Chương 6
Buổi tối hai người ngủ trên cùng một giường, trước kia khi hôn mê mới vừa tỉnh, Nghiêm Thu còn nghĩ rằng là giường, sau khi có thể xuống đất đi lại mới phát hiện là giường sưởi(1), chẳng trách cứng như thế đâu.
Nhanh bắt đầu mùa đông, sớm muộn gì nhiệt độ cũng sẽ xuống rất thấp. Hiện tại buổi sáng thức dậy cùng khi trời sắp tối phải để thêm chút củi lửa vào kháng, huân huân kháng, khi ngủ sẽ
không quá lạnh.
Trong phòng tối đen như mực, ban đêm gió thật to, có thể nghe thấy tiếng gió vù vù.
Thạch Hoài Sơn nằm thẳng sát bên cạnh mép giường, Nghiêm Thu nghiêng người, mặt hướng Thạch Hoài Sơn, loáng thoáng có thể thấy hình dáng của nam nhân.
Vào lúc đêm dài người tĩnh, y vẫn cảm thấy gặp được chuyện này là rất kỳ diệu, rất không chân thật.
Nghiêm Thu không nhịn được hướng bên người Thạch Hoài Sơn dịch qua, ôm lấy cánh tay hắn, vây chặt trong lòng mình, mới cảm thấy dễ chịu hơn.
Thạch Hoài Sơn cả người cứng ngắc, tận đến khi nghe thấy tiếng ngáy nho nhỏ của Nghiêm Thu, mới trầm tĩnh lại. Hắn vươn tay, muốn sờ mặt Nghiêm Thu một chút, sợ mình mạnh tay, đem người làm tỉnh dậy. Vươn tay ra được nửa đường, lại sửa thành dịch dịch mền cho Nghiêm Thu. Hắn có nghĩ qua, giống như a cha Đại Thành đã nói, chiếm lấy thân người này, cũng không cần cả ngày lo lắng y phải hay không đang có tâm tư khác. Chính là lại nhịn không được nghĩ, nếu có thể khiến người này cam tâm tình nguyện theo hắn sống, thật là tốt biết bao. Mỗi khi nghĩ vậy, hắn liền an ủi mình nói, chờ một chút, mình đối với y thật tốt, nhất định có thể làm tâm người này tan chảy.
Lại qua vài ngày, đầu Nghiêm Thu cơ bản đã khỏi hẳn. Y trước tiên chính là ngừng uống thuốc, thuốc này là tìm được từ tiệm bán thuốc ở trong thành*, giá không hề rẻ, tuy rằng không đến mức không biết xấu hổ hỏi Thạch Hoài Sơn tình trạng tiền để dành trong nhà. Nhưng nghe ý tứ khi nói chuyện của a cha Đại Thành cũng có thể cảm giác được, sợ là không có tiền gì, đều hao phí vào việc mua y và chuẩn bị kết hôn.
(*là huyện thành, aka thị trấn, không phải thành lớn nha ^^)
A cha Đại Thành thấy Nghiêm Thu đã khỏe lại, liền mỗi ngày mang theo y ra ngoài đi lại một chút. Chỉ cho y khối nào là ruộng đất nhà y, nhà ai là nhà thôn trưởng, phía nào có sông, giếng ở nơi nào linh tinh.
Nghiêm Thu đều cẩn thận nhớ kỹ, còn ở trong ruộng đất nhà mình dạo qua một vòng.
Trong ruộng trồng cải trắng cùng củ cải, mặc kệ là nguyên chủ của thân thể này hay là Nghiêm Thu hiện tại đều không biết làm ruộng, nhìn không ra manh mối gì, chỉ nghe a cha Đại Thành nói:
“Tiếp qua nửa tháng, còn kém không nhiều lắm có thể thu hoạch. Thu xong lúc đó, có thể yên tâm nghỉ ngơi ba tháng.”
Nghiêm Thu gật gật đầu, nghĩ đến lúc đó đi theo Thạch Hoài Sơn cùng nhau thu hoạch cải, vừa lúc rèn luyện một chút, còn muốn học một ít làm ruộng như thế nào.
“Ôi, Nghiêm tiểu ca nhi có thể ra ngoài rồi sao?” Ngay khi Nghiêm Thu cùng a cha Đại Thành chuẩn bị trở về, trước mặt đi tới hai người, đúng là Thạch Liễu cùng a cha gã.
Nghiêm Thu bị thanh âm này kí©h thí©ɧ nổi lên một thân da gà, y nghĩ, thái giám phỏng chừng cũng là cái giọng nói này.
A cha Đại Thành nhướng mày, “Gọi cái gì mà Nghiêm tiểu ca nhi!”
Tiểu ca nhi thành thân rồi, sẽ theo nhà chồng, người ngoài xưng hô phải gọi tề quân của ai hoặc là tề quân nhà ai như vậy mới được, đợi có hài tử, liền sửa kêu a cha đứa nhỏ đó. Người trong thôn cổ hũ, nặng nhất là phương diện quy củ này.
Thạch Liễu bị nói mất hứng, hừ một tiếng. Mắt nhìn chằm chằm đánh giá quần áo Nghiêm Thu, trong lòng ganh tị, vải dệt này vừa nhìn là biết thứ tốt, Hoài Sơn ca cũng thật chịu tiêu tiền cho tề quân!
Quần áo Nghiêm Thu đều là Thạch Hoài Sơn chọn vải dệt thật tốt ở trong thành, trong nhà tiền không nhiều lắm, cũng mua không bao nhiêu, chỉ làm hai bộ. Một bộ là mặc vào ngày kết hôn, là một trường bào đỏ thắm. Một bộ chính là bộ áo màu lam trên người Nghiêm Thu lúc này. Vải bố màu lam (xanh dương) trơn, bên trong lót thêm một lớp bông mỏng, đúng là để mặc vào lúc thu chuyển sang đông. Nghiêm Thu lớn lên anh tuấn, làn da trắng, mặc áo chỉ một màu lam đơn giản, càng có vẻ tuấn nhã.
A cha Thạch Liễu ở bên cạnh tự nhiên biết tâm tư tiểu ca nhi nhà mình, nhưng ngày hôm nay chính là có chuyện tìm người ta, cũng không tốt để làm ầm ĩ thành không vui, liền đón lời nói:
“Tề quân Hoài Sơn, thân mình đã khỏe chưa?”
“Ân, đã tốt lắm.” Người ta hỏi, tuy rằng không biết, Nghiêm Thu cũng lễ phép đáp lại một câu.
“Ngươi khẳng định không biết chúng ta đi? Hoài Sơn cũng vậy, cũng không dẫn ngươi đến nhà hỏi thăm, làm quen một chút. Trước kia khi hắn mới vừa quay về thôn, nhà chúng ta chiếu cố hắn cũng không ít đâu!”
Lại lôi kéo Thạch Liễu giới thiệu cho Nghiêm Thu, “Đây là Thạch Liễu, tiểu ca nhi nhà ta, theo Hoài Sơn xem như cùng nhau lớn lên ni.”
Nghe lời này Nghiêm Thu rất không vui, Thạch Hoài Sơn 12 tuổi đã rời nhà, 17 mới trở về, mới vừa ở lại trong thôn 3 năm, cái này cũng có thể tính cùng nhau lớn lên?! Nghiêm Thu ứng phó “Nha” một tiếng, cũng không nói tiếp.
Bên cạnh a cha Đại Thành cũng liếc trắng mắt, chiếu cố? Ông như thế nào không thấy qua nhà Thạch Liễu bọn họ có người chiếu cố qua Thạch Hoài Sơn.
A cha Thạch Liễu cứ thế lại nói:
“Này có thể vừa vặn, chúng ta đang muốn đi nhà ngươi, không nghĩ thế nhưng lại gặp ở đây.”
Nghiêm Thu nghi ngờ hỏi: “Có chuyện?”
A cha Thạch Liễu nói: “À, này cũng không có gì, gần đây không dễ mua thịt. Trong nhà rất nhiều ngày không thấy thịt sống, muốn hỏi một chút nhà ngươi có dư hay không, đổi chút ít cho nhà ta.”
“Đổi?! Dùng gì đổi?” A cha Đại Thành không đợi Nghiêm Thu nói gì, đã cản lại trước. Nghiêm Thu là vãn bối, lại là người vừa mới tới thôn, nói cái gì cũng không tốt, ông tự nhiên sẽ giúp đỡ.
“Ai, là người cùng một thôn, nhà ai có gì còn không biết sao? Nhà của ta cũng không có thứ gì tốt, chỉ có bột ngô này thôi, ta đã mài thành bột! Đổi hai cái chân hoẵng là được!” Trên tay a cha Thạch Liễu vác một bao vải to, không quá lớn.
A cha Đại Thành nhất thời giận không chỗ trút, “Cái túi này của ngươi có đến ba cân bột ngô không? Liền chút đồ chơi đó còn muốn cùng người ta đổi hai chân hoẵng?!”
A cha Thạch Liễu cũng không cảm thấy ngượng,
“Nhà Hoài Sơn lại không thiếu chút thịt này, lại cùng ta tính toán?”
A cha Đại Thành nói: “Thịt nhà ai là do gió cuốn tới a?”
Thạch Liễu ở bên cạnh lầm bầm, “Nhà của ta cũng không phải đổi với ngươi, ngươi lo chuyện bao đồng làm gì?”
“Ta nhìn không được, có người rất không biết xấu hổ!” A cha Đại Thành so với a cha Thạch Liễu phải lớn hơn vài tuổi, nói chuyện tự nhiên không khách khí.
Nghiêm Thu ở một bên xem nhức đầu, y là lần đầu thấy nam nhân cãi nhau. Tuy rằng nơi này tiểu ca nhi có thể sanh con, nhưng ngoại hình vẫn là bộ dạng nam nhân, cho nên y thật sự không có biện pháp đem bọn họ xem như nữ nhân.Nghiêm Thu cũng khá chướng mắt Thạch Liễu cùng a cha gã như vậy, lẽ ra cùng một thôn, ngươi nói nhà ngươi muốn ăn thịt, không có những thứ khác, lấy bột ngô để đổi, vậy cũng không có gì không được. Đổi hai chân hoẵng, ít nhất cũng được 12 cân bột ngô, không như nhà gã, không đến ba cân bột ngô cũng trơ trẽn đem ra nói, chiếm lợi không ít nha!
“Ta như thế nào không biết xấu hổ?! Ta đây không phải theo tề quân Hoài Sơn thương lượng thế này? Nếu không được, ta lại thêm cho ngươi một cân?” a cha Thạch Liễu nhìn Nghiêm Thu, thử thăm dò hỏi.
Nghiêm Thu cũng có chút tức giận, người này không biết xấu hổ, ngươi nói gì cũng vô dụng, y cũng không muốn theo chân bọn họ tại đây vô cớ gây rối, vì thế nói: “A cha Thạch Liễu, trong nhà của chúng ta mọi chuyện còn phải do Hoài Sơn làm chủ, có cho đổi hay không, còn phải do hắn định đoạt. Trước mắt hắn còn ở trong rừng săn thú đâu, buổi tối mới trở về, các ngươi trời tối lại đến đi.”
A cha Thạch Liễu nói: “Trễ như vậy mới trở về a?”
Nghiêm Thu lại nói: “Ân, hiện tại động vật tìm hang để ngủ đông, không dễ bắt. Hơn nữa, Hoài Sơn nhà ta nói, một cân thịt 15 văn tiền, hoặc là hai cân bột ngô, hai ngày trước đổi cho người trong thôn chính là đổi như vậy.”
Bỏ đi xương cốt chỉ tính thịt mà nói, hai cái chân hoẵng ít nhất được 6 cân thịt.
“Vậy, vậy hai cái chân hoẵng không phải hơn 10 cân bột ngô?” a cha Thạch Liễu sợ là Nghiêm Thu đang lừa gạt ông, lại hỏi: “Đã đổi qua cho nhà ai a?”
“Đã đổi như vậy cho nhà Thạch Thiêm Thanh.” Thạch Thiêm Thanh là cháu thôn trưởng. Người nhà thôn trường cũng đổi như vậy ni, nhà ngươi nhiều hơn cái gì đâu?
Nghiêm Thu vừa nói như thế, a cha Thạch Liễu cũng không nói nữa. “Được rồi, muộn chút ta xem thử rồi lại nói. Ai, còn nghĩ cơm tối hôm nay có thể ăn được thịt đâu.”
A cha Đại Thành từ trước đến nay là người sảng khoái, bị cái nhà Thạch Liễu không biết xấu hổ này làm cho tức giận không nhẹ, “Nôn nóng ăn thịt liền đem heo nhà người nuôi ra mà làm thịt a!”
“Vậy đâu được, cái đó còn chờ đến Tết mới làm thịt bán lấy tiền ni.”
“Nga, vậy thịt của nhà ngươi chờ đến Tết bán giá cao, của nhà người khác thì có thể lấy bột ngô để đổi đúng không?”
A cha Thạch Liễu lúng ta lúng túng nói: “Kia Hoài Sơn không phải là người có bản lĩnh sao, kiếm chút thịt còn không dễ dàng?”
“Chính là vậy, Hoài Sơn ca lên núi tùy tiện đi vài vòng thì có, thế nào lại còn theo chúng ta tính toán chút bột ngô đó chứ.”
Thạch Liễu rất là tức giận bất bình, gã mới trước đây còn theo Hoài Sơn ca cùng nhau chơi đùa qua đâu, làm sao lại một chút tình cảm cũng không để ý.
“Dù sao việc này cứ quyết định như vậy đi, không có chuyện gì khác ta cùng a cha Đại thành đi trước, còn phải trở về nấu cơm.” Nghiêm Thu nói xong không thèm để ý đến Thạch Liễu cùng a cha gã nữa, lôi kéo a cha Đại thành đi mất. Lại chờ thêm một lát, y sẽ muốn đánh người!
🔴Đã đọc 🟠Hãy 🟡Nhẹ nhàng ♥️