng vấn đề là chỗ cần dùng tiền nhiều lắm, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm.
Lôi Thiết gật đầu.
Tần Miễn đi đến trước hai rương gỗ, nhìn Lôi Thiết một cái, thấy y không có ngăn cản bèn tự nhiên mở một cái rương ra, bên trong là quần áo được xếp ngăn nắp. Hắn cầm từng cái lên kiểm kê, Lôi Thiết năm bộ quần áo, ba bộ mỏng mặc vào mùa hè, hai bộ vải dệt hơi dày mặc trong mùa xuân và thu. Ba bộ còn lại nhỏ hơn là của hắn, một bộ cũ, hai bộ mới *** khác hẳn là may lúc thành thân.
Tần Miễn khép rương này, rồi mở rương gỗ còn lại, không ngờ bên trong trống rỗng. Hắn nhịn không được lắc đầu. Từ từ mà sắm sửa vậy.
Nhìn xung quanh phòng, lại quay đầu nhìn Lôi Thiết, cảm thấy tạm thời để tiền bạc trên người Lôi Thiết an toàn hơn.
“Huynh tạm giữ đi, miễn cho trên chợ gặp phải trộm cắp.”
Lôi Thiết theo lời nhận lấy. Hai người ra cửa.
Tần Miễn khoá kỹ cửa, lại nghĩ tới một chuyện “Khóa cửa cũng phải đổi.”
“Ngươi quyết định.” Lôi Thiết chỉ nói ba chữ.
Trên người không có túi, Tần Miễn đưa chìa khóa cho y.
“Đại ca, đại tẩu!” Lôi Hướng Trí bước nhanh tới, đưa chồng giấy trong tay cho Tần Miễn, mỉm cười “Giấy này để các huynh dán cửa sổ.”
Tần Miễn thấy giấy vừa mới vừa trắng, căn bản chưa từng dùng qua, thầm nghĩ lão Ngũ này thật có lòng, chân thành cười cười với đối phương “Ngũ đệ, cám ơn ngươi. Chúng ta đang tính lên trấn trên, không thể mời ngươi vào ngồi chơi.”
“Đại tẩu khách khí quá. Các huynh bận rộn, đệ về đây.” Lôi Hướng Trí cười đáp, xoay người rời đi.
Tần Miễn cuốn chồng giấy thành ống, nhét vào trong qua đường cửa sổ, cùng Lôi Thiết đến trấn trên. Hai tay hắn trống trơn, Lôi Thiết thì vác trên lưng cái sọt tre lớn. Trong sọt chỉ chứa một túi nước.
“Cái kia… quan hệ của chúng ta với người trong thôn quá mỏng. Trương ca là người không tệ, tối nay chúng ta cũng mời huynh ấy tới ăn cơm nhé.” Tần Miễn vừa đi vừa thương lượng với Lôi Thiết, khi không có người khác, hắn không gọi ra hai chữ ‘Thiết ca’ nổi.
“Nghe lời ngươi.” Lôi Thiết không có dị nghị.
Tần Miễn đã quen với tính cách trầm lắng của y, không để ý, nhìn nhìn mặt trời, phỏng chừng sắp mười hai giờ trưa rồi. Trời quá nóng, đường cũng xa, hắn không nói gì nữa, buồn bực nhìn đường.
Dưới ruộng hai bên đường, hạt lúa sắp chín muồi vàng rực rỡ, nặng trịch đè cong thân cây. Trên bờ ruộng thượng, nông dân giàu kinh nghiệm đang quan sát hạt lúa, xác định xem thu gặt lúc nào thích hợp nhất.
Mấy phụ nhân thích chõ mũi vào chuyện người khác thấy Tần Miễn và Lôi Thiết, phát ra tiếng cười ái muội.
Tần Miễn mặt không đổi sắc, tâm nói tốt nhất sau này các người đừng có chuyện cần cầu đến ta..
-Hết chương 16-
———-