“Tiểu Trần, đến nếm thử hương vị của ngươi xem thế nào.” – Dương Dật đem dịch thể trong lòng bàn tay hướng lên mặt Trần Tĩnh. Trần Tĩnh quay mặt sang một bên không nhìn, trước kia Dương Dật tuyệt đối không làm mấy chuyện thế này, y có chút không quen, mặt liền đỏ như trái cà chua chín.
“Người đừng gọi ta là Tiểu Trần.” – Trần Tĩnh nói. Y không thích Dương Dật ở trước tên của mình đặt chữ Tiểu, nghe chẳng hay chút nào.
Dương Dật vừa nghe đã đoán được ý của Trần Tĩnh, chỉ cần hắn đổi cách gọi, Trần Tĩnh nhất định sẽ đồng ý liếʍ thứ trong tay hắn. Nhìn bộ dáng thẹn thùng của y, hắn cảm thấy đặc biệt thú vị.
“Được, vậy ngươi thích ta gọi là gì? A Trần hay A Tĩnh?” – Dương Dật liếʍ liếʍ chóp mũi Trần Tĩnh.
“A Tĩnh đi, nghe hay hơn, vả lại cũng giống ngươi một chữ.” – Trần Tĩnh nói xong đưa tay nắm lấy tay Dương Dật đưa lên miệng nhẹ nhàng liếʍ một cái.
“A…” – lòng bàn tay Dương Dật lập tức co rụt lại, bụng dưới sớm đã phát nhiệt, nhưng mà không biết phải bắt đầu như thế nào, dù sao đây cũng là lần đầu hắn cọ sát thực tế thế này a.
Trần Tĩnh cầm lấy tay Dương Dật từng chút từng chút đem dịch thể trên đó liếʍ sạch sẽ, mãi cho đến khi không còn ngửi thấy quá nhiều vị tanh nữa mới thôi.
“Hương vị thế nào?” – hai mắt Dương Dật lóe lóe hỏi.
“Có chút tanh.” – Trần Tĩnh thật thà đáp.
“Ngươi đúng là mộc đầu nhân nha, một chút tình thú cũng không có. Đáng lẽ phải nói hương vị rất ngon, ngươi cũng đến nếm thử đi mới đúng.” – Dương Dật khẽ cười nói, vừa nói xong đã ngây ngẩn cả người, trên miệng toàn là mùi tanh, Trần Tĩnh vậy mà lại hôn hắn.
Dương Dật muốn giãy dụa nhưng chẳng có cách nào giãy ra đành đảo khách thành chủ, cái lưỡi trơn tuột tiến vào miệng Trần Tĩnh, khiến hai đầu lưỡi khiêu vũ cùng nhau.
Màn hôn kịch liệt qua đi, Trần Tĩnh vẫn là khí định thần nhàn, còn Dương Dật thì ngược lại, thở không ra hơi. Ai bảo hắn không có nội công thâm hậu giúp chống đỡ kia chứ.
Trần Tĩnh xoay người một cái, đem Dương Dật đặt ở trên giường, rất nhanh cởϊ qυầи Dương Dật ra, ngón tay đưa vào trong miệng liếʍ ướt sau đó luồn xuống phía sau, một loạt động tác làm rất thành thục.
Thời điểm Dương Dật vẫn còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, Trần Tĩnh đã đem tiểu Dương Dật đang phát nhiệt dựng thẳng lên, từ từ ngồi xuống. Dương Dật vốn đang muốn giành lại quyền chủ động lập tức dừng lại, hắn hít vào một hơi, con mẹ nó, cảm giác thực sự quá sung sướиɠ.
Tiểu huynh đệ của hắn được lỗ nhỏ của Trần Tĩnh chặt chẽ bao lấy, bên trong rất nhanh liền phát nhiệt. Đợi đến khi Trần Tĩnh hoàn toàn ngồi xuống hắn mới thở ra một hơi. Bời vì lúc nãy quá kí©h thí©ɧ, cho nên hắn quên cả hô hấp, cứ vậy mà hưởng thụ cảm giác ấy.
“A… A Tĩnh.” – Dương Dật chưa kịp nói gì đã bị Trần Tĩnh hôn lấy.
Nụ hôn chấm dứt, y cũng đã thích ứng được vật thể đang chôn trong cơ thể mình, nhẹ nhàng cử động. Lần thứ hai ngồi xuống, thân thể đã quen dần, y lập tức đẩy nhanh tốc độ.
Dương Dật hoàn toàn bị đả bại, bởi vì Trần Tĩnh rất am hiểu cách làm thế nào để Dương Dật có thể hưởng thụ được nhiều nhất. Y lên xuống thật nhanh, sau đó thả chậm lại tốc độ một hai lần. Dương Dật hai tay nắm chặt gối đầu, thoải mái muốn phát điên rồi, bây giờ ngoại trừ thở hổn hển, hắn chẳng thể làm nổi chuyện gì khác.
Hắn cảm giác như mình đang phiêu trên một cơn sóng lớn, không biết qua bao lâu, thân thể đột nhiên run lên, Trần Tĩnh lại một lần nữa tăng thêm tốc độ. Dương Dật run rẩy một hồi, cả người cương lên rồi buông lỏng xuống.
Trần Tĩnh cúi đầu, không ngừng hôn lên mặt Dương Dật, cầm lấy bố khăn ở đầu giường giúp hắn lau đi mồ hôi trên trán.
“Mệt không?” – Trần Tĩnh ở trên người Dương Dật vận động một lúc lâu, tận lực không đem sức nặng của mình đè lên người hắn, nhưng mà mỗi lần y lên lên xuống xuống, nhất định cũng sẽ khiến Dương Dật mệt mỏi.
“Chỉ hơi mệt chút thôi, thực sự rất thoải mái.” – Dương Dật từ trong dư âm của cao trào phục hồi tinh thần hưng phấn nói. Đúng là quá kí©h thí©ɧ. Có điều, sao hắn cứ cảm thấy đây là Trần Tĩnh làm hắn chứ không phải hắn làm y. Không được, lần sau nhất định phải giành lấy quyền chủ động, dù như thế này cũng rất thích, nhưng hắn là trượng phu, phải lấy lại chút mặt mũi nữa chứ.
“Ừm… Thích là tốt rồi, mau đi ngủ thôi, cũng đã muộn. Ngày mai ta sẽ nấu chút trà sâm cho ngươi bồi bổ.” – Trần Tĩnh xoa xoa đầu Dương Dật, kéo chăn mền lại, ôm hắn vào trong lòng.
“A Tĩnh, ta lạnh.” – Dương Dật nép người vào trong ngực Trần Tĩnh nói, đầu dụi dụi vào cằm y.
“Vẫn còn lạnh sao?” – Trần Tĩnh hai tay nắm thật chặt. Đột nhiên y nhớ đến cái gì đó, bàn tay ấm áp lập tức dán lên lưng hắn, nội lực từng chút từng chút một như dòng nước ấm áp truyền vào thân thể Dương Dật.
“Thật thoải mái, thật ấm.” – Thời điểm Dương Dật được từng cỗ từng cỗ nội lực truyền vào nói.
“A Tĩnh, thứ này có phải là nội lực không? Ngươi dạy ta có được không?” – Dương Dật dựa sát vào tai Trần Tĩnh nói.
“Học võ phải bắt đầu từ lúc còn nhỏ, kiên trì bền bỉ mới được. Tuổi của ngươi đã lớn, kinh mạch cũng đã định hình nên không thích hợp học nữa. Có điều Tiểu Bảo thì ngược lại, sang năm là bắt đầu học được rồi.” – Trần Tĩnh thu tay lại nói.
“Sao lại thế chứ, nếu học được thì ta sẽ không cần phải sợ lạnh nữa.” – Dương Dật có chút thất vọng.
Trần Tĩnh nghĩ, vừa rồi y dùng nội lực của mình truyền vào cho Dương Dật một ít, tay chân hắn lập tức ấm áp hơn. Có điều, tuổi của hắn thực sự đã lớn, bây giờ mới bắt đầu học thì không dễ dàng gì. Bất quá, mỗi đêm y có thể truyền cho hắn một chút nội lực, đợi đến khi tích lũy đủ, nói không chừng Dương Dật cũng có thể tự làm ấm người.
“Đừng lo, ta sẽ nghĩ biện pháp. Tuy rằng không thể để ngươi luyện được một thân nội lực thâm hậu, nhưng ít nhất cũng có thể khiến ngươi không còn sợ lạnh nữa.” – Trần Tĩnh từ từ nói, người trong ngực hiện tại ôm đã thấy ấm áp mềm mại dễ chịu hơn rồi. Mùa đông năm nay rút cuộc Dương Dật cũng đã béo lên được một chút.
“A Tĩnh, ngươi có muốn về lại nhà của ngươi không? Trịnh quốc công gì đó, nghe thôi đã thấy rất có thế lực rồi.” – Dương Dật trong lòng thực ra rất lo lắng, hắn không có năng lực, cũng chẳng có thể lực, lấy tư cách gì mà lưu lại một người tốt như vậy chứ.
“Nơi đó không phải nhà của ta. Ngươi là phu quân ta, nhà ta là ở chỗ này, nơi nào có ngươi và hài tử thì nơi đó chính là nhà của ta.” – Trần Tĩnh như có như không vuốt ve lưng Dương Dật.
Dương Dật vốn đã rất mệt, nghe được những lời Trần Tĩnh nói, hai mắt liền không chống đỡ nổi nữa rất nhanh liền khò khè ngủ.
Nhìn hắn say ngủ như vậy, khóe miệng Trần Tĩnh cong lên. Dương Dật hiện tại vô cùng để tâm đến y, chỉ sợ y vứt bỏ hài tử mà về nhà. Kỳ thực, kể từ khi quyết định ở lại nơi này, y đã không còn nghĩ đến chuyện sẽ rời đi nữa. Y không cam lòng rời bỏ Dương Dật và bọn nhỏ.
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng Trần Tĩnh đã tỉnh dậy, y dùng nội lực luân chuyển trong cơ thể Dương Dật một vòng khiến thân thể hắn ấm áp lên, cuối cùng mới đem một cỗ rất nhỏ lưu lại trong thân thể hắn.
“A Dật, mau dậy, uống chút canh rồi hãy ngủ tiếp.” – Trần Tĩnh đem một chén canh nhân sâm đưa đến.
“Đáng ghét, Trần Tĩnh, đừng lay ta nữa.” – Dương Dật mơ mơ màng màng lầu bầu nói.
“Uống trước đã rồi hãy ngủ.” – Trần Tĩnh kiên trì.
Dương Dật tối hôm qua ngủ không ngon, nửa đêm lại lao lực, rõ ràng là ngủ không đủ giấc, hai mắt làm cách nào cũng không mở ra được.
Trần Tĩnh đem người vịn dậy, mãi đến khi Dương Dật ngoan ngoãn uống hết chén canh mới giúp hắn nằm xuống đắp lại chăn.
“A mỗi, cha sao đến giờ vẫn chưa tỉnh dậy?” – Tiểu Bảo ngồi ở trên giường hỏi.
Trần Tĩnh đem quần áo ấm từng cái từng cái một mặc lên cho Tiểu Bảo, tiểu gia hỏa béo núc ních cả người toàn là thịt mềm, mặc quần áo xong nhìn càng giống một quả cầu tròn vo.
“Cha ngươi tối qua ngủ không được ngon giấc, đừng đánh thức hắn.” – Trần Tĩnh đối với tiểu gia hỏa hai mắt loạn chuyển nói.
“Đã biết rồi, a mỗ. Mà tiểu đệ đệ đã tỉnh chưa?” – thời điểm Trần Tĩnh muốn mặc quần cho Tiểu Bảo, nó nằm úp sấp lên cái rương gỗ nhìn qua bên chỗ hai tiểu ca nhi ngủ.
“Tiể đệ đệ đã dậy từ sớm rồi, chỉ có Tiểu Bảo giống mèo lười thôi.” – Trần Tĩnh vừa mặc quần cho Tiểu Bảo vừa nói.
“Tiểu Bảo mới không phải là mèo lười đâu, cha mới là mèo lười, cha đến giờ vẫn chưa chịu rời giường.” – Tiểu Bảo chu cái miệng nhỏ nhắn nói.
Ngoài phòng tuyết lại rơi một trận nhỏ, Dương Dật bị Tiểu Bảo líu ríu ồn ào làm cho tỉnh lại, thật không ngờ cái thân thể này lại vô dụng như vậy, tối qua mới làm có một lần hôm nay lại không dậy nổi. Đã thế hắn lại còn bị đau lưng, rõ ràng hắn là công cơ mà, bây giờ nhìn cứ như là hắn bị Trần Tĩnh làm ấy.
“Tuyết lại rơi rồi.” – Dương Dật nhìn vào trong sân thấy bông tuyết bay bay nói.
Rầm rầm rầm – “Dương Dật mở cửa, mau mau mở cửa” – bên ngoài sân vang lên tiếng đập cổng.
“A Dật, ngươi mang Tiểu Bảo đi ăn cháo đi, để ta mở cửa cho.” – Trần Tĩnh cũng phần nào đoán ra được Trần Nghĩa đến vì việc gì. Tối qua y đã tận mắt chứng kiến cả nhà mấy người kia bị sói cắn chết.
Trần Tĩnh ra mở cổng, thời điểm Trần Nghĩa cấp tốc muốn xông vào thì bị y túm lấy quần áo kéo lại.
“Dương Dật thân thể không tốt, mấy chuyện không hay ngươi không nên nói với hắn.” – Trần Tĩnh nói.
Trần Nghĩa sửng sốt, hắn lúc nãy đi xem cảm thấy rất cao hứng, lại quên mất thân thể Dương Dật không tốt, nếu đem Dương Dật dọa đến phát bệnh thì chẳng phải là hắn đã phạm lỗi lớn rồi sao. Chuyện như thế này ngay cả ca nhi nhà mình hắn cũng không dám kể cơ mà. Trương gia kia đêm hôm qua không biết vì lý do gì bị đàn sói tấn công, buổi sáng hôm nay người trong thôn đi qua Trương gia đều bị kinh sợ.
Hắn cũng đến xem một lần, cả nhà bọn họ bốn miệng ăn đều bị đàn sói cắn xé đến không ra hình dáng. Hắn vừa nhìn vào thì bao nhiêu nước chua trong dạ dày đều nôn ra hết, thật sự là quá mức muốn ói, quá mức kinh khủng, xương cốt bị cắn xé văng tứ tán, bên trong vẫn còn chảy ra chút máu đỏ tươi. Ca nhi nhà hắn hỏi đã xảy ra chuyện gì, hắn cũng không dám nói, chỉ bảo là trong thôn có nhà bị sói cắn chết heo. Lúc đó ngay cả điểm tâm trên bàn hắn cũng nuốt không trôi, cuối cùng phải uống một ít rượu trong nhà mua để mừng năm mới mới khá hơn một chút.
“Làm sao ngươi biết có người bị cắn chết?” – Trần Nghĩa hỏi.
“Xem sắc mặt của ngươi thì biết không phải chuyện hay ho gì. Lại thêm tối hôm qua tiếng sói tru liên tục không dứt, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn có người bị sói cắn chết rồi.” – Trần Tĩnh nhỏ giọng nói.
“Ngươi phân tích thật chuẩn, tối qua Trương gia bị đàn sói diệt môn rồi. Thi thể của bọn họ thật không thể tả nổi, ngươi gần đây cũng nên cẩn thận một chút, đừng để đàn sói theo dõi.” – Trần Nghĩa nhỏ giọng nói với Trần Tĩnh.
“Trần Nghĩa, có chuyện gì mà mới sáng sớm ngươi đã chạy đến đây vậy?” – Dương Dật bưng chén cháo đứng dưới mái hiên vừa ăn vừa hỏi.
“Không có chuyện gì đâu, tối hôm qua nghe được tiếng sói tru cho nên ta đến nhà các ngươi xem thử, hiện tại không còn việc gì nữa rồi.” – Trần Nghĩa buồn thiu chạy về nhà.
“Cái tên Trần Nghĩa này xảy ra chuyện gì vậy, chạy nhanh như gió ấy.” – Dương Dật nói xong xoay người đi vào phòng, tuyết mấy ngày nay thấy nhiều rồi nên cũng chẳng còn mấy hứng thú.
“Hắn chắc là lo lắng nên muốn đến thăm chúng ta thôi.” – Trần Tĩnh cười nói với Dương Dật.
Tần Huy sau khi nghe được chuyện xảy ra ở Trần gia thôn, hắn chuẩn bị không ít đồ vật để lên xe ngựa mang đến. Tuyết nếu lại rơi lớn hơn chút nữa thì hắn cũng không thể xuất hành, lần này sau khi mang rượu về quán thì hắn phải quay lại Thượng Kinh thăm mẹ, đã hai năm không có trở về, bây giờ cũng lên trở lại một chuyến.
“Tần đại ca, huynh đưa đến nhiều đồ đạc như thế làm chúng ta cảm thấy rất ngại.” – Dương Dật vừa cười vừa nói.
“Có gì đâu chứ. Ngươi và Trần Tĩnh đều gọi ta một tiếng đại ca, đưa một ít đồ cho các ngươi là chuyện nên làm. Tiểu Bảo, đến đây, thúc thúc cho người một hộp bánh ngọt để dành ăn.” – Tần Huy thấy Tiểu Bảo ló đầu ra nhìn thì ngoắc nó.
Tiểu Bảo lấy tay ôm chặt cái hộp cao hứng mở ra xem, bên trong có rất nhiều bánh ngọt đẹp mắt được xếp chỉnh tề, tiểu gia hỏa cao hứng đến mức chu miệng hôn một cái.
“Ở bên ngoài lạnh lắm, Tiểu Bảo đi vào phòng trước đi.” – Tần Huy đem Tiểu Bảo đẩy vào trong phòng, đóng cửa lại, hiện tại ở bên ngoài tuyết tuy không lớn nhưng gió thổi thôi cũng đủ lạnh, tiểu gia hỏa da mặt quá non có thể sẽ bị gió tạt đến tróc da mất.
“Trần Tĩnh, nhà các ngươi tối qua có xảy ra chuyện gì không? Sáng nay ta nghe thấy chuyện của thôn các ngươi liền sợ đến kêu thành tiếng.” – Tần Huy nhân lúc Dương Dật đi lấy rượu bèn hỏi.
“Ta ở nhà, không có chuyện gì xảy ra cả.” – Trần Tĩnh nói.
“Không xảy ra chuyện gì là tốt rồi. Mấy ngày này tuyết rơi nhiều ngươi cũng đừng đi ra ngoài, coi chừng thật tốt mấy đứa nhỏ trong nhà mới là quan trọng nhất. Lần này ta mang đồ đến cũng đủ để các ngươi dùng đến sang năm. Sau chuyến này ta sẽ trở về thượng kinh, sang năm mới quay lại, ngươi phải cẩn thận một chút, ta tuyệt đối không muốn lúc trở về lại thiếu mất một hai người.” – Tần Huy vừa cười vừa nói.
“Yên tâm đi Tần đại ca, ta nhất định sẽ trông chừng bọn nó thật tốt, cam đoan đến lúc huynh trở lại đứa nào cũng đều trắng trắng mập mập.” – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói, y biết Tần Huy thực sự rất quan tâm đến gia đình mình.
Hai người nói xong, đi vào nhà chính thì thấy Dương Dật đã xếp xong hai trăm bình rượu vào giỏ trúc, Trần Tĩnh và Tần Huy liền hỗ trợ chuyển lên xe ngựa.
“Được rồi, các ngươi đi vào nhà đi. Dương Dật, ngươi phải chăm sóc tốt cho ca nhi và hài tử đấy, qua năm mới Tần đại ca lại đến thăm các ngươi.” – Tần Huy đem hai trăm lượng ngân phiếu đặt vào trong tay Dương Dật, lần này hắn đến lấy toàn bộ đều là rượu nho màu đỏ, bởi vì hiện tại bước qua năm mới, có không ít người muốn uống rượu đỏ để tăng thêm may mắn. Với lại, hắn cũng muốn mang một ít rượu này về Thượng Kinh.
“Lần trước các ngươi kể với ta về chuyện trang viên, ta cũng đã có để ý, nếu như tìm được chỗ nào phù hợp ta sẽ báo cho ngươi.” – Tần Huy sau khi nói xong liền kéo dây cương đánh ngựa đi, rất nhanh xe ngựa đã biến mất trong gió tuyết.
“Tần đại ca rút cuộc là hi vọng chúng ta chuyển đến thị trấn đến mức nào a.” – Dương Dật cảm khái nói. Đại bộ phận trang viên mà Tần Huy nói với bọn họ đều nằm gần thị trấn.
“Tần đại ca hi vọng chúng ta chuyển đến gần thị trấn một chút, như vậy cũng an toàn hơn.” – Trần Tĩnh nói xong liền kéo Dương Dật trở về phòng.
Hai người bận rộn đem toàn bộ số thịt mà Tần Huy đưa đến đặt vào trong giỏ trúc, củ cải trắng, bắp cải và khoai lang đều chất đống để vào trong tầng hầm, bó rong biển lớn để làm cơm cuộn rong biển được để ở tủ chén, còn lại là tôm cá thì để cùng với thịt trong một cái vạc lớn, đặt ra bên ngoài, nhắm chừng là đến trưa toàn bộ sẽ bị đóng băng.
Buổi chiều, thôn trưởng tới gọi Trần Tĩnh đến tham gia nghị sự của thôn. Chuyện lần này xảy ra lớn như vậy cho nên ngay cả người thôn bên cạnh cũng đến để thương lượng với nhau cách diệt sói, bởi vì đoạn thời gian trước thôn bọn họ cũng có người bị sói cắn chết. Mặc dù không đáng sợ bằng chuyện ở Trần gia thôn, nhưng cũng chẳng phải là chuyện tốt lành gì, trẻ nhỏ căn bản là không thể ra cửa, mà người lớn, khi muốn đi đâu cũng phải tập trung lại thành đội mới dám đi. Đàn sói lần này rất lớn, có một thợ săn đã cẩn thận quan sát và điều tra được chúng có khoảng mười lăm, mười sáu con.
“A Dật, ngươi trông chừng hài tử, ta đi vào trong thôn tham gia nghị sự một lúc rồi về.” – Trần Tĩnh sau khi đem toàn bộ đồ đạc mà Tần Huy đưa tới xử lý tốt mới dặn Dương Dật chăm lo việc nhà cửa rồi đi.
“Ta đã biết, mang theo dù này.” – Dương Dật lấy ra một cái dù đưa cho Trần Tĩnh.
Đem sân nhỏ khóa thật kỹ xong Trần Tĩnh mới xoay người nhảy ra khỏi tường, chỉ có bản thân tự khóa cửa y mới có thể yên tâm ra ngoài được.
“Trần Tĩnh, ngươi tới rồi, lần này chuyện xảy ra trong thôn ngươi cũng biết rồi đấy, tối qua cả nhà Trương gia đều bị đàn sói cắn chết. Ta đoán bọn họ chắc chắn làm điều gì đó khiến bọn chúng để ý. Hiện tại chúng đã thành công một lần, cả thôn chúng ta cũng không thể an toàn được. Ta đã cùng với thôn trưởng Trương gia thôn thương lượng, tập hợp một đội ngũ khoảng mười thợ săn, nhất định phải diệt đàn sói này. Chuyện lần này ta cũng báo lên thị trấn rồi, nha môn nói bọn họ có thể tìm thêm mười mấy thợ săn đến hỗ trợ chúng ta, như vậy tổng cộng có hai mươi thợ săn, nhất định có thể thành công diệt gọn bọn chúng. Ngươi bắn tên tốt, lần này nhất định phải tham gia.” – Thôn trưởng cân nhắc nói. Lần trước thời điểm ông đến tìm Trần Tĩnh thấy ngữ khí của y không tốt, về sau gặp ông, Trần Tĩnh cũng không còn thân thiện như xưa nữa.
Ông biết trong lòng Trần Tĩnh không vui, nhưng mà ông thực sự không còn biện pháp nào khác, hai người mang tiếng là thợ săn của thôn kia cũng chỉ có thể bắn được mấy con thỏ rừng, gà rừng linh tinh, cùng lắm là săn được hồ ly mà thôi, nếu thực sự để bọn họ đi gϊếŧ sói gϊếŧ hổ, căn bản là không có khả năng. Nhưng mà ông biết rõ, Trần Tĩnh năm nào cũng đi săn hươu, mà muốn săn được hươu thì phải vào sâu trong núi. Sâu trong núi chẳng những có sói mà còn có hổ, có gấu, các loại dã thú hung mãnh, Trần Tĩnh lại có thể săn được hươu rồi mang ra ngoài, như vậy chứng tỏ bản lãnh của y rất lợi hại. Đó cũng là lý do vì sao ông chưa bao giờ để người trong thôn đi khi dễ Trần Tĩnh, ca nhi này cũng không phải là dễ chọc.
“Ừ. Lần này ta đi. Sáng nay Trần Nghĩa đến nói ta mới biết được chuyện Trương gia bị đàn sói cắn chết, chẳng ai muốn có chuyện như vậy xảy ra cả.” – Trần Tĩnh nói.
“Ta biết ngươi nhất định sẽ đồng ý mà.” – thôn trưởng vừa cười vừa nói. Ông biết lần này Trần Tĩnh nhất định sẽ đồng ý, dù sao chết người cũng là chuyện lớn, mà cả nhà Trần Tĩnh nếu muốn yên ổn ở lại Trần gia thôn thì cũng phải xuất ra một phần lực.
Ngay tại thời điểm thôn trưởng đang bàn bạc chuyện diệt sói, thì từ chân núi truyền đến tiếng sói tru.
“Thôn trưởng, ta về trước đây.” – Mặt Trần Tĩnh biến sắc, y có thể nghe được tiếng sói này truyền đến từ phía gần nhà mình.