“Dương Dật, tên kia hẳn là đang ngượng ngùng đấy. Bởi vì hắn đi vắt sữa bò uống, kết quả chưa được uống bao nhiêu sữa thì lại bị nhiễm phải bệnh đậu bò trên vυ" chúng. Bất quá, nhiễm qua thứ này thì từ nay về sau sẽ không bị thiên hoa nữa, cũng coi như là một chuyện tốt.” – Một binh sĩ cao lớn cười nói.
(thiên hoa hay còn gọi là bệnh đậu mùa, mình để là thiên hoa cho hay =)))
Nhìn những vết đậu dày đặc trên tay Tiểu Dịch, Dương Dật nghĩ, nếu như thứ này thực sự là bệnh đậu bò giống như kiếp trước, vậy nếu hắn đem cái loại vắcxin này chích cho hài tử thì mấy đứa nhỏ sẽ không sợ bị nhiễm bệnh nữa. Không biết thân thể này đã từng nhiễm qua bệnh đậu mùa chưa, đợt lát nữa trở về hắn phải hỏi qua Trần Tĩnh mới được, nếu như chưa từng nhiễm qua mà không phòng thì có thể sẽ chết người.
“Tiểu Dịch, lát nữa ngươi trở về cùng ta đi. Đúng rồi, Tiểu Trần tướng quân, ta muốn đi tìm quân y, có chút chuyện muốn hỏi bọn họ.” – Dương Dật nói với Tiểu Trần tướng quân, từ lúc tới đây, hắn và vị tướng quân này rất hợp nhau.
“Không vấn đề gì, quân y tốt nhất chỗ chúng ta đều ở trong phủ tướng quân.” – Tiểu Trần tướng quân vừa cười vừa nói.
Dương Dật không kịp thở chạy về nhà. Cả ngày hôm nay hắn ở bên ngoài khiến cả người đầy mồ hôi, vốn đĩ định giống như những hán tử khác cởϊ áσ ra bớt cho mát mẻ, kết quả lại bị Tiểu Trần tướng quân ngăn lại. Dương Dật nhìn nhìn một đám thân thể khỏe mạnh, cơ ngực chắc nịch, lại nhìn cái bộ ngực y như gà bệnh kia mình, cuối cùng cũng đành buông tha, hắn mới không muốn mất mặt đâu.
“A Dật, ngươi chạy đi đâu mà toàn thân đều là mồ hôi thế kia? Đi tắm rửa trước đi, một lát chúng ta trở về nhà.” – Lúc Dương Dật đi vào phòng, Trần Tĩnh kéo hắn lại kiểm tra một lượt, dùng ống tay áo lau mồ hôi trên trán cho hắn.
“Đừng nói cái này vội. Trần Tĩnh, ta hỏi ngươi, ta đã từng bị thiên hoa chưa? Tiểu Bảo chắc là chưa bị đúng không?” – Trần Tĩnh kéo lấy tay Trần Tĩnh hỏi.
“Ngươi và hài tử đều chưa có bị qua.” – Tâm tình Trần Tĩnh có chút trầm trọng nói.
“Chưa từng bị qua sao. Biết ngay mà, với cái thân thể này của ta nếu mà có bị xuất thiên hoa thì khẳng định là không thể gặp được ngươi rồi.” – Dương Dật có chút cảm thán.
Nghe được lời Dương Dật nói, trong nội tâm Trần Tĩnh có chút khó chịu, y nhẹ nhàng xoa xoa đầu của hắn. Y thề nhất định sẽ không để cho A Dật và hài tử gặp chuyện không may.
“A Dật, đi thay quần áo đi, chúng ta đi đón hài tử rồi về. Ở Thượng Kinh đã xuất hiện thiên hoa, có không ít người đã bị nhiễm bệnh, chúng ta phải trở về tiểu sơn cốc nhanh một chút. Ta không muốn ngươi và hài tử phải chịu nguy hiểm.” – Trần Tĩnh nói.
“Đừng lo lắng, A Tĩnh. Ta đi tắm rửa trước đã, đợi lát nữa quân y đến, ta sẽ đem cái dịch thiên hoa này triệt để giải quyết.” – Cầm lấy y phục, Dương Dật đi đến suối nước nóng. Cái vị đại tướng quân sớm chết yểu kia coi vậy mà rất biết hưởng thụ.
Nghe những lời Dương Dật nói, Trần Tĩnh bị sửng sốt không nhỏ, cái gì gọi là đem thiên hoa triệt để giải quyết.
Dương Dật vừa mới tắm rửa sạch sẽ thì Tiểu Bảo và tiểu ca nhi đã tỉnh lại, Trần Tĩnh đang cho Quân An và Quân Hạo uống sữa. Tiểu Bảo vừa mới tỉnh ngủ, tay vẫn còn đang dụi mắt, tuy rằng vẫn còn có chút mê mang, nhưng mà vẫn không ảnh hưởng đến việc nó xuống giường ăn điểm tâm.
“Cha!” – Tiểu Bảo uống một ngụm sữa dê Dương Dật đưa đến, nuốt xuống miếng bánh ngọt trong miệng kêu lên.
“Tiểu tử nhà ngươi vừa mới tỉnh dậy đã mốn ăn điểm tâm rồi, ăn từ từ thôi, không có ai tranh với ngươi, đệ đệ ngươi còn nhỏ ngay cả vụn bánh ngọt còn chưa có ăn được đâu.” – Dương Dật xoa xoa đầu Tiểu Bảo vừa cười vừa nói. Đúng lúc này Tiểu Dịch và quân y đã đi đến.
Dương Dật nghe thấy tiếng bước chân thì lập tức đi ra phòng bên ngoài, vừa ra đã nhìn thấy quân y đi trước, Tiểu Dịch đi theo phía sau.
“Lâm thúc thúc, ngài nhanh như vậy đã đến đây rồi. Tiểu Dịch, động tác của ngươi cũng rất lưu loát nha.” – Vừa rồi y phục trên người Dương Dật ướt hết cho nên Tiểu Trần tướng quân đã để cho hắn về trước rồi mới bảo Tiểu Dịch đi tìm quân y đến.
“Các ngươi nếu xảy ra vấn đề ở đâu thì phỏng chừng lão tướng quân sẽ lột da ta mất, dĩ nhiên là phải nhanh một chút rồi.” – Quân y Lâm Lộ tươi cười nói, hai ngày trước Tiểu Bảo bị đau bụng ông cũng đã qua một lần cho nên sớm đã quen với Dương Dật. Vốn dĩ trong quân doanh đã nhìn chán đám hán tử thô kệch, nay tự nhiên lại đến một tiểu gia hỏa mập mạp đáng yêu dĩ nhiên là ông rất vui, vật đáng yêu thì ai mà chẳng thích kia chứ.
Trần Tĩnh ở trong phòng cũng nghe được Dương Dật và Lâm Lộ nói chuyện, hiện tại trong nhà không có ai bị bệnh, sao tự nhiên hắn lại gọi quân y đến.
“Lâm Lộ, ngài thử nhìn xem thứ trên tay Tiểu Dịch có phải là bệnh đậu bò không? Có phải là bị nhiễm bệnh này thì không còn bị thiên hoa nữa?” – Dương Dật, quân y và Tiểu Dịch ngồi trên ghế đá trong tiểu đình ở sân nhỏ, rất nhanh đã có người hầu bưng nước trà và điểm tâm đến.
Nhìn hai con mắt của Tiểu Dịch cứ nhìn chằm chằm vào điểm tâm, Dương Dật có thể nhìn ra kỳ thực cậu ta vẫn chỉ là một đứa trẻ. Ở kiếp trước, đứa trẻ mười mấy tuổi vẫn còn đang vô ưu vô lự ở trường học đọc sách, mà hắn, hắn cũng đã quên mất hiện tại mình cũng chỉ mới có hai mươi tuổi mà thôi.
“Ăn đi, những điểm tâm này hương vị cũng không tệ.” – Dương Dật vừa cười vừa nói.
Lâm Lộ bưng trà lên uống một hớp nhỏ, mùi vị kia cùng với loại trà mà ông vẫn thường uống không giống nhau: “Trên tay Tiểu Dịch đích thực là do bệnh đậu bò mà có, đã nhiễm phải bệnh này thì đúng là do thượng thiên chiếu cố, về sau sẽ không bị nhiễm thiên hoa nữa.” – Lâm Lộ chậm rãi nói. Ở gia hương của ông có rất nhiều ví dụ như vậy, nhưng mà không phải ai cũng có thể may mắn mà được như thế.
“Thật vậy sao? Nếu đúng vậy thì tốt quá, ta muốn đem cái loại bệnh này tiêm vào người, chính là lấy mầm bệnh đậu bò trên người Tiểu Dịch tiêm vào, sau đó sẽ không bị nhiễm thiên hoa nữa.” – Dương Dật hưng phấn nói. Vừa rồi sau khi nghe những binh đại ca kia nói trong lòng hắn tuy rằng đã lờ mờ đoán được mấy phần, nhưng mà bây giờ được quân y khẳng định hắn mới có thể yên tâm.
“Ngươi nói cái gì? Thứ này chỉ có thể lây từ bò sang cho người, không thể lây từ người qua người được.” – Thứ này sao có thể dễ dàng làm như vậy, có điều, nếu thực sự mỗi người đều bị bệnh này thì về sau sẽ không cần phải sợ thiên hoa nữa.
Dương Dật thấy Lâm Lộ lộ ra bộ dáng không thể tin nổi, kiếp trước hắn không nhớ đã từng thấy ở đâu rồi, nhưng mà thực sự là không biết phải nói làm sao cho ông hiểu là có thể đem loại bệnh đậu này tiêm lên cánh tay.
(Khúc này ai đọc thấy lủng củng thì cho bạn xin lỗi, bạn chém đó, bởi vì bạn thử tự dịch từ bản raw lẫn edit lại từ QT tra google các loại vẫn không làm sao mà dịch cho thông được:v cũng không hiểu ý bà tác giả muốn nói gì luôn. Bạn quá ngu rồi QAQ ai cứu vớt bạn đi. Hu hu.)
“Yên tâm đi, trước đây ta xem qua sách cổ có thấy trên đó viết qua, nhất định là có thể làm được.” – Dương Dật vừa cười vừa nói.
“Dương Dật, vị kia của nhà ngươi có đồng ý không vậy? Nếu y không đồng ý thì chuyện gì ngươi cũng không thể làm.” – Lâm Lộ đáp.
Dương Dật nhìn thấy ánh mắt Lâm Lộ mang theo hoài nghi đối với quyền uy trong gia đình của hắn thì trong lòng rất khó chịu. Tuy rằng thân hắn thể có kém hơn một chút nhưng dù sao cũng vẫn là nhất gia chi chủ đấy nhé.
“Không sao đâu, Trần Tĩnh không có ý kiến.” – Dương Dật vỗ ngực.
“Vậy các ngươi chờ chút, ta đi làm một cái tiêm trúc, đợi khi nào chuẩn bị xong ta sẽ tự mình tới thử.” – Dương Dật lại nói với Lâm Lộ và Tiểu Dịch.
Lâm Lộ gật đầu, mà Tiểu Dịch cũng chẳng có ý kiến gì, cậu vẫn còn đang chuyên tâm nghiên cứu số bánh ngọt kia.
“Lâm Lộ, vừa rồi ngài cùng A Dật nói cái gì vậy, sao hắn lại kích động chạy ra ngoài như thế?” – Trần Tĩnh vừa rồi mơ hồ nghe được một ít lời nói của Dương Dật, nhưng không nghe rõ lắm nên hiện tại mới đặt tiểu ca nhi lên giường cho Tiểu Bảo trông, tự mình ra ngoài hỏi.
Nghe xong lời Lâm Lộ, y lại nhìn đến bệnh đậu bò trên tay Tiểu Dịch, xác định mắc phải bệnh này thì đúng là sẽ không bị thiên hoa nữa. Có điều, y cũng không thể để Dương Dật và Tiểu Bảo mỗi ngày đều đi vắt sữa để bị lây được, có lẽ phương pháp của Dương Dật thực sự có thể thực hiện.
Rất nhanh Dương Dật đã có thể làm được một cái kim tiêm bằng trúc. Hắn lấy đũa trúc rồi nhờ người dùng kiếm gọt giúp, có điều việc này hắn nhất định sẽ không nói ra, sau khi có kim tiêm, hắn lại dùng nước sôi luộc qua rồi mới trở về.
Lúc Dương Dật trở về Trần Tĩnh thấy hắn cầm trên tay một cái kim bằng trúc, y có chút lo lắng, việc này vẫn có chút không đáng tin lắm.
Dương Dật bắt lấy tay của Tiểu Dịch làm cậu có chút không được tự nhiên. Từ trước tới nay ngay cả tay của ca nhi cậu cũng chưa từng sờ qua, huống chi tay Dương Dật so với ca nhi bình thường còn trắng hơn mềm hơn nhiều, trên mặt Tiểu Dịch bây giờ đã nổi lên hai rặng mây đỏ rồi.
Cầm cây kim trúc có dính bệnh khuẩn ở trên tay, Dương Dật vén tay áo vừa định đâm vào thì tay hắn bị Trần Tĩnh giữ lại, hắn có chút không hiểu ý Trần Tĩnh muốn làm gì.
“Trần Tĩnh, ngươi làm gì vậy, buông ta ra. Chỉ cần làm thế này thì từ nay về sau ta sẽ không bị thiên hoa nữa, đợi lát nữa ta xong rồi sẽ tiêm cho hài tử để ngừa bệnh.” – Dương Dật nói.
“Thứ này thực sự có hiệu quả sao A Dật? Nếu không thì tìm người khác đến thử xem sao? Thân thể của ngươi vốn đã không tốt rồi.” – Thời điểm nhìn thấy hắn dùng cây kim trúc kia định đâm vào cánh tay, trong lòng Trần Tĩnh rất muốn tin tưởng Dương Dật, nhưng là, y vẫn không thể không cảm thấy lo lắng.
“A Tĩnh, ngươi là sợ ta chết sao? Aiz… Yên tâm đi, cái loại bệnh đậu bò này căn bản là không làm chết người được. Ngươi xem, Tiểu Dịch đâu có bị làm sao. Chờ đến lúc ta mắc phải bệnh này thì cũng không bị thiên hoa nữa, hơn nữa, đi tìm người thử thì không biết phải chờ đến lúc nào. Vả lại, lúc đó Tiểu Dịch khỏi rồi thì ta phải đi đâu tìm thứ này đây, đây là việc chỉ có thể ngộ, không thể cầu đâu. A Tĩnh, quân sư đã nói ở Thượng Kinh đã xuất hiện thiên hoa rồi, cứ chiếu theo phương pháp của ta, để tất cả mọi người đều nhiễm đậu bò đi thôi.” – Dương Dật nói.
Tay Trần Tĩnh vẫn không buông ra, Dương Dật cũng cứ vậy mà nhìn y, cuối cùng, y vẫn là ngượng bộ. Trần Tĩnh biết, nếu như Dương Dật không nắm chắc sẽ không lấy hài tử ra để đùa giỡn.
“Đừng lo lắng, hết thảy sẽ tốt thôi.” – Dương Dật ghé vào trong ngực Trần Tĩnh. Hiện tai trên tay hắn đã mọc ra một cái bọc mủ, điều này chứng tỏ hắn đã thành công nhiễm bệnh đậu bò, như vậy về sau sẽ không cần phải lo bị thiên hoa nữa.
Chiều hôm nay, cũng nhân lúc đó Dương Dật để cho tiểu ca nhi chích ngừa luôn, nhưng mà để tránh không cẩn thận lại đi chích cho một đứa hai lần cho nên hắn nhờ Lâm Lộ và Trần Tĩnh mỗi người ôm một đứa. Tiểu ca nhi coi vậy mà rất biết nghe lời, chỉ có tiểu Quân An là túm luôn cây kim bằng trúc muốn cho vào miệng ăn. Dương Dật còn cho rằng tiểu tử kia là quỷ đói đầu thai, so với Tiểu Bảo còn tham ăn hơn. Cái việc bưng bát cơm đuổi theo hài tử bắt chúng nó ăn ở kiếp trước căn bản là không phát sinh ở nhà hắn. Kỳ thực, Dương Dật muốn nói là, hắn rất kiêu ngạo vì hài tử của mình đứa nào cũng rất nghe lời, như Tiểu Bảo đấy, ba tuổi đã biết tự ăn cơm, căn bản là không cần phải dỗ dành gì cả.
Có điều, chiều nay Tiểu Bảo đã bắt đầu không chịu nghe lời rồi, lúc hắn cầm cây kim bằng trúc định đâm vào tay nó tiểu gia hỏa lại bỏ chạy. Sau khi bị Trần Tĩnh bắt lại, nó liền oa oa khóc lớn, không chịu phối hợp, sợ bị đâm đến chảy máu. Tiểu tử này đúng là bị rắn cắn một lần mười năm sợ dây thừng, Dương Dật nhớ lại việc dạo trước nó bị đâm vào tay thì im lặng, thật không ngờ nó lại sợ như vậy.
“Ta không phải là lo lắng cho tay của ngươi, cái ta sợ chính là thiên hoa. Mỗi lần có dịch thiên hoa thì lại chết rất nhiều người, hơn nữa thứ trên tay ngươi kia không biết có tác dụng hay không. Chúng ta cứ trở về tiểu sơn cốc thì vẫn hơn.” – Trần Tĩnh tuy rằng tin tưởng A Dật nhưng trong lòng y vẫn rất lo lắng.
Lâm Lộ thấy Dương Dật chắc chắn, hắn lại còn cho cả tiểu ca nhi chích ngừa cho nên ông cũng bắt đầu cho binh lính trong quân, những ai chưa từng bị thiên hoa đến báo danh rồi chích ngừa. Bọn họ nghe được lời Tiểu Dịch kể lại thì cảm thấy vô cùng thần kỳ nên nhao nhao chạy đến. Đương nhiên cái này cũng không phải là do chắc chắn nên mới như vậy, chủ yếu đều là vì cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ nên đến góp vui mà thôi.
Dương Dật thật không ngờ ngày hôm sau thân thể hắn bắt đầu cảm thấy không khỏe, ngược lại, Tiểu Bảo và tiểu ca nhi lại chẳng có phản ứng gì cả.
“A Dật, dậy đi, mặt trời đã lên tới mông rồi kìa, Tiểu Bảo cũng đã dẫn đệ đệ ra sân chơi rồi.” – Trần Tĩnh vỗ vỗ mặt Dương Dật nói.
“Không cần, ta mệt quá.” – Thời điểm bị Trần Tĩnh đập đập thì dứt khoát đem chăn che kín mặt, bày ra tư thế không muốn dậy.
“A Dật, có phải là ngươi sinh bệnh rồi không?” – Trần Tĩnh kéo chăn của Dương Dật ra, rồi lại lấy tay sờ lên trán của hắn thử độ ấm. Nhiệt độ cơ thể vẫn bình thường a. Chẳng lẽ lại do chuyện chiều ngày hôm qua? Nhưng mà Tiểu Bảo và tiểu ca nhi đâu xảy ra chuyện gì.
“Xương sống, thắt lưng, toàn thân ta đều đau nhức.” – Dương Dật lại đem cái chăn Trần Tĩnh kéo ra đắp lại.
Nhìn người sống chết không chịu rời giường kia, Trần Tĩnh khó hiểu, sao lại đau xương sống thắt lưng? Tối hôm qua bọn họ đâu có làm gì, hơn nữa thân thể A Dật đã khá lên nhiều, đã rất lâu không có vì làm chuyện đó màu đau xương sống thắt lưng rồi.
“Ngày hôm qua ngươi theo Tiểu Trần ra ngoài đã làm những gì? Sao lại mệt mỏi thành thế này?” – Trần Tĩnh hỏi, nhất định không để Dương Dật cứ nằm mãi ở trong chăn như vậy.
“Ngày hôm qua chúng ta cưỡi ngựa đi ra ngoài thành, ta lại đi dắt trâu cày, sau đó thì trở về.” – Dương Dật hữu khí vô lực đáp.
“Ngươi đây là do cưỡi ngựa mới vậy đấy.” – Trần Tĩnh xoa xoa cái mông vểnh lên của Dương Dật, sau đó lại nhẹ nhàng xoa xoa eo cho hắn, dùng nội lực giúp hắn giảm bớt mệt mỏi.
“Thật thoải mái, A Tĩnh lại xoa xoa nhiều một chút.” – Dương Dật ghé vào bên gối thoải mái rên hừ hừ.
Trần Tĩnh nhìn tên lười Dương Dật tức giận nở nụ cười, đánh vào mông hắn đến “bép” một tiếng, rồi lại đánh thêm một cái nữa.
“Hỗn đản, ngươi sao lại đánh ta, đau muốn chết, đau muốn chết rồi.” – Dương Dật cơ hồ là nhảy dựng lên, có biết cái lực tay đó có thể đánh chết người không vậy hả. Hắn vội vàng lấy tay xoa xoa mông, quên luôn cả việc tối qua mình ngủ trần.
Trần Tĩnh nhìn nhìn người đang tạc mao, năm ngón tay lại ấn ấn lên cặp mông vểnh kia, một lần nữa niết niết mông hắn.
“Ngươi… ngươi… ngươi đồ sắc quỷ.” – Dương Dật tức giận xoay người đẩy ra Trần Tĩnh ra, hắn giận rồi đấy, tuyệt đối không cho y ăn đậu hũ của hắn.
Bởi vì động tác quá nhanh cho nên tiểu Dương Dật cứ vậy mà vung đến mặt Trần Tĩnh, hai người vốn đang đùa nháo nhất thời ngây ngẩn cả người. Trần Tĩnh nhìn tiểu Dương Dật bóng loáng trước mặt thì ngẩn đầu nhìn Dương Dật cười cười, sau đó ở trên đó liếʍ một cái.
Dương Dật hút lấy một ngụm khí lạnh, sáng sớm chính là thời điểm nam nhân mẫn cảm nhất đấy.
Nghĩ sao làm vậy, hắn nhảy đến trước mặt Trần Tĩnh: “A Tĩnh, há miệng, nhanh một chút.” – Dương Dật nâng đầu Trần Tĩnh lên, cầm tiểu Dương Dật cọ cọ lên mặt y.
Nhìn tiểu Dương Dật đang hưng phấn bừng bừng trước mặt, Trần Tĩnh ở trên đó lại liếʍ thêm vài cái.
“Mau đem y phục mặc vào trước đã.” – Nói xong, y lấy trường sam ở bên cạnh đưa cho Dương Dật phủ lên, một bên lại an ủi tiểu Dương Dật đang hưng phấn bừng bừng.
Trần Tĩnh quỳ một chân trên đất, ngửa đầu, hai tay Dương Dật nâng lấy mặt y, nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, một lần lại so một lần nhanh hơn, mỗi lần xâm nhập đều đưa hắn lên đến thiên đường.
“A mỗ, cha, đệ đệ tiểu rồi, tiểu khố, cần thay tiểu khố.” – Thanh âm của Tiểu Bảo đột nhiên vọng vào, hơn nữa lại càng lúc càng gần.
Thời điểm Dương Dật đang trùng tiến vào sâu trong yết hầu Trần Tĩnh thì nghe thấy tiếng kêu của nhi tử ngoài cửa, hắn trực tiếp đỉnh hai cái vào chỗ sâu nhất của y, rõ ràng định rút ra thì lại bắn mất. Tiểu tử thúi này, muốn dọa cha ngươi đến bất lực luôn đấy à.
Lúc Dương Dật rút ra, Trần Tĩnh hít vào một hơi rồi đem chất lỏng dính dính trên kia liếʍ sạch sẽ, lúc này mới đứng lên kéo lấy một cái trường bào, che kín người Dương Dật lại.
“A mỗ, các ngươi đang làm gì thế? Tiểu Bảo đã chờ một lúc lâu rồi. Có mùi gì khó ngửi quá vậy?” – Tiểu gia hỏa chu cái miệng nhỏ nhắn, cái mũi chun chun kêu lên.
“Cha ngươi ngủ lười, vừa mới chịu dậy mặc quần, không thể để cho ngươi nhìn thấy, có đúng không.” – Trần Tĩnh cười lấy một cái tiểu khổ của tiểu ca nhi đưa cho Tiểu Bảo.
“Cha thật xấu hổ, mặt trời đã lên tới mông rồi mới chịu rời giường.” – Tiểu Bảo cầm lấy cái qυầи иᏂỏ rồi làm mặt quỷ sau đó chạy biến, nó không thể để cho đệ đệ cứ *** được, như vậy rất xấu hổ đấy.
Mặt Dương Dật thối thối, nghiêm túc mặc lại quần áo, sau khi nhìn thấy cái mặt quỷ của Tiểu Bảo thì trong lòng hắn lại càng buồn bực. Nếu mà lại còn bị tên nhóc kia dọa cho giật mình, sợ là chỗ kia của hắn khỏi đứng dậy được nữa luôn.