Chương 15

Edit: Arisassan

Trên đường đi, Thẩm Tương Ngôn cùng Hạ Dung nghỉ ngơi thêm một lần nữa mới đến được đỉnh núi, đèn nhang ở Phật Quang Tự vô cùng dồi dào, số người hàng năm mộ danh đến nơi này thắp hương bái Phật cũng nối liền không dứt. Tiến vào chính điện, một tượng phật toàn thân màu vàng lập tức đập vào mắt, thấy Hạ Dung thành kính quỳ gối dâng hương ước nguyện trước tượng phật, Thẩm Tương Ngôn cũng theo sau bái ba cái, vốn hắn không tin vào phật, nhưng trải qua một lần cải tử hồi sinh như thế này thì không thể không tin được.

Qùy gối trước tượng phật, Thẩm Tương Ngôn thật lòng cảm kích trời cao, khiến cho hắn nắm được cơ duyên này, vừa được khởi tử hồi sinh vừa tìm được một người có thể ở bên hắn suốt một đời, bất quá cũng chỉ thế thôi, tận trong xương hắn vẫn là người chỉ tin vào bản thân mình, đương nhiên sẽ không trông mong phật tổ chấp nhận bất cứ lời cầu nguyện nào, thứ hắn quan tâm đến nhất cũng chỉ có một mình Dung nhi, mà một đời bình an vui vẻ của Dung nhi để cho hắn lo là được rồi.

Sau khi dâng hương xong, Hạ Dung kéo kéo ống tay áo của tướng công, bảo hắn ra trước điện chờ y một chút. Thẩm Tương Ngôn nghe lời đứng trước điện chờ Hạ Dung, bất quá mới đứng được một chút thì trông thấy một lão hòa thượng tướng mạo hiền hòa vững vàng bước về phía mình, đến trước mặt hắn liền chắp tay hành lễ, nói: "A di đà phật." Thẩm Tương Ngôn thấy thế cũng đáp lễ lại vị hòa thượng này.

"Bần tăng pháp hiệu Thậm Tịch, ta thấy thí chủ cùng ta rất có duyên, liệu thí chủ có thể đến chỗ ở của bần tăng uống một chén trà được không?"

Thẩm Tương Ngôn nghe nói thế, nếu không phải đang ở nơi này thì chắc chắn hắn đã nghĩ đây là giang hồ lừa đảo rồi, suy nghĩ một chút vẫn lên tiếng đáp ứng, cùng Thậm Tịch đại sư đi đến chỗ ở của ông, bất quá trước khi đi cũng không quên giữ lại một người chờ chính quân, để lát nữa Hạ Dung khỏi phải lo lắng.

———————————————

Sau khi dặn dò tướng công xong, Hạ Dung nhanh chóng chạy đi góp chút tiền nhang khói cho chùa, xin thêm một lá bùa bình an nữa mới hài lòng chuẩn bị trở về tìm tướng công, nhưng đi được chưa đến nửa đường thì lại bị tiểu nha đầu bên người Hạ mẫu ngăn cản, Hạ Dung chợt cảm thấy nghi hoặc, bất quá nếu mẫu thân đã phái người tới tìm y, tất nhiên cũng không tiện từ chối được.

Thấy bọn người Hạ Dung đến đây, Dư má má tự mình tiến lên mời người vào trong, lúc vào phòng Hạ phu nhân thấy Hạ Dung hành lễ với mình còn đích thân đứng dậy đỡ y: "Đứa nhỏ này, sao lại khách khí đến như vậy, hở một chút là lại hành lễ với mẫu thân, đến đây ngồi trò chuyện với mẫu thân nào."

Thấy tính tình Hạ mẫu đột nhiên trở nên thân thiết cực kỳ, tâm lý Hạ Dung lập tức sinh ra vài phần cảnh giác, từ xưa đến nay người mẫu thân này đối với y vô cùng lạnh nhạt, cũng không biết hiện tại kêu y đến để nói cái gì. Y vốn không biết nói mấy câu khach sáo, lúc này càng không biết đáp lời như thế nào, liền nhỏ giọng đáp một tiếng "Dạ" rồi im luôn.

Hạ phu nhân cũng không ngại bộ dạng ấy của y, bảo Dư má má rót một chén trà cho y rồi mới ôn nhu chậm rãi nói: "Từ khi gả ngươi đến Thẩm gia, ta và phụ thân ngươi đêm nào cũng không được ngủ ngon, lúc trước do sức khỏe tỷ tỷ ngươi không tốt, ta và phụ thân ngươi rất thương con bé nên mới không muốn gả nó đến phu gia quá sớm, sợ nó không thích ứng được, nên mới đành phải gả ngươi đi thay."

Hạ Dung cúi đầu nghe những lời này, trong lòng nhảy dựng lên, không biết mẫu thân đột nhiên nhắc tới chuyện này để làm gì. Hạ phu nhân dừng một chút rồi tiếp tục nói: "Dạo này ta với phụ thân ngươi thường thường nhớ lại lúc chúng ta bàn chuyện kết thân với Thẩm gia hồi đó, chợt cảm thấy hổ thẹn với Thẩm gia. Tuy ta với phụ thân ngươi vẫn hơi không nỡ, nhưng cuối cùng vẫn quyết định gả tỷ tỷ ngươi đi, như vậy ta và phụ thân ngươi cũng có thể an lòng."

Hạ Dung nghe mẫu thân nói thế, không thể tin được mà ngẩng đầu trợn to mắt: "Mẫu thân, vậy ta..."

Hạ Dung chưa kịp nói tiếp thì bị Hạ phu nhân kéo tay cắt ngang: "Mẫu thân biết làm vậy sẽ rất ủy khuất cho ngươi, bất quá ngươi cứ yên tâm, tỷ tỷ ngươi gả đến đó tất nhiên sẽ không bạc đãi ngươi, hai người các ngươi ở chung với nhau còn có thể cùng bầu bạn mà."

Hạ Dung nghe xong liền rút tay ra khỏi tay của Hạ phu nhân, chỉ cần tưởng tượng tướng công sẽ cưới người khác là trong lòng đau tựa như bị đào mất một khối thịt vậy. Không, tướng công đã từng nói với y là sẽ chỉ có một mình y thôi mà, Hạ Dung lập tức nắm chặt ống tay áo, lấy hết dũng khí nghiêm túc nói với Hạ mẫu: "Mẫu thân, tướng công đã nói là chỉ cần một mình ta, chắc chắn sẽ không chịu cưới tỷ tỷ."

Nghe thấy lời này, Hạ phu nhân không nhanh không chậm nâng chung trà lên uống một hớp: "Đứa nhỏ ngốc này, không kể đến việc nam tử tam thê tứ thϊếp là chuyện bình thường, mà hễ là nam nhân thì đều sẽ muốn cưới một người phụ nữ về làm thê tử, lẽ nào ngươi muốn tướng công của ngươi ở bên ngoài luôn không thể ngẩng đầu lên nổi hay sao? Yên tâm, chỉ cần ngươi gật đầu đồng ý, tướng công nhà ngươi cũng sẽ không nói gì."

Hạ phu nhân chỉ nghĩ y vẫn còn là một đứa trẻ, những lời do nam nhân nói ra như chỉ cần một mình ngươi này nọ sao có thể tin được chứ, bằng không thì Hạ Dung đến từ đâu đây.

Ngón tay nắm lấy ống tay áo không tự chủ mà run rẩy, điều mà y sợ nhất cuối cùng cũng bị người khác nói ra, y là song nhi là một sự thật không thể sửa đổi được, tướng công tuy thương yêu y, nhưng liệu có thật sự không muốn cưới nữ nhân về làm vợ không, có khi nếu không phải do lúc đó bị tình thế bức bách, chắc tướng công cũng sẽ không chịu cưới y đâu.

Hạ phu nhân cũng không mong rằng nói vài câu là thuyết phục được y, bà đã an bài một cuộc gặp gỡ giữa Hạ Qúy cùng Thẩm Tương Ngôn, đến lúc đó chỉ cần vờ tùy tiện kéo Hạ Dung đi một chút, "vô tình" gặp phải cử chỉ thân mật của hai người thì y muốn không tin cũng không được.

Thấy Dư má má đưa tay ra hiệu, Hạ phu nhân biết mọi chuyện đã được sắp xếp xong xuôi, liền đứng dậy chỉnh chỉnh quần áo lại một chút: "Nghe nói phía sau ngôi chùa này có một cánh rừng cảnh sắc không tồi, tiểu công tử đi cùng ta đến đó đi."

Hiện tại trong lòng Hạ Dung vô cùng loạn, không quan tâm Hạ mẫu đến cùng đang nói cái gì, thấy có người kéo y đi thì cũng không hề phản kháng.

Ở bên này Thẩm Tương Ngôn đang ở trong phòng Thậm Tịch uống vài chén trà do tự tay ông pha, hai người trò chuyện khá vui vẻ, Thậm Tịch pháp sư này hóa ra lại là sư đệ của phương trượng Phật Quang Tự, cuối cùng còn tặng hắn hai chuỗi phật châu. Vừa bước ra khỏi cửa phòng liền trông thấy một tiểu tư chạy về phía hắn, tiểu tư nọ tự giới thiệu là người của Hạ mẫu, nói rằng Hạ Dung có việc gấp tìm hắn, mới phái gã đến gọi hắn qua.

Thẩm Tương Ngôn nghe thấy bảo bối của mình đang tìm mình, cũng không quan tâm mà vội vội vàng vàng theo sau, vừa đi vừa hỏi tiểu tư đến cùng là có chuyện gì xảy ra, tiểu tư kia chỉ nói là Hạ Dung phái gã tới tìm hắn, gặng hỏi tiếp thì lại ấp úng không nói được câu gì. Thẩm Tương Ngôn thấy tên tiểu tư này đáp lời như vậy thì có trực giác không đúng lắm, cho dù Hạ Dung có việc cần tìm hắn, sao không phái người bên cạnh y tới tìm mà lại phái tiểu tư bên người Hạ mẫu vậy.

Thầm nghĩ chuyện này chắc chắn không hề đơn giản như thế, Thẩm Tương Ngôn không tự chủ mà chú ý xung quanh nhiều hơn, nói không chừng lời của tiểu tư này đúng thì sao, vạn nhất Dung nhi nhà hắn thật sự cần tìm hắn thì biết làm như thế nào bây giờ, nên vẫn bất động thanh sắc đi theo tên tiểu tư nọ.

Ở bên này Hạ mẫu dẫn Hạ Dung đi dạo xung quanh trong rừng một hồi, lúc sắp đến một cái đình thì liền nghe thấy âm thanh Hạ Qúy truyền tới từ trong đình: "Ngươi nói có người phái ngươi mời ta lại đây cơ mà, sao không thấy ai hết vậy?"

"Xin tiểu thư chờ một chút, chủ nhân nhà ta lập tức tới ngay." Một tiểu nha đầu đáp lời.

Hạ mẫu cười nói với Dư má má: "Chúng ta vẫn nên ở đây chờ đi, ta cũng tò mò không biết là ai hẹn Qúy Qúy nhà chúng ta, người làm nương như ta nếu hiện tại mà là Qúy Qúy hồi trước thì đã nổi giận rồi."

Dư má má nghe Hạ mẫu nói như vậy cũng cười đồng ý, bọn họ liền ẩn mình phía sau một bụi cây cao trong rừng. Hạ Dung bên này thì lại không hiểu tại sao tỷ tỷ đến đây gặp người mà Hạ mẫu cũng không ngăn cản, lỡ người đến là một nam nhân xa lạ thì thanh danh của Hạ Qúy phải làm sao bây giờ.

Đang suy nghĩ thì một đầu khác ở cánh rừng liền truyền đến tiếng bước chân, có cả giọng nam nhân xen vào: "Hóa ra mỹ nhân đã tới trước rồi à?" Nam nhân kia hai ba bước nhanh chóng tiến vào trong đình, đến khi trong đình truyền ra tiếng mắng chửi của Hạ Qúy thì sắc mặt của Hạ mẫu đã trở nên tái nhợt: "Còn không mau dẫn tiểu thư lại đây."

Khoảng cách có hơi xa, Hạ Dung không thấy rõ dung mạo của nam nhân kia, nhưng phát quan vàng chói lọi trên đầu gã thì đứng từ đây vẫn có thể thấy được. Hạ Dung còn chưa kịp phản ứng đối với trận nháo kịch này liền bị một bàn tay kéo đi, bàn tay kia mang một tầng kén mỏng tinh tế, là xúc cảm mà y quen thuộc, không cần đoán cũng biết là tướng công của mình.

Kéo tay tiểu phu lang đến cáo từ Hạ phu nhân, hai người đi ra khỏi rừng, vốn hôm nay dẫn Hạ Dung ra ngoài để giải sầu, ai ngờ lại gặp phải trận náo loạn như thế, may là hắn có chú ý, nếu không thì đã lọt vào cái bẫy của Hạ phu nhân rồi.

Nhìn sắc trời một chút, giờ mà xuống núi thì cũng không còn kịp. Thẩm Tương Ngôn liền nói ra chuyện muốn ngủ lại một đêm với tăng nhân ở nơi này, tăng nhân kia cũng tập mãi thành quen giúp bọn họ dọn dẹp khách phòng.

Điều kiện của khách phòng cho khách hành hương ở lại trong chùa tất nhiên không quá tốt, dù sao nơi cửa Phật luôn phải thanh tịnh, cũng chỉ có thể giản lược tất cả.

Trước khi đến đây nghe nói đồ chay trong chùa không tệ, Thẩm Tương Ngôn mới bảo Hà Hân đi lấy một ít, đều là những món bình thường như bắp cải, củ cải, nấm mèo, chỉ là được chế biến tinh tế hơn. Thẩm Tương Ngôn thấy Hạ Dung ngồi đối diện một bộ tâm sự nặng nề, liền đưa cho y một chén cơm tẻ, nói: "Dung nhi nếm thử xem, nghe nói hương vị đồ chay ở nơi này cũng không tệ lắm."

Hạ Dung nếm thử thì thấy mùi vị cũng không tệ, nhưng do những lời Hạ mẫu nói vừa nãy nên giờ y không có khẩu vị gì, ăn không vô nên chỉ có thể dùng đũa xới xới cơm trong chén. Thẩm Tương Ngôn thấy thế cũng không nói gì mà cầm đi cái chén trong tay Hạ Dung, kẹp thức ăn chay từng miếng từng miếng chuẩn bị đút cho Hạ Dung ăn.

Thấy tướng công định đút mình ăn cơm thật, cũng không phải là đứa trẻ mới tí tuổi đầu, Hạ Dung thật sự cảm thấy không tiện, muốn cướp lại chén trong tay tướng công để tự mình ăn: "Tướng công, ta tự ăn được mà."

Thẩm Tương Ngôn không quan tâm đến sự phản đối của y: "Ngoan, há miệng ra." Thấy một đũa nấm mèo xắt nhỏ để ngay bên cạnh mép miệng của mình, Hạ Dung không thể làm gì khác hơn là hé miệng ăn, hai người ngươi một cái ta một cái ăn hơn nửa bát cơm, lúc này Thẩm Tương Ngôn mới chịu tha cho y.

Ăn cơm xong, để bọn hạ nhân thu dọn chén đĩa, lúc này Thẩm Tương Ngôn mới ôm lấy Hạ Dung, đặt y ngồi lên đùi mình rồi hỏi: "Dung nhi đang có tâm sự gì vậy? Có thể nói cho tướng công nghe một chút được không?"

Hạ Dung đã quen với tư thế ngồi trên đùi tướng công này, hơi hơi di chuyển tìm một vị trí thoải mái nhất rồi bất động dựa vào l*иg ngực của tướng công, Hạ Dung không nhịn được mà nghĩ rằng sau này tướng công có thể cũng ôm người khác như vầy hay không, y không muốn tướng công trở thành tướng công của người khác, mà lỡ nếu y nói ra những lời như thế này sẽ khiến tướng công nghĩ y là một đố phu thì sao, lúc đó sẽ chán ghét y mất, thế nên y thật sự không quyết định được có nên nói hay không.

"Dung nhi, chúng ta là phu phu, sẽ sống bên cạnh nhau đến hết cuộc đời, ta không thể lúc nào cũng đoán ra những gì ngươi đang nghĩ được. Ngươi có lời gì muốn nói thì cứ nói với ta, đương nhiên ta có lời gì muốn nói thì cũng sẽ trực tiếp nói với ngươi, như thế giữa hai người chúng ta mới có thể không xuất hiện hiểu lầm không cần thiết." Thẩm Tương Ngôn vỗ vỗ lưng Hạ Dung, nhẹ giọng nói cho y biết hai phu phu với nhau nên ở chung như thế nào.