Chương 43

Chờ đến khi Mạc Hoài Song cùng Lương Côn nói chuyện xong, liền nắm lấy tay Lương Ngu cùng hắn nói lời từ biệt rồi đi ra bệnh viện, mặt trời đã hạ xuống phía tây.

Ra khỏi bệnh viện, bầu không khí náo nhiệt lập tức đập vào mặt khiến cho cả người Mạc Hoài Song vốn hậm hực càng thêm không khỏe. Nhìn thấy du khách chức mừng khắp đường cùng với đường phố giăng đèn kết hoa khắp đường phố, Mạc Hoài Song lúc này mới nhớ ra hôm nay là ngày bế mạc của cuộc thi luyện thạch giả thế giới.

Những người đi trên đường phần lớn là ăn mừng thánh giáo lần thứ hai đạt được ba thứ hạng đầu, không thẹn với danh hiệu truyền thừa số một.

Mạc Hoài Song liếc nhìn bọn họ không ngừng quảng cáo, trong lòng tràn đầy khó chịu đi về học viện. Tâm lý tối tăm suy nghĩ xem có nên đem nguyên đồ chế tác thạch giáp vượt cấp truyền ra cho khắp thiên hạ đều biết hay

không, tàn nhẫn đánh mặt thánh giáo.

Thật muốn nhìn xem thời điểm vượt cấp trở nên không đáng giá một đồng, sắc mặt của Nguyên Quân Đường cùng thánh giáo sẽ thế nào!

Nghĩ đến Nguyên Quân Đường, nghĩ đến nguyên nhân nàng có thể vượt cấp, Mạc Hoài Song càng thêm nóng lòng.

Thật là chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như thánh giáo! Cướp lấy đồ của người khác còn không biết xấu hổ diễu võ dương oai, thật mẹ nó buồn nôn!

Mạc Hoài Song vừa đi vừa để mắt đến quảng cáo như đâm vào mắt hai bên đường, trong lòng tràn đầy khinh thường với thánh giáo.

Đi khỏi bệnh viện không bao xa, một giọng nữ sắc bén đâm thẳng vào màng nhĩ của Mạc Hoài Song, “Bắt trộm a——!”

Mạc Hoài Song theo quán tính quay đầu lại, liền thấy một vệt bóng đen dùng tốc độ sét đánh hướng tới chỗ mình.

Mạc Hoài Song từng nhận thức được giá trị vũ lực của thế giới này, thấy việc nghĩa cũng không hăng hái tinh thần, hắn theo bản năng trốn bên cạnh, kết quả không chờ đến khi hắn né qua một bên, chỉ thấy cánh tay đau xót, bóng đen kia liền nhoáng cái biến mất.

Còn không đợi đến lúc hắn phản ứng xem chuyện gì, giọng nữ sắc bé kia lại vang lên, “A—— An Tổ ——!”

Mạc Hoài Song liền theo bản năng tìm khắp bốn phía, lại phát hiện ánh mắt mọi người xung quanh dùng ánh mắt sợ hãi cùng chán ghét nhìn mìn, mãnh liệt cúi đầu, chủ thấy cánh tay hơi đau đớn, một dòng máu hồng nhạt chảy xuống!

Trong đầu Mạc Hoài Song liền trống rỗng, chân tự động bỏ chạy đến vị trí của học viện Minh Giáp, ở trong thời điểm nguy cấp này, người đầu tiên hắn nghĩ tới chính là Diên Thiệu Bách.

Đám người nhất thười sôi trào, không ít người đỏ mắt phóng đến bên người Mạc Hoài Song.

“Là tạp chủng An Tổ kia, gϊếŧ hắn, gϊếŧ hắn!”

“Gϊếŧ hắn!”

“Thánh giáo vạn tuế!”

Sau khi qua sợ hãi ban đầu, đoàn người xúc động phẫn nộ vậy đến xung quanh Mạc Hoài Song, có không ít người còn lấy Đạt Mã ra.

Kinh hoàng, tuyệt vọng, bất lực đồng loạt tập kích vào trong đầu Mạc Hoài Song, hắn cố gắng hết sức chạy về hướng Diên Thiệu Bách.

Có người thấy Mạc Hoài Song dám chạy, hoàn toàn không để ý trường hợp nhấn cò Đạt Mã, một vệt sáng nháy mắt bắn về phía Mạc Hoài Song.

Trước đó Vu Thấu nghiêm khắc huấn luyện đã có hiệu quả, sau khi Mạc Hoài Song thấy được vệt sáng liền nhát mắt nghiêng người né qua, phía sau liền hét thảm một tiếng.

“A ——!” Bị súng thật đạn thật hù đến đến rít gào vang vọng bầu trời, tình cảnh nhất thời càng thêm hỗn loạn.

“Hắn dám trốn!” Trong mơ hồ, Mạc Hoài Song dường như nghe được một thanh âm xúc động phẫn nộ.

Hiện tại hắn không quản được những lời vô liêm sỉ này, ra sức chạy đến nơi ít người.

Ngay tại lúc này, Mạc Hoài Song đột nhiên cảm thấy phần eo căng thẳng, cả người liền bị gắp bay lên.

Mạc Hoài Song căng thẳng trong lòng, đập vào mắt là thạch giáp màu nâu.

“Nắm chặt!” Một thanh âm xa lạ truyền đến từ đỉnh đầu.

Mạc Hoài Song theo bản năng liền ôm chặt cánh tay người ta, không biết tại sao, trong lòng hắn tin rằng đây là người mà Diên Thiệu Bách phái tới bảo vệ hắn.

Trong nháy mắt thạch giáp đột ngột xuất hiện, tình cảnh vốn hỗn loạn càng thêm hỗn loạn, trong đám người liền học theo, hoàn toàn không để ý đến thành phố không cho phép trang bị thạch giáp, cố gắng tiêu diệt kẻ phản bội muốn cứu An Tổ ra.

Người đến cứu Mạc Hoài Song sau khi cứu được hắn liền không hề tham chiến, lập tức chạy đến thành thị phương bắc.

Sau lưng hắn, có các chiến sĩ Cửu Bác khác bọc hậu.

Người ủng hộ thánh giáo dường như không sợ chết phát động công kích về những người bọc hậu, hai vị lính đánh thuê kia ngay tại thời điểm bọn hắn phát động công kích liền giống như hổ lạc vào đàn dê. Đại kiếm vung ra, máu tươi tóe ra, chỉ trong chớp mắt, máu chảy thành sông, cảnh tượng giống như địa ngục trần gian.

Tín đồ thánh giáo bình thường ỷ vào nhiều người, giống như nửa điên, đã quen bắt nạt kẻ yếu, chưa bao giờ trải qua loại cường thế lấy mạng đổi mạng, mấy người may mắn sống sót sợ đến mức chân mềm nhũn lại co quắp ngã xuống đất, chỉ thiếu tè ra quần.

Trước mặt tử vong, cũng không ai quản là An Tổ hay không là An Tổ, những người trên đường gào thét chạy trốn, hận không thể mọc thêm hai chân nữa.

Không ít người yếu ớt sau khi ngã xuống liền không còn đứng dậy nữa, tình cảnh đã vô cùng hỗn loạn.

Hai người bọc hậu vừa thấy tình thế không còn uy hϊếp, trước khi cảnh sát cùng quân độ đến liền thả người đuổi theo đồng đội trước đó, biến mất trước mặt mọi người.

Đợi đến khi phóng viên cùng cảnh sát, quân đội duy trì trật tự đến, toàn bộ hiện trường đã bừa bộn khắp nơi, không ít thi thể chết không nhắm mắt nằm ngửa trên đường cái, nhân viên bị giẫm đạp trọng thương thỉnh thoảng phát ra tiếng than nhẹ thống khổ.

Phóng viên đứng trước ống kính thông báo sự kiện này cho khán giả xem ti vi, nhưng khác với trước kia,đối mặt với tín đồ của thánh giáo tử thương, hắn lên án hành vi không hợp pháp của tên côn đồ công kích kia, cũng yêu cầu phủ thành chủ lập tức đem kẻ xấu trói lại, cùng tỏ rõ nhất thành chủ nhất định phải đem tất cả An Tổ thanh trừ sạch sẽ.

Mà ở trong bóng tối không ai chú ý đến, một người che mặt đội một cái mũ phát ra tiếng cười quái lạ mà nham hiểm, hắn giương cái cung nỏ về phía phóng viên đang đóng giả làm người nghĩa khí kia.

Một đạo tiễn quang cắt vào da mặt của phóng viên bay về phía sau lưng hắn.

Phóng viên còn không có phản ứng có chuyện gì xảy ra chỉ thấy trên mặt đau xót, hắn đưa tay sờ sờ, một giọt máu màu hồng nhạt liền rơi xuống.

Nhìn giọt máu màu hồng trên tay, hắn áp chế không được hét lên kinh hoàng, giống như là gặp ma.

Cảnh sát trên hiện trường rất nhanh liền bắt người đi, theo như hắn nói, tất cả An Tổ đều cần phải bị thanh trừ.

Có thể là tượng tượng ra kết cục của mình, sau khi phóng viên bị cảnh sát bắt liền không ngừng giãy dụa, ra sức chống lại, “Không —— ta không phải —— không phải ——“

Sự thực thắng hùng biện, không người nào nguyện ý nghe hắn giải thích.

Người cổ quái giấu ở trong bóng tối cưởi một cách cổ quái, thu hồi cung nỏ, nhanh chóng biến mất ở trong hẻm tối. Hắn có thể hoàn thành ủy thác của Mạc phu nhân một cách xuất sắc, thậm chí còn thu được ít lợi tức.

Trước máy truyền tin rất nhiều người thấy được tình cảnh này đều bảo trì trầm mặc, thời gian mũi tên kia xuất hiện thực sự quá khéo, khiến người không khỏi nghĩ nhiều hơn, đồng thời cũng cảm thấy không rét mà run —— người kia thực sự là An Tổ?

Ngay lúc thành Minh Giáp phát sinh ra sự kiện bạo lực này, người đầu tiên biết chính là Mạc Cát Hội.

Thần sắc Mạc Cát Hội mang theo nản lòng, hắn còn chưa thoát ra khỏi chuyện con trai trưởng duy nhất bị phá hủy linh trấn.

Sau khi hắn trầm mặc một lúc lâu, râu ông nọ cắm cằm bà kia hỏi Lãng Liêm, “Chuyện của Tiểu Ngang điều tra thế nào?”

Lúc trước hắn nhìn thấy thảm trạng của Tiểu Ngang liền nhận định một phía, hắn đã bị tiêm vào phá linh tề,mà chờ đến khi lí trí hắn trở về liền suy nghĩ một chút, cảm thấy được có thể không phải là phá linh tề. Người bị tiêm phá linh tề vào sẽ cực kỳ thống khổ không ngừng kêu gào, mà trong phòng Tiểu Ngang từ đầu đến cuối đều vô cùng lặng lẽ, tình huống như vậy không có khả năng là phá linh tề.

“Phía bên nhà xưởng có nói mấy ngày trước tiểu thiếu gia lệnh bọn họ gấp gáp chế tạo một cái bút cấp sáu, ta tra xét tình huống phía bên nhà xưởng, máu độc giác thú cấp sáu có không ít, nhưng trong tài khoản thiếu gia có một giao dịch lớn, sau khi kiểm tra là mua máu đôc giác thú cấp bảy.”

Mạc Cát Hội ngửa đầu tựa lưng vào ghế, thần sắc không khỏi mệt mỏi, “Ngươi nói là hắn muốn làm gì?”

Sau khi nghe được Lãng Liêm báo cáo, tâm lý Mạc Cát Hội có một suy đoán không tốt —— bút cấp bảy ngụy trang, nhưng cái này chỉ là suy đoán không có căn cứ, Mạc Cát Hội cũng không muốn tin tưởng, nếu quả thật có loại kĩ thuật này, toàn bộ thế giới luyện thạch giả đều sẽ sợ hãi đến sởn cả tóc gáy.

Lãng Liêm không hề trả lời, mà tiếp tục nói, “Ba bảo tiêu của thiếu gia trước mắt không rõ tung tích, e là lành ít dữ nhiều.”

“Trước khi thiếu gia có chuyện có liên lạc với ai ta cũng điều tra, có một người không có tên, nhưng bây giờ đã tắt máy.”

Nói cách khác tất cả manh mối đều đứt đoạn, trước mắt ngoại trừ Mạc Khúc Ngang không có ai biết hắn cần máu độc giác thú cấp bảy làm gì. Nếu như bọn họ biết kết quả chỉ sợ phải chờ đế khi thần trí Mạc Khúc Ngang hoàn toàn tỉnh táo mới được.

“Đầu tiên là Tiểu Ngang, sau đó là Mạc Hoài Song,” Mạc Cát Hội lẩm bẩm trong miệng, “Đây là sóng gió nổi lên a.”

Mạc Cát Hội nói xong nhắm mắt tựa vào ghế không có nói nữa, Lãng Liêm đứng thẳng một bên đợi quyết định sau cùng của thành chủ.

Sau mười phút, Mạc Cát Hội mở mắt, trong mắt lóe lên một tia sáng, “Mời người của thánh giáo đến chủ trì giám định huyết thống của ta. Còn có, mời bọn họ giúp đỡ đuổi bắt An Tổ.”

Ý tứ là muốn triệt để từ bỏ đứa con trai kia của hắn để lấy lòng thánh giáo.

Lãng Liêm nghe được quyết định này của Mạc Cát Hội liền ngẩng người, cuối cùng vẫn là kính cẩn cúi người một cái,cẩn thận hoàn thành mệnh lệnh.

Thành chủ đưa ra mệnh lệnh này đương nhiên có suy tính của hắn, hắn không nên xen vào.

Ngay tại thời điểm Mạc Cát Hội truyền đạt mệnh lệnh này, Mạc Hoài Song bị nhét vào một chiếc xe ô tô chạy như bay về hướng đường đi dưới lòng đất của Minh Giáp.

Ngồi chung phía sau với Mạc Hoài Song là một nữ nhân, hướng về phía hắn phóng một cái mị nhãn.

Nữ nhân lớn lên vô cùng đẹp đẽ, ngực lớn eo nhỏ, quả thật là nữ thần trong mộng của mỗi một nam nhân, toàn thân Mạc Hoài Song liền phát lạnh, theo bản năng cách xa nàng một chút.

“Chán ghét.” Nữ nhân kiều mị kêu một tiếng, đầy mặt không muốn đem máy truyền tin nhét vào trong tay Mạc Hoài Song.

Ngón tay còn không từ bỏ ý định mà gãi gãi mu bàn tay Mạc Hoài Song, ý định câu dẫn lộ rõ trên mặt.

Toàn thân Mạc Hoài Song nổi da gà vội rụt tay, thời điểm đang muốn liên lạc với Diên Thiệu Bách, máy trong tay liền vang lên.

Mạc Hoài Song nhanh chóng nhận lại, mói uy một tiếng, liền nghe thấy thanh âm trầm ổn của Diên Thiệu Bách vang lên, “Song Song, đừng sợ, hiện tại đem máy truyền tin này đưa cho lái xe.”

Thanh âm Diên Thiệu Bách mang đến trấn định cho Mạc Hoài Song, trong lòng vốn có chút nóng nảy nháy mắt an tĩnh lại, đúng vào lúc này, hắn như được động viên, một luồng sức mạnh kỳ dị xuất hiện trong nội tâm hắn.

Hắn trấn định đem máy truyền tin đưa cho người lái xe phía trước.

Sau khi người kia nhận máy truyền tin năm giây, xoay đuôi một cái xe liền chạy về phía cửa thành.

“Hồ lão cửu, ngươi nổi điên làm gì!” Nữ nhân bất mãn mắng to.

“Thông đạo dưới lòng đất bị người của thánh giáo bao vây, cần phải xét nghiệm máu mới thông qua, ta không qua được. Tông Tần cho người ngụy tạo máy truyền tin, mệnh lệnh truyền hướng cửa thành bị ngăn lại, thế nhưng nhiều nhất chỉ chống đỡ được hai mươi phút, hơn nữa không biết lúc nào người thánh giáo sẽ đến.”

“Tiên sư nó, bọn họ đây là bị độc giác thú cắn đúng không, đều mẹ nó phát điên.” Nữ nhân chửi bới.

“Ta vừa mới nhổ lông trên đầu thánh giáo, phát rồ cũng không là bình thường.”

Cái người gọi là Hồ lão kia lầm bầm trong miệng, động tác trên tay không nhanh không chậm. Trong nháy mắt chiếc xe giống như bắt đầu thi đấu liền vượt qua năm chiếc xe đang chạy trên đường.

Cảnh sát phụ trách tuần tra vội bấm còi đuổi theo.

Hồ lão quay đầu một cái, đem cái xe cảnh sát bỏ lại đằng sau mông, Mạc Hoài Song vội nắm chặt tay cầm.

Cùng lúc đó, tư liệu về

Mạc Hoài Song cùng người phóng viên bị coi là An tổ kia được xuất hiện trên bàn làm việc của thành chủ Dư Kha.