Edit: Arisassan
Nếu đã quyết định ngày mai khởi hành đến Lục gia, hôm nay tất nhiên phải thu xếp đồ đạc, hơn nữa quản sự thôn trang này nghe nói bọn họ phải rời đi, đặc biệt chuẩn bị cho hai vị chủ nhân rất nhiều sản vật lấy từ trong núi cùng nông hộ phụ cận chân núi, trong đó tất nhiên phải có các loại trái cây tươi khác nhau, càng hiếm lạ hơn là rất nhiều món ăn dân dã và vài tấm da lông thỏ với hồ ly.
Thẩm Tương Ngôn trông thấy tấm da lông được lột hoàn chỉnh như vậy thì vô cùng thỏa mãn, đặc biệt nghĩ đến việc tới mùa đông sẽ có thể may hai tấm áo choàng thật đẹp cho tiểu phu lang liền càng thêm vui mừng. Hắn lập tức cảm thấy quản sự cũng rất dụng tâm, định thưởng thêm lợi tức hàng tháng cho quản sự cùng hạ nhân hầu hạ bên trong thôn trang.
Ngày đó Hạ Dung cố ý bảo người ôm hài tử nhà đầu bếp Lý thẩm đến, xoa xoa đầu Nhạc Nhạc, rất không nỡ rời xa bé con hay cười này. Y nói thật nhiều với bé rồi mới gọi người tới ôm đi, bé con hình như biết hai vị chủ nhân muốn rời đi, mới kéo kéo góc áo Hạ Dung nghẹn ngào hỏi bao giờ mới có thể đến thỉnh an chính quân.
Hạ Dung thấy đứa bé này muốn khóc, vội ôn nhu động viên bảo sau này y và tướng công chắc chắn sẽ đến thôn trang gặp bé, bé con nghe xong, biết rằng mình vẫn có thể trông thấy vị chính quân xinh đẹp ôn nhu này, mới chậm rãi kiềm nước mắt lại.
Hạ Dung thấy bé ngoan ngoãn thì thưởng cho bé một ít điểm tâm, cuối cùng còn không quên dặn quản sự thường thường trông nom hai mẹ con này nhiều hơn một chút, đợi sau khi giao phó xong mọi chuyện mới lưu luyến không rời cho người ôm hài tử đi.
Đợi sau khi hài tử được ôm đi, Hạ Dung lại ngắm nhìn trang trí xung quanh phòng, mỗi một nơi đều vô cùng hợp ý y. Tuy trong lòng lo lắng cho tình hình của Cố đại ca, nhưng nhớ tới những kỷ niệm hai ngày nay ở thôn trang, cộng thêm việc ngày mai phải rời khỏi đây thì càng cảm thấy không muốn trong lòng.
Thẩm Tương Ngôn thấy bộ dáng kia của Hạ Dung, không khỏi buồn cười nói: "Thôn trang này vốn là của chúng ta, sau này muốn đến ở thì đến thôi, đừng lo lắng như vậy, lúc nào tướng công ta rảnh rỗi thì lại dẫn ngươi đến ở thêm mấy ngày được không?"
Hạ Dung nghe thấy lời này, biết vừa nãy bản thân hiểu lầm, cũng không phải sau này không thể tới, không cần phải thể hiện biểu cảm như vậy, vội vàng chỉnh chu lại tâm tình, dùng đôi mắt long lanh nước năn nỉ nói với Thẩm Tương Ngôn: "Vậy tướng công phải giữ lời đấy nhé, lúc nào rảnh rỗi phải dẫn Dung nhi đến đây ở thêm mấy ngày."
Thẩm Tương Ngôn mặc y ngạo kiều với mình, thỉnh thoảng thâu hương một chút cũng được, liền gật gật đầu đáp ứng.
————————————
Ngày hôm sau hai người ngồi xe ngựa chạy tới Lục gia, dọc trên đường đi xe ngựa từ hai chiếc ban đầu biến thành bốn chiếc, đồ vật nhận từ thôn trang lần này đều được phân ra một phần chuẩn bị làm lễ tặng cho Lục gia. Cũng may người có chút tài sản ở trấn Phù Dung đều đặt mua thôn trang ở các vùng phụ cận quanh đây, xe ngựa chỉ cần chạy hai canh giờ là đến.
Người ở thôn trang Lục gia đã sớm được chủ nhân dặn dò, biết hôm nay có khách đến bái phỏng, vừa nhìn thấy mấy chiếc xe ngựa từ đằng xa đã vào trong thông báo. Đợi đến khi bọn hạ nhân trông thấy xe ngựa dừng lại trước cửa nhà mình, người trên xe bước xuống cũng có khí độ bất phàm thì càng không dám chậm trễ, vội vã mở cửa đón vào.
Bên này Cố Thần nghe hạ nhân truyền lời bảo là phu phu Thẩm gia tới cửa bái phỏng, lập tức ngồi dậy từ trên nhuyễn tháp, không thể tin được mà chật vật ra ngoài tự mình nghênh đón, những hạ nhân đứng phía trước hầu hạ thấy thế liền giật nảy mình, vội vã tiến lên muốn dìu chủ nhân, ba tháng đầu mang thai là khoảng thời gian cần phải cẩn thận, sao có thể dằn vặt như vậy nha.
Cố Thần không để ý đến bọn hạ nhân ngăn cản mình, vừa đẩy cửa ra liền nhìn thấy Lục Đình Sinh đang đứng ngoài cửa. Hai ngày này Lục Đình Sinh đối xử với y vô cùng cẩn thận, kỳ thật ngày đó sau khi cơn giận qua đi y cũng biết việc này rất kỳ lạ, có lẽ sự thật cũng không như những gì y trông thấy.
Huống chi bọn họ đều là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, phản ứng của Lục Đình Sinh khi đó chắc chắn không phải là giả, nếu muốn nói thì phải là nha hoàn kia tâm trí mê loạn, muốn bò lên giường chủ nhân nên mới bố trí mưu kế cỡ này. Cô ta thật sự cho rằng khi y trông thấy cảnh cô ta cùng Đình Sinh không minh bạch với nhau, cô ta có thể được như nguyện khiến y không thể không làm chủ bảo Đình Sinh nạp cô ta làm thϊếp, đúng là ăn gan hùng mật báo mà, không có cửa đâu.
Tuy biết việc này không nên trách Lục Đình Sinh, nhưng có thể do đang trong thời kỳ mang thai, tính khí ngày thường có thể kiềm chế lúc này lại làm cách nào cũng không khống chế nổi. Mấy ngày liên tục hắn đều có ý muốn làm dịu cơn giận của y nhưng y luôn lạnh nhạt, bất quá hôm nay thấy hắn không quan tâm đến sức khỏe bản thân mà canh giữ ngoài phòng y, vẻ mặt vẫn mang biểu tình lo lắng thấp thỏm, một điểm giận nhỏ trong lòng cuối cùng cũng tan đi không ít, bây giờ chỉ không biết nên mở miệng ra sao thôi.
"Các ngươi hầu hạ kiểu gì vậy, còn không mau đến dìu chính quân." Lục Đình Sinh thấy Cố Thần đi vội như vậy, định tiến lên tự mình dìu, nhưng lại sợ y không thích, đành phải nổi giận với bọn hạ nhân.
Cố Thần cũng không để ý nhiều như thế nữa, vừa đi ra ngoài vừa nói: "Ta nghe bên ngoài báo rằng Hạ Dung đệ đệ đến, ta làm cách nào cũng muốn đích thân ra nghênh đón."
Lục Đình Sinh hôm qua nhận được thư, tất nhiên biết phu phu Thẩm gia sắp tới thăm, vừa nãy hắn canh giữ ở ngoài phòng Cố Thần cũng vì sợ y nghe tin xong sốt ruột sẽ xảy ra sơ suất, liền vội vàng lên tiếng khuyên nhủ: "Ngươi vào trong phòng chờ một chút, còn có ta đón khách mà, thân thể ngươi bây giờ rất bất tiện, cẩn thận chút vẫn hơn, ta sẽ sai người dẫn Hạ Dung tới gặp ngươi." Nói xong cũng không quan tâm Cố Thần có trả lời hay không, lập tức dặn dò bọn hạ nhân dìu chính quân vào phòng, mình thì đi về hướng tiền viện để đón tiếp.
Lục Đình Sinh vội vàng chạy tới phòng khách dùng để chiêu đãi khách nhân ở tiền viện, đúng lúc hạ nhân quý phủ cũng đã dẫn người tới chỗ này, Lục Đình Sinh liền tiến lên cảm kích nói: "Thẩm đệ, phiền cho hai người phu phu các ngươi đi chuyến này rồi."
Thẩm Tương Ngôn cười cười nói: "Có gì phiền toái chứ, mấy ngày trước từ khi Hạ Dung nghe nói Cố đại ca mang thai vẫn luôn muốn đến thăm, ta chỉ nhân cơ hội này mà dẫn y đi thôi. Hơn nữa, lần này tiểu đệ đến đây còn mang theo một chút sản vật trong thôn trang của chúng ta, cũng không phải là vật hiếm lạ gì, mong Lục đại ca sẽ không ghét bỏ." Lục Đình Sinh thấy thế vội mở miệng bảo không ghét bỏ đâu, bọn họ có thể tới đây là vui lắm rồi, nói xong liền dặn dò bọn hạ nhân mang hành lý của Thẩm Tương Ngôn vào sân viện đã sớm chuẩn bị tốt cho hai người.
Hai người lại khách sáo với nhau vài câu, Lục Đình Sinh lúc này mới quay người thi lễ với Hạ Dung một cái: "Lần này còn muốn phiền Hạ Dung đệ đệ giúp ta một phen."
Hạ Dung cũng không dám thật sự nhận cái lễ này của Lục Đình Sinh, hơi nghiêng người né tránh, thấy Lục Đình Sinh lời nói khẩn thiết, liền cười hỏi: "Không biết hiện tại Cố đại ca đang ở nơi nào? Ta vẫn nên đến thăm y trước đã."
"Cố đại ca của ngươi đang ở hậu viện chờ ngươi đấy, ta sẽ gọi người dẫn ngươi đi. Y vốn muốn đích thân ra đón các ngươi, bất quá trước đó vài ngày y vừa mới động thai khí, ta cũng không dám để y tùy ý như vậy nên liền ngăn y lại, có khi lúc này vẫn đang giận ta." Lập tức cười khổ một chút, rồi gọi một tiểu nha hoàn dẫn Hạ Dung đi gặp Cố Thần.
Thấy Hạ Dung rời đi, Thẩm Tương Ngôn mới lên tiếng an ủi: "Lục đại ca không cần lo lắng, quan hệ giữa Hạ Dung cùng Cố đại ca xưa nay vốn đã tốt, để hai người họ trò chuyện một chút cũng không sao." Nói đến đây Thẩm Tương Ngôn dừng một chút rồi tiếp tục nói: "Huống chi lần gặp gỡ trước của chúng ta có hơi vội vàng, lần này thời gian dư dả, chúng ta nên trò chuyện tận hứng đi."
Lục Đình Sinh nghĩ một chút cũng thấy đúng, Cố Thần rõ là không quá giận hắn, đợi đến lúc Hạ Dung giúp hắn nói vài lời hay, đêm nay hắn có thể tiếp cận người rồi. Hắn cũng không lo lắng chuyện này nữa, trái lại còn lên tinh thần mà chiêu đãi Thẩm Tương Ngôn, hai người ngươi một lời ta một lời, không bao lâu sau liền tán gẫu đến trời nam đất bắc.
————————————
Nhắc tới Hạ Dung được dẫn tới gian nhà của Cố Thần, vừa vào cửa liền trông thấy Cố Thần một thân trường bào gấm vóc màu thiên thanh đang nửa dựa vào giường phù dung nhỏ, thấy Hạ Dung bước vào thì vội vàng ngồi dậy, khuôn mặt vốn không cảm xúc cũng nổi lên chút ý cười.
Cố Thần kéo tay Hạ Dung để cho y ngồi xuống xong, oán giận nói: "Sao đến thăm mà lại không bảo người tới thông báo một tiếng, để ta chuẩn bị trước cho thật tốt vậy?"
Hạ Dung cũng không gạt y, cười nói: "Là ca phu đặc biệt mời ta đến thay hắn nói vài lời hay."
Cố Thần nghe xong lời này đột nhiên ho khan vài tiếng, dọa cho tiểu thị hầu hạ bên cạnh y phải vội vàng giúp y thuận khí. Hiện tại y không rõ mới lạ, bảo sao hôm nay hắn lại đứng chờ ở ngoài cửa, Cố Thần liếc nhìn Hạ Dung một cái rồi nói: "Hắn còn biết mời ngươi đến làm cứu binh cơ đấy, nhưng đáng tiếc cứu binh ngươi lại bán đứng hắn nhanh như vậy."
Hạ Dung cũng không để ý, cầm một khối mứt ô mai lên ăn, chỉ cảm thấy vị chua hơi quá, chua đến ê cả răng, liền không dám ăn thêm nữa. Hạ Dung suy nghĩ một chút, vẫn hỏi ra miệng: "Ngươi và ca phu rốt cuộc là có chuyện gì?"
Cố Thần thở dài nói rõ ngọn nguồn sự việc ra một lần, Hạ Dung nghe xong thì ngẩn người, y cũng không phải hoàn toàn không hiểu những sự tình này, trước đây ở Hạ gia mặc dù không tận mắt thấy nhưng vẫn từng nghe qua: "Cái người tên Tiểu Ngọc ấy, sau đó Lục đại ca xử lý như thế nào?"
Cố Thần lúc nhắc tới chuyện này thần sắc cũng hơi tốt hơn một chút: "Lục đại ca của ngươi nói rằng nha hoàn vô liêm sỉ như vậy hắn dùng không nổi, rồi bảo người trói lại đánh mười phiến tử, bất quá đó cũng là nha hoàn do mẫu thân hắn đưa, hắn không tiện xử trí quá mức, sau đó cũng chỉ bảo người xem cô ta là nha đầu bình thường mà sai khiến thôi."
Hạ Dung nghe xong, tâm trạng lập tức thở phào nhẹ nhõm: "Lục đại ca không phải loại người như vậy, chuyện này cũng không nên đổ hết lên đầu hắn." Lời này là đang xin tha.
Cố Thần vỗ vỗ tay Hạ Dung, nói: "Việc này trong lòng ta cũng biết, ngươi không cần phải quan tâm đến ta, chỉ cần vui vẻ ở nơi này của ta thêm mấy ngày, hai chúng ta cùng nhau trò chuyện là được."
Hạ Dung gật gật đầu, biết Cố đại ca đã nghe lọt, hình như cũng không còn giận Lục Đình Sinh nữa. Bất quá không biết bao giờ Cố đại ca mới chịu nói, thế nhưng việc này cũng không tính là y đã cô phụ giao phó của Lục đại ca, nếu nói nhiều thêm thì sẽ không mang lại kết quả tốt gì. Hai người cũng không nói thêm về việc đó nữa, lập tức nói sang chuyện khác.
Hết chương 34