“A Tĩnh, con còn không mau lên trên xem thử xem rút cuộc trên lầu đã xảy ra chuyện gì, chỗ này cứ để cho Tiểu Linh là được rồi. Hán tử buổi sáng đã không chịu dậy sớm lại còn hét to đánh thức hài tử. Không được, ta phải tự mình lên dạy dỗ cái tên tiểu tử hư hỏng này mới được.” – Triệu Phượng Nghi nói. Đêm hôm qua hài tử này nói muốn bọn họ gọi nó là Trần Tĩnh bởi vì trước kia chuyện của nó có dính líu đến thái tử, ông và Quân Nghị thương lượng một chút cảm thấy việc này Trần Tĩnh nói rất đúng cho nên hai người liền sửa lại cách gọi.
Triệu Phượng Nghi đi theo Trần Tĩnh chạy lên lầu, ông đối với Dương Dật vô cùng bất mãn, đã không chịu thuê người hầu lại còn bắt con ông phải nấu cơm.
“Cha, a mỗ, các ngươi đang làm gì vậy, tiểu đệ muốn đi tiểu rồi này.” – Tiểu Bảo vội vàng kêu lên.
Trần Tĩnh vừa mở cửa ra Triệu Phượng Nghi liền nhìn thấy con trai trưởng của mình ở trong phòng, ai đến nói cho ông biết đã có chuyện gì xảy ra được không, vì cái gì mà Quân Nghị lại chạy đến phòng của đệ đệ nó chứ.
“Ca, ngươi sao lại ở trong phòng của ta? A Dật, đã xảy ra chuyện gì?” – Trần Tĩnh hỏi.
Tiểu Bảo chớp chớp mắt, có tới hai a mỗ nha, thì ra cái người bị cha nó ném gối đầu chính là thúc thúc. Cuối cùng nó cũng có thể thở phào rồi, a mỗ và cha không có đánh nhau.
Dương Dật thấy Trần Tĩnh đến, suýt chút nữa là rơi lệ, mới nãy hắn bị nhéo một cái đau gần chết. Cái lực tay đó không biết có phải của người không nữa, nhéo một cái mà muốn nhéo luôn thịt của hắn ra, từ trước tới giờ Trần Tĩnh còn chưa bao giờ nhéo hắn đau như vậy.
“Trần Tĩnh, Trần Tĩnh, ca ca ngươi quá khốn kiếp, hắn… hắn vậy mà đi nhéo mông ta. Đau chết mất, nhất định là bầm mông rồi.” – Dương Dật một bên cáo trạng một bên cẩn thận ôm tiểu ca nhi cho nó đi tiểu, hoàn toàn không có để ý thấy sau khi mình nói xong thì mặt của toàn bộ người trong phòng đều biến sắc. Trần Tĩnh vẻ mặt tái nhợt nhìn ca ca mình, Triệu Phượng Nghi thì con trai lớn, mắt mở to đến muốn rớt ra ngoài.
“Trịnh Quân Nghị, ngươi hỗn đản! Hắn là phu quân ta. Vậy mà ngươi dám vào phòng ta ăn hϊếp hắn.” – Trần Tĩnh nói xong hung hăng trừng ca ca mình. Y chưa từng nghĩ ca ca sẽ đi nhéo mông A Dật, thật sự là quá mức quá đáng, nếu không có a mỗ ở đây y nhất định sẽ đánh hắn thành cái đầu heo ba ngày không thể gặp người.
Triệu Phượng Nghi dù nghĩ thế nào cũng không thể ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, con trai lớn của mình lại đi nhéo mông phu quân của đệ đệ. Đây là chuyện gì xảy ra chứ. Thực ra thì hai người đều là hán tử, nhéo nhéo mông chút cũng không phải chuyện gì lớn, nhưng mà khi nhìn thấy ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống ca ca của ca nhi nhà mình ông liền biết nó gây họa lớn rồi.
“Ngươi cái tên tiểu tử đáng chết này, đang yên đang lành chạy đến phòng của đệ đệ ngươi làm gì, còn không mau cút ra ngoài cho ta.” – không đợi Trần Tĩnh bạo phát, Triệu Phượng Nghi nhanh chóng kéo tai Trịnh Quân Nghị lôi ra ngoài.
“Ca, việc này ta nhất định không bỏ qua, ngươi đợi đó.” – thời điểm ca ca mình bị kéo ngang qua, Trần Tĩnh thấp giọng nói.
Hai người mặc quần áo cho tiểu ca nhi xong, Trần Tĩnh liền sờ lên khuôn mặt vẫn còn hơi trắng của Dương Dật. Ca ca y nhéo một cái hẳn là không nhẹ, nếu không Dương Dật cũng sẽ không đau đến tái mặt như vậy. Có điều, Trần Tĩnh đoán sai, Dương Dật đây là tức giận mới thế.
“A Dật, có còn đau không? Để ta giúp ngươi bôi thuốc.” – Trần Tĩnh xoa xoa đầu Dương Dật nói.
Dương Dật lắc đầu, hiện tại Tiểu Bảo cũng đã tỉnh, hắn không muốn cởϊ qυầи ra xem, chỗ đó hẳn là đã sưng lên rồi.
“Được rồi, đừng giận nữa, hôm nay ta nhất định sẽ giáo huấn hắn.” – Trần Tĩnh nói. Lúc nãy y rất muốn ngay tại chỗ hung hăng đánh cho ca ca một trận, nhưng mà bởi vì a mỗ cũng theo lên cho nên y không thể ở trước mặt ông đả thương ca ca được, làm như vậy sẽ chỉ làm cho a mỗ càng ghét Dương Dật thêm thôi.
“Tên kia tự nhiên lại đi nhéo mông ta, còn nói cái gì mà ở trong quân tất cả mọi người đều tắm cùng nhau. Chẳng lẽ mông của ai hắn cũng nhéo sao? Ở đâu ra cái loại tướng quân dê xồm vậy chứ.” – Dương Dật tức giận mắng người.
Trần Tĩnh thấy Dương Dật tức giận thở phì phì trách cứ ca ca mình, hai phiến môi đỏ khẽ mở khẽ hợp không ngừng rất mê người, y liền cúi đầu chặn lại cái miệng đang muốn tiếp tục lải nhải kia.
“Ô ô, huynh đệ các ngươi cả hai đều là hỗn đản.” – Trong nội tâm Dương Dật phát hỏa, mới vừa rồi bị ca ca khi dễ, trong lòng vẫn chưa hạ hỏa vậy mà bây giờ lại còn bị đệ đệ chặn miệng.
Giữa trưa, thời điểm Triệu Phượng Nghi, Dương Dật, Tiểu Bảo và tiểu ca nhi đều đã ngủ, Trần Tĩnh đi tìm ca ca mình, bầu không khí giữa hai người chỉ có thể dùng bốn chữ “giương cung bạt kiếm” để miêu tả.
“Cái kia… tiểu đệ, ngươi nghe ca ca giải thích. Buổi sáng ta vốn chỉ muốn đến nhìn Tiểu Bảo và tiểu ca nhi thôi, lúc đó Dương Dật vẫn còn trên giường. Ta cũng không có tình cảm gì đặc biệt với hắn, vả lại cả hai đều là hán tử như nhau, ta làm sao mà có cái sở thích kia, cố ý tìm cách đi nhéo mông hắn làm gì chứ, thật đấy. Chỉ là lúc đó Dương Dật hắn không có mặc quần áo, có gì mà hiếm lạ, chỉ là da hơi trắng một chút, trên người lại toàn là dấu… Ta không biết vì sao đệ lại thích hắn như vậy cho nên nhéo thử một cái xem thế nào, thực sự là chỉ nhéo một cái thôi. Cảm thấy tình huống không đúng lắm nên ta không có nhéo nữa. Bất quá, ta biết vì sao đệ lại thích hắn như vậy rồi, cái cảm xúc kia tuyệt đối không phải thường đâu, thực sự là vừa mềm vừa mịn.” – Trịnh Quân Nghị thành khẩn giải thích với đệ đệ của mình.
Trịnh Quân Nghị càng giải thích, mặt của Trần Tĩnh lại càng đen, đến khi hắn phát hiện ra điều đó thì lập tức câm miệng lại. Qủa nhiên là đệ đệ rất tức giận. Thực ra lúc nheo mông Dương Dật, Trịnh Quân Nghị đã biết là đệ đệ hắn sẽ không bỏ qua nhưng mà cái xúc cảm kia khiến hắn chủ quan coi thường tính nghiêm trọng của chuyện này, đến lúc làm xong, hối hận cũng đã muộn. Đối với những hán tử thô kệch trên chiến trường thì chẳng sao, thế nhưng người này là tâm can của đệ đệ mình, không phải là thứ có thể đυ.ng vào, hắn lần này đúng là đã vượt quá giới hạn.
Hai nắm đấm của Trần Tĩnh siết lại phát ra tiếng kêu răng rắc, nhanh như chớp đấm vào bụng ca ca mình.
Y đuổi theo ca ca đánh, Trịnh Quân Nghị thì bởi vì đuối lý nên cũng chẳng dám đánh trả, chỉ tận lực tránh nắm đấm của y. Trần Tĩnh tuy rất tức giận nhưng vẫn biết giữ đúng mực, không có dùng toàn lực một đấm đấm ngã Trịnh Quân Nghị, đây cũng chính là việc khiến hắn bi thúc nhất.
“Đừng đừng!!! Tiểu đệ!!! Ta đi xin lỗi, ta đi xin lỗi còn không được sao? Ta sai rồi, tuyệt đối sẽ không có lần sau nữa.” – Trịnh Quân Nghị bắt đầu cầu xin tha thứ. Dù sao đánh không lại đệ đệ, xin tha cũng chẳng có gì mất mặt, cũng may là y không có đánh vào mặt chứ không thì hắn chẳng còn mặt mũi đâu mà đi ra ngoài gặp người nữa.
Trần Tĩnh “hừ” một tiếng thu nắm đấm lại, đúng là mất hứng, mới đánh có vài đấm ca ca đã cầu xin tha thứ rồi.
“Ngươi về sau nếu còn khi dễ hắn ta nhất định sẽ đánh cho a mỗ cũng không nhận ra ngươi.” – Trần Tĩnh lại hướng ca ca mình bồi thêm một quả đấm.
Chờ đến khi Trần Tĩnh đi mất Trịnh Quân Nghị mới từ trên mặt đất đứng lên. Đệ đệ của hắn thực sự quá hung dữ.
“Aaa” đau chết hắn rồi, đối với cái tên giống hệt ca nhi như Dương Dật kia thì lại ôn nhu như vậy, còn đối với ca ca thì… Trịnh Quân Nghị nghĩ thôi cũng thấy khó chịu, đem toàn bộ nước chua trong dạ dày nôn ra hết.
“Đại thiếu gia không sao chứ? Mới nãy ta vừa định đi gọi lão quân đến thì nhị thiếu gia đã thả ngươi rồi.” – Tiểu Linh chạy vội tới hỏi.
“Không sao, đệ đệ tuy ra tay khá nặng như mà vẫn có chừng mực. Chỉ bị đau thôi, ngươi đi lấy giúp ta một ít thuốc mỡ là được. À, đừng nói chuyện này cho a mỗ ta đấy.” – Trịnh Quân Nghị lấy tay quệt miệng nói với Tiểu Linh.
Trần Tĩnh cầm lấy ngưng sương lộ cẩn thận xoa lên cái mông mềm mềm bị sưng đỏ lên của Dương Dật, ở trên đó có dấu tay y lưu lại tối qua, còn có cả dấu tay hồng hồng bị ca ca dùng sức quá mạnh niết ra mà sưng lên. Kỳ thực, y cảm thấy thế này cũng không tồi, nhìn rất đẹp mắt.
“A… A… Trần Tĩnh, ngươi xoa nhẹ một chút, đau quá.” – Dương Dật mơ mơ màng màng kêu lên, bởi vì mông bị đau cho nên hiện tại hắn chỉ có thể nằm sấp ở trên giường.
“Ta nhẹ tay một chút là được, ngươi mau ngoan ngoãn ngủ đi.” – Trần Tĩnh dùng nội lực truyền vào xoa bóp khiến cho thuốc nhanh thấm vào vết bầm trên cái mông trắng trắng tròn tròn. Thuốc y bôi cho Dương Dật được mang từ Thượng Kinh về, vốn định để cho Dương Dật giúp y bôi lên nô ấn ở trên lưng, thứ này chỉ cần bôi một hai năm có thể khiến nô ấn hoàn toàn biến mất.
Sau khi bôi thuốc cho Dương Dật xong Trần Tĩnh lưu luyến bóp bóp mông Dương Dật vài cái, hôn lên eo rồi mới đắp chăn lên cho hắn.
“A mỗ, ngài sao lại vào đây?” – Trần Tĩnh vội vàng kéo chăn phủ lên mông Dương Dật.
“Ta đến thăm tiểu ca nhi. Đây là quần áo hôm qua ta vừa mới làm xong, giặt vừa mới khô nên muốn đem đến cho chúng nó mặc thử xem có đẹp không, đã lâu rồi không có làm y phục cho hài tử, cũng không biết thế nào làm cho tốt.” – Ông cuối cùng cũng hiểu vì sao tiểu ca nhi nhà mình lại tức giận như vậy rồi, nhìn cái bộ dạng lúc nãy của A Tĩnh cũng có thể hiểu được A Tĩnh nhà ông thích đứa nhỏ Dương Dật này đến nhường nào. Tất cả đều là lỗi của ông, bởi vì ca nhi ông sinh ra có bộ dáng của hán tử nên mới đi thích một tiểu tử trắng trắng mềm mềm.
“A mỗ, mấy tiểu gia hỏa còn chưa có tỉnh dậy, đợi đến khi nào chúng tỉnh thì thử đi.” – Trần Tĩnh nói.
Triệu Phượng Nghi nghĩ nghĩ cảm thấy rất đúng, chỉ vì thử y phục mà đem hài tử đánh thức cũng không tốt, cho nên dứt khoát ở lại chờ một chút, đợi khi nào bọn chúng tỉnh lại thì thử cho chúng.
“Chúng ta ra bên ngoài nói chuyện đi. Tiểu tử con cũng quá sủng hán tử nhà mình rồi, người đã lớn như vậy còn coi hắn như đứa trẻ.” – Triệu Phượng Nghi nói.
Trần Tĩnh sợ đánh thức người ở trong phòng bèn đi theo a mỗ của mình ra ngoài, y nghĩ nếu như để Dương Dật biết được mông của hắn đã bị a mỗ nhìn thấy khẳng định sẽ xấu hổ đến chết. Y cũng không phải cố ý, chỉ là bởi vì quá chuyên chú cho nên không để ý a mỗ tới mà thôi.
“A Tĩnh à, tất cả đều là do a mỗ không tốt, không sinh ra con xinh đẹp một chút.” – Triệu Phượng Nghi ngồi ở đình nghỉ mát trong Vọng Nguyệt Các kéo tay của Trần Tĩnh nói. Lúc ban đầu ông cũng nghĩ rằng ca nhi nhà mình lớn lên sẽ vô cùng đẹp mắt, trắng nõn lại còn ôn nhu như nước, ông còn nhớ, lúc ca nhi nhà mình còn nhỏ, ông vẫn thường làm rất nhiều quần áo đẹp cho nó, kết quả thì sao, đứa nhỏ này càng lớn lại càng giống hán tử, so với ca ca của nó còn giống hán tử hơn. Từ sau khi trưởng thành nó cũng không chịu mặc quần áo của ca nhi, cũng chẳng chịu đeo trang sức nữa, đã thế lại còn lấy quần áo của ca ca mình mặc. Lúc Triệu Phượng Nghi nhìn thấy số quần áo xinh đẹp mình làm đều bị ca nhi nhà mình đặt hết ở đáy rương thì cũng không làm nữa, lúc đặt mua quần áo cho Quân Nghị cũng đặt luôn cho y. Bởi vì Trần Tĩnh không chịu mặt quần áo do mình làm nên Triệu Phượng Nghi cũng không cần may y phục.
“A mỗ, ngài đang nói gì vậy chứ, con như thế này đã là rất tốt rồi, ca ca còn phải đố kỵ với thiên phú luyện võ của con nữa ấy chứ. Ngài cho con như vậy là đủ rồi. Huống chi A Dật cũng rất thích con, nếu như ngài sinh con ra giống như những ca nhi yếu ớt khác thì có thể A Dật nhà con cũng không yêu thích con như vậy. Vả lại, nếu thân thể con không tốt thì làm sao có thể chăm sóc thật tốt cho hài tử được.” – Trần Tĩnh cười cười an ủi a mỗ của mình. Hiện tại y cảm thấy mình vô cùng hạnh phúc, những ca nhi ở Thượng Kinh kia suốt ngày bị vây nhốt trong bốn bức tường, làm sao có thể tiêu dao được như y. Trần Tĩnh nghĩ, chỉ cần y có thể cùng với A Dật của mình bình an sống đến già thì y chẳng còn cầu thêm gì nữa.
“Con đứa nhỏ này thật đúng là dễ thỏa mãn, có điều như vậy cũng coi như là một loại khoái hoạt, con đã có thể vui vẻ hạnh phúc, a mỗ cũng chẳng cầu gì hơn. Tuy rằng a mỗ không thích hán tử kia, nhưng mà nhìn cách hắn chăm sóc mấy đứa nhỏ thuần thục như vậy cũng không khó để nhận ra hắn rất thương yêu hài tử. Chỉ cần hai con sống hòa thuận với nhau là được rồi. Hắn nếu dám ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt thì con nhất định phải trừng trị, cái gì cũng có thể chiều nhưng cái này thì tuyệt đối không được nhượng bộ có biết không.” – Triệu Phượng Nghi nói, ông chỉ sợ ca nhi nhà mình quá sủng hán tử kia, sủng một hồi sủng ra một cái trắc quân thì chẳng hay chút nào.
“A mỗ, con nhất định sẽ nghe theo. Chỉ là A Dật rất tốt, hắn chưa bao giờ đến phố hoa cả, ngay cả nói chuyện với ca nhi khác cũng rất ít.” – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói, y tin rằng trong lòng Dương Dật chỉ có một mình mình mà thôi, dù là hiện tại hay sau này thì cũng chỉ có mình y.
“A Tĩnh, còn chuyện này nữa, ca ca của con cũng không phải cố ý, con cũng nên tha thứ cho nó đi, sáng nay ta đã trừng trị nó rồi, sau này tiểu tử kia nhất định sẽ không khi dễ Dương Dật nữa. A mỗ không phải có ý gì đâu, nhưng mà hán tử kia ấy mà, dung mạo đúng là khiến cho những ca nhi khác phải đỏ mắt, còn cả làn da nữa, ngay cả ca nhi của đại gia tộc cũng chưa chắc dưỡng ra được như vậy, khó trách ca ca ngươi nhịn không được mà đi nhéo một cái, ngay cả a mỗ nhìn cũng đỏ mắt cơ mà, hồi a mỗ còn trẻ da cũng không có đẹp được như thế.” – Triệu Phượng Nghi hoàn toàn không biết bây giờ mới đến khuyên Trần Tĩnh đã là quá muộn.
“A mỗ, con nhất định sẽ không đến tìm ca ca tính sổ nữa.” – Trần Tĩnh đáp ứng, trong lòng lại nghĩ, dù sao y cũng đã đập cho ca ca một trận rồi, coi như xong.
Sau khi bị đệ đệ đánh cho một trận, Trịnh Quân Nghị cảm thấy trong lòng vô cùng phiền muộn, hắn lúc đó làm sao vậy chứ, đúng là bị ma quỷ nhập thân rồi, hắn thế mà lại đi nhéo mông của tiểu tử thúi kia, quả nhiên là đã lâu không bị ăn đòn nên ngứa da mà.
Trịnh Quân Nghị ôm tâm tình phiền muộn đi lên thị trấn, ngay cả ngựa cũng không cưỡi, hắn muốn đi tìm thân vệ của mình đánh nhau một trận cho hả giận. Hắn bị đánh đến khó chịu, đương nhiên là phải tìm người trút giận, mà dĩ nhiên đối tượng thích hợp nhất ngoài ba thân vệ bị đuổi đến quán rượu ở tạm thì còn ai nữa chứ.
“Trần Tĩnh! Đã mấy ngày không thấy ngươi rồi!” – A Lặc cầm một đống đồ đi đến chào hỏi.
“Ngươi quen biết đệ đệ ta sao?” – Trịnh Quân Nghị nói, nếu hắn đoán không lầm thì người này hẳn là con lai giữa Nam Nhạc và Tây Lương.
“Ngươi không phải Trần Tĩnh. Ta vậy mà cũng bị nhìn lầm, huynh đệ các ngươi lớn lên thật giống nhau.” – A Lặc vừa cười vừa nói, trong lòng lại nghĩ khó trách Trần Tĩnh lại sinh ra được một đôi tiểu ca nhi, hóa ra y cùng ca ca cũng là một đôi song sinh tử.
“Ta là ca ca của nó. Ngươi có thể kể một chút chuyện của đệ đệ cho ta nghe không? Đã rất nhiều năm rồi chúng ta không gặp nhau, những năm nay tiểu tử đó sống thế nào, phải chịu những chuyện khổ sở gì nó cũng không chịu nói cho ta biết.” – Trịnh Quân Nghị nói.
“Nếu muốn hỏi mấy chuyện này thì phải đến hoi Tần đại ca, Tần đại ca chính là quản sự của quán rượu này, ta cũng chỉ mới quen biết bọn họ vào lúc Tiểu Bảo bị bắt cóc thôi. A, đã vài ngày không có đi thăm tiểu ca nhi rồi, ngày mai phải qua đó mới được.” – A Lặc cười nói với Trịnh Quân Nghị.
“Vậy ngươi cứ làm việc đi, ta đi tìm Tần quản sự hỏi một chút sự tình của đệ đệ xem những năm nay nó sống thế nào.” – Trịnh Quân Nghị nói xong liền lập tức chạy đi tìm Tần Huy.
Hắn dạo qua một vòng nhưng lại không tìm thấy Tần Huy đâu bèn nghĩ người này cũng chẳng thể chạy đi mất được, trước hết cứ đánh một trận cho hả giận đã rồi tính sau.
Trịnh Quân Nghị kéo mấy thủ hạ chạy điên cuồng một vòng, lại còn ỷ vào việc thân vệ của mình đã thanh toán trước cả tháng tiền trọ cho quán rượu và khuôn mặt giống Trần Tĩnh như đúc đem ngựa Tần Huy nuôi dắt đi.
Sau khi hành hạ đám thân vệ một hồi rút cuộc tâm tình bị đả kích của Trịnh Quân Nghị đã được khôi phục, hắn mới không thèm đi so đo tính toán với cái tên quỷ tài luyện võ như đệ đệ.
Thời điểm Trịnh Quân Nghị trở lại thị trấn thì Tần Huy cũng đã trở về, đem ngựa cột lại hắn lập tức đi tìm Tần Huy.
“Tần thiếu gia, thật không ngờ tam công tử Thượng Kinh huynh năm đó giờ lại ở đây lười nhác.” – Trịnh Quân Nghị đã sớm biết lần trước người dùng bồ câu truyền tin đến Thượng Kinh chính là Tần Huy.
“Trịnh tướng quân, ha ha, hôm nay ngọn gió nào thổi ngài đến đây vậy? Đã vài ngày ta không có qua đó thăm mấy tên tiểu tử kia, Tiểu Bảo chúng nó bên đó thế nào rồi?” – Tần Huy đối với Trịnh Quân Nghị cười ha ha, hắn đối với vị tướng quân này không quen nhau, tuy rằng hắn coi Trần Tĩnh như đệ đệ nhưng tuyệt đối không dám đối người này làm như vậy.
“Ta muốn đến hỏi ngươi một chút về cuộc sống mấy năm nay của đệ đệ ta.” – Trịnh Quân Nghị nghiêm mặt nói.
Hai người ngồi ở trong phòng vừa uống rượu vừa nghe Tần Huy huy kể chuyện, hắn kể một ít chuyện lặt vặt, còn có cả chuyện xấu hổ của Tiểu Bảo. Cuối cùng, Trịnh Quân Nghị cũng tổng kết được một ít đại khái như việc thân thể Dương Dật không tốt, vẫn luôn để đệ đệ hắn phải chăm sóc, cũng biết lý do vì sao quan hệ của đệ đệ với Tần Huy rất tốt, hóa ra là mấy năm trước y đã cứu Tần Huy một mạng.
Nghe kể, Trịnh Quân Nghị cũng phần nào hình dung được cuộc sống những năm nay của đệ đệ, tuy rằng y chẳng giàu có gì, nhưng mà cuộc sống cũng rất phong phú, sống rất vui vẻ. Hắn hi vọng đệ đệ của mình cả đời trôi qua thật hạnh phúc.
“Trần Tĩnh, cuối cùng Trầm a mỗ cũng tìm được ngươi rồi, tiểu tử Trần Nghĩa kia lại nhờ ta mang tinh mễ đến cho ngươi. Gần đây thế nào rồi? Dương Dật đối với ngươi có tốt không? Trầm a mỗ đã sớm nói với ngươi, không thể sủng hán tử ở nhà như vậy, nếu hắn lại khi dễ ngươi ngươi liền đánh lại hắn một trận, khí lực của ngươi lớn như vậy, không thể để cho hắn cứ khi dễ mãi như vậy được. Các ngươi dọn đi rồi, ta lại không được nhìn thấy Nhóc Béo nữa, Trầm a mỗ rất nhớ Tiểu Bảo đấy. Những lúc rảnh rỗi nhớ mang Tiểu Bảo về Trần gia thôn chơi để cho Trầm a mỗ nhìn tiểu tử kia một cái xem nó lớn thế nào.” – Đã chạng vạng tối, Trầm a mỗ hoàn toàn không nhận ra là mình đã nhìn nhầm người, hai ngày nay ông ở lại nhà ca nhi của mình trên thị trấn, ngày mai sẽ trở về. Từ ngày gia đình Trần Tĩnh dọn đi, Trầm a mỗ cảm thấy rất tịch mịch.
“Trầm a mỗ, A Dật gần đây lại không chịu nghe lời rồi.” – Trịnh Quân Nghị chỉ nói một câu như vậy, bởi vì hắn biết nếu nói nhiều hơn sẽ bị vị a mỗ nhận lầm người này nhận ra mình không phải đệ đệ.
“Cái đứa nhỏ kia đúng là không hiểu chuyện, ỷ vào việc ngươi sủng hắn lại làm bậy, hắn sẽ không lại dùng roi quất ngươi đấy chứ? Ngươi nghe Trầm a mỗ nói, đem roi đốt đi, nếu hắn lại đánh ngươi ngươi liền đánh lại, tiểu tử kia có chỗ nào là đối thủ của ngươi chứ.” – Trầm a mỗ lập tức nói, ông biết Dương Dật đúng là có khả năng sẽ làm như vậy, tất cả đều do Tĩnh ca nhi quá sủng ái hắn.
“Ta biết rồi Trầm a mỗ, ta trở về liền đánh cho hắn một trận.” – Trịnh Quân Nghị siết nắm đấm phát ra tiếng kêu khanh khách. Tốt, thì ra tiểu tử kia lại là kẻ đáng ăn đòn như vậy, trước kia còn dám đánh đệ đệ của hắn.
Trầm a mỗ trợn mắt há mồn nhìn Tĩnh ca nhi đã đi xa, không đúng, đứa nhỏ này đáng lẽ ra phải nói “A Dật nhà chúng ta thân thể không tốt, đánh không được, chửi cũng không được, hắn mà bị kinh hách sẽ sinh bệnh, nếu như đánh một trận khiến hắn hả giận, ta da dày thịt cứng, không sao cả”. Thế mà hôm nay lại đáp ứng nhanh như vậy, chẳng lẽ nhà Tĩnh ca nhi đã xảy ra chuyện gì? Thế thì thật tội Dương Dật, ông phải đi tìm Tần quản sự hỏi một chút xem Dương Dật và Tĩnh ca nhi có phải có chuyện gì rồi không. Nếu như Tĩnh ca nhi thực sự đi thích hán tử khác, thế thì Dương Dật yếu đuối như vậy phải làm sao bây giờ.
“Tần quản sự! Tần quản sự! Trần Tĩnh và Dương Dật có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?” – Trầm a mỗ vô cùng lo lắng, cho nên ông chạy đến hỏi thăm Tần Huy, ông biết quan hệ của Tần Huy với gia đình này không tầm thường.
“Sao vậy? Trần Tĩnh và Dương Dật rất tốt, không có xảy ra chuyện gì cả.” – Trần Tĩnh kỳ quái nhìn Trầm Thanh, hắn biết ca nhi trung niên này chính là hàng xóm nhà Dương Dật.
“Sao lại có thể không xảy ra chuyện gì được, mới vừa rồi ta hỏi Tĩnh ca nhi xem Dương Dật gần đây thế nào, trước kia y chỉ nói mấy câu như thân thể A Dật nhà ta không tốt cái gì đó. Vậy mà lần này ta lại nghe y nói muốn đánh Dương Dật, lại còn dùng bộ dạng nghiến răng nghiến lợi, đây còn không phải là xảy ra chuyện thì là gì.” – Trầm a mỗ sốt ruột nói, ông càng nghĩ càng không cảm thấy nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.
Tần Huy nghe được những lời này trong đầu ông một tiếng, thôi xong rồi, hắn chẳng có thời gian giải thích tường tận cho Trầm a mỗ, lập tức chạy vào chuồng ngựa dắt ngựa ra hướng phía nhà Dương Dật chạy đến, hy vọng là đến kịp.