- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Không
- Xuyên Việt Chi Luyện Thạch Giả
- Chương 53
Xuyên Việt Chi Luyện Thạch Giả
Chương 53
“Không phải như vậy.” Diên Thiệu Bách làm hết trách nhiệm giải thích nghi hoặc cho Mạc Hoài Song,sau khi hắn cân nhắc một chút dùng từ ngữ làm sao liền nói, “Thành chủ Dư
Kha là nhân vật còn tàn nhẫn hơn thánh giáo.”
Mạc Hoài Song âm thầm gật đầu, hai chữ tàn nhẫn này dùng lên người vị thành chủ kia hắn vô cùng đồng ý, nguyên thân cũng chĩnh là bị người này hại.
“Hắn là người ủng hộ chủ nghĩ hủy diệt chủng tộc, những năm nay số lượng An Tổ chết dưới tay đội hộ vệ của hắn còn nhiều hơn so với thánh giáo. Chỉ là hắn không thích lộ liễu, người bình thường không biết thôi.”
“…”
“Cho nên đừng sốt sắng như vậy, Cửu Bác đối kháng cùng hai thế lực lớn này cũng không phải ngày một ngày hai.”
“Sớm nói như vậy ta đã cảm thấy tội ác của ta giảm được một nửa.” Mạc Hoài Song giảm bớt áp lực của bản thân liền vui cười.
Diên Thiệu Bách cười giơ tay muốn nắm mũi hắn.
Lần này Mạc Hoài Song nhanh tay nhanh mắt giơ tay ngăn tại, “Đừng nặn có được hay không, đều bị bóp dẹp a.”
Diên Thiệu Bách nhếch miệng nở nụ cười, “Sẽ không, ngươi thế nào cũng đẹp.”
Mạc Hoài Song một mặt chính nghĩa nắm lấy tay Diên Thiệu Bách đặt bên người, “Lấy lòng ta cũng vô dụng, không cho nắm liền là không cho nắm, ” trong lòng có một chút thật không tiện.
“Ta xoa bóp cho ngươi đi, cả người còn đau nhức không?” Diên Thiệu Bách nói xong liền kéo tay hắn qua bắt đầu đấm bóp.
“Vẫn được, sau khi hết sốt vẫn còn chút.”
Diên Thiệu Bách một bên xoa xoa tay Mạc Hoài Song, một bên giả vờ tùy ý hỏi, “Ngươi có kí ức của nguyên thân hay không?”
“Có mấy hình ảnh, đều có liên quan đến cừu hận của bản thân hắn.”
Mạc Hoài Song có chút thấp thỏm nhìn Diên Thiệu Bách, “Ngươi không cảm thấy chuyện này rất khó tiếp thu?”
Mấy chuyện như tá thi hoàn hồn thực sự làm cho người ta kinh sợ, thế nhưng đáy lòng hắn cũng không muốn lão bà mình bời vậy mà xa lánh mình.
Mặt Diên Thiệu Bách vẫn thản nhiên, “Đây là may mắn của ta.”
Nói xong hắn đổi đề tài, thần sắc có chút trầm xuống, “Nói thật nếu như có chuyện khiến cho ta lo lắng, chính là sợ ngươi đột nhiên biến mất.”
Nếu như thật sự như vậy, cả đời hắn đều sẽ không thể an bình.
Mạc Hoài Song ngẩn người, không nghĩ tới Diên Thiệu Bách lo lắng chính là cái vấn đề này. Hắn đến thế giới này bời vì cái diêu linh hình dáng cổ quái kia, thế nhưng cái diêu linh rốt cuộc có lai lịch nào, hắn cũng không được rõ ràng. Nhưng mà sau khi tiếp xúc lâu như vậy, hắn có thể khẳng định, cái đồ chơi trong đầu hắn này chính là một cái truyền thừa siêu cấp,có khả năng lớn
không có liên qua đến chuyện về nhà.
Nếu như quả thật có, mấu chốt cũng chính là cái thực thể diêu linh trên Trái Đất kia, nếu như bất hạnh trở về, lại động một chút trở lại, nếu như cả đời
này không dây dưa với Diên Thiệu Bách hắn sẽ không cam lòng.
Để chứng tỏ cái Diên Thiệu Bách lo lắng sẽ không xảy ra, ngữ điệu của hắn tùy tiện nói, “Có ngươi ở đây, ta nào dám cam lòng đi?” Nói xong liền không sợ chết duỗi tay hướng về phía cơ bụng của Diên Thiệu Bách sờ soạn. (*Các cụ nói không đi tìm chết sẽ không chết:v*)
Ánh mắt Diên Thiệu Bách liền trầm xuống, bắt được tay Mạc Hoài Song, nhỏ giọng nói bên tai, “Có phải đối bụng, hả?”
Thân thể Mạc Hoài Song run lên, giả vờ bình tĩnh thu tay về, “Sườn kho lần trước ngươi làm không tồi, ăn rất ngon.”
“Còn có mùi vị càng ngon hơn, có muốn thử một chút hay không?” Diên Thiệu Bách vươn mình đem người đặt dưới thân. (*Ý anh là bánh quẩy và sữa đậu lành hả???!!! (¬‿¬)*)
Nhất thời, tình hình trận chiến vật lộn kịch liệt tái hiện trong đầu Mạc Hoài Song, nghĩ đến bộ dáng mình bị người này đè ở dưới thân vừa khóc vừa cầu xin, thẹn quá hóa giận đưa tay đẩy Diên Thiệu Bách.
“Nói chính sự, đừng nghịch!’ Lời lẽ đanh thép!
Diên Thiệu Bách cúi đầu hôn một cái, đem người buông tha, ung dung thong thả đứng dây, có chút chuyện riêng tư buổi tối làm tiếp cũng không muộn.
Mạc Hoài Song không biết ý nghĩ của Diên Thiệu Bách liền ngồi xuống, trong lòng đem trinh tiết
Diên Thiệu Bách vô hạn cuối phỉ nhổ một lần, thật không iết xấu hổ! Thuận tiện cũng đem chuyện ai chủ động trước quên sạch không còn một mống.
“Song Song, ta có chuyện quan trọng muốn nói với ngươi.”
Tư duy của Mạc Hoài Song còn chưa trở lại nhìn hắn.
“Ngươi biết dồn đại về huyết mạch của An Tổ đúng không?”
Mạc Hoài Song gật đầu nói nên quan điểm của mình, “Ta cho là vô căn cứ, độc giác thú là sinh vật sinh sản vô tính, làm sao có khả năng giao phối với nhân loại sinh con?”
Diên Thiệu Bách nghiêm túc nói, “Trong huyết mạch của An Tổ thực sự có gien của độc giác thú. Nói cách khác bọn họ không thoát li được quan hệ với độc giác thú.”
Mạc Hoài Song bình tình nhìn Diên Thiệu Bách, một ý nghĩa đáng sợ bởi vì câu nói này của Diên Thiệu Bách mà không ức chế được xông ra.
Gien lộn xộn!
Nhất định có người đem gien của nhân loại cùng độc giác thú dung hợp với nhau “Sáng tạo” ra một chủng loại hoàn toàn mới.
Loại khoa học kỹ thuật này, loại thủ đoạn này… Mạc Hoài Song không khỏi dựng tóc gáy lên, e rằng tại nơi hắn không biết, có một đám người đang tiến hành loại thí nghiệm phi nhân tính này…
“An Tổ, bắt nguồn từ bao giờ?” Côt họng hắn đột nhiên hơi khô khốc.
“Giống như nhân loại.” Diên Thiệu Bách bình tĩnh nói, “Khoa học kỹ thuật của văn minh đá không có phát triển đến mức sáng tạo ra chủng tộc mới.”
Ý tứ, An Tổ là kết quả của văn minh trước đó.
Mạc Hoài Song trầm mặc một hồi, sau một hồi lâu hắn thấy Diên Thiệu Bách vô ý thức lầm bẩm, “Tại sao bọn họ lại làm vậy?”
“Có lẽ có liên quan đến cái kế hoạch vẫn chưa được giải mã.”Diên Thiệu Bách noi sõng vẽ một hình chữ s trong không khí, sau đó vẽ một cái mũi tên hướng lên trên ở phía trên.
“Nếu không nói đến đạo đức cùng lương tri, sáng tạo này của văn minh nguyên thủy đã vô cùng thành công, gien di truyền của An Tổ ổn định, ưu thế trên phương diện luyện thạch loài người không thể nào so sánh được.”
Mạc Hoài Song yên lặng gật đầu, về điểm này Diên Thiệu Bách nói không sai, cho nên lúc ban đầu hắn mới cho rằng An Tổ là thể tiến hóa của nhân loại.
Thế nhưng một khi biết được loại sinh vật có trí tuệ này là sáng tạo của con người, trong lòng hắn có một loại cảm thụ không thể nói lên được.
Diên Thiệu Bách tiếp tục nói, “Trải qua những năm nghiên cứu này,An Tổ trong tổ chức có một suy đoán lớn mất về kế hoạch trước kia ——chế ra thần, dựa theo lời nói của bọn họ, những người như bọn họ dù cho là đẳng cấp nào cũng đều là vật thí nghiệm của kế hoạch, mục đích căn bản là thu được dữ liệu thí nghiệm cùng với quan sát tính ổn định của gien, để làm ra một tồn tại đẳng cấp cao hơn!”
“Cấp chín?” Mạc Hoài Song cau mày tiế lời.
Diên Thiệu Bách chậm rãi gật đầu, “Cấp chín.”
“Thật là con mẹ nói một đám người điên, may mà đều chết sạch, sống sót cũng chỉ gieo vạ.”
“Ngươi không hỏi bọn họ có thành công hay không?”
“Sẽ không phải là thành công đi.” Mạc Hoài Song bị hắn hỏi như vậy có chút không xác định, “Ta xem ở trên mạng, hình như nói An Tổ lợi hại nhất chính là cấp tám, hơn nữa huyết thống đã đoạn tuyệt… Nhưng mà cũng không chắc chắn, nói không chừng An Tổ trong chúng ta còn có.”
“Không, huyết mạch của cấp tám thực sự đã đứt đoạn.” Diên Thiệu Bách nói xong đôi mắt chăm chú nhìn Mạc Hoài Song, chậm rãi nói, “Ngươi có biết tình cảnh lúc luyện thạch giả An Tổ thăng cấp không?”
Mạc Hoài Song nhìn về phía hắn, có một cảm giác không tốt xuất hiện trong lòng… Sẽ không —— giống như hắn đi!
Diên Thiệu Bách nói trực tiếp đánh nát tia hi vojg của hắn, “Không có bạo ngược không có công kích, cấp thấp thuần phục cấp cao, cùng cấp bời vì linh trấn tồn tại mà cũng nhanh chóng bị trấn áp.”
Diên Thiệu Bách càng nói, miệng Mạc Hoài Song càng mở lớn, mãi đến tận cuối cùng mới sắp chết giãy dụa, “Máu của ta là máu màu đỏ!”
Mà chỗ đặc thù trên người hắn mà không thể giải thích được khiến cho hắn không khỏi suy nghĩ miên man.
Diên Thiệu Bách không hé răn nhìn chằm chằm vào hắn.
Mạc Hoài Song ngang ngược không biết lý lẽ mà trừng lại hắn! Ai sợ ai!
Sau một phút, Mạc Hoài Song chột dạ chịu thua đứng dậy đá một cái lên chân bàn trà, “Thật con mẹ nó đồ phá hoại!”
Hắn đã nghĩ vận may mình tốt như vậy, không nói đến chuyện gặp may gặp được một cái truyền thừa siêu cấp, thậm chí ngay cả thăng cấp đều thuận lợi đến khó mà tin nổi, hóa ra đều là ở chỗ này!
Hắn hảo hảo là một cái hàng nguyên đai nguyên kiện, sau khi thay đổi thân xác thậm chí ngay cả người cũng không phải rồi! Đương nhiên hắn không có ý tứ xem thường An Tổ, chỉ là đang hảo hảo làm người, sau khi làm người hai mươi sáu năm, đột nhiên một ngày có người nói cho ngươi—— xin lỗi, ngươi là kết quả giao tạp giữa người và động vật (thứ đó có khả năng là mặt chuột, người dơi), cái cảm giác này … Ngoại trừ sáu chữ con mẹ nó đồ phá hoại, không có một từ khác có thể hình dung tâm tình của hắn!
Một khắc trước hắn còn hăng hái chuẩn bị chiến đấy vì An Tổ, kết quả bây giờ còn chưa được bao lâu, hắn liền biến thành nhân vật được người bảo hộ.
Được rồi, suy nghĩ thoáng một chút, bỏ điểm này đi, làm An Tổ cũng không có gì không tốt, ít nhất thăng cấp cũng không có nguy hiểm chút nào, hơn nữa dựa theo ám chỉ của Diên Thiệu Bách, hắn còn là loại trâu bò nhất, nếu suy nghĩ từ góc độ khác, chỉ cần có điều kiện, thì cấp chín cũng không phải là giấc mơ!
Mạc Hoài Song di chuyển vài vòng quanh phòng như con sói cô độc, sau khi củng cố tinh thần một hồi liền đặt mông ngồi vào trên ghế sa lông.
“Có một vấn đề a, nếu như ta là An Tổ, vậy hai huynh đệ tốt có liên hệ máu mủ có phải ít nhất cũng có một người phải đúng không.”
“Bọn họ đều là nhân loại thuần huyết, có thể huyết mạch cấp chín truyền thừa không giống như những cái khác. Trong lịch sử của An Tổ, ngươi là vì dụ cấp chín đầu tiên, cho nên mới không có tiền lệ để tìm hiểu.”
Mạc Hoài Song sờ sờ cằm, ánh mắt quỷ dị nhìn về phía Diên Thiệu Bách, “Từ lúc nào mà ngươi có cái suy đoán này?”
Nghĩ đến trong cơ thể mình có gien của động vật, người này vẫn hạ miệng được, hắn liền cảm thấy nhất định phải đem giới hạn cuối về nhận thức của người này kéo xuống một chút.
“Tại thời điểm điểm ngươi nói tình hình thăng cấp của ngươi.” Diên Thiệu Bách nói, “Khi đó không nói cho ngươi biết là xuất phát từ tư tâm, ta hi vọng ngươi có thể sống ả đời không buồn không lo dưới sự bảo vệ của ta.”
Mạc Hoài Song liếc mắt nhìn hắn một cái.
Diên Thiệu Bách
xin tha nâng nâng tay, “Ta hiện tại biết được chúng ta cần phải kề vai chiến đấu.”
Tư duy của Mạc Hoài Song nhảy vọt hỏi: “Ngươi nói xem tại sao lúc trước thành chủ Dư Kha lại tiêm phá linh tề vào người nguyên thân?”
“Không biết. Nếu như nói hắn phát hiện ngươi là An ổ cấp chín, thì phải trực tiếp gϊếŧ chết mới đúng, tiên vào phá linh tề không giống với tác phong trước kia của hắn.Trừ điểm này, ta không nghĩ ra được lý do khiến hắn lại động thủ đi làm khó dễ một tiểu nhân vật.”
“Kỳ thực tiêm vào Phá Linh tề không khác gì gết chết An Tổ.” Loại đồ chơi ác độc phá linh tề này là quỷ môn quan còn khó vượt hơn cả thiên phú của một người, hơn nữa, nguyên thân quả thật cũng bởi vì tiêm vào phá linh tề mới chết.
“Cuối cùng thành chủ Dư Kha vẫn thả ngươi. Lần này phái chiến sĩ cấp tám động thủ có thể là muốn sửa lỗi sai nghĩ đến ngươi là An Tổ.”
“Mặc kệ nó, không nghĩ được liền thôi, thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng. Ta đói bụng rồi, đi làm cơn.” Đại gia Mạc Hoài Song đá đá chân Diên Thiệu Bách.
Diên Thiệu Bách mập mờ cười với hắn, đứng dậy đến nhà bếp.
Mạc Hoài Song chậm rãi xoay người cầm lấy bản điện tử, vô cùng không có hịnh tượng mềm nhuyễn nằm úp sấp trên ghế sa lông, bắt đầu lên mạng.
Trước mắt nơi hắn đặt chân gọi là Phiền Lâm, là một thành cấp ba xa xôi, thành thị chiến diện tích rất nhỏ,kém xa so với thành thị cấp một phồn vinh, nhưng nếu chỉ để sinh sống ngược lại cũng đầy đủ.
Sau khi nói chuyện với Diên Thiệu Bách, hắn vô cùng hoài nghi nơi này là căn cứ bí mật của Cửu Bác, dùng để trộm thu xếp cho An Tổ. Dù sao loại thành thị cấp xa xa xôi hẻo lánh này, sức ảnh hưởng của thánh giáo nhỏ hơn nhiều.
Hoài nghi thì hoài nghi, Diên Thiệu Bách
chưa nói, hắn cũng lười hỏi, ngược lại sau này sẽ biết được.
Đánh hai chữ thánh giáo vào ô tìm kiếm, một loạt tin tức về thánh giáo liền xuất hiện.
Mạc Hoài Song mở một cái trong đó ra, hắn liều chết diễn trò cùng độc giác thú hãm hại thánh giáo, hiện tại cũng đến thời điểm nghiệm thu thành quả.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Không
- Xuyên Việt Chi Luyện Thạch Giả
- Chương 53